Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 120: Chương 120: Bắt đầu lại tại tu tiên




Hàn Tư Không có chút thưởng thức biểu cảm như thể sắp chết của Khương Hi, nàng đã luôn luôn có một bộ mặt lạc quan và hành động tràn trề nhựa sống, nhưng lúc này đây, nàng đang run rẩy và sợ hãi đến nổi bàn tay không tự chủ mà xé rách cả một mảng áo.

Nhưng nàng có lẽ vẫn chưa nhận ra, ngay cả cậu trai trẻ tuổi đang đứng im ở phía xa kia cũng như thế.

Hàn Tư Không tiến thẳng tới đây vì một tia khí tức quen thuộc, nhưng khi cậu quan sát và cảm nhận thật kỹ bằng thần thức thì lại chẳng còn chút dấu vết nào.

Có gì đó đang trốn tránh khỏi cậu.

Hàn Tư Không chuyển dời ánh mắt, một bảng chữ đang nằm yên trước mặt cậu.

[Thông tin: Đan Đế truyền thừa đang có dấu hiệu bị chuyển nghịch năng lượng.]

[Thông tin: Tiếp nhận nhiệm vụ liên quan?]

“Được.”

Nói thầm trong lòng, Hàn Tư Không có thể nhìn thấy nơi tâm niệm của Khương Hi đang có sự ăn mòn và truyền thừa của Đan Đế dường như đang chậm rãi giết chết nàng.

Đây có lẽ là hệ luỵ cho việc bản thân sử dụng quá đà sức mạnh truyền thừa mà không chọn cách nâng cao tu vi bản thân trước.

Cơ thể nàng ấy có lẽ đã phải chịu áp lực nặng nề của việc luyện đan vượt cấp trong một khoảng thời gian rất dài.

[Nhiệm vụ phụ: Khôi phục truyền thừa Đan Đế]

[Nhiệm vụ phụ: Thay đổi cấu trúc năng lượng Nhân giới]

[Nhiệm vụ phụ: Kéo dài thời đại]

“Huh? Kéo dài thời đại?”

Hàn Tư Không lẩm bẩm, cậu có chút không hiểu câu này trong nhiệm vụ là có ý nghĩa gì.

[Thông tin: Quan hệ xác thịt, tạo ra con cái]

“Thì ra là vậy, đúng là cách dùng từ kỳ lạ.”

Xoay nhẹ đầu về phía cửa điện – nơi Kim Dân Khải vẫn đang đứng yên với gương mặt đã chẳng còn giọt máu nào và ánh mắt chứa rất rõ sự căng thẳng.

Hàn Tư Không đang muốn nói gì đó, nhưng cậu nghe được tiếng nấc của Khương Hi và rất nhanh nhìn lại. Nàng đang cắn chặt môi mình và cố dùng tay bịt chặt miệng lại để không phát ra âm thanh gì cả.

“Tại sao lại làm thế?”

Câu hỏi tự động hiện ra trong đầu cậu, Hàn Tư Không chỉ đơn giản là bay thẳng vào trong đây mà thôi. Hai người này tại sao lại hành động như thể bản thân đang đối mặt tử thần như vậy?

Không khí ở đây dường như đang căng thẳng quá mức, cả hai người bọn họ dường như đều mặc định Hàn Tư Không có thể giết họ nếu gây ra tiếng động bất kỳ. Nhưng cậu còn chẳng tuôn ra bất kỳ một tia sát khí nào cả, hai là hai người họ có vấn đề gì với người ngoại quốc?

Cố không để ánh mắt bản thân nhìn chằm chằm vào ngực Khương Hi, Hàn Tư Không nhắm mắt cố để bản thân tịnh tâm và để có thể tìm cách cho hai người họ hiểu rằng cậu không phải là địch.

“Mình là một bông hoa, mình không thấy bất kỳ thứ gì vừa tròn vừa hồng hào như hạt đậu cả, mình là một ông chú hàng xóm tốt bụng…”

Hàn Tư Không lẩm nhẩm trong đầu, cậu cảm nhận được nhóm người Tôn Ngọc đã đuổi kịp đến đây và không khỏi giấu một hơi thở dài.

