Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 19: Q.1 - Chương 19: Mất Khống chế






Hoàn Mật cả nhà sống chết đối với Dận Không không hề quan hệ, hắn muốn vào cung diện kiến Tinh hậu chỉ vì lo lắng cho Tinh hậu đang lúc bất lực cô độc, lúc này chính nàng cần được người khác quan tâm nhất.

Cảnh tượng hoàng cung vẫn như xưa không có gì thay đổi kể từ lúc Tần đế Yên Uyên băng hà, chỉ có khác, ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt hơn. Xe ngựa vào đến cửa ngọ môn, Dận Không vén màn xe lên xem, quả nhiên có một thi thề được treo trên cao, ánh trăng chiếu rọi lên thi thể tạo một cái bóng dài trên mặt đất, khung cảnh xung quanh vô cùng thê lương.

Dận Không thầm thở dài một tiếng, Hoàn Mật vốn tính lấy mạng mình để kích khởi đấu chí đám quần thần , không ngờ bị chính Bạch Quỹ lấy cái chết của mình làm công cụ trấn nhiếp văn võ bá quan.

Tại Dục Đức cung, các cung nữ và thái giám vận tang phục vẫn đi tới đi lui, nhưng Dận Không lưu ý thấy ngoài trừ mấy quan viên phụ trách lễ nghi trong triều, thì hầu hết các đại thần đều đã rời đi. Tần đế Yên Uyên vừa mới chết, theo lẽ thường, vương tôn đại thần phải tập chung tai chổ này, bên cạnh linh đường , không lẻ đã xảy ra chuyện gì?

Mang theo một bụng nghi ngờ,Dận Không hướng cửa Dục Đức cung bước vài bước , liền đụng Hứa công công đang mang khay thức ăn đi ra. Thấy Dận Không, Hứa công công liền thở dài nói:

-Hoàng hậu nương nương hai ngày nay đã không ăn gì…

Dận Không đưa tay tiếp lấy khay thức ăn nói:

-Để ta đi khuyên nhủ người.

Hứa công công nói:

-Hoàng thượng cùng Bạch tướng quân đến Chính Đức diên để thương nghị về việc tang lễ, các đại thần đa số đều qua bên đó, ở đây lại vô cùng vắng vẻ

Dận Không nói:

-Hứa công công, ngài tuổi tác đã cao, nên bảo trọng thân thể, hoàng hậu sau này còn dựa vào chiếu cố của người.

Hứa công công cuốn quít gật đầu nói:

-Vừa rồi, Tam hoàng tử và các công chúa có đến vấn an, nhưng hoàng hậu nổi giận đuổi bọn họ đi rồi.

Dận Không gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào,một cơn gió lánh từ phía sau lưng thổi tới, cả đại sảnh tràn ngập những tấm lụa màu trắng theo gió bay lên, hắn kiềm chế không được, chợt rùng mình một cái

Cả đại điện trống trơn, chỉ có một cung nữ đang ngồi canh chừng linh đường, Dận Không liền bước vào nội đường bên trong

Tinh hậu đang ngồi bên lặng lặng bên cạnh quan tài của Tần đế, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, dường như có chút ngây dại. Dận Không đem khay thức ăn đặt bên cạnh , cung kính nói:

-Mẫu hậu!

Tinh hậu lúc này mới đình thần, giọng nói hơi kinh hãi:

-Dận Không! Ngươi… Ngươi vào khi nào?

Âm thanh của nàng có chút yếu ớt, vô lực

Dận Không nhẹ giọng nói:

-Thần nhi vừa mới tới.

Tinh hậu thở dài một tiếng nói:

-Ta còn không biết bây giờ là ngày hay đêm nữa…

-Lúc này vẫn còn là đêm khuya!

Đôi mi thanh thú của Tinh hậu nhíu lại, từ ghế đứng lền, nàng đột nhiên thốt lên một tiếng, thân hình suýt té , Dận Không cuốn quít tiến lên ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng lại, thân thể mềm mại cọ sát người hắn, làm cho hắn hơi cảm thấy rung động

Dận Không đỡ Tinh hậu trở về ghế ngồi, nàng cười khổ nói:

-Không nghĩ tới lại ngồi lâu đến thế, chân đã tê rần hết

Dận Không ngồi xuống đất, nói:

-Mẫu hậu! Thần nhi giúp người lưu thông huyết mạch

Tinh hậu gật đầu, không phản đối. Trong lòng Dận Không cảm thấy vô cùng mừng rỡ, hai tay nâng chân nàng lên đặt trên đầu gối của hắn

Mặc dù cách một lớp lụa, nhưng Dận Không cũng cảm nhận bàn chân mượt mà của nàng. Hắn chăm chú xoa nắn hai bàn chân Tinh hậu,nàng dùng sức cắn môi dưới, cuối cùng không kìm được, thốt lên tiếng ngâm khẽ.

