Tay Chơi Bá Đạo

Chương 27: Chương 27: Đồng ruộng nhà chùa




Dịch: Niệm Di

Lại có thêm một thông báo nhiệm vụ khác.

Lý Ngang đưa mọi người đi xung quanh tháp chuông, tháp trống, sảnh Thiên Vương, phòng nghỉ của các sư và trai đường. Không hề có bất cứ phản ứng linh năng nào xuất hiện cả.

Lý Ngang triệt tiêu năng lực của mắt mèo, hồi phục lại sức mạnh tinh thần rồi quay lại cửa chính tại sân giữa, trấn an mọi người: “Tôi chưa tìm ra ngọn nguồn của tiếng khóc, nhưng chắc chắn đó không phải là con người ăn no rửng mỡ rồi giở trò trêu ghẹo đâu.

Có lẽ ngôi chùa này bị bỏ hoang vì một lý do đặc biệt nào đó. Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với bọn ma quái rồi.”

Vạn Lý Phong Đao cau mày, “Tại sao cậu biết?”

Hình Hà Sầu không lên tiếng nhưng cũng có nghi ngờ này.

“Quan sát cẩn thận, suy đoán táo bạo, luận chứng kỹ càng.”

Lý Ngang nói với giọng điệu cực kỳ gợi đòn: “Từ diện tích phòng nghỉ của nhà sư, số lượng giường, số lượng bát đĩa trong trai đường, số lượng chiếu rơm và chăn, chúng ta có thể thấy rằng chùa Cô Hàn là một ngôi chùa lớn với ít nhất 200 nhà sư trước khi điêu tàn như hiện nay.

Thời xa xưa, các nhà sư đều chuyên tâm nghiên cứu kinh Phật, không thể suốt ngày tăng gia sản xuất như các trưởng giả ở nông thôn. Họ có bốn nguồn thu nhập chính để duy trì chùa chiền.

1. Dựa vào phần đất thưởng của vua chúa để trồng trọt.

2. Khai khẩn đất hoang, in ấn và làm giấy, tự lực cánh sinh.

3. Thiện nam tín nữ, doanh nhân giàu có cúng dường tiền bạc hoặc đất đai xung quanh.

4. Dựa vào thu nhập có được trong việc canh tác và tiền quyên góp của các tín đồ để thực hiện các hoạt động cho vay tài chính - Chính xác đấy, là cho vay tiền.

Cô Hàn tự này nằm ở một vùng hẻo lánh, xa xa chỉ có một tòa thành cỡ nhỏ. Điều kiện đường xá không tốt lắm, nhìn tới nhìn lui thì biết rõ là cách rất xa kinh thành, không được Hoàng ân*.

(Chú thích:* Hoàng ân: Sự quan tâm của vua, chúa.)

Mặc dù hai bên chùa Cô Hàn được khai khẩn đất hoang nhưng diện tích quá nhỏ. Sản lượng canh tác không thể nuôi nổi ngôi chùa có cả trăm vị sư này. Tương tự, lợi nhuận từ việc in ấn kinh Phật cũng không đáng kể mấy đối với cả ngôi chùa.

Ở ngôi làng phía Đông mà chúng ta thấy vừa rồi, nhà cửa vẫn chỉ được lợp bằng ngói đất sét, bá tánh vẫn ăn mặc rách rưới. Tuy nhiên, nơi đó có rất nhiều gia súc trên đồng, và thiết bị sản xuất tân tiến hơn những người nông dân xét trong cùng một thế hệ.

Do đó có thể kết luận rằng, nguồn kinh tế của chùa Cô Hàn chủ yếu là đến từ tiền quyên góp của thiện nam tín nữ và các thương gia giàu có.

Chùa Cô Hàn đang hoạt động trong tình trạng kinh tế khá tốt, cũng đã xây nên một căn phòng gọi là “Kho bạc Trường Sinh” chuyên dùng để chứa của cải, vận hành các khoản cho vay tài chính.

Kết hợp với số lượng gia súc sung túc và nông cụ hơi tân tiến trong làng, thậm chí có thể suy ra rằng hàng chục nghìn hecta ruộng đồng màu mỡ mà Flycam quay chụp vừa rồi cũng là ruộng đồng của ngôi chùa Cô Hàn này sau khi hợp nhất đất đai từ các nguồn cúng dường!”

