Tam Thái Tử

Chương 89: Chương 89: Đại sự




- Cung thủ bắn tên, cảnh cáo bọn họ!

Sắc mặt Trần Mặc triệt để âm trầm, đối mặt với áp lực của mấy vạn quân đội, thương hội Thiên Lang vẫn như cũ thờ ơ, điều này làm cho gã cảm nhận được một loại khuất nhục bị coi thường.

- Sưu sưu...!

Vài chục mũi tên bay sát qua da đầu Bắc Trạch Khiếu Nguyệt, trong đó lại có một mũi tên bắn thủng mũ da của quản sự thương đội.

Sắ mặt mọi người trong Thương hội Thiên Lang đại biến, quân đội Đại Đường vậy mà thật sự động thủ. Bên phía bọn họ chỉ có vài trăm người, đối diện chính là mấy vạn binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa phía sau mấy vạn đại quân còn có quân đội không ngừng chạy đến, nhân số luôn bảo chừng tại hai mươi vạn người.

- Hỗn đản, các ngươi cũng dám xuất thủ, chẳng lẽ các ngươi không sợ Hoàng triều Thần Lang chúng ta trả thù sao?

Sắc mặt Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đại biến, tuy Vệ quốc quân bắn ra mấy mũi tên này chỉ để cảnh cáo, cũng không đả thương đến người bên hắn. Nhưng Bắc Trạch Khiếu Nguyệt vẫn cảm thấy tôn nghiêm cao thủ Tiên Thiên của mình bị chà đạp nghiêm trọng.

- Cảnh cáo các ngươi lần thứ hai, lập tức tránh khỏi thông đạo. Bằng không chúng ta thật sự không khách khí.

Trần Mặc ẩn thân ở phía sau đại quân trầm giọng hô.

- Phó hội trưởng, làm sao bây giờ?

Quản gia cũng có chút bối rối. Bọn họ mặc dù là một trong ba đại thương hội của Hoàng triều Thần Lang, tại toàn bộ địa vực Đông Bắc đại lục đều có ảnh hưởng lớn. Nhưng bọn hắn dù sao cũng chỉ là tổ chức thương nghiệp, không phải cơ quan của quốc gia. Hơn nữa bọn họ hiện nay chỉ có vài trăm người, mặc dù có Tiên Thiên cao thủ dẫn dắt đội, nhưng Tiên Thiên cao thủ cũng căn bản gánh không được công kích của mấy chục vạn đại quân, nếu thật sự đánh nhau, bọn họ chỉ có thể thiệt thòi lớn.

- Làm sao bây giờ hả! Chúng ta cứ đứng ở chỗ này, lẽ nào bọn họ thật sự dám giết người!

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt có chút thẹn quá thành giận. Hắn thông qua quan hệ của gia tộc mà leo lên trên bảo tọa phó hội trưởng của thương hội Thiên Lang, bình thường cũng không quản lý công chuyện, đối mặt với loại chuyện không nằm trong lòng bàn tay này có chút luống cuống tay chân. Nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ Tiên Thiên, có kiêu ngạo của Tiên Thiên cao thủ. Vệ quốc quân cường ngạnh một cách không ngờ, khiến hắn khiếp sợ đồng thời cũng có chút phẫn nộ. Hoàng thất Thần Lang là cao cấp Hoàng triều truyền thừa mấy nghìn năm, nội tình tự nhiên thâm hậu không gì sánh được, tại toàn bộ địa vực Đông Bắc thế lực có thể cùng bọn họ sánh ngang chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hiện tại Hoàng triều Đại Đường cũng dám đối với bọn họ động thủ, điều này làm cho hắn có loại phẫn nộ bị khiêu khích .

Quản sự thương đội không nói gì, trông thấy bên kia tất cả đã ở tư thế công kích, nếu như vài trăm người bên mình thật sự xông lên, chỉ có thể làm cho quân đội điên cuồng đánh giết. Chẳng qua Bắc Trạch Khiếu Nguyệt không đồng ý nhượng bộ, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi theo.

- Hô!

Một đạo bóng đen từ trong quân nhảy vào trong đội ngũ thương hội Thiên Lang.

- Bành bành bành ...!

Theo tiếng nổ mạnh, cao thủ thương đội Thiên Lang từng người từng người bị đánh bại.

- Hỗn đản! Dừng tay cho ta!

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt hét lớn một tiếng. Cả người giống như một đạo ánh sáng màu xanh biếc đánh về hướng bóng đen.

- Răng rắc...!