Dận Không giảm bớt lực lại, ân cần nói:

-Mẫu hậu, có phải là thần nhi mạnh tay.

Tinh hậu lắc đầu nói:

-Ngươi xoa bóp thật là thoải mái, cảm giác tê dại đã giảm đi rất nhiều

Dận Không nhân cơ hội nói:

-Mẫu hậu hình như có tâm sự trong lòng, chẳng biết là chuyện gì?

Tinh hậu thở dài, trong đôi mắt đẹp hình như có nước, nàng ngơ ngác nhìn ánh nến , một hồi lâu mới nói:

-Ngươi nữa đêm vào cung, chắc không chỉ vì cúng tế hoàng thượng chứ?

Dận Không gật đầu nói:

-Thần nhi xem ra không thể gạt mẫu hậu rồi, Dận Không lần này tới đây là muốn mẫu hậu buông tha tính mạng cho một nhà Hoàn thị.

Thân thề Tinh hậu có chút chấn động, nắm chặt tay ghế nói:

-Ta không phải đã hạ lệnh hậu táng Hoàn Mật sao?

Dận Không thấp giọng nói:

-Thi thể Hoàn Mật nây giờ đang bị treo trên cửa ngọ môn, Hoàn thị cả nhà đều bị tống vào thiên lao.

Tinh hậu vỗ mạnh lên tay ghế, phẫn nộ cực điểm, nét mặt tức giận pha lẫn sự bất đắc dĩ, nói:

-Nhất định là Bạch Quỹ làm chuyện này…

Dận Không thấp giọng nói:

-Mẫu hậu chẳng lẻ để cho Bạch tướng quân tuỳ ý hành sự?

Tinh hậu thở dài một hơi nói:

-Bạch Quỹ trong tay nắm binh quyền, ta vốn muốn lợi dụng hắn để đánh bại thái từ cùng Tiết An Triệu, không nghĩ tới hắn mượn chuyện này, dấy động can qua….

Nàng cười nhẹ lộ vẻ đau buồn nói tiếp:

-Ngươi sợ rằng còn chưa biết, hắn trong một ngày đã mượn danh Nguyên Tông sát hại bảy trọng thần trong triều… Trên căn bản là không có xem ta trong mắt

Ánh mắt Tinh hậu tràn ngập sự căm hận lẫn hối tiếc

Dận Không đứng dậy,nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng , Tinh hậu nói:

-Đành phải nhẫn nhịn, ta không thể làm gì khác hơn là chờ Nguyên Tông chính thức đăng cơ, rồi sẽ tính tiếp

Dận Không thấp giọng an ủi:

-Bạch Quỹ mặc dù thích nắm quyền lực, nhưng nếu muốn củng cố địa vị vững chắc tại Đại Tần trước tiên phải ủng hộ Nguyên Tông lên ngôi, trong khoảng thời gian tới, chắc chắn không có lòng mưu phản, mẫu hậu không cần quá lo lắng

Tinh hậu vỗ nhẹ vào bàn tay Dận Không, nói:

-Lúc nguy nan, ta là người trong cuộc nên không rõ tình thế cục diện trước mắt, lại không có ai giúp ta phân ưu, thật may mắn khi có ngươi bên cạnh

Dận Không cất giọng thâm tình:

-Ân của mẫu hậu như tái tạo, dù có lệnh cho thần nhi vào dầu sôi lửa bỏng, thần nhi vẫn nguyện can tâm tình nguyện

Tinh hậu có chút cảm động, nhẹ nhàng cầm tay hắn, Dận Không không kìm nổi cảm xúc trong lòng, từ phía sau đột nhiêm ôm nhẹ thân thể mềm mại của nàng vào lòng.

Thân thể nàng có chút run rẫy, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng không có nét phẫn nộ, Dận Không thấp giọng nói:

-Trong lòng Dận Không lúc nào cũng nghĩ về mẫu hậu

Những lời này quả thật là hắn nghĩ sao nói vậy, đối với Tinh hậu, Dận Không luôn luôn ngưỡng mộ

Nghe lời hắn vừa nói, ánh mắt của nàng thoáng rung động, Dận không liền nắm bắt ngay tâm tình đang xao động của nàng

Hắn biết rõ đây là lúc Tinh hậu cô độc và bất lực nhất, cũng là lúc ý chí của nàng bạc nhược nhất. Bản thân là một nữ tử luôn luôn cần một người quan tâm chăm sóc. Dận không vô luận như thế nào cũng phải mạo hiểm một lần, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Tinh hậu, đoat lấy cơ hội hiếm có này

Dận Không nhẹ nhàng siết chặt thân thể nàng, hôn lên đôi mắt diễm lệ, gò má, cuối cùng dừng lại tại đôi môi anh đào

