Tam Giác Mùa Hè

Chương 44: Chương 44




Ngày hôm sau, Từ Đồ bị đánh thức bởi tiếng xì xào tranh luận trong sân.

Cô nhíu mày, cố căng hai mắt ra một khe nhỏ, trong phòng không bật đèn, ngoài trời vẫn còn lờ mờ tối, đại khái khoảng sáu bảy giờ sáng.

Cánh tay Từ Đồ vắt ngang sang bên cạnh tìm kiếm nhưng không thấy ai, liền mở mắt ra nhìn, tối qua cô ở lại phòng của Tần Liệt không về phòng mình.

Trên người đắp chiếc chăn mỏng, vai lộ ra ngoài, Từ Đồ vén lên, thấy bên dưới trống trơn không mặc gì, trước ngực và eo hông lưu lại một đám vết hồng hồng.

Từ Đồ ngã đầu xuống, nhắm mắt lại, bên ngoài yên tĩnh chốc lát, sau đó có người cố nén nghẹn ngào cất lời, là âm thanh của Tần Xán.

Cô dụi mắt lắng nghe rồi trở mình ngồi dậy, với tay lấy quần áo nằm rải rác dưới chân giường. Cánh tay mỏi nhừ như thể không phải tay mình, Từ Đồ nghiến răng mắng thầm trong bụng, duỗi tay kia xoa bóp mấy cái cho đỡ đau nhức.

Một hồi lâu sau, cô mới mặc quần áo ngay ngắn đi ra.

Bên ngoài chỉ có hai người bọn họ, Tần Liệt đứng cạnh cửa cách đó không xa, Tần Xán đứng ở trong sân, hai bên cách nhau một khoảng vừa phải, không khí giằng co căng thẳng.

Tần Xán nói: “Lúc ba gặp chuyện không may, em đang ở bên cạnh, ba nói, ông muốn chúng ta duy trì phát triển trường tiểu học Lạc Bình, nhưng không nói anh phải ở lại.”

“Tần Xán, ba không còn, anh là chủ cái nhà này.” Anh bình thản cất lời, nói xong nghiêng người nhìn Từ Đồ đang đứng gãi đầu ở ngưỡng cửa ngó ra: “Đánh thức em hả?”

Từ Đồ lắc đầu, đi ra: “Hai người đang tranh luận chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì.” Tần Liệt đặt tay lên gáy cô, đẩy tới phía trước: “Ngủ chưa đủ phải không? Về phòng em ngủ thêm đi.”

Từ Đồ nói: “Ngủ đủ rồi mà.”

“Đủ cũng đi vào nào.”

Từ Đồ nhìn anh: “Dạ.”

Cô chầm chậm đi xuống bậc cấp, nghe thấy Tần Xán nói tiếp: “Anh, em muốn ở lại.” Giọng nói của cô ấy đột nhiên trầm xuống, mang theo sự khẩn nài.

“Ở lại làm gì? Muốn ở cùng với Lưu Xuân Sơn?” Anh đứng thẳng người lên, sống lưng thẳng tắp nhìn cô ấy: “Anh cũng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của em, đổi lại bất kỳ người bình thường nào cũng được, nhưng hắn thì không.”

“Vì sao anh ấy lại không được ạ? Anh ấy có gì khác với người bình thường đâu.”

Tần Liệt không muốn dây dưa vấn đề này với cô ấy: “Nếu còn xem anh là anh trai thì nhanh chóng thu dọn hành lý, chiều nay anh đưa em đi, có một số việc cho dù có tiếp tục thảo luận cũng vô ích.”

Anh xoay người bước về phòng.

Hai mắt Tần Xán mông lung tầng tầng hơi nước: “Anh.” Cô ấy cắn môi: “Nếu như đổi lại người bị buộc phải tách ra là anh và Từ Đồ, anh có thể cảm nhận được tâm trạng của em bây giờ không?”

Hai người đang tiến về hai hướng khác nhau đột nhiên cùng lúc đứng khựng lại, sống lưng Tần Liệt cứng đờ, tay nắm chặt khung cửa.