Lúc mới vừa dịch chuyển đến đây, Lý Ngang chưa hề đóng góp bất kỳ ý kiến mang tính chất xây dựng nào. Thay vào đó, hắn đứng bên cạnh, nói nhảm và đùa giỡn, thật ra là có nguyên nhân. Lý do thứ nhất chính là quan sát phương thức hành động của những tay chơi kỳ cựu xuất thân từ Chính phủ.

Lý do thứ hai là vì Hình Hà Sầu đã làm rất tốt trong việc xoa dịu bầu không khí và thành lập một đội tạm thời theo hướng dẫn hành động của Cục Đặc vụ. Vì lẽ đó, Lý Ngang cũng vui vẻ đứng trêu ghẹo theo.

Bây giờ, khi nghe thấy tiếng khóc không tên và không rõ nguồn gốc kia, Lý Ngang, kẻ đang lờ mờ cảm thấy mình bị đe dọa, bắt đầu chủ động tiến hành phân tích các chi tiết để ngăn chặn tổ đội tự mình đi tìm chết.

Vạn Lý Phong Đao há hốc miệng, không biết phải nói gì. Gã không nghĩ bản thân mình ngốc, nhưng đừng bao giờ kêu gã đoán ra cả mớ thông tin thế này chỉ với một vài đặc điểm mà cả nhóm vừa cùng nhau quan sát.

Vạn Lý Phong Đao cau mày hỏi, “Chùa Cô Hàn từng ở trong tình trạng kinh tế khá tốt, vậy thì liên quan gì đến chuyện sống sót bảy ngày của chúng ta ở đây?”

Lý Ngang mỉm cười, “Tất nhiên là có vấn đề. Hãy thử tưởng tượng, tại sao mà một ngôi chùa bề thế với 200 nhà sư, vô số thiện nam tín nữ, và hàng chục nghìn hecta đất màu mỡ lại bị bỏ hoang chỉ trong 3 năm?

Nhân tiện, khoảng thời gian “3 năm” này được suy ra từ tình trạng phát triển của cây leo và các loại dây leo khác trên bức tường gạch đỏ.”

Vạn Lý Phong Đao không thích kiểu kiểm tra chỉ số IQ này cho lắm. Gã liếc xéo Lý Ngang, “Cậu đừng úp úp mở mở nữa, nói nhanh lên coi nào!”

“Ha ha ha...”

Lý Ngang cũng không cố tình chọc tức Vạn Lý Phong Đao.

Hắn cười nói: “Có nhiều nguyên nhân tiềm tàng lắm. Phải chăng là do chiến tranh mới khiến những nhà sư này phải chạy trốn? Điều này là không thể, bởi vì thôn làng xung quanh khu vực này rất yên bình, không có bất kỳ dấu vết của chuyện binh biến.

Triều đình bất mãn với Phật giáo, từ đó dẫn đến Thiên tử diệt Phật ư? Cũng sai luôn. Vì ít ra, các nhà sư cũng sẽ chuyển hết pháp khí, tài sản, kinh sách trong chùa trước khi bỏ trốn. Ngay cả khi các nhà sư không mang đi, triều đình cũng tịch thu.

Cường hào ác bá hợp tác nhau, giết sạch ngôi chùa trong một đêm à? Chưa kể trong chùa Cô Hàn không có dấu vết binh đao mã loạn nào, dù cả ngôi chùa có bị giết sạch trong một đêm, thì tại sao những người nông dân dưới núi không thừa dịp chùa vắng người mà vơ vét hết tất cả những món đồ gia dụng ở đây, bao gồm chén đũa, bàn, ghế...?

Sau khi loại bỏ tất cả những điều không thể, khả năng duy nhất còn lại chính là chân tướng.”

Ánh mắt Lý Ngang đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn nói: “Ba năm trước, có lẽ trong chùa Cô Hàn đã xảy ra một vụ tai nạn rất nghiêm trọng. Vụ tai nạn này không chỉ khiến thiện nam tín nữ ở bản địa không đến cúng bái nữa, mà còn dọa cho các nhà sư ở những vùng lân cận chẳng dám đến đây để tu bổ.