Đôi mắt Tinh hậu nhắm nghiền lại, thân thể mềm mại vô cùng khẩn trương, phảng phất hương vị của thiếu nữ lần đầu tiên tiếp xúc với mùi vị ái tình . Dận Không dùng đầu lưỡi khai mở đôi môi anh đào của nàng

Tinh hậu “ a” lên khẽ một tiếng, cái lưỡi thơm tho rốt cục đã bị hắn thành công chinh phục, tay Dận Không không ngừng vuốt ve thân thể nàng

Cơ thể Tinh hậu dưới sự vuốt ve mơn trớn trong chốc lát không ngừng nóng lên, khuôn mặt nở ra nụ cười đỏ bừng, Dận Không nhẹ nhàng trút bỏ áo nàng, một đôi gò bồng đào cao vút hiện ra trước mắt, hắn ôm nàng vào lòng

Chiếc khăn tang trên đầu Tinh hậu rơi ra, mái tóc dài đen mượt không có gì ràng buột chảy xuôi trên hai bờ vai trắng ngần, Dận Không nhẹ nhàng trút bỏ những gì còn sót lại trên người nàng, hai cơ thế hoà tan vào nhau, một lát sau chỉ còn là tiếng thở gấp đầy dục vọng vang lên trên không gian

Hồi đại chiến với Tinh hậu, tại trước linh đường của Tần đế khiến cho Dận Không có cảm giác vô cùng mới lạ, như tiếp cho hắn thêm phần sức lực, Tinh hậu sau bao ngày không có hơi ấm của đàn ông, đã kiệt sức trong vòng tay hắn

Hai thân thể đàng siết chắt và hoà tan vào nhau, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Luồn khí lạnh chạy khắp toàn thân Dận Không, hắn liền quay đầu nhìn liền thấy cung nữ của Tinh hậu là Như nhi mặt trắng bệch đang vô cùng sợ hãi nhìn hai người. Vừa rồi hắn cùng Tinh hậu chìm đắm trong dục vọng đã quên mất còn một cung nữ đang ở bên trong. Chắc nghe được động tĩnh tưởng xảy ra chuyện, cung nữ chạy vào xem xét, nàng không ngờ lại thấy cảnh tượng trước mặt

Dận Không nhanh chóng rời khỏi thân thể Tinh hậu đứng dậy, cung nữ Như Nhi lúc này đã sợ đến kinh hồn thất phách, chỉ biết đứng im tại chổ

Dận Không nhanh chóng quyết đoán, áp sát vươn tay siết cổ họng nàng

Ánh mắt Tinh hậu hiện lên nét không đành lòng, những vẫn gật đầu, Dận Không dùng sức bóp cổ ả cung nữ .Sau một hồi lâu, cung nữ Như Nhi liền tắt hơi thở, hai chân buông thỏng, hắn liền dò xét kỹ xem nàng đã chết hay chưa, đến khi biết chắc nàng đã tuyệt mệnh mới đứng dậy

Tinh hậu yên lặng mặc lại Tang phục . chậm rãi đi đến trước thân thể Nhu Nhi, đôi mắt thoáng chút lệ nóng, Nhu Nhi dù sao cũng đã theo nàng nhiều năm, tình cảm chủ tớ thập phần thâm sâu, nếu không phải nàng trong lúc vô ý phát hiện ra chuyện hai người, thì sẽ không có kết quả như thế

Cái chết của Nhu Nhi làm cho nội tâm hai người như cảm thấy có cái gì đè nặng, Tinh hậu lạnh lùng nói:

-Chuyện đêm này coi như không có cái gì phát sinh….

Dận Không gật đầu, mặc tang phục vào, Tần đế linh thiên nếu chứng kiến hắn trước quan tài của mình lại cùng với lão bà của hắn làm chuyện loại này…., không biết Tần đế sẽ nghĩ gì?

Dận Không biết rõ, Tinh hậu khác với những nữ tử kia, cho dù nàng cùng hắn đã xảy ra chuyện, nhưng tốt nhất là vẫn bảo trì quan hệ một khoảng cách nhất định

Tinh hậu thở dài, ánh mắt có chút dịu lại, khuôn mặt có chút ửng đỏ, xúc cảm vì chuyện vừa rồi cùng hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong nàng, nàng nhẹ giọng nói:

-Dận Không, người vừa rồi muốn cầu ta buông tha cho Hoàn thị nhất tộc?

-Nếu mẫu hậu cảm thấy khó khăn, thì coi như Dận Không chưa từng nói qua

Bây giơ hắn gọi nàng hai tiếng mẫu hậu, trong nội tâm có cảm giác là lạ

Tinh hậu nói:

-Ta sẽ ra một đạo ý chỉ, Hứa công công tự mình đi đại lao, đem Hoàn thị nhất tộc thả ra…

Nàng ngừng lại một chút rồi nói:

-Thi thể của Hoàn Mật cho người nhà đem đi hậu táng.

