Tam Thiên Nha Sát

Chương 43: Chương 43: Cho tới khi cái chết mang nàng đi (Phần 1)




Là chính nàng đã đẩy chàng ra, trái tim lạnh lùng sắt đá hết lần này tới lần khác đã dự liệu cảnh tượng này, cho rằng chính mình hoàn toàn có thể hờ hững tiếp nhận. Nhưng vì sao chàng lại nhắc tới cái chết? Lại là một lần lừa gạt ác ý? Hay là một mồi nhử để dụ nàng mắc câu?

Nàng chạy đã mệt, ngồi trên cát biển mềm mại thở dốc từng ngụm lớn. Nước biển trong suốt dày đặc bao bọc nàng, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một trận sóng ngầm dao động, nàng vội vàng quay đầu, người tới lại là Tả Tử Thần.

Hắn khép sát tay trong tay áo, im lặng cúi đầu đối diện gương mặt nàng, hồi lâu sau, mới nói: “Không nên chạy quá xa, quay lại đi. Hẳn là vài ngày nữa hắn sẽ trở về.”

Đàm Xuyên vô lực ngã ngồi trên cát, thì thào: “Huynh biết rõ chàng muốn đi? Đi đâu?”

“Hẳn là tới Cực Bắc tìm kiếm thanh oánh thạch.” Hắn bước tới, kéo nàng dậy, rất nhanh lại buông tay, “Đi thôi, trở về.”

Đàm Xuyên suy sụp đi theo hắn trở lại căn phòng vỏ sò, thấy hắn gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm trắng tới nỗi trông như trong suốt, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, thấp giọng gọi: “Tử Thần…” Rồi lại không biết phải nói gì.

Hắn quay đầu lại cười cười, trong mắt tuy có chút u buồn, nhưng vẻ mất mát và đau khổ trước kia đã không còn, trái lại còn lộ ra phong thái thanh đạm của một tiên gia chân chính, dịu dàng nói: “Đàm Xuyên, sau khi giết quốc sư đừng ôm mãi ý muốn báo thù, hãy cùng hắn sống thật hạnh phúc, tính toán một chút cho tương lai.”

Nàng nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy huynh nói trước xem huynh tính làm gì. Quay lại núi Hương Thủ tiếp tục tu hành làm thần tiên à?”

Hắn lắc lắc đầu, cười nói: “Ta sẽ không quay về, thiên hạ sơn thủy nhiều lắm, ta đã sớm tính toán cả, sau khi đoạt lại trái tim của muội, liền rời khỏi Thiên Nguyên dạo chơi bốn bể, tìm tiên hỏi đạo, làm một tiên nhân không vướng bận.”

Đàm Xuyên lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười thật sự trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Như vậy rất tốt, Tả Tử Thần xưa nay luôn thông minh nhân từ, thay vì mãi vướng mắc trong một đoạn chuyện xưa không có kết quả, không bằng làm một tiên nhân vui vẻ. Với hắn mà nói, đó là giải thoát, cũng là một cảnh giới mới.

“… Hay lắm, chờ huynh làm tiên nhân, ta sẽ tới tìm huynh xin tiên đan đó nha.” Nàng cười dài, nói một lời nói dối tốt đẹp.

***

Năm ngày sau, Phó Cửu Vân trở về thần không biết quỷ không hay, sáng sớm Đàm Xuyên tỉnh dậy ra ngoài tản bộ, từ xa nhìn thấy hắn từ phía trước đi tới, vừa nhìn thấy nàng, lại xoay người lộn trở lại, sải bước tóe khói né tránh.

“Phó Cửu Vân!” Nàng quát to một tiếng, bình sinh chưa từng chạy nhanh như vậy, lao vút như một viên đạn đập vỡ bao nhiêu hải thạch, xô lệch cả san hô, nhảy thẳng qua lan can liều mạng đuổi theo.

[Đàm Xuyên đuổi nhanh thế mà còn không kịp, đủ thấy Phó Cửu Vân chạy tóe khói thế nào =)) ]

Đuổi một mạch tới trước cửa phòng hắn, cánh cửa vỏ sò kia lại dùng lực khép lại. Đàm Xuyên hung hăng đá một cước, lạnh lùng nói: “Chàng ra đây! Nói cho rõ ràng! Trốn sau cửa còn gọi gì là nam nhân?!”