Anh quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô gái nhỏ đang đứng trong sân.

Từ Đồ đứng gần bên cạnh Tần Xán, cảm thấy mấy lời này của cô ấy là điềm xấu vô cùng, vội nhỏ giọng phản bác: “Không có chuyện đó đâu mà.”

Tần Xán nhìn Từ Đồ, kéo tay cô: “Lưu Xuân Sơn là người như thế nào, tiếp xúc với anh ấy thời gian lâu như vậy, em cũng biết mà.” Ánh mắt cô ấy tràn ngập niềm mong đợi nhận được sự ủng hộ, hốc mắt ngân ngấn nước chăm chú nhìn Từ Đồ. Tay Từ Đồ bị cô ấy siết chặt, lòng bàn tay đó lạnh lẽo như băng phiến, có thể cảm nhận rất rõ sự bất an lo lắng từ cô ấy truyền tới.

Từ Đồ biết Tần Xán đang tìm kiếm sự đồng tình, muốn cô đứng về phía cô ấy.

Nhưng… khi nghĩ đến Lưu Xuân Sơn không rõ lai lịch nguồn gốc, cùng với những suy đoán mơ hồ cứ lẩn quẩn trong tâm trí suốt mấy ngày qua, những ý nghĩ đó tuy hoang đường nhưng hoàn toàn có khả năng là sự thật, đã khiến Từ Đồ băn khoăn do dự.

Bàn tay của Tần Xán siết chặt hơn: “Anh ấy là người bình thường, đúng không?”

“…” Từ Đồ: “Đúng.”

Tần Xán mỉm cười, bước lên bậc thềm nơi Tần Liệt đang đứng.

Tần Liệt nhìn Từ Đồ.

“Nhưng,” Từ Đồ ray rứt nói tiếp: “Người bình thường không có nghĩa là người tốt.”

Nếu như Lưu Xuân Sơn đích thực là ông chủ khách sạn cố tình hạ độc rồi bỏ trốn năm đó, hắn tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm, nếu đúng như vậy thì quyết định ở lại nơi này của Tần Xán không phải là một lựa chọn đúng đắn.

Nụ cười bên khóe môi Tần Xán cứng đờ, ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nhìn cô: “Em cũng muốn chị đi sao?”

Khuôn mặt Từ Đồ trĩu nặng, qua một lúc sau: “Em có ý giống Tần Liệt,” cô nhìn người đang đứng trên bậc cấp: “Em cũng hy vọng chị có một cuộc sống thật hạnh phúc, hai người không nhất thiết phải cùng ở lại nơi này. Hay là tạm thời chị cứ trở lại Hồng Dương trước, đợi…”

“Được rồi, đừng nói nữa…” Trái tim Tần Xán bỗng chốc nguội lạnh không còn hy vọng gì nữa, cô ấy cụp mi mắt, một giọt nước trong suốt theo đó rơi xuống.

Cô ấy buông tay Từ Đồ ra, Từ Đồ vội vàng với tay giữ lại nhưng cô ấy tránh né.

Sớm tinh mơ, khoảnh sân nhỏ hoàn toàn yên lặng.

Qua một lúc sau, Tần Xán giơ tay lau gò má: “Em đi ra ngoài một lát, sẽ về trước buổi trưa.”

Trong lòng Từ Đồ vô cùng bứt rứt khó chịu, muốn gọi cô ấy lại, muốn thu hết những lời vừa nói, nhưng Tần Xán rảo bước rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cổng sân, biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Cô cắn khóe môi, đột nhiên có một đôi tay đặt lên vai.

Từ Đồ xoay người, ôm lấy thắt lưng anh: “Em thật xấu mà.” Cô nghẹn ngào cất lời.

Tần Liệt vòng tay ôm vai cô, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Là anh quá ích kỷ.”

“Sao anh lại nói vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Không ấm ức tủi thân sao?”

Cô lắc đầu thật mạnh.