-Đa tạ mẫu hậu!

Dận Không cúi đầu thật sâu, trước khi tới đây, hắn muốn bàn với Tinh hậu chuyện phân chia quyền lực, không hề nghĩ tới lại phát sinh cái chuyện kia, trong lòng đành phải tìm cơ hội khác , liếc nhìn thức ăn đã nguội lạnh, ân cần nói:

-Mẫu hậu vẫn còn nhiều việc phải làm, ngày an táng bệ hạ đã gần đến, nếu mẫu hậu không chịu ăn uống như vậy, sợ rằng sẽ ngã bệnh

Tinh hậu gật đầu:

-Ta đã biết!

Rời khỏi Dục Đức cung, bầu trời phía xa đã lộ ra sắc màu sam xám, một bầy quạ đen kêu “quan quát” bay trên hoàng cung làm tăng thêm phần lạnh lẻo thê lương

Hứa công công cùng hai tiểu thái giám đứng tại ngự hoa viên, nhìn đám quạ bay trên không trung lẩm bẩm nói:

-Chắc chúng đến từ biệt hoàng thượng

Quạ đen mặc dù trong nhân gian được coi là điềm xấu, nhưng trong hoàng cung lại được xem là biểu tượng của chuyện đau buồn

Hứa công công vừa thấy Dận Không, liền đi gấp lại nói:

-Tiết Vô Kị đã trốn thoát.!

-Cái gì?

Dận Không trừng lớn hai mắt, Tiết Vô Kị rõ ràng là uống một lượng lớn “thất nhật tuý” làm thế nào mà tĩnh dậy chạy trốn?

Hứa công công thấp giọng nói:

-Biến mất cùng hắn còn có Nguỵ Ngọc Sơn, vài tên thị vệ đã bị chém chết trong hầm băng.

Hít một ngụm lãnh khí, Dận Không thầm nghĩ, xem ra Nguỵ Ngọc Sơn cùng Tiết Vô Kị có quan hệ không bình thường

Hứa công công nói:

-Tiết Vô Kị là vệ uý của Tần quốc, đương nhiên có quan hệ với thị vệ trong cung, nhưng không nghĩ đến lại là Nguỵ Ngọc Sơn

Dận Không thầm nghĩ, Tiết Vô Kị trốn thoát đối với hắn mà nói chính là mối nguy hiểm sau này, hắn cùng Yên Lâm lập mưu bắt Tiết Vô Kị, nên đối với Dận Không , Tiết Vô Kị sẽ có mối cừu hận thấu xương, sau này chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ trả thù, nghĩ tới đây, Dận Không cảm thấy hơi rét run trong lòng, nếu biết sớm chuyện xảy ra như vậy, lúc đầu một đao diệt gọn tên Tiết Vô Kị, hôm nay đâu cần phài lo lắng

Hứa công công nói:

-Chuyện này, lão nô vẫn chưa bẩm báo với hoàng hậu.

Dận Không thấp giọng nói:

-Chuyện này tạm thời không nên nói cho người, mẫu hậu biết chuyện chỉ thêm lo lắng

Hứa công công thở dài một hơi nói:

-Hai ngày nay, hoàng hậu đích thực chịu áp lực rất lớn…

Rời khỏi hoàng cung, Dận Không liền gặp đám ngự lâm quân, đang áp giải phạm nhân, hắn nhận ra trong đó có mấy vị đại thần, xem ra trường cung đình biến loạn vẫn chưa chấm dứt. Tinh hậu dù một tay khơi dậy tràng phong ba, nhưng chính Bạch Quỹ đã lợi dụng cơn phong ba này chuyển hoá thành một tràng thanh trừng đẩm máu, nhằm nắm lấy quyền lực trong tay mình

Trở về Phong Lâm các, Dận Không liền thấy có một vị khách đang đợi trong đại sảnh, người này tới từ Đại Khang, chính là sứ thần Chu Nhược Thuỷ , tại Khang quốc Dận Không đã từng tiếp xúc qua, khi đó Chu Nhược Thuỷ chỉ là một vị quan phụ trách nghi lễ trong triều, không ngờ trong thời gian ngắn, hắn đã leo lên tới chức này

Chu Nhược Thuỷ thấy Dận Không trở về, liền quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:

-Bái kiến Bình vương điện hạ!