Một tiếng giòn vang, cả người Bắc Trạch Khiếu Nguyệt bay ngược trở về, hoa phục trên người rách thành vài lổ hổng lớn. Cánh tay có chút mềm nhũn buông thõng xuống.

- Thiết giáp vệ Đại Đường!

Sắc mặt Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đỏ lên, giọng căm hận nói.

Trận giao thủ vừa rồi nhìn như thoáng một lát, trên thực tế đã giao thủ mấy chục lần, Thiết giáp vệ cũng không thể không dừng lại, trên phần bụng áo giáp màu xám lúc này xuất hiện một vết sâu rõ ràng. Xem ra vừa nãy Thiết giáp vệ giao thủ cũng không chiếm được tiện nghi.

- Đã sớm nghe nói qua Thiết giáp vệ của Đại Đường, bản thiếu gia ngược lại muốn nhìn một chút bên trong cái hộp sắt kia rốt cuộc có mặt hàng gì.

Sắc mặt Bắc Trạch Khiếu Nguyệt ngưng trọng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cây trường thương màu đen.Trường thương rung lên, thương mang không ngừng phun ra hút vào, vừa nhìn liền biết không phải một kiện thần binh bình thường.

- Dát dát dát dát!

Xe ngựa của Lý Lân chậm rãi đi tới, Lý Lân từ trên xe ngựa chui ra. Thần sắc bình tĩnh nhìn Bắc Trạch Khiếu Nguyệt chật vật không chịu nổi .

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Lân, trong ánh mắt hiện lên một vệt sát khí. Nhưng may là hắn không có váng đầu, biết lúc này tuyệt đối không thể đụng vào Lý Lân, bằng không chắc chắn gặp phải phản công điên cuồng của mấy chục vạn đại quân . Bởi vậy, hắn ép buộc chính mình đem mục tiêu di chuyển về phía Thiết giáp vệ.

- Giết...!

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt hổ gầm một tiếng, thương mang hóa thành sát khí khủng bố đầy trời, hoàn toàn bap phủ Thiết giáp vệ ở phía dưới.

Thân hình Thiết giáp vệ phồng lên, một đôi nắm đấm bao phủ ở bên trong thiết giáp bộc phát ra kim quang rừng rực, từng đạo quyền ảnh đánh về hướng thương mang huyết sắc.

- Bành bành bành ...!

Hai người tựa như hai cái bóng lơ lửng bất định, thỉnh thoảng có truyền đến thanh âm kim loại. Toàn quân lặng ngắt như tờ, đều lẳng lặng nhìn một màn này. Cao thủ Tiên Thiên giao chiến cũng không phải lúc nào đều có thể thấy.

- Bành...!

Một đạo thân ảnh xanh biếc bay ngược ra ngoài, đập qua vài chiếc xe vận tải. Chính là Bắc Trạch Khiếu Nguyệt, chỉ thấy trên mặt hắn xuất hiện một vết giày thật lớn, một khuôn mặt coi như anh tuấn trong nháy mắt sưng đỏ không thể tả, nhất là cái mũi bị giẫm dẹp lép, Bắc Trạch Khiếu Nguyệt nhất thời nước mắt giàn giụa, thoạt nhìn chật vật nói không nên lời.

Trái lại toàn thân trên dưới Thiết giáp vệ đều là vết cắt nhằng nhịt khắp nơi, nhưng áo giáp sắt vẫn chưa bị đâm thủng. Áo giáp trừ một ít bộ vị then chốt bị méo mó làm ảnh hưởng tới tính linh hoạt ra , hầu như không có tổn thương gì.

- Bắn tên!

Lý Lân trầm giọng nói.

Toàn quân tinh thần vốn đã căng thẳng, nhận được mệnh lệnh của Lý Lân. Doanh đoàn tên nỏ, doanh đoàn cung tiễn đều vô ý thức bắn mũi tên trong tay ra.

Mũi tên dày đặc bao phủ tất cả những người trong thương hội Thiên Lang . Rất nhiều người vừa mới bị Thiết giáp vệ đả thương không kịp làm ra lá chắn phòng hộ đã bị mũi tên bắn thành con nhím, có một số may mắn không chết, phát ra tiếng hét thê lương.

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt đang muốn phát cuồng bỗng sắc mặt đại biến, đạo chân khí màu xanh biếc ở bên ngoài hình thành chiến giáp, chống lại những mũi tên phóng tới dày đặc.

- Hoàng tử Đại Đường, ta nhớ kỹ ngươi! Các ngươi sẽ vì hành động ngày hôm nay trả giá thật nhiều!