Tần Liệt đưa tay dịu dàng vuốt ve gò má cô: “Trường tiểu học Lạc Bình là tâm huyết cả đời của ba anh, cũng là chuyện trước khi chết ông không cách nào bỏ xuống được. Ba năm trước, Tần Xán đã nhặt về một mạng, anh là anh nó, anh không thể nào để nó lại rơi vào tình cảnh khốn cùng đó được.” Anh nhìn cô: “Vì vậy, anh nhất định phải ở lại để cho Tần Xán đi. Nếu chúng ta ở bên nhau, có thể em sẽ phải vĩnh viễn ở lại nơi thung lũng nhỏ này.”

“Em đâu có nói em không muốn.”

Tần Liệt trĩu nặng thở dài: “Một ngày nào đó khi em trưởng thành, có lẽ em sẽ không nghĩ như vậy.”

Anh úp mặt cô vào lồng ngực mình, ánh mắt dõi về phía xa xăm.

Con đường tương lai hai người phải đi, anh đã có thể đoán trước, cuộc sống của cô sẽ là những chuỗi sắc màu đầy thi vị, sẽ trải qua những điều tốt đẹp nhất. Một lần nữa bước chân vào cổng trường, gặp gỡ những chàng trai ưu tú trẻ trung đầy sức sống như ánh mặt trời, cùng nhau lên lớp tự học, cùng nhau ăn cơm trong căn tin, đưa cô trở về ký túc xá, buổi tối gọi điện thoại nói với nhau ngủ ngon.

Cổ họng Tần Liệt tắc nghẹn, càng ôm chặt cô hơn.

Trước mắt anh hiện lên hình ảnh họ hẹn hò, xem phim, ăn tối dưới ánh nến, hôn nhau trên khán đài sân vận động, ở…

Người đó sẽ vì có được một cô nguyên vẹn mà trân trọng yêu thương.

Đến lúc đó, không biết cô có còn nhớ Tần Liệt là ai không?

Từ Đồ vỗ vỗ lưng anh, giọng nói nghèn nghẹt: “Không thở được.”

Tần Liệt bất giác giật mình, hoảng hốt buông cô ra.

Từ Đồ hờn dỗi: “Anh tính mưu sát em hả?”

Tần Liệt điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười hỏi: “Em muốn ngủ nữa không?”

“Nằm thêm chút nữa cũng được.” Cô níu áo anh: “Anh nằm với em nhé.”

“Được.”

“Vậy anh bế em vào đi.” Cô càng được anh nuông chiều càng hưởng thụ làm tới.

“Được.”

Tần Liệt chẳng chút do dự, khom người xuống, đỡ mông cô bế lên.

Hai người đi về phía phòng cô, Từ Đồ nghĩ tới những lời Tần Xán vừa nói lo lắng không yên, liền hỏi: “Sau này, chúng ta sẽ phải xa nhau sao?

“Không đâu.”

Cô gục đầu lên vai anh: “Vậy sẽ mãi mãi ở bên nhau hả anh?”

“Ừ.”

“Anh có giữ lời không?”

“Chắc chắn.”

Cô hôn môi anh: “Một lời đã định, anh hứa rồi nhé.”

“Được.”



Lúc Tần Xán trở lại, hai mắt đỏ hoe.

Cô ấy thu dọn đồ đạc đi ra, Tần Liệt đã đứng đợi sẵn bên ngoài cổng.

Tần Xán dõi mắt nhìn về con đường nhỏ phía xa xa rồi đặt hành lý lên, ngồi vào thùng xe.

Xe vừa khởi động, Từ Đồ hấp tấp chạy ra: “Cho em theo với, em cũng đi.”

Tần Liệt quay đầu lại: “Em đi làm gì?”

Cô lắc lư cái máy ảnh trong tay, leo lên xe: “Đi rửa ảnh ạ.” Đây là những bức ảnh đã chụp trong lễ cưới hôm qua, chụp rất nhiều người trong thôn, cô đã hứa sẽ rửa ra tặng cho mọi người.