Dận Không cười nói:

-Nơi này không phải Đại Khang, ta cũng không phải là cái gì Bình vương, ngươi đứng lên đi

Dận Không cùng Chu Nhược Thuỷ phân chủ khách cùng nhau ngồi cuông, Chu Nhược Thuỷ nói:

-Hạ quan đến Tần lần này chính là tham dự tang lễ của Tần đế

Dận Không không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, từ Khang đô đến Tần đô, nếu đi suốt đêm ngày không nghĩ, cũng phải mất tới năm ngày năm đêm, không biết làm sao Chu Nhược Thuỷ này làm sao có thể tới đây sớm như vậy

Chu Nhược Thuỷ nói:

-Hoàng thượng nửa tháng trước đã đoán ra, Tần đế sắp chết, cho nên lệnh hạ quan xuất phát đến Tần mười ngày trước

Dận Không ngẫn ra, hắn nhớ tới Mộ Dung Yên Yên từng hỏi qua bệnh tình của Tần đế Yên Uyên, chẳng lẻ nàng có thể đoán ra được?

Chu Nhược Thuỷ nói:

-Hoàng thượng phái hạ quan đem cho Bình vương một phong thơ

Từ trong tay áo hắn lấy ra một phong thơ cung kính đem đến trước mặt Dận Không.

Dận Không mở thư ra, nội dung trong thư đơn giản chỉ là một chút ý tứ trấn an, nét bút cũng không phải chính tay hoàng thượng đề bút, xem ra vị phụ hoàng này ngay một chút công phu viết thư cho hài nhi của mình vẫn không có, sự thất vọng của Dận Không đối với vị phụ hoàng này gia tăng thêm vài phần

Dận Không buông thư ra nói:

-Thân thề phụ hoàng dạo này ra sao?

Chu Nhược Thuỷ nói:

-Bệ hạ thân thể cường tráng, tinh thần vô cùng minh mẫn

Ầm thầm cười khổ, phụ hoàng nếu thân thề suy nhược, chẳng phải là hắn phải nhìn một vị hoàng huynh lên ngôi hay sao, đối với hăn tin tức này dù sao cũng là một tin tốt, phụ hoàng khoẻ mạnh, hắn sẽ còn thời gian tích súc lực lượng của mình

Chu Nhược Thuỷ nói:

-Ung vương biết hạ quan đến đây, liền đặt biệt nhờ hạ quan mang đến cho điện hạ một lễ vật.

Chu Nhược Thuỷ ra lệnh cho tuỳ tùng mang một cái lễ hạp đặt trên bàn

Dận Không gật đầu, không nghĩ ra một vị hoàng thúc như vậy còn nhớ tới mình, Chu Nhược Thuỷ nói rõ tình hình trong triều tại Đại Khang cho Dận Không biết rõ, sau đó lưu lại tại Phong lâm các, ăn trưa rồi mới rời đi

Ba ngày sau, sắc trời còn chưa sáng, Nguyên Tông cùng Tinh hậu chủ trì tang lễ. Hoàng thân quốc thích, văn võ bá quán, cùng với sứ thần các nước tại lăng miếu Đại Tần cử hành long trọng tang lễ, đem thi thể của Tần đế Yên Uyên an táng vào Viên Tẩm, nơi chôn cất các vị quốc quân Đại Tần

Ngự Lâm quân thống lĩnh Chu Siêu thống lĩnh đám thủ hạ đi trước mở đường, quân Long Tướng hộ vệ hai bên, Hổ Dực quân đi sau áp trận, đoàn người xe hơn ngàn người cùng với vật phầm xa hoa kéo dài liên miên hơn một dặm

Dân chúng Tần đô đều khoát lên tang phục trên mình, quỳ gối hai bên đường khóc cho vị minh quân ,một tay đem Đại Tần phát triển lớn mạnh như ngày này

Tinh hậu cùng Nguyên Tông khóc như chết đi sống lại, ai thấy đều cảm thấy chua xót

Mặc bộ tang phục, Dận Không đi chung với đám hoàng tử công chúa phía sau, Yên Lâm được hai cung nữ đở, khuôn mặt đẩm lệ, hai mắt sung vù, Tần đế mất đi, nàng bây giờ là kẻ mồ côi cả phụ lẫn mẫu

Bạch Quỹ cởi ngựa đi đầu trong đám quần thần, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt toát ra vẻ bi thống, Dận Không biết chắc rằng bộ dáng đau khổ của hắn chỉ là đang diễn trò

Bầu trời mưa phùn bắt đầu rơi nhẹ, làm cho không khí tang thương càng đậm thêm vẻ bi ai, đội ngũ tang lễ di suốt mấy canh giờ, mãi tới giờ ngọ mới đến Viên Tẩm

Lăng mộ của Tần đế kết cấu tương tự như Tần cung hoàng thành, bốn phía đều có giác lâu, thủ vệ nghiêm ngặt, các cửa đều có một quan thủ mộ trông nom

Kị binh xem thành hai hàng bao quanh đường tới lăng mộ, vị quan mới nhậm chức bộ lễ thay cho Hoàn Mật, Khúc Tĩnh, đi tới trước mộ, ra lệnh mang quan tài của Tần đế đặt vào, lấy ra bài vị Tần đế đặt lên trong miếu, Bạch Quỹ tuyên đọc điếu tang, sau đó mới cử hành tang lễ. Việc đọc điếu tế chính là công việc của tướng quốc, Dận Không không biết lúc này Tiết An Triệu đang ở nơi nào