Thật may là có người đến, không thì sợ rằng cậu chỉ cần lên tiếng thì cả ngày người này sẽ ngất ra mất.

Mặc dù cũng rất muốn tỏ ra bản thân là người dễ gần, như nếu xét đến việc tương lai cậu cần phải trở thành một thành viên cao tầng thì việc đó sẽ tạo ra mâu thuẫn. Cộng với việc cậu đã thể hiện bản thân là người cao cao tại thượng, khó gần và có chút mưu lợi.

Như thế thì sẽ dễ làm việc hơn.

Èo!!!

Tiếng gió lướt vang lên mạnh mẽ, hơn mười cỗ khí tức năng lượng cực mạnh nhanh chóng tiến vào thềm điện và dừng lại trước mặt cả Hàn Tư Không và Khương Hi.

Ngón tay nhích nhẹ, Hàn Tư Không tạo ra một lớp vải áo che đi phần áo bị xé rách của Khương Hi. Dù sao nàng cũng đã bị cậu dọa sợ đến thế.

Đoàn người Tôn Ngọc nhanh chóng tiếp cận, Kim La Chinh rất nhanh nhìn thấy con trai mình đang đứng như trời trồng với tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Ông ngay lập tức hiểu rằng con mình đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp đến từ Hàn Tư Không. Cũng rất may rằng Kim Dân Khải tuy tính cách có chút kiêu ngạo và thường hay làm những chuyện không theo lý lẽ nhưng lại biết cách giữ bản thân không va vào rắc rối.

Nếu lỡ may đắc tội đến vị cường giả này thì cái kết dường như không thể tưởng tượng ra.

“Thứ lỗi nhé, ta quên mất phải đợi các ngươi.”

Hàn Tư Không nói, cậu ngay lập tức xoay người về phía bức tượng lớn có hình dạng một người đang ôm chặt đôi cánh thiên thần và im lặng trong chốc lát.

Tôn Ngọc nhìn về Khương Hi, nàng thở phào một hơi và truyền âm cho Khương Hi biết đại khái tình hình hiện tại.

Ánh mắt Khương Hi từ căng thẳng dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn và cuối cùng là trở lại bình thường, tuy là vẫn còn vướng lại chút lo lắng.

Nàng đứng dậy chỉnh sửa y phục và nhận ra một tầng vải mỏng đã được khoác lên người mình, che đi phần áo đã bị rách do nàng vô tình làm trước đó.

“Cảm giác, thật quen thuộc.”

Khương Hi nhìn thấy bóng lưng Hàn Tư Không và trầm tư, nàng cúi đầu và thanh âm trong trẻo cất lên.

“Kính chào Thu Sinh trưởng lão, tiểu bối hiện tại đang là Thánh nữ Tiên Huyệt Tông, danh tự Khương Hi. Mong ngài chiếu cố.”

“…”

Hàn Tư Không im lặng, cậu đang suy nghĩ về việc khôi phục truyền thừa Đan Đế của Khương Hi và sẵn tiện tìm hiểu về nhiệm vụ thứ hai. Lúc này đây, cậu đang có kế hoạch lợi dụng hệ thống để có thể xây dựng thời đại trở lại, sức mạnh hệ thống ban tặng cho cậu, Hàn Tư Không sẽ chuyển giao lại cho thế giới này.

Đó là việc hiển nhiên, Hàn Tư Không đã nhận ra bản chất các phần thưởng của hệ thống là đến từ chính nơi đây. Bằng chứng rõ ràng nhất là Phá Không Cự Kiếm của Tôn Khả Khả đã trở thành một phần thưởng vẫn đang nằm im trong Không gian lưu trữ của cậu.

Hệ thống sử dụng chính tài nguyên của thế giới này để trả công cho cậu.

Mặc dù có lẽ nó đủ quyền hạn để thu thập và trao trả tài nguyên cho cậu mà không bị ảnh hưởng gì bởi quy tắc thế giới, nhưng Hàn Tư Không vẫn không muốn dựa vào việc mớm thẳng vào mồm như thế.

Cậu lợi dụng Hỗn Độn Chân Tâm, và Hỗn Độn Chân Tâm đồng thời cũng lợi dụng cậu.