Tần Liệt nhìn cô, không nói thêm gì, âm thầm đồng ý.

Xe lăn bánh đã một giờ chiều, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, thời điểm nóng nhất trong ngày.

Từ Đồ và Tần Xán chen chúc nhau trong thùng xe nhỏ.

Cô nhìn cô ấy, tìm chuyện nói: “Gần đến mùa thu rồi, chị có đem đủ quần áo không?”

Thật ra Tần Xán không hề giận Từ Đồ, trước giờ những gì Tần Liệt đã quyết, dường như không ai có thể thay đổi. Thế nên chuyện cô ấy phải rời đi là chuyện đã định, không liên quan tới Từ Đồ.

Cô ấy ‘xì’ một tiếng, quay mặt chỗ khác không thèm để ý tới cô.

Từ Đồ dán mặt sát lại: “Giận thật sao?”

Cô ấy liếc Từ Đồ, vì khóc nhiều nên hai mắt sưng húp, cay xè: “Em cứ nghe lời anh ấy đi, sớm muộn gì cũng có ngày bị anh ấy đem đi bán.”

Từ Đồ cười khúc khích: “Bán xong em lại chạy về.” Cô dùng vai huých cô ấy.

Tần Xán xị mặt xuống, nói thầm một câu: “Đúng là da mặt dày.”

Từ Đồ chẳng thèm để ý chút nào, quàng tay người ngồi bên cạnh mình, lại pha trò dụ dỗ mấy câu, nhìn thấy nét cười xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy, trong lòng mới dễ chịu hơn đôi chút.

Xe vừa ra khỏi cổng làng, tâm trạng Tần Xán bỗng chốc rơi xuống đáy, cô ấy hoảng hốt chăm chú dõi mắt nhìn về triền núi trải dài bất tận bên trái. Mặt trời đổ xuống muôn ngàn tia nắng chói chang, bao phủ nơi đó như ảo ảnh xa xôi, như trong những giấc mơ không có thật.

Bỗng nhiên, đầu bên kia sườn dốc từ từ hiện ra một bóng người. Đứng dưới ánh mặt trời, thân hình hắn cao lớn, hai chân thẳng tắp, cả người bị bao phủ trong ánh nắng rực rỡ, không nhìn rõ tướng mạo, càng không thấy được nét mặt.

Từ Đồ nheo mắt, thấy phản ứng của người bên cạnh, lập tức biết người đàn ông đó là ai.

Bóng hình hắn cô độc kiêu ngạo lại bình thản, lặng lẽ đứng sừng sững, bờ vai rộng lớn tựa hồ có thể nâng đỡ cả bầu trời. Đây vốn hẳn phải là người đàn ông quang minh lỗi lạc, đứng trên đỉnh vạn người, có chỗ nào giống một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, hạ độc người khác, làm điều phi pháp.

Từ Đồ cắn chặt môi, bắt đầu hoài nghi những phán đoán của mình.

Người đàn ông trên sườn dốc, dường như cuối cùng cũng đã tìm được phương hướng, hốt hoảng lao theo phía chiếc xe chở Tần Xán.

Tần Xán bụm miệng, nước mắt tuôn trào, ra sức vẫy tay với hắn.

Mỗi lần cô trở về Hồng Dương, hắn đều đứng ở vị trí đó, tiễn cô đi.

Trong quá khứ không nhiều đau khổ bất lực như thế, vì cô biết cô sẽ trở về. Nhưng lần này, thái độ của Tần Liệt kiên quyết, vạn bất đắc dĩ, cô không tìm được lý do nào hợp lý để ở lại Lạc Bình.

Xe lăn bánh càng lúc càng nhanh, trên triền dốc người cứ mãi đuổi theo đuổi theo, rồi đứng khựng lại, như một kẻ bị vứt bỏ, dõi mắt nhìn theo hướng xe chạy thật lâu, bất lực đấm thình thịch vào bả vai mình.