Ngay cả những thôn dân nghèo quanh đây, tầng lớp nông nô lệ thuộc vào ngôi chùa, và thậm chí bên quan phủ cũng xa lánh ngôi chùa Cô Hàn này. Thậm chí, họ còn không dám trộm cắp tài sản của chùa để mang về dùng trong nhà của mình.

Chắc chắn là Hệ thống sẽ không đưa ra một nhiệm vụ bắt buộc phải chết. Nếu nó đã quy định rằng chúng ta không thể rời khỏi chùa Cô Hàn quá 500 mét, điều đó có nghĩa là có thể phá giải mọi bí mật ở ngay tại ngôi chùa Cô Hàn này.

Nếu chúng ta có thể tìm ra vụ tai nạn cách đây 3 năm, thế thì chắc chắn biết được nguồn gốc của tiếng khóc thảm thiết vừa rồi. Đó cũng là chìa khóa cho nhiệm vụ sống sót 7 ngày tại nơi đây.”

Bài phân tích của Lý Ngang đến đây là kết thúc. Vạn Lý Phong Đao nhìn hắn sững sờ, trong khi hòa thượng Tuệ Bẩm quan sát với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Hình Hà Sầu trầm ngâm nhìn Lý Ngang, còn Liễu Vô Đãi vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng vô cảm.

Trên thực tế, Lý Ngang vẫn còn giấu kín một chi tiết khác. Đó chính là cánh tay của phụ nữ thò ra khỏi tấm bảng cũng giống với tiếng khóc đau đớn vừa nghe thấy bên ngoài ngôi chùa vậy, đều liên quan đến chân tướng của vụ việc.

Đáng tiếc, hắn là người duy nhất có linh thức trong số tất cả những người có mặt. Hơn nữa, sau khi thứ đó ẩn nấp đi, hắn cũng không thể tìm ra dấu vết của linh thể nữa.

Cũng chẳng rõ ả linh thể đó có ý định thù hằn gì không nữa...

Dù Lý Ngang suy nghĩ điên cuồng trong đầu nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước. Hình Hà Sầu do dự một hồi rồi nói: “Cậu em Lý này...”

“Thôi khỏi,“ Lý Ngang liếc Hình Hà Sầu, giật nhẹ cơ mặt một chút, nói: “Cứ gọi tôi là tiểu Lý.”

“À, tiểu Lý, không biết là cậu làm nghề gì ngoài đời vậy?”

Mặc dù Hình Hà Sầu đặt câu hỏi, những gã đang chắc mẫm Lý Ngang sẽ đưa ra những câu trả lời đại loại như “thám tử tư” hoặc “nhà sử học“...

“… Thực ra, tôi là một đầu bếp.” Lý Ngang thở dài, nghiêm túc đáp: “Họ gọi tôi là đầu bếp trẻ nhất trong lịch sử.”

Vạn Lý Phong Đao, kẻ tự xưng sinh mình là 9x, suýt nữa sặc nước miếng, “Ồ, cậu chính là tiểu đầu bếp huyền thoại Lưu Ngang Tinh* à? Để chiến đấu với giới ẩm thực hắc ám, cậu bắt đầu tìm kiếm những đồ làm bếp truyến thuyết đấy ư?”

(Chú thích:* Lưu Ngang Tinh là tên của nhân vật chính trong bộ truyện tranh Tiểu Đầu Bếp Cung Đình của tác giả Ogawa Etsushi - được dịch bởi Nxb Kim Đồng.)

Lý Ngang kinh ngạc: “Ồ? Không ngờ anh đã từng nghe qua truyền kỳ mà tôi để lại trên chốn giang hồ.”

“Truyền kỳ cái cóc khô!” Đôi mắt Vạn Lý Phong Đao giật giật: “Cậu bạn này, nếu không muốn lộ thông tin ở thế giới thực, cậu có thể thay đổi một lý do nghe hợp tình hợp lý hơn được không?”

“Ái chà, không lừa được anh à?” Lý Ngang hơi thất vọng.