Thanh âm của hắn từ sau cánh cửa vang lên lạnh như băng: “Công chúa điện hạ còn có gì phân phó sao? Ta một đường bôn ba, vô cùng mệt mỏi, xin thứ cho không thể tiếp đãi. Mời về cho.”

“Được, vậy chàng nghe cho kỹ đây.” Đàm Xuyên dán sát vào cửa, “Ta chỉ có một câu muốn hỏi, hôm đó chàng nói chính mình sẽ chết, tới cùng là có ý gì? Phiền chàng nói cho rõ ràng đi.”

Hắn lạnh nhạt đáp: “À, rất cảm kích công chúa điện hạ đã quan tâm. Đó chẳng qua là ta thuận miệng bịa chuyện mà thôi. Nàng không cần xem là thật.”

“Chàng đến ra ngoài mà còn chẳng dám, làm sao ta tin được đó chỉ là bịa chuyện?”

“Tin hay không thì tùy.”

Hắn bỏ lại lời này, rồi không còn thanh âm gì khác. Mặc cho nàng ở bên ngoài xô, đập, đá, hắn nhất định không thèm để ý.

Đàm Xuyên ngừng lại thở một hơi, đột nhiên lấy từ túi Càn Khôn da trâu một thanh đao ngắn, chém từng đao từng đao trên vỏ sò, như thể muốn đục ra một cái động lớn.

Đến khi bọt biển liên tục phụt ra, cánh cửa khép kín kia rốt cục cũng được mở ra nhanh chóng, Phó Cửu Vân vẻ mặt âm u, đứng sau cửa chau mày nhìn nàng, giọng nói lãnh đạm còn lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Nàng quá tuỳ hứng rồi đấy!”

Đàm Xuyên thu đao nhỏ, khoanh tay ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc: “… Bây giờ, nói cho rõ ràng đi.”

“Chúng ta hình như đã chẳng còn quan hệ gì, ta có chết hay không liên can gì đến nàng?” Hắn cũng đứng khoanh tay, cười mỉa mai.

Nàng đột nhiên nghẹn họng, dũng khí ồ ạt khi nãy bị một câu của hắn đánh tan thành mây khói.

Bởi vì nàng phát hiện hắn hỏi cực kỳ có đạo lý, cũng cực kỳ đúng then chốt. Bọn họ căn bản chẳng có cái quan hệ rắm gì, quá lắm chỉ là một khoảng thời gian nàng làm nha hoàn cho hắn, thậm chí còn không phải làm việc.

Dịu dàng an ủi nàng, giết thái tử, giết quốc sư, những khi chung sống một chỗ thường xuyên chọc cho nàng cười —— Những chuyện ấy hắn cũng có thể tùy tiện nói một câu “Ta thích thế” có lệ cho qua. Bọn họ không phải vợ chồng, không có quan hệ huyết thống, ngay cả tình nhân hẹn thề trọn đời trọn kiếp cũng chẳng phải, nàng thật sự không có lý do gì mà hùng hổ chỉ vào mũi người ta đòi hỏi chuyện.

Có lẽ đây cũng chỉ là một lần hắn thả mồi câu, chỉ cần gắng sức chống lại dụ hoặc, liều chết không há mồm cắn câu, hắn sẽ không thể được như ý. Nhưng cho dù có là trái tim làm bằng kim cương cũng không chịu nổi những đè nén lặp đi lặp lại như vậy, nàng thở dài một tiếng, cả người đều trở nên mềm nhũn, thấp giọng nói: “Được rồi, ta nhận thua.”

Cắn mồi câu của hắn, móc vào lưỡi câu của hắn, nàng đã mệt mỏi tới mức một ngón tay cũng không còn muốn phản kháng.

“Vậy câu nói kia thực sự chỉ là thuận miệng nói bừa?” Nàng vô lực hỏi.

Phó Cửu Vân khẽ gật đầu: “Ừ, ta nói bừa, đừng suy nghĩ nhiều.”