Linh cửu của Tần đế đã được quàn trong hoàng lăng, Tinh hậu khóc đến hôn mê, Dận Không không thể biết được đến tột cùng nổi đau đớn này có phải xuất ra từ thật tâm của nàng hay không nữa

Ba ngày sau, quân dân Tần đô mới cởi bỏ tang phục, mọi sự khôi phục lại như bình thường

Sứ thấn các nước đều rời đi , Tần Huệ An hoàng hay là Yên Nguyên Tông, tại Tần cung thiết yến đãi khách, Dận Không cũng là khách được mời, Yên Nguyên Tông đặc biệt cho người mời hắn, tựa hồ có việc cần bàn luận.

Một canh giờ trước giờ buổi tiệc, Dận Không đi vào trong cung. Yên Nguyên Tông mặc bộ triều phục màu đen, ngồi lẳng lặng tại Húc Dương cung, trước mặt là bức hoạ thật lớn chính là Tần quốc cương vực bản đồ, hai mắt Yên Nguyên Tông nhìn mơ hồ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì

Dận Không không dám quấy rầy, yên lặng đứng phía sau.

Qua một hồi lâu, Yên Nguyên Tông mới thở dài một tiếng, xoay người lại

Dận Không cuốn quít quỳ xuống nói:

-Dận Không bái kiến bệ hạ….

Yên Nguyên Tông cười khổ nói:

-Nơi này không có kẽ khác, ngươi đừng có làm bộ dáng này, đứng lên đi

Lúc này Dận Không mới đứng dậy, nhẹ giọng nói:

-Hoàng huynh tìm ta, chẵng hay có chuyện gì sai bảo?

Yên Nguyên Tông nói:

-Mẫu hậu đính hạ hôn sự cho ta

Thầm chấn động trong lòng, nhưng bên ngoài Dận Không vẫn tỏ vẻ bình tỉnh, nói:

-Như vậy Dận Không xin chúc mừng hoàng huynh

Yên Nguyên Tông đứng dậy nói:

-Ngươi cũng biết mối hôn sự này?

Dận Không lắc đầu, việc này trước sau không hề có dấu hiệu gì, hắn như thế nào lại biết được

Yên Nguyên Tông đi tới hai bước rồi mới nói:

-Chính là trưởng nữ của Bạch Quỹ, Bạch Lệ Cơ

Dận Không không khỏi thất kinh, Bạch Quỹ quả nhiên lợi hại, đem nữ nhi gả cho Yên Nguyên Tông, liền nghirễm nhiên đoạt lấy chức Quốc trượng , lại nắm trong tay binh quyền, tại Đại Tần không còn ai có thể so sánh với hắn

Yên Nguyên Tông phẫn nộ nói:

-Từ lúc phụ hoàng băng hà, Bạch Quỹ hoành hành vô lối, uy hiếp triều thần, trước sau đã tru sát hơn mười vị trọng thần, dã tâm đã phơi bày công khai.. Ta như thế nào lại đi lấy nữ nhi của nghịch tặc làm vợ?

Chuyện này địch thực là thập phần nghiêm trọng, Yên Nguyên Tông đến này chưa lấy thê, nếu lấy Lệ Cơ, nàng đương nhiên trở thành hoàng hậu, Bạch Quỹ lại lộng hành như hiện nay, chẳng lẻ Tinh hậu mặc cho Bạch Quỹ tự tung tự tác

Yên Nguyên Tông nói:

-Ta đã nói qua với mẫu hậu, nhưng chính người lại kiên trì việc này, vô luận thế nào cũng không thu hồi thánh chỉ

Yên Nguyên Tông cầm tay Dận Không nói:

-Dận Không! Lần này vô luận như thế nào, ngươi cũng phải nói mẫu hậu giúp ta

Dận Không gật đầu nói:

-Dận Không nguyện ý vì hoàng huynh nói thử, bất qua mẫu hậu vị tất đã chịu nghe…

Yên Nguyên Tông nói:

-Mẫu hậu từ lúc tang lễ phụ hoàng đến nay, cả ngày ở trong Phượng Dương cung, đối với mọi chuyện phát sinh trong triều đều bỏ mặc, hình như người đem cái đống lộn xộn này giao phó hết cho ta?