Bắc Trạch Khiếu Nguyệt cao giọng hô, cả người trong nháy mắt lao ra từ trong mưa tên, nhanh như tia chớp nhập vào Phí thành.

Lý Lân thờ ơ lạnh nhạt, cũng không ra chỉ thị Thiết giáp vệ truy kích. Đối phương là nhất phẩm vương tọa, Thiết giáp vệ mặc dù có cảnh giới nhị phẩm vương tọa, nhưng dù sao cũng là khôi lỗi bị khống chế, sức chiến đấu biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là nhất phẩm vương tọa đỉnh cao. Có thể đả thương Bắc Trạch Khiếu Nguyệt, nhưng đánh chết hắn căn bản không có khả năng.

- Bắt lại những người này, nếu như Hoàng triều Thần Lang thật sự khởi binh, vừa vặn giết bọn hắn tế cờ!

Lý Lân lãnh khốc nói.

Toàn quân một mảnh hoan hô, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân tràn đầy sùng bái. Cường nhân, cường nhân chân chính. Mặc dù đối phương là thế lực cao cấp Hoàng triều cũng không chút nào nương tay. Theo thống soái thiết huyết như vậy quyết chiến sa trường mới có thể thật sự thống khoái.

Cùng các binh sĩ nhận thức bất đồng, tất cả hành động của Vệ quốc quân tại cửa Phí thành đã bị thám tử của các thế lực khắp nơi nhìn thấy. Quân đội Đại Đường biểu hiện ra ngoài sát phạt quyết đoán như vậy cũng làm cho thế lực khắp nơi rung động. Tin tưởng không cần bao lâu, thế lực xung quanh đều sẽ biết Đại Đường xuất ra một tên Hoàng tử lỗ mãng suất quân đánh chết rất nhiều người trong thương hội Thiên Lang. Mà Hoàng triều Thần Lang cũng vì việc này làm ra phản ứng, lớn nhất có thể là Hoàng triều Thần Lang trực tiếp xuất binh.

Chuyện lớn như thế, Phí thành gần trong gang tấc lại không có phản ứng gì, điều này làm cho Lý Lân không giải thích được đồng thời lại có một tia dự cảm không tốt lắm. Hơn nữa Tiên Thiên cao thủ của Hoàng triều Thiên Lang dưới tình huống không địch lại được cũng lựa chọn trốn vào bên trong Phí thành, đây hết thảy đều khiến cho Lý Lân đối với Phí thành sản sinh hiếu kỳ.

- Thắng Nam, tướng quân thủ thành là ai?

Lý Lân thấp giọng dò hỏi.

- Tướng quân thủ thành là La Bân, Trấn Bắc Hầu Đại Đường. Trấn thủ Phí thành tám năm, Hắc Lang quốc chưa bao xâm phạm biên quan.

Chu Thắng Nam nói.

- Chỉ có những thứ này?

Lý Lân ngạc nhiên.

- Đúng vậy, trong quân ghi chép về Trấn Bắc Hầu La Bân chỉ có những thứ này. Chúng ta đến Vệ thành thời gian quá ngắn, ta cũng không kịp hiểu rõ ràng nhiều tình huống. Nhưng ta nghĩ có thể được phong làm Trấn Bắc Hầu, vậy La Bân kia hẳn không phải là một nhân vật đơn giản.

Chu Thắng Nam cũng hiếu kỳ nói. Lý Lân nghĩ đến chuyện gì y tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện đó, chỉ là suy nghĩ của y cùng Lý Lân bất đồng, Lý Lân có thói quen hướng về phương hướng không tốt hỏi, mà Chu Thắng Nam tình nguyện tin tưởng Trấn Bắc Hầu là một kỳ nhân.

- Gặp mặt liền biết! Chẳng qua chúng ta ở cửa thành làm ra động tĩnh lớn như vậy, bên trong thành cũng không có động tĩnh gì , chuyện này rõ ràng không bình thườg. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!

Lĩnh binh đánh trận, Lý Lân không thể không chú ý cẩn thận.

Quân lính trông giữ cửa thành không nhiều lắm, hơn nữa nguyên một đám đều mặt mày ỉu xìu. Đại quân tới gần cửa thành mới có người lại đây hỏi. Sau khi biết được là Tam hoàng tử Đại Đường suất lĩnh quân đến đây, quan quân ở cửa thành mới hoảng sợ chạy tới.