Đàm Xuyên thở ra một hơi, một chuỗi bong bóng phun ra, xoay người toan đi, hắn bỗng nhiên ở phía sau nói: “Chờ chút, cái này ta vẽ xong rồi, coi như quà cho nàng đi.”

Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn ném tới một bọc vải hẹp dài, bên trong là một cuộn tranh rất lớn, cùng với một chiếc lọ thủy tinh. Miệng bình được phủ kín bởi một lá bùa, bên trong có một thứ mang hình ngọn lửa, phập phồng sáng rực. Màu sắc kia giống như màu xanh nhạt trong những bức tranh thuỷ mặc—— chỉ có yêu hồn mới có màu sắc này, hồn phách phàm nhân phần lớn là màu xanh da trời nhạt hoặc đậm.

Là hồn phách thái tử.

Sau khi cuộn tranh khổng lồ kia được mở ra, đình đài lầu các trong tranh lần lượt hiện ra, nước biển xoáy nhẹ một vòng, liền tựa như đất bằng mọc lên từng tòa cung điện hoa lệ, vào đúng tiết xuân thu hải đường nở rộ, cánh hoa đỏ trắng bay khắp trời. Từng người thân đã mất của nàng lần lượt xuất hiện bên người, mặt mày linh động, vui cười với nàng, vẻ mặt ôn nhu.

Tay Đàm Xuyên run lên, cuộn tranh cùng lọ thủy tinh rơi xuống cát.

“Đầu thái tử cắt lâu rồi, đã sớm thối rữa, ta đã ném ra đồng hoang, hồn phách này ta giữ lại cũng chẳng để làm gì, nàng muốn thế nào tùy nàng.”

Phó Cửu Vân khép lại cửa phòng, tay áo phất một cái trên lỗ thủng kia, vỏ sò lập tức khôi phục nguyên trạng.

“Cầm lấy bức họa nàng mong nhớ ngày đêm, làm giấc mộng đẹp đi! Tái kiến, công chúa điện hạ.”

Đàm Xuyên ngơ ngẩn nhìn cánh cửa khép chặt vô tình kia, chợt thấy toàn thân không còn chút sức lực.

Nàng chưa bao giờ giống như lúc này, cảm thấy mệt mỏi và bất lực khôn cùng.

Những người yêu mến nàng, đều đã bị nàng đẩy ra, nàng vốn luôn ngóng trông cục diện này. Cứ thế thản nhiên tàn nhẫn, cô độc châm hồn đăng chịu chết.

“Cầm bức họa làm giấc mộng đẹp đi!” ——ngữ khí xem thường, giống như cười nhạo nàng chỉ biết tìm kiếm ấm áp trong hư ảo, vừa trở lại hiện thực liền bắt đầu dùng vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt mà trốn tránh.

Nàng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và u ám, mệt tới nỗi chỉ muốn cứ vậy mà biến mất trên đời.

***

Đàm Xuyên trốn ở trong phòng ba ngày không ra, bức họa kia vẫn mở ra đặt trên giường, nàng hết lần này đến lần khác rơi vào giấc ngủ, tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy người thân đang mỉm cười với mình, thật giống như bọn họ trước giờ chưa từng rời đi. Phó Cửu Vân nói không sai, đây thực sự là một giấc mộng đẹp làm người ta không muốn tỉnh lại.

A Mãn mỉm cười bưng khay trà đi tới, khom người nhìn nàng, tựa như muốn cùng nàng trò chuyện. Đàm Xuyên không nhịn được vươn tay ra sờ —— chỉ sờ vào khoảng không.

Nàng cúi đầu thở dài một tiếng.

Thấy Đàm Xuyên tự nhốt mình trong phòng ba ngày, Tả Tử Thần vốn không nhiều chuyện cũng nhịn không được mà lên tiếng chất vấn : “Ngươi đã nói gì với muội ấy?”

Phó Cửu Vân đang đứng dựa bên cửa sổ uống rượu, vẻ mặt lãnh đạm, chỉ nói: “Cái gì cũng chưa nói, chẳng qua chỉ tặng nàng một bức họa mà thôi.”

Hắn đưa Tả Tử Thần một cái chén, rót đầy rượu thay hắn, lại cười nhẹ nói: “Đa tạ ngươi, đã không tiết lộ thân phận Công Tử Tề.”