Dận Không nhịn không được , nở nụ cười khổ, Yên Nguyên Tông xem ra không hiểu rõ mẫu hậu của mình, tình hình trước mắt Tinh hậu chính là người lo âu nhiều nhất

Từ lúc cùng Tinh hậu xảy ra chuyện đó, Dận Không cũng hơi không muốn gặp nàng, không phải hắn sợ hãi, mà chính là cho nàng một không gian tĩnh táo suy nghĩ cách đối phó với cục diện trước mắt, hắn không muốn chuyện đó quấy nhiễu tâm tư của Tinh hậu

Mấy ngày không gặp, Tinh hậu trong có vẻ tiều tuỳ đi rất nhiều, càng làm cho nàng có vẻ nữ tính hơn xưa rất nhiều

Thấy Dận Không, nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cái ghế ra ý bảo ngồi, rồi nói:

-Nguyên Tông kêu ngươi tới?

-Mẫu hậu anh minh!

Tinh hậu lạnh nhạt cười:

-Ngươi lần này tới không phải là khuyên ta thu hồi thánh chỉ, huỷ bỏ hôn sự này chứ?

Dận Không lắc đầu nói:

-Dận Không không có ý này!

Tinh hậu nói:

-Vậy ngươi tới đây là vì chuyện gì?

Xem xét xung quanh không thấy ai, Dận Không mới thấp giọng nói:

-Dận Không tới đây vì mẫu hậu.

Đôi mày thanh tú của Tinh hậu nhăn lại, ánh mắt thoáng hiện nét giận dữ, khẳng định trong lòng nghĩ hắn muốn lấy chuyện kia để đùa giỡn nàng

Dận Không nhẹ giọng nói:

-Bạch Quỹ tự tung tự tác, kiêu hoành vô độ, mẫu hậu vì sao con muốn nữ nhi hắn làm hoàng hậu, lúc ây quyền thế của hắn lại càng vững chắc?

Ánh mắt của Tinh hậu có chút dịu lại, hỏi ngược lại:

-Ngươi cho là ai da còn có lựa chọn khác sao?

-Mẫu hậu làm việc này có phải là làm an tâm Bạch Quỹ

Tinh hậu gật đầu, nói:

-Buổi sáng hôm nay, phủ đệ của Tiết An Triệu đột nhiên bị hoả hoạn, trên trăm nhân mạng trong phủ đều bị hoả thiêu mà chết.

Dận Không kinh ngạc, bật thốt lên:

-Việc này chẳng lẻ là Bạch Quỹ làm?

Tinh hậu cắn chặt môi nói:

-Chuyện này là do một tay ta gây nên, hôm qua Bạch Quỹ diện kiến Nguyên Tông, mong chuẩn tấu cho hắn điều tra Tiết An Triệu, ta vẫn chưa đáp ứng, không nghĩ tới hôm nay lại phát sinh chuyện này

Dận Không thầm buồn bả, xem ra Tiết An Triệu nhất định đã chết trong tay Bạch Quỹ

Tinh hậu nói:

-Hôn sự của Nguyên TÔng chính là chủ ý của ta, trưởng nữ của Bạch Quỹ là Lệ Cơ tư dung xinh đẹp, thông minh, hôn sự này tính ra cũng là môn đăng hộ đối

-Mẫu hậu có lo lắng cảm thụ của hoàng thượng?

Tinh hậu nói:

-Việc này chỉ là “ quyền nghi chi kế” ,Nguyên Tông thân là vua một nước, mọi việc đều phải vì lợi ích của quốc gia mà làm

Dận Không đề nghị nói:

-Mẫu hậu! Bạch Quỹ thừa dịp triều cương chưa ổn định, mà thanh trừng phe đối nghịch, nhưng lại mang danh nghĩa của hoàng thượng và mẫu hậu, chuyện này sẽ để lại hậu hoạn khôn lường, tốt nhất mẫu hậu phải tập chung lực lượng chống lại tình hình này

Đôi mắt tuyệt đẹp của Tinh hậu toát ra vẻ thưởng thức, nàng nhẹ giọng nói:

-Ta làm sao không nghĩ tới chuyện đó cơ chứ, Tiết An Triệu vốn là một lựa chọn thích hợp, nhưng lại bị nghịch tặc Bạch Quỹ nhanh tay trừ đi, quần thần trong triều không còn ai có thề địch lại với hắn, sỡ dĩ ta ban thánh chỉ hôn sự này, chính là muốn Bạch Quỹ ổn định mà dừng tay lại

Dận Không thấp giọng nói:

-Tiết An Triệu sớm đã thành cái gai trong mắt Bạch Quỹ, hắn làm sao có thể để Tiết An Triệu sống sót, mẫu hậu muốn diệt trừ Bạch Quỹ đầu tiên phải bắt đầu từ bên trong phe cánh của Bạch Quỹ, phải chia rẽ và phân hoá quyền lực của hắn

Tinh hậu nhẹ giọng nói:

-Ngươi nói cụ thể một chút.

