Tận Xương

Chương 44: Chương 44: Nhạc văn tiểu thuyết võng lòng tự ái




Edit: Uki!

Tình huống của Phương Châm hiện tại có thể nói là họa đơn vô chí đi.

Đêm giao thừa cãi nhau với ba, mẹ, em trai chỉ có thể coi là chuyện nhỏ, sau đó cùng Nghiêm Túc đi ăn cơm không hiểu sao lại bị anh cầu hôn thì nghiêm trọng hơn một chút. Nhưng khi cô chạy về nhà nhìn thấy bộ dạng của ba mình, cô liền cảm thấy chuyện lúc trước cũng không nhằm nhò gì.

Trong nhà ba của cô có thể coi là người đối với cô tốt nhất, vì lẽ đó Phương Châm cũng quan tâm ông nhất. cô vừa vào trong nhà liền thấy ba mình nằm lệch trên sofa thở dài, một tay vỗ vỗ cái trán một tay khác thì lại vuốt chân mình. Mẹ cô ở bên cạnh đưa nước cho ông, em trai thì lại ở trong phòng đi tới đi lui.

Toàn bộ trong nhà tràn ngập không khí nặng nề, làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Phương Châm thả túi xách xuống lập tức đi tới chỗ ba mình hỏi: "Đây là làm sao?"

Chờ cô đến gần nhìn kỹ mới phát hiện, ba cô trên mặt đều là máu ứ đọng, chân trái hình như cũng bị thương. Phương Châm lập tức xoay người hỏi em trai: "Phương Pháp, đây là xảy ra chuyện gì, em mau nói rõ ra xem."

cô liền nghe được chuyện hết sức vô lý.

Vốn là ngày hôm nay ba cô giục em trai đưa ông tới gặp bạn trai mới của Jenny, bắt anh ta bồi thường tiền thuốc cho con trai mình. Lúc đó bạn trai Jenny đang đánh bài, một đám thanh niên trẻ tuổi cậy người đông bắt nạt hai cha con Phương Pháp, vừa nói hai ba câu nghe không lọt liền đánh người.

Phương Pháp tuổi còn trẻ nên chạy nhanh hơn, để lại ba mình một chọi bốn, bị người ta đánh cho một trận. Bọn họ xem tuổi tác ba cô đã cao sợ đánh xảy ra chuyện, nể tình không đánh cho chết, thế là ba cô mang trên mình bộ mặt đầy vết thương cùng cái chân què lết về nhà.

Phương Châm quả thực giận đến mức thổ huyết, trừng mắt em trai vừa định mắng nó hai câu, đối phương ngược lại nhảy dựng lên: "Cái bọn này khinh người quá đáng, không cho tiền thuốc thang thì thôi còn đánh ba thành ra như vậy. không được, nhất định phải tìm bọn nó tính sổ."

"Lúc nào rồi còn có tâm tình múa mép khua môi, mau mau lại đây giúp mẹ đỡ ba đưa đến bệnh viện."

Ba cô vừa nghe nói vậy liền liên tục xua tay, bảo không cần đi bệnh viện ở nhà nghỉ ngơi là được. Phương Châm đời nào chịu nghe, xuống lầu đi ra cửa bắt taxi, nhanh chóng đưa ba mình ra xe.

Cả nhà vội vàng chạy đến bệnh viện gần nhất.

Từ Mỹ Nghi gọi điện thoại cho cô, chính là lúc Phương Châm bận rộn. Đầu năm mồng một bác sĩ đều nghỉ, phòng cấp cứu tổng cộng chỉ có duy nhất một bác sĩ phụ trách, lại còn đang bề bộn xem bệnh cho một vài người khác. Phương Châm theo hộ sĩ chạy trước chạy sau muốn tìm bác sĩ khác xem bệnh cho ba mình.

Kết quả người không tìm được cuối cùng lại phải nhờ tới Thẩm Khiên.

Thẩm Khiên vừa nhìn tình huống này lập tức bảo Phương Châm chuyển ba cô tới bệnh viện của mình. Phương Châm không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối. Đó là bệnh viện tư nhân, tốn kém bao nhiêu cô cũng biết. cô không phải sợ tốn kém không chữa trị cho ba mình, mà trước sau gì Thẩm Khiên cũng không nhận tiền của cô. Vậy chẳng khác gì cô lại nợ anh một ân tình sao.

Thẩm Khiên thấy thế đang định khuyên cô vài câu, một vị bác sĩ khác vừa rảnh tay lập tức chạy tới, lập tức cũng không đề cập đến chuyện chuyển viện, mà là chờ bác sĩ chẩn đoán bệnh cho ba cô xong mới tính tiếp.

Phương Châm cùng Từ Mỹ Nghi vội vàng đi làm thủ tục nhập viện, mẹ Phương thì ở lại chăm sóc cho chồng mình. Thẩm Khiên quay người đi ra ngoài, hơn nửa tiếng sau mua về một đống đồ ăn.

