Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 107: Chương 107: Chủ nghĩa anh hùng?




“Muội không thể hiểu.”

Khương Hi dựa lưng vào tường và gương mặt đang chảy dài từng giọt nước mắt trong suốt, nàng vẫn đang ở đây, bên ngoài căn phòng nhỏ.

Cuộc nói chuyện chớp nhoáng của Hàn Tư Không và Hoàng Nghi hoàn toàn nằm trong tai nàng, Khương Hi cố giữ bản thân thật trấn định. Nhưng nàng không thể.

Phịch!

Khương Hi trượt dài trên tường và ngồi bệt xuống đất, nàng co rút người lại và ôm lấy hai đầu gối của mình.

“Không thể.”

Gục mặt vào hai chân, Khương Hi nức nở và trái tim nàng cảm nhận được một nỗi đau đang âm ỉ.

“Cần ta giúp muội trở về phòng không?”

Hàn Tư Không đã đứng tại đây được vài phút, nhưng cậu cũng không ngăn cản việc khóc lóc của Khương Hi.

Để nàng hoàn toàn đối diện với mạch cảm xúc của bản thân cũng là một cách để giải tỏa, giữa hai bọn họ cần rất nhiều khoảng trống trong mối quan hệ để có thể càng trở nên bền chặt hơn.

Và việc cho đối phương biết họ quan trọng như thế nào trong lòng mình chưa bao giờ là một hành động khôn ngoan cả. Hoàng Nghi đã làm tổn thương Khương Hi chỉ với vài câu nói và hành động đơn giản, điều đó đã chứng minh địa vị của bản thân Hoàng Nghi trong lòng nàng là lớn đến thế nào.

“Ừm.”

Khương Hi ngước đầu nhìn Hàn Tư Không, nàng giơ một tay lên và cậu nhẹ nhàng nắm lấy. Kéo nhẹ Khương Hi đứng dậy, Hàn Tư Không gật đầu và bắt đầu bước về khu vực phòng của nàng.

Sau khi đưa Khương Trở về gian phòng để nghỉ ngơi, Hàn Tư Không liếc nhìn bảng thông báo trước mặt mình.

[Nhiệm vụ phụ: Vết thương mới trong lớp sẹo cũ – Hoàn thành]

[Thông tin: Từ chối phần thưởng nhiệm vụ - Thành công]

[Thông tin: Phần thưởng nhiệm vụ được tự động chuyển hoá thành điểm tích lũy]

[Thông tin: Điểm tích lũy +20]

[Điểm tích lũy: 240 -> 260]

“Thật khó chịu.”

Tự nói với bản thân vài câu, Hàn Tư Không xoá bỏ bảng thông báo và bắt đầu việc tập luyện thể lực mỗi ngày của mình.

Đại hội luyện đan còn khoảng ba ngày sẽ tiến hành, trong thời gian đó thì cậu sẽ đi tìm một số bí cảnh hay khu vực nào đó xung quanh để cố gắng vừa làm nhiệm vụ phụ vừa kiếm thêm chút ít cơ duyên đề thăng thực lực của mình.

Thời gian sẽ không chờ đợi ai cả.

...

“Đây là Doqi, chú cún mới của em.”

Tử Nghiên mỉm cười nhẹ, nàng đang bồng một con chó nhỏ với bộ lông màu đỏ rực và đôi mắt to tròn đáng yêu.

“Doqi...”

Trước mặt nàng, một cô gái với nhan sắc hoàn toàn ở đẳng cấp cực cao đang nhìn chằm chằm vào chú chó nhỏ. Đôi mắt hai màu đặt trọng tâm vào bộ lông mềm mại kia và hai tay bỗng giơ cao đón nhận chú chó nhỏ vào lòng mình.

Lâm Uyển Nhi rưng rưng đôi mắt, nàng nhẹ nhàng vuốt ve Doqi với vẻ mặt như thể muốn khóc.

Nàng đã bị cách biệt tại nơi đây không biết bao lâu, ngay cả một người để trò chuyện cũng chẳng hề có. Và dù cho có, họ cũng rất nhanh đều biến thành chất dinh dưỡng giúp nàng tăng trưởng sức mạnh.

Đặc Ân: Tận Tử vẫn đang không ngừng phát triển, hiện tại Lâm Uyển Nhi đã chạm đến mốc Lý nhân cảnh đỉnh phong, nàng hoàn toàn có thể tiếp tục đột phá nếu có thêm linh hồn để thôn phệ.