Tả Tử Thần “nhìn” hắn giây lát, đáp: “Ngươi đã có bản lĩnh cao như vậy, vì sao phải khuất phục ở lại núi Hương Thủ? Giúp sơn chủ vơ vét bảo vật, làm đệ tử của lão? Bản lĩnh của ngươi so với tiên nhân hẳn là còn cao siêu hơn nhiều.”

Phó Cửu Vân nghĩ nghĩ một thoáng, biếng nhác nở nụ cười : “Bởi vì ta nhàm chán, nếu ngươi sống nhiều năm như vậy, không ngừng chuyển thế, cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.”

“Đương nhiên, còn một nguyên nhân then chốt.” Hắn uống một ngụm rượu, “Hồn đăng ở núi Hương Thủ, cho nên ta phải lưu lại.”

“Hồn đăng?” Hiển nhiên Tả Tử Thần rất bỡ ngỡ đối với bảo vật này, căn bản không nghĩ ra đó là thứ gì.

“Đại khái là thế… Có điều rốt cuộc cũng có thể kết thúc cuộc sống kiểu này. Lại đây, chúng ta lại uống một chén, loại chuyện uống rượu này, quả nhiên phải có người uống cùng thì mới thú vị.” Hắn dứt khoát đưa cả bầu rượu cho Tả Tử Thần, học theo bộ dáng Mi Sơn Quân cụng bầu với hắn.

Tả Tử Thần có chút dở khóc dở cười: “Ta cũng không có tửu lượng tốt vậy đâu.”

Vừa dứt lời, liền thấy nước biển phía sau hơi hơi xao động, quay đầu lại, chỉ thấy Đàm Xuyên ba ngày không gặp ăn mặc gọn gàng, mặt mày tươi cười đi ra. Không biết ba ngày nay nàng gặp chuyện gì, cả người gầy đi rất nhiều, dáng vẻ mảnh khảnh thướt tha ngày xưa mơ hồ hiển hiện.

Thấy hai người bọn hắn ban ngày ban mặt uống rượu bên cửa sổ, còn uống cả bầu, nàng không khỏi bật cười bước tới: “Hả? Cơm còn chưa ăn đã bắt đầu uống rượu à?”

Tả Tử Thần không khỏi quan tâm hỏi một câu: “Muội không sao đấy chứ?”

Nàng tùy ý khoát tay áo: “Không sao, ta giảm béo ấy mà.”

Tả Tử Thần lần nữa dở khóc dở cười, viện cớ trở lại phòng mình thiền tu, không muốn quấy rầy không gian riêng tư của hai người bọn họ.

[thiền tu: ngồi thiền tu hành]

Đàm Xuyên tự nhiên ngồi xuống trước cửa sổ, nhấc bầu rượu Tả Tử Thần vừa uống thừa tu một ngụm, lại nhặt một viên đậu phộng cho vào miệng ăn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phó Cửu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Bao giờ đi tìm quốc sư tính sổ?”

Phó Cửu Vân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, chậm rãi ngoảnh mặt đi: “Đợi Mi Sơn có thời gian, hắn gần đây còn bận chơi bịt mắt bắt dê với tên chiến quỷ, tạm thời không tới được.”

Lại còn muốn làm phiền Mi Sơn Quân tới giúp nữa sao, Đàm Xuyên không khỏi cảm thấy kính nể, nâng cao bầu rượu hướng phía nam vái tam lần, cảm tạ sư thúc giúp đỡ.

Phó Cửu Vân uống xong rượu liền muốn đóng cửa sổ, bị nàng chặn lại, mỉm cười hỏi: “Chàng sợ gặp ta đến vậy sao?”

“Ta? Sợ?” Hắn chậm rãi hỏi lại, quả nhiên liền mở toang cửa sổ, đem bầu rượu đặt ở gian ngoài, sau đó liền mặc nguyên y phục nằm dựa trên giường, như ngủ như không, coi nàng như không khí. Có mấy con cá ước chừng là mê luyến sắc đẹp của hắn, ở trong lòng hắn chui tới chui lui, ngẩng đầu hôn cằm hắn, bị hắn lần lượt xua ra, không chịu từ bỏ lại tiếp tục tiến lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.