Tần Xán nhắm mắt lại, những giọt nước mắt đứt vỡ ào ạt tuôn xuống.

Cô lau nước mắt, tiếp tục vẫy tay với hắn.

Bóng người trên sườn núi dần dần thu nhỏ lại chỉ còn một chấm đen, từ từ biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.

Từ Đồ cũng cắn chặt khóe môi, cố gắng mỉm cười trêu: “Nhìn hai người kìa, làm như là sinh ly tử biệt không bằng. Có phải không trở lại nữa đâu.”

Cánh tay Tần Xán rơi xuống, chống lên đầu gối, hồi lâu sau cất lời: “Chị sẽ không bao giờ bỏ anh ấy.”

Nhưng cô có ngờ đâu, cuối cùng khi cô trở lại Lạc Bình tìm hắn, hắn đã không còn ở đó nữa, chẳng biết đi về đâu.

Gặp lại, đã là chuyện của rất lâu, rất lâu sau này.

***

Tới Phàn Vũ, Từ Đồ và Tần Xán đi vào tiệm rửa hình.

Tần Liệt đứng đợi ở bên ngoài, anh tựa lưng vào tường, rút một tờ giấy vấn thuốc, gấp đi gấp lại đến khi những nếp giấy nát vụn, anh vò trong lòng bàn tay, ném vào xó góc.

Đưa mắt nhìn về phía cửa, hai người đi vào trong cả buổi trời, đến giờ vẫn không thấy tăm hơi.

Anh lại rút tờ giấy khác, vấn một điếu thuốc, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, rốt cuộc cũng không hút, tiện thể kẹp trên tai.

Lại đợi thêm mười lăm phút, hai người mới vội vội vàng vàng đi ra.

Tần Liệt đứng thẳng dậy: “Lâu vậy?”

Từ Đồ cảnh giác nhìn xung quanh: “Tâm sự ạ.”

Ba người đi về phía đầu thị trấn.

Ba giờ chiều có một chuyến xe đò đi thành phố Khâu Hóa, quãng đường đó mất khoảng hai tiếng đồng hồ. Sau đó trực tiếp đáp xe lửa đêm đi Hồng Dương, đến nơi vừa vặn đúng sáu giờ sáng hôm sau.

Đi như vậy tương đối an toàn cho phụ nữ.

Hai người đứng nói chuyện bên cạnh xe, Tần Liệt đưa túi trái cây vừa mua ở quầy hàng gần đó cho Tần Xán: “Lên đi, xe sắp chạy rồi.”

Tần Xán cụp mi mắt cầm lấy: “Dạ.”

Từ Đồ dặn dò: “Trên đường nhớ chú ý, đừng có ngủ quá trạm.”

“Biết rồi.” Cô ấy mỉm cười, sờ sờ đầu Từ Đồ: “Em đừng nghịch ngợm gây họa nữa, sau này nhớ nghe lời anh ấy.”

Cô gật đầu: “Ờ.”

Tần Xán bước lui về sau, khựng lại chốc lát, nhìn Tần Liệt: “Anh, em đi đây.”

“Đi đi.”

Tần Xán nói đùa: “Em đi thật đó, sau này ngàn vạn lần đừng kêu em về.” Cô ấy dụi mũi, mắt đỏ hoe: “Muốn em về, anh phải năn nỉ em.”

Tần Liệt mím chặt khóe môi, im lặng lại im lặng: “Đến thì gọi điện thoại.”

Xe rề rề lăn bánh rồi tăng tốc, bụi đất dưới bánh xe cuồn cuộn nổi lên mịt mù. Hai người nhìn theo xe đò rời đi cho đến khi biến mất cuối con đường.

Từ Đồ quay lại, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm phía đằng xa: “Không nỡ để cô ấy đi ạ?”

“Có gì mà không nỡ, dù sao ở trong thành phố vẫn tốt hơn so với nơi này.”

Ánh mắt anh để lộ ngập tràn sự quan tâm lo lắng, cho dù cố gắng che giấu đi nữa, vẫn bị người ta phát hiện dễ dàng.