Dùng đôi mắt có chút lo âu nhìn về Tử Nghiên, nàng có chút bồn chồn và gần như không biết nên nói lời cảm như thế nào cả.

“Được rồi, hiện tại ta chỉ là một biến thể giả mà thôi. Không phải chân thân thật nên không cần lo lắng.”

Tử Nghiên đương nhiên biết nỗi lo hiện tại của Lâm Uyển Nhi là gì, và nàng cũng hoàn toàn biết rõ sự nguy hiểm mà Đặc Ân tạo ra. Cũng rất may mắn vì nàng có thể thoải mái điều khiển cảm xúc của mình dành cho bất cứ thứ gì, điều này chính là việc cơ bản nhất của một Tiên Tử thuộc quân đoàn chiến đấu.

Hình dáng dần trở nên méo mó và hư ảo, Tử Nghiên mỉm cười nhẹ và tan biến khỏi không gian nơi đây.

Chỉ còn lại chính mình, Lâm Uyển Nhi ôm chặt Doqi vào lòng. Nàng hôn nhẹ lên đầu cún nhỏ và gương mặt xuất hiện nụ cười sau một loạt thời gian dài mất tích.

Một ngày nào đó, nàng sẽ trở về quê nhà của mình. Dù rằng nơi đó chỉ còn là một ký ức xưa cũ mà thôi.

Vẫn còn một người chưa từng bị nàng thôn phệ, người thiếu chủ ngoại tộc đã tạo rất nhiều kỷ niệm đẹp cho Lâm Uyển Nhi.

“Hàn Tư Không, vẫn sống khỏe mạnh.”

Gương mặt xinh đẹp thả lỏng trong chốc lát, bởi do Đặc Ân nên bất cứ linh hồn nào bị nàng hấp thu đều sẽ để lại những cảm xúc và nỗi đau rơi lại. Và Lâm Uyển Nhi phải chịu dày vò vô số lần bởi những oán niệm đó.

Nàng sẽ trở lại, chắc chắn sẽ trở lại!

...

[Nhiệm vụ phụ: Gặp lại Lâm Uyển Nhi – Hoàn thành]

[Thông tin: Từ chối phần thưởng nhiệm vụ - Thất bại]

[Phần thưởng:???]

[Thông tin: Không có thông tin phần thưởng]

“Gì đấy?”

Hàn Tư Không dừng lại đôi chân mình, cậu đứng thẳng người và nheo mắt nhìn vào bảng thông báo.

Cái này, là sao đây?

Tại sao lại hoàn thành nhiệm vụ? Và tại sao lại không thể từ chối phần thưởng?

“Chẳng lẽ mình không cần phải tự mình gặp Uyển Nhi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ?”

Trầm ngâm hồi lâu, Hàn Tư Không lắc nhẹ đầu.

Rất có thể là như thế, nhưng cái đó cũng chẳng giải thích được lý do cậu không thể từ chối phần thưởng. Lần này phần thưởng là gì thì bản thân cậu vẫn chẳng hề hay biết.

Cơ thể phóng nhanh về trước, cậu tạm thời chỉ có thể bỏ qua chuyện này. Nó cơ bản không tạo ảnh hưởng gì ngay lúc này cả, và tương lai thì đành phải tùy cơ mà ứng biến thôi.

“Hoàng Nghi đã dậy chưa?”

Cậu hỏi một thành viên khác của Tôn gia vừa bước ra khỏi khách sạn, do Hàn Tư Không rất thường xuyên dậy sớm và tiến hành tập luyện một lúc rồi mới trở về. Dù có như thế thì hiện tại cũng chỉ mới gần sáng mà thôi.

“Chưa.”

Người đáp trả Hàn Tư Không là một ngoại môn đệ tử, hắn gật đầu và bước nhanh đi.

Cậu cũng chào nhẹ và nhanh chân trở về phòng.

Căn phòng không quá lớn, với hai chiếc giường khác biệt và một trong hai đang có người yên trên đó.

Đôi mắt thẫn thờ và hai tay buông xuôi, Hoàng Nghi nghe thấy tiếng mở cửa và bước chân, nhưng cậu vẫn không hề để tâm đến.

“Bình tĩnh hơn rồi chứ.”

Bước lại chiếc ghế tối qua cậu đã ngồi, Hàn Tư Không hỏi dò một cách chậm rãi.