Chờ Phương Châm làm xong thủ tục nhập viện, Thẩm Khiên lại đi mượn xe lăn, đẩy ba cô trở về phòng bệnh. Sau một trận rối ren bận bịu, Phương Châm mới chú ý tới một chuyện.

cô hỏi mẹ mình: "Mẹ, em con đâu?"

Mẹ Phương sững sờ: "Mới vừa bảo trong người khó chịu ra ngoài hút điếu thuốc, thế nào mà cả nửa ngày vẫn chưa thấy trở lại."

"Quên đi, hiện tại mặc kệ nó."

Phương Châm đối với người em trai này đã tuyệt vọng rồi, cuối năm gây ra chuyện lớn như vậy, chính mình chịu đòn không nói lại còn kéo theo cả ba vào. cô ngoại trừ thở dài còn có thể làm cái gì? Ba mẹ đều không trách nó, cô thân làm chị gái cũng không thể một tát đánh chết nó.

Cũng may có Từ Mỹ Nghi và Thẩm Khiên hỗ trợ, Phương Châm cuối cùng cũng coi như dàn xếp mọi việc ổn thỏa. Thẩm Khiên ở bệnh viện này có vài bạn học cũ, nhờ họ đối với ba của Phương Châm chăm sóc kỹ lưỡng một chút. Từ Mỹ Nghi còn kéo Phương Châm qua một bên, nhất quyết phải nhét 1 vạn tệ cho cô.

Phương Châm bảo sao cũng không chịu nhận, liên tiếp bảo mình vẫn còn tiền, kiên quyết nhét số tiền kia vào lại trong túi xách của Từ Mỹ Nghi. Sau khi tiễn bạn mình Phương Châm trở về phòng bệnh, cùng với mẹ mình hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều không nói chuyện.

Mẹ Phương bây giờ có chút cũng không dám trêu chọc con gái, bà luôn cảm thấy nửa năm gần đây con gái mình thay đổi rất nhiều, càng hung hăng cũng càng sắc nhọn. Ngày hôm nay, thấy cô làm việc rất có chủ kiến cũng rất có trật tự, quả thực không có chỗ để cho bà coi thường đứa con này. Bà đột nhiên ý thức được con gái kỳ thực cũng rất có tiền đồ.

Huống chi tiền viện phí của chồng bà cũng là do con gái trả, bà cũng không nói thêm cái gì, dù trong lòng vẫn chỉ có đứa con trai bảo bối, trên mặt cũng không có bất kì cảm xúc gì.

Phương Châm nghĩ rằng mẹ mình mệt mỏi liền để bà về nghỉ ngơi trước, đêm nay cô ở lại chăm sóc ba mình. Mẹ Phương từ chối hai câu đến cuối cùng vẫn phải về nhà, vừa ra khỏi cửa bà liền gọi điện cho con trai, kết quả là không gọi được.

Phương Pháp một đêm không về, giống như bốc hơi khỏi thế giới. Mãi đến tận ngày thứ hai khi cảnh sát tìm tới cửa, mẹ Phương mới biết con trai mình tối hôm qua lại gây ra họa lớn.

Bà lập tức gọi điện cho Phương Châm, khóc lóc đứt quãng đem chuyện nói cho cô: "Có hai cảnh sát tìm, tìm đến nhà rồi. nói em trai con tối hôm qua... đánh người ta bị thương."

Phương Châm nghe được quả thực vô cùng đau đầu. Năm nay nhất định không tốt, em trai cô có thể gây ra chuyện như vậy, cô còn có thể thanh nhàn nằm ở nhà ngủ không?

Lúc đó có lẽ là bảy giờ sáng, cô vốn chuẩn bị dọn dẹp một chút chờ mẹ mình đến liền đến trạm xăng làm việc, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện, bây giờ không đi làm thì không được, không làm thì ngay cả bát cơm cũng rơi mất.

Trong lúc nhất thời Phương Châm đối với cuộc sống càng nảy sinh một luồng tuyệt vọng. Mọi chuyện rõ ràng đang phát triển thuận lợi, tại sao chỉ là ăn tết thì hết thảy đều thay đổi. cô có cảm giác việc làm và gia đình đều đang dần dần cách xa cô, cô lại muốn vì cái nhà này liều sống liều chết không màng mọi chuyện.

Nghĩ tới đây cô không khỏi có chút nhụt chí, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến vấn đề tiền bạc. cô sợ ba mình lo lắng nên không đem chuyện này nói với ông, chỉ nói có chút việc muốn đi ra ngoài, lập tức trở về.

Sau đó cô trực tiếp đi tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình. Mẹ Phương trong điện thoại nói không rõ lắm, Phương Châm đến nơi nghe cảnh sát nói chuyện mới rõ đầu đuôi sự tình.

Vốn là em trai cô tối hôm qua đi tìm bạn trai mới của Jenny tính sổ. Nó có lẽ là do không nuốt trôi cục tức này thừa dịp bọn họ không để ý cầm một cục gạch, suýt chút nữa đánh người ta chết tươi.