Không có bữa trưa nào là miễn phí, và Hàn Tư Không hoàn toàn đủ tỉnh táo để biết rằng Hỗn Độn Chân Tâm đang có mưu tính sử dụng cậu để im lặng phát triển, và khi nó phát triển đến thời điểm đủ mạnh thì khả năng rất cao cậu cũng sẽ bị chính Hỗn Độn thôn phệ hoàn toàn.

Đó chỉ là suy đoán cá nhân của Hàn Tư Không, nhưng cậu vẫn sẽ lấy suy đoán này làm tiền đề đầu tiên để tìm hiểu về Hỗn Độn Chân Tâm.

Nhân giới là không thể giúp cậu về việc này, có lẽ chỉ nơi tràn ngập bán nhân là Eilrine mới có thông tin để có thể phần nào đó cho Hàn Tư Không cái nhìn toàn cảnh hơn.

Ghi nhớ bản kế hoạch tạm thời vào trí óc mình, Hàn Tư Không chậm rãi xoay người và cất tiếng.

“Ừm.”

Khương Hi chậm rãi ngẩng đầu, nàng hít sâu một hơi và biểu hiện bản thân phải thật bình tĩnh.

“Lâm tiền bối là muốn xây dựng một nơi chốn riêng, hay là sẽ lựa chọn những cái có sẵn?”

Tôn Ngọc cúi nhẹ đầu, nàng hỏi.

“Hmm, cứ để ta nơi nào thanh mát và yên tĩnh là được.”

“Đã hiểu.”

Gật đầu với Nguyệt Dao và Nguyệt Kỳ, Tôn Ngọc ra hiệu mời Hàn Tư Không đi trước.



“Người đó là?”

Kim Dân Khải hỏi, hắn vẫn chẳng thể cảm nhận được tu vi của người này. Nhưng dựa theo thái độ mà các trưởng lão đối đãi thì đây chính là một cường giả mà hắn không thể nào chọc vào.

Thời điểm cha hắn – Kim La Chinh trở về với gương mặt tái mét và một hơi thở phào khi nhìn thấy hắn vẫn chưa làm gì ngu ngốc chính là câu giải thích tốt nhất.

Nhưng Kim Dân Khải vẫn rất hiếu kỳ, nếu để các trưởng lão phải đối đãi cung kính như thế kia thì có khi nào đối phương chính là Đạo nhân cảnh giới trong truyền thuyết thường được các thanh thiếu niên trong tông kể lại hay không.

“Cường giả, siêu nhiên cường giả.”

Kim La Chinh nói, lão tặc lưỡi vài cái và nhìn thẳng vào Kim Dân Khải.

“Ngươi không được phép làm bất cứ thứ gì ngu ngốc trước mặt người này, dù cho là sau lưng cũng không được!”

“Vâng, con trai biết rõ.”

Ngừng lại một nhịp, Kim Dân Khải nhìn sơ qua bộ dáng của tất cả trưởng lão đang bắt đầu di chuyển theo sau Tôn Ngọc và thanh âm của hắn thu lại nhỏ đến mức chỉ có Kim La Chinh ở gần mới có thể nghe thấy.

“Vậy vị cường giả này, cảnh giới là gì?”

“Theo ngươi nghĩ là gì?”

Kim La Chinh bước chân chậm lại, lão cũng muốn thử xem con trai mình đã có khả năng nhận diện khí tức đến đâu rồi.

“Chẳng lẽ là Đạo nhân cảnh giới?”

“Dựa vào cái gì mà ngươi lại cho rằng hắn chính là Đạo nhân cảnh?”

“Là con trai suy đoán.”

Bước theo Kim La Chinh, Kim Dân Khải lí nhí nói.

“Hừ, nhóc con ngươi suy đoán như thế có phải là dựa theo thái độ của bọn ta đối đãi với hắn?”

Kim La Chinh khoanh tay lại và hỏi, hắn lúc trước cũng chỉ dựa vào áp lực và dao động năng lượng để suy đoán cảnh giới đối phương mà thôi. Trùng hợp là con trai và hắn đều có chung câu trả lời.

“Là sai sao? Phụ thân?”