- Mạt tướng Lưu Cơ bái kiến Hoàng tử điện hạ, không biết Hoàng tử điện hạ đến đây, mạt tướng chậm trễ không có tiếp đón từ xa.

Quan quân nghênh tiếp ở cửa thành cũng chỉ là một tên thập trưởng, gã nhìn thấy Lý Lân cùng mấy chục vạn đại quân có chút sợ hãi nói.

- Không cần đa lễ, tướng quân các ngươi đâu? Gọi hắn tới gặp ta!

Lý Lân cau mày thật sâu, quân trông giữ cửa thành như thùng rỗng kêu to. Chuyện của bọn họ vừa xảy ra ở ngàn mét ngoài cửa thành hình như hoàn toàn không biết. Loại tình huống quỷ dị này khiến Lý Lân không biết nói gì.

- Tướng quân uống say! Mạt tướng không đánh thức được!

Thập trưởng Lưu Cơ vẻ mặt thấp thỏm nói.

- Uống say?

Lý Lân bị làm cho tức giận mà cười lên. Tướng quân thành này thật đúng là cực phẩm a! Dưới tình huống tiền tuyến phía Bắc toàn diện rơi vào chiến tranh, hắn lại vẫn có thể uống say như chết!

- Ngươi chắc biết nơi ở của Trấn Bắc Hầu chứ, mau mang Bổn hoàng tử đi gặp hắn!

Sắc mặt Lý Lân trầm xuống. Tình huống quỷ dị ở Phí thành này khiến Lý Lân ngay cả tâm tư tức giận đều không nổi. Hắn chỉ muốn gặp ngay người nam nhân được phong làm Trấn Bắc Hầu kia rốt cuộc làm thế nào mà có thể làm cho thành thị dường như vô dụng này không bị công kích.

- Mạt tướng biết, mời Điện hạ!

Lưu Cơ thấy Lý Lân không truy cứu việc tướng quân bọn họ say rượu nên trên mặt thoáng thả lỏng.

Đường phố Phí thành rất rộng, hai bên đều là cửa hàng buôn bán của tiểu thương, thương khách qua lại liên tục không dứt, một cảnh tượng thịnh thế phồn hoa. Lý Lân mang theo một giáo đoàn binh mã cận vệ chậm rãi vào thành. Toàn bộ đường phố đều bị kinh động. Tất cả mọi người đối với Vệ quốc quân rất là hiếu kỳ, chỉ trỏ cùng xì xào bàn tán. Giáo úy Trương Trùng cận vệ Nhất sư đoàn theo ở phía sau Lý Lân. dọc theo đường đi đến Phí thành này, Lý Lân tự nhiên cũng không nhàn rỗi, các doanh giáo đoàn đều được được mở rộng, phiên hiệu cơ bản cũng đều được xác định. Cận Vệ doanh tám ngàn nhân mã mở rộng thành Cận Vệ sư đoàn, Trương Trùng là phó doanh trưởng rốt cục cũng phục lại chức quan, đảm nhiệm giáo úy nhất giáo đoàn tinh nhuệ của Cận Vệ sư đoàn.

- Điện hạ, phía trước chính là phủ Trấn Bắc Hầu!

Lưu Cơ chỉ vào một tòa nhà cấp cao phía cuối đường nói. Khu nhà cấp cao này tọa lạc giữa trung tâm Phí thành, cổng gác rất cao, hai bên cửa lớn là hai sư tử bằng đá uy vũ bất phàm được bôi nước sơn. Hiện tại đã là giữa trưa, cửa lớn phủ Trấn Bắc Hầu lại đóng chặt, tình huống rất là quỷ dị.

- Đi gõ cửa!

Lý Lân lạnh giọng nói.

- Ta đến đây!

Trương Trùng từ trên ngựa lập tức nhảy xuống. Từ bên hông tháo xuống một thanh thiết chùy, khí thế hùng hổ hướng về đại môn.

- Điện hạ không thể, để tiểu nhân đi gõ cửa là được!

Lưu Cơ mặt đầy mồ hôi. Trương Trùng như kia mà đòi gõ cửa sao, nói rõ là muốn đập phá đại môn phủ Trấn Bắc Hầu thì có.

Lý Lân không có hành động gì, Trương Trùng hiểu ý, trên mặt càng cười quái dị.

- Ầm...!

Một tiếng vang thật lớn hấp dẫn ánh mắt mọi người trên đường lại đây. Đại môn phủ Trấn Bắc Hầu làm bằng gỗ lim dày bị Trương Trùng toàn lực đập thành một lổ thủng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.