“Chắc phải gặp thằng ngu mới bị lừa như này được!” Vạn Lý Phong Đao cứng họng, trong khi Hình Hà Sầu kiềm chế ý nghĩ muốn lau sạch mồ hôi trên mặt. Thật ra, người anh em trong ngành này chưa từng xem qua tác phẩm “Tiểu Đầu Bếp Cung Đình”, còn định lấy sổ tay ra ghi chú vào “Tìm thông tin về một vị đầu bếp trẻ tuổi tài năng trong kho số liệu công dân.”

Lý Ngang gật đầu nói: “Kỳ thực tôi là người máy đấy, là một khẩu đại pháo hình người có thể đi bằng hai chân.”

Vạn Lý Phong Đao nhếch mắt lên: “Đá số xa như vậy à? Vừa từ con người, cậu nhảy vọt một cái, biến thành người máy luôn hả? Nhưng theo tôi nhớ, dường như năm 2001 đã có ai đó nói về vụ đại pháo hình người đi bằng 2 chân rồi mà! Hình như con đó biến thái lắm!”

“Ồ, trí nhớ ông anh tốt quá nhỉ?”

Lý Ngang trợn to hai mắt, nhìn Vạn Lý Phong Đao, “Không ngờ anh lại nhớ ra nguồn gốc của tôi, trong khi tôi chưa từng nghĩ là anh sinh ra ở thập niên 90 đấy chứ.”

Vạn Lý Phong Đao trợn mắt: “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ già hơn tuổi thật một chút thôi.”

“Ừm...” Lý Ngang nghĩ ngợi một lý do hợp lý hơn, sau đó tiếp tục bịa chuyện, “Nhìn thấy mặt nạ này không? Tôi thực sự là Mỹ Hầu vương đấy, chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.”

“Chắc chắn rồi, có khác gì với nòng pháo hình người đâu, cũng không phải con người nha.” Vạn Lý Phong Đao tiếp tục phàn nàn.

“Bắt buộc phải là người à?” Lý Ngang gật đầu, “Vậy làm Agumon nhé.”

“Thứ đó thậm chí còn không có hình dạng cơ bản của con người mà!” Vạn Lý Phong Đao nôn ọe: “Vã lại, chủ nhân của Agumon chính là người tên Thái Nhất của Nhật Bản nha?”

“Tôi không phải là Thái Nhất của Nhật Bản, mà tôi chính là Đông Hoàng Thái Nhất.”

“Dù đổi luôn quốc tịch thì cũng không thay đổi được bản chất phi nhân loại đâu.” Vẻ mặt của Vạn Lý Phong Đao khá đau đớn.

Rõ ràng là người này khá thông minh, nhưng dường như tay chơi Level 3 này có mạch não vận hành khác hẳn với những kẻ khác thì phải. Điều này khiến gã hoàn toàn bó tay.

Quan sát hai người vừa đàn vừa hát với nhau, hòa thượng Tuệ Bẩm chưa bao giờ giờ thấy tình huống thú vị như vậy, bèn dùng bàn tay trắng nõn che lại miệng mình, cười tũm tĩm.

Cặp môi mọng đỏ và hàm răng trắng ngẩn kia quả thật đã khiến Vạn Lý Phong Đao phải ớn lạnh cả sống lưng.

“Không sao, Tiểu Lý, nếu cậu không muốn trả lời thì thôi vậy.”

Hình Hà Sầu phá vỡ tình huống xấu hổ này, “Tôi chỉ tình cờ hỏi thôi mà. Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ.”

Một sự thật hiển nhiên rằng, có một người thông minh trong đội để phân tích thông tin tình báo là một điều rất tốt, nhưng Hình Hà Sầu, người có kiến thức chuyên môn về Cục Đặc vụ, không có ý định chuyển giao quyền chỉ huy như thế.

Xét cho cùng, gã mới là người chơi có cấp độ cao nhất trong đội, level 6. Không những thế, Hình Hà Sầu còn sở hữu một bản sổ tay hướng dẫn do các chuyên gia cố vấn biên soạn nên vẫn rất tự tin trong việc xử lý các tình huống quan trọng.

“Tôi đề nghị đêm nay nên đốt lửa trong sân chùa trước. Mọi người tập trung xung quanh đống lửa, không nên hành động một mình. Đêm nay thay phiên nhau trực, chờ đến ngày mai hẵng vào chùa tìm hiểu.”