Ánh mắt Kim Dân Khải mang theo sự hoảng hốt cùng khó tin, hắn có thể nghĩ đến đối phương là cường giả ở Đạo nhân cảnh giới, nhưng tuyệt không dám nghĩ xa hơn. Bởi vì dù là có từng nghe nói đến cảnh giới cao hơn Đạo nhân ở quá khứ, và chẳng bất cứ ai lại tin vào thứ truyền thuyết truyền miệng như thế cả.

“Sai, rất sai. Ta đã từng được diện kiến Nguyệt Miên trưởng lão – người có tu vi cao nhất toàn cõi Minh Sơn Môn hiện tại, và thứ uy áp của hai người bọn họ là hoàn toàn khác nhau.”

Ngưng lời trong một giây, Kim La Chinh dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía Hàn Tư Không đang ung dung bước đi ở phía xa.

“Hắn ta chính là Lý nhân cảnh giới trong truyền thuyết đó, hàng thật giá thật. Và còn một nữ tử khác cũng là Lý nhân cảnh.”

Nhớ lại nữ nhân đã đánh hoàn toàn áp đảo Hàn Tư Không, Kim La Chinh tuy rằng không hiểu nàng đã đi đâu nhưng não vẫn cần phải đề cao cảnh giác.

“L-Lý nhân cảnh giới…”

Kim Dân Khải dừng bước chân, hắn có chút run ở hai đùi và trong lòng hiện đang điên cuồng cảm thấy biết ơn khi bản thân đã không giở thói kiêu ngạo ra và kiếm chuyện với vị cường giả đó.

Lý nhân cảnh chính là một khái niệm hoàn toàn, hoàn toàn khác với những tu tiên giả còn lại. Đạo nhân cảnh đã có thể phá không mà đi, như thế thì Lý nhân lại như thế nào đâu?

Chưa thể chứng kiến thì cũng chẳng có cách nào tưởng tượng ra, nhưng Kim Dân Khải chắc chắn sẽ hiểu cái kết dành cho mình nếu vị cường giả Lý nhân cảnh hướng dù chỉ là một tia sát khí về hắn mà thôi.

Nuốt ực một hơi, hắn ghi sâu vào trong linh hồn mình cảm giác áp lực và ngoại hình của vị cường giả này.

“Nếu có thể tạo mối quan hệ với đối phương thì quá tốt rồi.”

Kim La Chinh thở dài nói, lão xoa xoa lòng bàn tay và có chút mỏi mệt.

“Tạo mối quan hệ sao?”

Con trai lão – Kim Dân Khải bỗng chốc có một chút ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu mình.



[Thông tin: Mệnh nữ chuyển biến – Khương Hi]

[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Huỷ bỏ truyền thừa Đan Đế]

[Nhiệm vụ phụ: Huỷ bỏ truyền thừa Đan Đế - Thời gian: 367 ngày]

Ngồi xuống chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo và nhẹ nhàng uống một ngụm trà nóng, Hàn Tư Không liếc nhẹ mắt về phía Tôn Ngọc đang chỉnh sửa giường chiếu giúp mình.

Nàng chắc chắn hiểu rằng tu tiên giả ở cảnh giới Lý nhân đã chẳng cần đến các nhu cầu thiết yếu của con người, ăn uống và ngủ đã là chuyện không cần thiết. Nếu còn lại phần nào đó mà con người vẫn mong muốn được giữ nguyên có lẽ là tình dục.

Tự cười trong lòng một chút, Hàn Tư Không dùng ý thức xóa bỏ bảng thông báo của nhiệm vụ trước mắt mình. Cậu chưa có ý định làm gì cả vào những ngày này, chỉ cần lên vài kế hoạch để tương lai có thể yên ổn là tốt rồi.

Căn phòng im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn duy nhất âm thanh tiếng chăn gối chuyển dịch do Tôn Ngọc tạo ra, mặc dù hiện tại nàng cũng đã qua tuổi năm mươi, nhưng sự lão hoá ở cảnh giới Đạo nhân là rất ít. Tuổi thọ lúc này của tu tiên giả cũng đã vượt qua con số trăm năm.

Đó cũng là lý do mà Tôn Ngọc trông vẫn rất xinh đẹp và hấp dẫn, mặc dù bản thân Hàn Tư Không cũng chỉ đùa giỡn nàng mà thôi. Nhưng nếu cậu có thể thưởng thức mỹ nhân thì cũng chẳng tệ.