Cốt nhục tình thâm, có thể nào không nghĩ tới.

Từ Đồ nhẹ nhàng ôm anh, pha trò dỗ anh vui: “Nhóc đáng thương của em, đừng buồn nữa, có em ở bên cạnh anh mà.”

Ánh mắt của Tần Liệt rơi trên khuôn mặt cô, khi cô ngẩng đầu, những lọn tóc rơi xuống, lộ ra gương mặt sáng mịn mượt mà, hai hàng lông mi như hai cái bàn chải nhỏ quét lên quét xuống.

Tần Liệt giả vờ nghiêm túc: “Không được làm nũng.”

Từ Đồ lại ôm chặt hơn: “Em không muốn đi học, em muốn ở lại đây luôn.”

“Nói ngốc nghếch gì vậy chứ.” Anh ôm cô, đi ngược vào trong thị trấn.

Từ Đồ theo bản năng lướt mắt nhìn xung quanh, vuốt tóc che mặt, sợ đụng phải người đàn ông áo đen lần trước.

“Dù sao em cũng không muốn đi.”

Tần Liệt nở nụ cười đắng chát, kỳ thật cho đến giờ phút này, anh chưa một lần dám hy vọng xa vời giữ cô ở lại nơi này, mãi mãi ở bên anh.

***

Hướng San đã đến làm ở Lãng Diệc được một thời gian, cũng có phần quen thuộc với đồng nghiệp xung quanh, những lúc nghỉ giải lao giữa giờ thường cùng mọi người đến phòng nghỉ uống cà phê, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau đúng buổi trưa cũng có thể ăn chung bữa cơm.

Cô ta làm ở bộ phận tài chính, văn phòng nằm trên tầng mười ba của khách sạn, chịu sự quản lý trực tiếp của trưởng phòng Triệu, làm việc ở tầng mười bốn.

Văn phòng của các lãnh đạo cấp cao nằm ở tầng trên cùng, có thang máy độc lập đi thẳng lên đó, mỗi khi có cuộc họp cấp cao đều là trưởng phòng Triệu tham dự, vì vậy cái gọi là chủ tịch tập đoàn Lãng Diệc, cô ta không có đường nào nhìn thấy.

Về chuyện này cô ta chẳng có gì lo lắng, vì ngoại trừ liên quan đến công việc, lão Dương và hắn là bạn bè, sau này trên bàn ăn thiếu gì cơ hội gặp mặt. Nhưng chủ nhân của tấm card visit nhặt được ở Phàn Vũ kia, trước giờ cô ta chưa từng thấy đến đây.

Giữa trưa nay, Tiểu Vương ngồi bên cạnh nói: “Buổi chiều, Cao tổng sẽ dẫn người của Cục giám sát xuống kiểm tra chất lượng thực phẩm của khách sạn, nghe nói lần này làm rất nghiêm.”

“Vậy sao? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Cao tổng.”

“Ừ, người đó nói năng thận trọng không bao giờ mỉm cười, lúc nào cũng lạnh như băng, cực kỳ nghiêm túc.” Tiểu Vương bĩu môi: “Hơn nữa đặc biệt chú trọng đến khâu giám sát chất lượng thực phẩm này.”

Hướng San nhìn cô ta: “Vì sao?”

“Cô không biết hả?”

Cô ta mỉm cười lắc đầu: “Sao thế?”

Tiểu Vương dáo dác nhìn xung quanh, trượt ghế lại gần: “Tôi cũng chỉ mới được nghe kể gần đây thôi.” Cô ta kề sát vào: “Nghe nói, nhiều năm trước ở khách sạn của chúng ta đã xảy ra một vụ ngộ độc tập thể.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Cô ta buôn chuyện: “Lúc đó, ông chủ khách sạn tên là Cao Thành, là em trai của vị Cao tổng hiện giờ của chúng ta, hai người hơn kém nhau khoảng mười mấy tuổi, là con riêng bên ngoài của lão chủ tịch. Lão chủ tịch rất yêu thương hắn, nên giao toàn bộ hoạt động kinh doanh của tập đoàn cho một tay hắn quản lý.”