“Ừm. Xin lỗi huynh.”

“Vì điều gì.”

Dựa lưng vào ghế, Hàn Tư Không hỏi.

“Vì tất cả, đệ nợ mọi người quá nhiều.”

Hoàng Nghi hiểu rõ bản thân đã khiến Khương Hi và những người khác thất vọng đến nhường nào. Chỉ vì một phút quá say máu, cậu tự biến bản thân và người khác thành trò cười.

Nhưng cũng chỉ vì thời điểm đó cậu cảm nhận được sức mạnh to lớn đang chảy trong bản thân, từng tơ máu đều muốn nói rằng cậu đã trở nên mạnh mẽ.

“Xin huynh, giúp đệ một lần nữa.”

“Ta sẽ không thay mặt đệ xin lỗi Khương Hi đâu.”

Vuốt nhẹ thái dương mình, Hàn Tư Không nói một cách mệt mỏi. Cậu thật lòng chẳng muốn quản chuyện này chút nào, nhưng Hoàng Nghi gợi nhớ cho cậu về bản thân vào những năm trước.

Thời điểm vẫn còn một người anh tên Daint ở bên cạnh giúp đỡ cậu.

Hiện tại, cậu chính là người anh bên cạnh giúp đỡ Hoàng Nghi. Cũng vì lý do đó mà Hàn Tư Không đã không bỏ rơi người đáng lẽ chỉ là công cụ tấn công Tôn gia của cậu.

“Không phải, đệ sẽ tự mình làm chuyện đó.”

“Chỉ là...”

Hoàng Nghi hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo sự kiên nghị nhìn vào Hàn Tư Không.

“Hãy dạy võ thuật cho đệ, đệ muốn bản thân mình thật mạnh mẽ.”

“Trở nên mạnh mẽ để tiếp tục làm những trò như trước sao?”

Khoanh tay trước ngực, Hàn Tư Không nghiêng đầu hỏi ngược lại Hoàng Nghi.

“K-Không, đệ chỉ muốn có sức mạnh để giúp đỡ người khác mà thôi.”

“Nếu đệ chỉ giúp đỡ người khác khi mình có sức mạnh thì đệ sẽ mãi mãi không thể trở thành kẻ mạnh được.”

Im lặng trong vài giây, Hàn Tư Không tiếp lời.

“Sự khác biệt giữa một Hoàng Nghi yếu đuối và Hoàng Nghi mạnh mẽ là gì?”

Gõ nhẹ lên mặt bàn gần đó, cậu rót một tách trà nguội và đưa mắt nhìn Hoàng Nghi.

“Khi đệ mạnh mẽ, có thể giang tay giúp đỡ kẻ yếu.”

“Vậy nghĩa là một Hoàng Nghi mạnh mẽ sẽ giúp đỡ, còn khi yếu đuối sẽ bỏ mặc. Phải không?”

“Huynh đang muốn nói gì?”

Hoàng Nghi siết chặt nắm tay, cậu không thể hiểu những điều mà Hàn Tư Không đang nói.

Không phải hiển nhiên khi bản thân mình sử dụng sức mạnh để giúp đỡ người yếu sao? Khi cậu yếu đuối đến mức không thể tự giúp bản thân mình thì làm gì có thể giúp được ai cơ chứ?

“Sức mạnh thay đổi con người, nó biến đổi một người từng giang tay cứu giúp mọi người kể cả khi bản thân vẫn đang chảy máu trở thành một kẻ chỉ biến gào thét và mong muốn cứu giúp cũng hoàn toàn bị lệch lạc đi.”

“Lệch lạc.”

Hoàng Nghi nhìn vào hai bàn tay mình, cậu thấy chúng thật xấu xí và ghê tởm.

“Vào thời điểm đệ coi việc giúp đỡ không còn là chuyện mình có thể làm, đệ sẽ mãi mãi không bao giờ giang rộng vòng tay mình ra nữa.”

Hàn Tư Không đặt chiếc cốc xuống bàn và đứng thẳng người dậy.

“Hôm qua đệ đã nổi nóng, và thậm chí còn ném vỡ đồ đạc. Là do bản thân không đủ sức để trả thù hay chỉ đơn giản là đệ muốn trút giận lên chiếc cốc đó?”

“Đệ chỉ là nhất thời nóng giận mà thôi.”