Chỉ là…

Cậu hiện tại không hề có ý định đó.

Lúc này đây có nhiều thứ cần phải làm hơn rất nhiều, việc vắng mặt trong hơn ba mươi năm đã khiến Hàn Tư Không phần nào đó bị thụt lùi kiến thức đi rất nhiều, khả năng giải quyết vấn đề của cậu vào lúc này có thể nói là tệ hại.

Ngưng dòng suy nghĩ trong giây lát, Hàn Tư Không cảm nhận được một làn gió thơm nhè nhẹ, Tôn Ngọc chậm rãi thắp lên một nén trầm hương và nàng rất nhu thuận đứng im phía sau lưng Hàn Tư Không.

Nếu cậu chỉ đơn giản nói một câu, nàng sẽ ngay lập tức đáp ứng mà không có sự chậm trễ.

Cười nhẹ trong lòng, Hàn Tư Không nhấp một ngụm trà và khuôn miệng có chút mở ra.

“Tôn Ngọc tông chủ đã vất vả rồi.”

“Không vất vả. Là bổn sự của tiểu thiếp.”

Nàng nói với chất giọng bình ổn, không có sợ hãi hay lo lắng, cũng chẳng có vui mừng trong lời nói. Tựa như chuyện này chỉ đơn giản là công việc hoàn toàn bình thường mà thôi.

Đôi đi dài khẽ khép lại, Tôn Ngọc thẳng lưng đứng im tại đó như một bức tượng sinh động.

Cô nàng này cũng chẳng coi trọng bản thân đến thế, có lẽ nàng còn chẳng vì chính mình mà suy xét chút ít gì.

“Ừm, vậy tông chủ hãy trở về nghỉ ngơi đi.”

Hàn Tư Không đặt nhẹ ly trà xuống bàn và tạo ra tiếng “cạch!”, đôi mắt Tôn Ngọc chợt bừng tỉnh và ngay khi nàng mở mắt thì bản thân đã đứng ngoài biệt viện của Hàn Tư Không.

“Vậy… Chúc Lâm tiền bối ngon giấc.”

Tôn Ngọc xoay người rời đi, nàng vẫn chẳng có thêm cảm xúc vào lời nói và biểu cảm gương mặt của mình. Tựa như một con búp bê hoàn toàn được làm bằng gỗ.

Bên trong biệt viện, Hàn Tư Không xoa cằm và cậu có chút suy tư.

Cảm giác hiện tại vẫn tạm ổn, nhưng nếu bản thân đã xác nhận gia nhập Tiên Huyệt Tông thì với cảnh giới của cậu, sẽ có thể trở thành trưởng lão một cách rất dễ dàng.

Bàn tay trái giơ lên trước mặt, chỉ cần Hàn Tư Không tăng cường năng lượng tự nhiên và lòng bàn tay thì cậu hoàn toàn có thể tạo ra một cơn chấn động huỷ diệt cả một vùng núi mà chẳng cần phải làm gì quá nhiều cả.

Hiện tại việc cần thiết nhất là có một không gian đầy đủ để Hàn Tư Không có thể thử sáng tạo Tiên thuật cho bản thân mình.

Cậu cho đến lúc này chỉ có duy nhất Kim Trảo là Địa cấp Tiên pháp, còn lại thì chỉ là Linh Hoả và Hắc tinh.

Có lẽ cần thêm đầy đủ vài bộ Tiên thuật để Hàn Tư Không càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiên pháp là kỹ năng được chuyển hoá vào một hoặc nhiều loại điển tịch, bí vật, vũ khí,… tu tiên giả có thể học nhiều loại Tiên pháp khác nhau và chẳng có nhiều yêu cầu đặc biệt gì cả.

Còn về Tiên thuật thì nó chính là kỹ năng được sáng tạo bởi một ai đó và chỉ có duy nhất người đó là có khả năng sử dụng, nếu kỹ năng này được chuyển hoá vào điển tịch, bí vật, vũ khí,… thì nó sẽ trở thành Tiên pháp.

Linh Hỏa dao động trên tay phải, Hàn Tư Không mỉm cười khi bản thân vừa nghĩ ra một thứ thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.