Hình Hà Sầu nói, “Cậu nghĩ sao, tiểu Lý?”

“Tôi nghĩ là ổn.”

Lý Ngang gật đầu, nhìn mặt trời lặn ở đằng xa, “Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi trời tối. Tôi ước tính rằng, sẽ có biến hóa khó lường nào đó khi đêm về. Vì vậy, chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian này trước khi trời tối, đi ngó sơ một vài đồ vật trong chùa đã.

Lão Hình này, do anh có level cao nhất, nếu anh không phiền, thì anh và vị Tuệ Bẩm đại sư có thể đi Tàng Kinh các để tìm tòi mấy bản kinh Phật trong tủ chứa kinh được không?

Nếu như Tuệ Bẩm đại sư đủ am hiểu, có lẽ anh ấy sẽ nhận ra triều đại hiện tại trong nhiệm vụ này từ những thông tin niên đại được ghi trong những bản kinh Phật ấy.

Ngược lại, nếu Tuệ Bẩm đại sư không nhận ra bất cứ quyển kinh nào, vậy vẫn có thể chứng minh nhiệm vụ của chúng ta không hề diễn ra trong bối cảnh Trung Quốc cổ đại, mà đang nằm trong một dị thế giới nào đó.

Nhân tiện, sau khi thu thập xong kinh Phật, nhớ đóng gói và mang đến sân này. Có lẽ sẽ tồn tại vật phẩm siêu nhiên trong đống kinh đó.”

Hòa thượng Tuệ Bẩm gật đầu, “Bần tăng sống trong chùa từ nhỏ, thuộc làu kinh văn, đủ khả năng nhận ra niên đại trong kinh Phật.”

“Thế thì tốt.” Lý Ngang nhìn Vạn Lý Phong Đao và Liễu Vô Đãi: “Toàn bộ ngôi chùa không có ai cả. Rất có thể manh mối nằm trong phòng riêng của sư trụ trì. Tôi sẽ đến căn phòng ấy để điều tra, hy vọng có thể tìm thấy sổ sách liên quan đến mảng tài chính của ngôi chùa này.

Chỉ là, level của tôi tương đối thấp, tự cảm thấy không an toàn nếu đi một mình. Có ai trong số các bạn đi cùng tôi hay không?”

“Để tôi đi.” Liễu Vô Đãi nói trống không.

Vạn Lý Phong Đao sững người một lúc, gãi đầu, lo lắng nói: “Này, vậy tôi nên làm gì?”

Lý Ngang bĩu môi, “Nhặt củi, đốt lửa trong sân.”

“Dù sao tôi cũng level 5 nha, cậu bảo tôi đi nhóm lửa à?” Vạn Lý Phong Đao nhìn Lí Ngang kém mình 2 level, không cam lòng nói: “Hơn nữa, trong phim kinh dị luôn xảy ra tình trạng tách nhóm và bị giết riêng từng nhóm lẻ hay sao?”

Lý Ngang mỉm cười: “Nhiệm vụ mà chúng ta nhận được là sống sót trong 7 ngày liên tục. Nói chung, mức độ nguy hiểm sẽ tăng dần theo 7 ngày này. Vài ngày đầu có thể là an toàn nhất.

Xét cho cùng, anh là người chơi level 5, khả năng tự bảo vệ mình thuộc hàng tốt nhất trong toàn tổ đội. Anh hành động một mình thì có sao đâu?

Anh làm việc, tôi yên tâm.”

Nói xong, Lý Ngang không để ý tới Vạn Lý Phong Đao đang đứng tại chỗ nữa, quay đầu đi thẳng đến phòng trụ trì. Liễu Vô Đại mang theo cây cung đen như mực, bám sát theo hắn.

Hình Hà Sầu vỗ nhẹ vai Vạn Lý Phong Đao, rồi dẫn Tuệ Bẩm vọt nhanh đến Tàng Kinh các.

Sau khi bốn người đồng đội rời đi, Vạn Lý Phong Đao dần bình tĩnh lại. Gã liếc nhìn khoảng sân vắng lặng, bĩu môi một cái rồi thành thật vác kiếm đi nhặt cũi khô trong sân. Gã vừa làm, vừa lẩm bẩm:

“Chú mày mới level 3 thôi con trai...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.