“Vậy đệ đã nghĩ gì khi ném vỡ chiếc cốc? Nếu nơi đây chỉ còn mỗi Khương Hi thì đệ sẽ làm gì?”

“K-Không! Đệ sẽ không tổn thương nàng!”

Hoàng Nghi hét lớn và trừng mắt với Hàn Tư Không, cậu sẽ không bao giờ làm tổn thương người mình yêu.

Nhất định sẽ không!

“Vậy sao, đệ cũng đã từng rất nâng niu chiếc cốc đó.”

Xoay người hướng về phía cửa, Hàn Tư Không bước nhanh đi.

“Đúng vậy, kẻ mạnh mẽ như huynh thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được cảm giác bất lực, yếu đuối và thảm hại của đệ cả.”

Đôi mắt đã trở nên rưng rưng của Hoàng Nghi nhìn vào Hàn Tư Không, rõ ràng là từ tu vi cho đến ngoại hình, cậu đều chẳng thể so sánh với bất kỳ ai cả.

Thậm chí ngay cả tâm trí cũng chỉ là một đống rác rưởi yếu kém.

Đôi chân ngừng lại trong một khắc, Hàn Tư Không nhắm nhẹ đôi mắt đen của mình và tâm trạng bỗng chốc có chút khó chịu.

Câu nói đó, đã từng được phát ra từ miệng của cậu.

Vào lúc đó thì Tử Nghiên đã cảm thấy như thế nào?

“Thì ra là cảm giác như vậy.”

Tự cười lấy chính mình, Hàn Tư Không quay đầu lại phía sau – nơi người đệ đệ mới quen trong thời gian không quá dài của cậu đang bày ra một bộ mặt tuyệt vọng và tổn thương đến cực độ.

Vào thời điểm bản thân đang than vãn và rên la ở quá khứ, cậu đã trưng ra bộ mặt như thế với Tử Nghiên chăng?

Hít nhẹ một hơi, Hàn Tư Không đưa tay sờ nhẹ vào giữa ngực mình.

“Khắc ghi những gì đệ đã nói hôm nay vào sâu tận linh hồn mình, và đừng bao giờ quên.”

Đôi chân tiếp tục bước đi, Hàn Tư Không rời bỏ ánh nhìn của mình khỏi Hoàng Nghi và bàn tay của cậu vô thức nắm chặt lại.

“Huynh không thể hiểu được.”

“Đệ là người duy nhất không hiểu.”

Hàn Tư Không đáp trả một cách nhanh chóng ngay cả khi cậu đã rời khỏi căn phòng.

“Huynh không thể hiểu được.”

“Đệ là người duy nhất không hiểu.”

Cánh cửa đóng sầm lại, Hoàng Nghi nghiến chặt răng và hai bàn tay nắm chặt đến chảy từng dòng máu tươi đỏ thẫm.

“Ta là người duy nhất hiểu! Các ngươi sẽ chẳng bao giờ hiểu được.”

Nói với chính bản thân mình, Hoàng Nghi ngước mặt lên trần nhà và hai tay càng siết chặt hơn.

Nơi góc tối căn phòng, một màn đêm trôi nổi dần dần hiện rõ. Một đôi mắt phát sáng như ánh đèn lóe nhẹ lên và nhanh chóng biến mất hoàn toàn.

...

[Nhiệm vụ phụ: Khám phá bí cảnh Đan Đế]

[Thông tin: Đông bắc 12 789 mét]

[Thông tin: Đan Đế truyền thừa đang sẵn sàng]

“Có thể mang truyền thừa về đây đưa cho người khác được không?”

Hàn Tư Không hỏi dò, cậu tiếp tục nâng bản thân trên thanh xà ngang.

[Thông tin: Không thể]

“Vậy thì cần phải mang người theo để nhận truyền thừa rồi.”

Thờ dài một hơi, Hàn Tư Không đang có suy nghĩ sẽ mang theo Tôn Như. Dù sao thì nàng cũng là một luyện đan sư. Nhưng gần như chẳng có lý do gì để cậu phải làm thế cả, hiện tại cũng không cần phải cố gắng tiếp cận thành viên Tôn gia quá nhiều nữa.

Mà dù cho có muốn thì luyện đan hội đang được tổ chức cũng sẽ tạm thời giữ chân Tôn Như lại mà thôi, vậy thì còn những đệ tử ngoại môn khác mà cậu có thể thử mang theo.