Cảnh sát còn nói: "... Lúc ấy có hai người chứng kiến toàn bộ quá trình, hai người bọn họ đều nói Phương Pháp trên người dày đặc mùi rượu. anh ta hiện tại không biết đã trốn đi đâu, chúng tôi muốn bắt anh ta về thẩm vấn, hi vọng cô có thể cung cấp manh mối."

Phương Châm chỉ có cười khổ. cô đối với em trai một chút cũng không biết, không biết nó có bạn bè là ai, cũng không rõ nó ngoại trừ nhà còn có chỗ nào để đi. cô hiện tại chỉ ngóng trông em trai mình có thể mau mau đến đồn tự thú, còn có thể được khoan hồng.

Phương Châm cũng khá quan tâm đến tình trạng của người bị thương, hỏi tới: "Cái kia… người bị thương thế nào rồi, hiện tại có gì đáng ngại không?"

"Người bị thương còn ở bệnh viện, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn còn hôn mê. Em trai cô dùng viên gạch này tấn công thực rất tàn nhẫn, thực sự là muốn đánh chết người ta."

"không không không, em trai tôi tuyệt đối không có ý muốn giết người, tôi cam đoan."

Phương Châm là người từng ngồi tù, biết hiện tại tình huống này khá phức tạp. Có ý định hại người cùng có ý định giết người hai tội danh mức hình phạt khác nhau một trời một vực, cô đương nhiên không thể nói với cảnh sát là Phương Pháp cố ý đi giết người.

Hơn nữa Phương Pháp xác thực không thể đi giết người, bất quá chính là trẻ tuổi nóng tính nuốt không trôi cơn giận này, thêm vào uống một chút rượu nhất thời kích động đánh người ta một trận. Bởi hai lần trước bị đuổi đánh nên Phương Pháp liền cầm theo cục gạch làm vũ khí, phỏng chừng là do rượu làm rối rắm đầu óc, cho nên mới gây ra họa lớn như hiện tại.

Lúc đi ra khỏi cục cảnh sát, Phương Châm nhất thời cũng không biết nên đi đâu. cô gọi điện cho mẹ mình, biết bà đã đến bệnh viện chăm sóc phụ thân, đáng lí phải thong thả chạy về, thế nhưng một thân một mình đi dạo lung tung trên đường.

Phương Châm đang nghĩ nên làm thế nào. hiện tại xảy ra chuyện như vậy, muốn che giấu quá khứ là không thể. Bây giờ trước mắt cô có hai việc quan trọng cần phải làm, một là nhanh chóng tìm em trai mình, khuyên bảo nó đi tự thú để được giảm nhẹ tội. Hai là nghĩ biện pháp tận lực bồi thường cho gia đình người bị hại, cầu xin họ tha thứ.

Nếu có thể làm được hai việc này, nói không chừng có thể lén lút hòa giải hoặc trì hoãn phiên tòa. Bản thân nàng ở tù lâu như vậy, em trai thì lại hư không chịu nổi. cô cũng không hy vọng em trai mình đi vào đó.

Nhưng mà biển người mênh mông cô phải đi đâu để tìm em trai? Điện thoại đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, nó đã sớm tắt điện thoại, nói trắng ra chính là muốn trốn tránh. Nhưng Phương Châm trong lòng biết rõ, cảnh sát sớm muộn sẽ tìm được em trai mình. Phương Pháp trong người không mang nhiều tiền, anh còn phải ăn cơm. Đợi đến lúc trên người tiền mặt xài hết bắt buộc phải quẹt thẻ.

Cảnh sát hiện tại theo dõi anh gắt gao, chỉ cần quét thẻ một cái lập tức có thể nắm rõ vị trí của anh, bắt được anh chỉ là vấn đề thời gian.

Đáng tiếc em trai lại không hiểu chuyện này, còn ngây thơ cho rằng có thể thoát được một kiếp.

Màn đêm dần dần buông xuống, Phương Châm đi một mình dưới ánh đèn rực rỡ trên con phố náo nhiệt, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Đúng lúc cô đang mải mê suy nghĩ không chú ý ở phía trước, một chiếc xe hơi màu đen chạy song song bên cạnh cô.

Người ngồi ở trong xe ở phía xa khoảng mười mét đã nhìn thấy cô, tầm mắt vẫn cố định rơi trên người cô, Phương Châm nhưng lại hồn nhiên không biết, chỉ mệt mỏi hướng về trạm xe buýt ngồi xuống trên ghế dài, mệt mỏi cúi đầu.

Cả buổi hứng gió lạnh, hiện tại đều cô đau muốn nổ tung. đang lúc này điện thoại di động đột nhiên reng lên, cách đó không trên chiếc xe màu đen dài Nghiêm Túc cũng vừa mới bấm số của cô.

Phương Châm nhìn màn hình hiển thị tên người gọi tới, trước mắt đột nhiên hiện lên một chút hy vọng. Bàn tay lúc này đã đông cứng của cô nhận điện thoại, người bên kia chưa kịp mở miệng liền chủ động hỏi: "anh hiện tại đang ở đâu? Tôi có thể gặp anh một chút được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.