“Nhưng …”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng hai người em gái và anh trai của lão chủ tịch đều đứng về phe của Cao tổng chúng ta, cùng liên kết chống lại vị chủ tịch trước. Ngay giữa thời điểm hai bên còn đang giằng co bất phân thắng bại, đã phát sinh một sự kiện.” Cô ta đập tay xuống bàn: “Chính là vụ ngộ độc tập thể đó.”

“Tôi nghe người ta đồn, là Cao Thành đã làm, mười hai mạng người, thật độc ác.” Tiểu Vương chậc chậc nói: “Đúng là quá tàn bạo, rốt cuộc cũng phải trốn chui trốn nhủi.”

Hướng San hỏi tiếp: “Cái người tên Cao Thành đó, tại sao phải hạ độc?”

“Nói tới cũng thấy kỳ lạ, chẳng thể hiểu nổi, không ai biết động cơ là gì, nhưng nghe nói lúc đó chứng cứ vô cùng xác thực khiến cho lão chủ tịch tức giận tới mức phải nhập viện. Sau đó vì sợ phiền phức, sợ công bố mọi chuyện sẽ mất uy tín trên thương trường, nên đã âm thầm động tay động chân, chi không ít để ém chặt tin tức, bưng bít không cho giới truyền thông đưa tin, cảnh sát chỉ điều tra nội bộ.”

Tiểu Vương nói tới miệng đắng lưỡi khô, bưng ly nước trong tay uống ừng ực một ngụm lớn.

Hướng San cười cười: “Mấy chuyện này đều là nghe nói, cũng không biết thật giả thế nào.” Cô ta nhìn đồng hồ: “Đi thôi, ăn cơm, vừa đi vừa nói tiếp.”

Hướng San đứng dậy, vuốt lại mép váy, cầm ví tiền bước đi trước.

Tiểu Vương nói đợi một chút, lại uống thêm ngụm nước nữa rồi mới sải chân đuổi theo.

Hai người cùng xuống thang máy, Tiểu Vương vẫn còn đang thao thao bất tuyệt đủ các loại tin đồn nhảm. Hướng San vừa vuốt tóc vừa cười cười nghe cô ta nói.

Tiểu Vương đang nói hăng say đột nhiên im bặt, bước chân khựng lại, nhỏ giọng: “Là Cao tổng.”

Hướng San thuận theo tầm mắt của cô ta nhìn qua, bên hướng phòng ăn có một nhóm người mặc âu phục, đang sải bước về phía bên này, đi đầu là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, tóc vuốt nếp gọn gàng, dáng dấp đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Sắc mặt hắn ta u tối, nghiêm nghị lạnh lùng.

Tầm mắt Hướng San di chuyển, bỗng khựng lại, bên cạnh hắn có một người đàn ông, cao gầy, mũi ưng, mắt hí, chính là gã đàn ông áo đen đã đụng phải ở Phàn Vũ hôm đó.

Mà lúc này, người đàn ông đó cũng đang nhìn sang phía cô ta.

Hướng San vô cùng nhanh nhạy, nhìn hắn, lộ ra nụ cười xã giao thích hợp, gật đầu, kéo tay Tiểu Vương đi về hướng đại sảnh.

Gã đàn ông áo đen cau mày, nhìn theo bóng lưng cô ta, hồi lâu sau mới quay đầu lại.

Hôm xảy ra chuyện ở Phàn Vũ đến giờ, thời gian qua chưa lâu, hắn vẫn còn ấn tượng đã nhìn thấy cô ta ở đó.

Ngẫm nghĩ một lúc: “Cao tổng.”

Người đàn ông đi đầu hờ hững liếc nhìn hắn.

Gã đàn ông áo đen khúm na khúm núm, thấp giọng nói: “Cao tổng, hình như em nhìn thấy người phụ nữ ở Phàn Vũ hôm nọ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.