Dận Không cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, liếc mắt dò xét phản ứng của Tinh hậu, nên biết rằng chén trà này nàng vừa dùng qua, so với chén trà mời hắn hoàn toàn khác biệt

Hai mắt Tinh hậu xẹt qua một tia mị sắc, nhưng không có ý tứ trách cứ

Đặt nhẹ chun trà lên bàn, Dận Không thấp giọng nói:

-Ý của Dận Không chính là đánh vào tay chân thân tín của Bạch Quỹ

Đôi mắt đẹp của Tinh hậu trở nên sáng ngời, miệng anh đào thốt lên:

-Ta làm thế nào lại không nghĩ tới chuyện này!

Nàng mừng rỡ , đứng dậy đi qua đi lại, mở miệng khen:

-Diệu kế! Khi địa vị thay đổi, quan hệ của bọn họ khi đó sẽ phát sinh biến hoá, mặt ngoài ta tỏ ra vô cùng ân sủng hắn, nhưng đằng sau phải chia rẽ thực lực của hắn.

Dận Không cười nói:

-Việc này vạn vạn lần cũng không được quá gấp, mẫu hậu không muốn Bạch Quỹ nhận ra tình huống này, thì phải cân nhắc bọn người kia lên từng bước một

Tinh hậu nói:

-Bạch Quỹ hôm qua muốn ta đề bạt Chu Siêu cùng với Vương Nguyên Đức. Tốt! Lần này ta thuận nước đẩy thuyền phong cho Chu Siêu làm thống lĩnh ngự lâm quân, quan thăng hai cấp, đồng thơi đem quân Long Tướng cùng với Hổ Dực quân cho hắn điều động. Chức thuỷ quân đô đốc sẽ cho Vương Nguyên Đức đảm nhiệm

Dận Không nói:

-Có câu nói: “ khó khăn thì đoàn kết, phú quý thì chia rẽ”, mẫu hậu đề bạt bọn họ, rồi cứ để cho bọn chúng tự xung đột với nhau về lợi ích

Tinh hậu thưởng thức gật đầu nói:

-Tiệc hôm nay lúc tàn, nếu ngươi không có chuyện gì, thì theo ta tới tướng quân phủ

Dận Không bối rối nói:

-Mẫu hậu muốn tới phủ Bạch Quỹ?

Tinh hậu mỉm cười nói:

-Hôn lễ sắp diễn ra, ta cũng muốn đi xem thê tử tương lại của Nguyên Tông

Phủ tướng quân nằm tại phía nám của Tần đô, còn gọi là Ô Tước Nhai, nơi đây cách xa phồn hoa náo nhiệt của khu trung tâm , nhưng là nơi tập chung các phủ của tầng lớp quý tộc quan lại Đại Tần, kiến trúc nơi đây thiên về vững chắc, ngã tư đường toàn bộ từ đá tạo thành. Ánh trắng chiếu ánh sáng nhè nhẹ, lệnh giới nghiêm vẫn chưa tháo dỡ, nên trên đường đi chỉ thưa thớt người qua lại

Tinh hậu xuất cung lần này không muốn làm kinh động người khác, chỉ mang theo Dận Không cùng Hứa công công

Xe ngựa đến trước cửa phủ tướng quân thì dừng lại, Dận Không dỉu Tinh hậu xuống xe, Hứa công công đi tới trước cửa , hướng hai gã thị vệ đang giữ cửa thông báo một tiếng, hai người liền cuốn quít chạy vào bên trong. Lúc này Dận Không mới biết , Tinh hậu đi lần này không hề báo trước cho Bạch Quỹ

Không lâu sau, Bạch Quỹ cuốn quít đi ra đón, thân quỳ xuống nói:

-Vi thần không biết thái hậu giá lâm, không kịp nghênh đón, mong thái hậu thứ tội

Yên Uyên đã chết, Yên Nguyên Tông trở thành Tần đế, Tinh hậu đương nhiên trở thành thái hậu

Tinh hậu khoát tay nói:

-Bạch tướng quân hà tất phải khách khí, chúng ta đã là người một nhà, mau đứng lên đi.

Bạch Quỹ lúc này mới đứng dậy, ánh mắt có vẻ cực kì cung kính, đi phía trước dẫn đường, Dận Không cùng Tinh hậu theo sau

Phủ đệ của Bạch Quỹ mặc dù không có quy mô to lớn, nhưng cái chính là cũng không có sự phú quý giàu sang, cả toà phủ đệ vô cùng đơn giản

Đi qua ba cánh cửa lớn, thì tới đại sảnh toà phủ, vài tên hầu đang quỳ gối trướng đại sảnh, tiếng hô chúc tụng vang lên

Tinh hậu cười nói:

-Bạch tướng quân! Sao không thấy hai vị thiên kim của ngươi?

Bạch Quỹ cung kính nói:

-Thần đã cho người thông tri cho chúng rồi, thái hậu mời vào đại sảnh an toạ, chúng nó cũng nhanh tới thôi

[/CENTER]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.