Truyền thừa Đan Đế có tác dụng như thế nào thì cũng không mấy liên quan đến Hàn Tư Không, cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm phụ thật nhanh để có được bản đồ và sau đó là tách riêng ra để tự mình phát triển.

“Khương Hi có thể không nhỉ?”

[Thông tin: Có thể, nhưng sẽ có tỷ lệ thành công không quá cao]

“Để muội ấy tự lựa chọn vậy.”

Thả tay và đứng vững trên mặt đất, Hàn Tư Không nhìn quanh một lượt và nhanh chóng hướng về gian phòng của Khương Hi.

Mùi thơm nhẹ của dược liệu hoà lẫn vào làn gió mát mẻ của không khí nơi đây, Hàn Tư Không dừng chân ở một khoảng cách phù hợp và gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ.

Cộc! Cộc!

“Vâng?”

Khương Hi nhanh chóng tiến đến và mở cửa, nàng vẫn toả ra khí chất nhẹ nhàng thánh thiện. Màu váy trắng cùng đôi mắt hổ phách sáng ngời cũng luôn luôn cuốn hút như thế.

“Ta có chút việc cần bàn riêng với muội, chút ít thời gian thôi.”

Hàn Tư Không nói nhỏ và đưa mắt nhìn thẳng vào Khương Hi, cậu không muốn mình vô tình nhìn vào trong không gian phòng của nàng.

“Vậy mời huynh vào.”

“Cũng được.”

Dù sao thì chuyện đi đến bí cảnh cũng cần phải kỹ lưỡng bàn bạc một chút ít, cậu không muốn có quá nhiều người tìm đến gây phiền phức cho Khương Hi trong trường hợp nàng có được truyền thừa trở về.

“Mời huynh.”

Khương Hi rót một tách trà nóng, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và cũng cầm lên một chiếc cốc khác.

“Chuyện là ta được nhờ vả giúp đỡ một đoàn người đang gặp nạn trong một bí cảnh, hiện tại thì bọn họ cũng đã bị thương kha khá. Vì thế nên ta mong muội có thể đồng hành cùng để giúp đỡ chữa trị.”

Hàn Tư Không đưa tách trà lên môi, cậu cũng không thể chạy đến và nói thẳng rằng cần Khương Hi đến nhận truyền thừa được. Như thế thì quá đáng ngờ.

“Có gấp lắm không?”

Khương Hi đặt mạnh cốc trà xuống, gương mặt trắng nõn của nàng dần hiện lên một sự lo lắng.

“Gấp, và hiện tại thì tình huống còn có thể phát sinh thêm nhiều rắc rối.”

“Vậy thì có cần nhiều người hơn không? Chỉ mình muội liệu có đủ?”

Khương Hi xoay người và bắt đầu thu thập dụng cụ cùng các loại thảo dược, đan dược chữa thương cần thiết nhất.

“Bí cảnh đó khá nguy hiểm, và hiện tại thì ta chỉ có thể bảo vệ một đến hai người thôi. Càng nhiều người đi vào đó sẽ càng tạo thêm khó khăn, người của Tôn gia cũng đã theo hầu Tôn Như và Tôn Ngọc tiểu thư cả rồi.”

Đứng dậy và nói, Hàn Tư Không bước đến cầm lấy túi dụng cụ của Khương Hi và đeo lên vai mình. Do nàng không thể tu luyện, nên nạp giới về cơ bản là không thể sử dụng được.

“Đa tạ huynh.”

“Ừm, đi thôi.”

Hàn Tư Không bước nhanh khỏi phòng và leo lên một chiếc xe ngựa. Khương Hi cũng rất gấp rút chạy theo và cũng đồng thời ngồi vào ghế lái chung với cậu.

Đi!

Dây cương giật mạnh, con ngựa bắt đầu di chuyển từng bước chân đầu tiên và cỗ xe lăn bánh một cách chậm rãi.

Trước mặt Hàn Tư Không hiện lên một chiếc bảng quen thuộc.

[Thông tin: Đông bắc 12 785 mét]

“Cảm giác lừa gạt gái nhà lành cũng khá là vui đó chứ nhỉ?”

Hàn Tư Không nói thầm trong lòng mình, đây có thể nói là lần đầu tiên cậu lừa gạt một cô gái lương thiện như Khương Hi. Nhưng phải đính chính rằng cậu hoàn toàn làm thế với ý định tốt đẹp mà thôi, dù sao thì một khi vào bí cảnh, cậu sẽ bảo vệ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.