Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 34: Chương 34: Chương 30




Cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng gạo nấu thành cơm, cả thể xác lẫn tinh thần của Nguyễn Hâm Kiều thỏa mãn rất lớn, thoả mãn được trong lòng ở Quan Triệt, trên người vẫn còn nóng, trên thái dương và chóp mũi vẫn chút mồ hôi.

Quả thực anh rất dịu dàng, cho dù ngay giây phút kia, cũng không có thô lỗ với cô, ngược lại luôn động viên hôn lên mặt và trán của cô.

Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhàng, vẫn giày vò cô suýt chút nữa chịu không nổi, nhịn không được thét chói tai, còn cấu vào lưng anh vài cái...

Trên người cả hai đều có một lớp mồ hôi, ôm nhau có chút dính, Nguyễn Hâm Kiều lại không chịu buông ra, như thằn lằn mềm yếu nằm bám vào anh, vòng tay qua lưng của anh.

Quan Triệt đã dần hồi phục, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô.

“Em làm anh bị thương phải không?” Nguyễn Hâm Kiều để mặt chạm vào ngực anh, nhắm mắt lại, nhỏ nhẹ hỏi.

Trên lưng có vài nơi hơi đau, Quan Triệt vẫn nói: “Không có.”

“Người khác đều nói, phụ nữ chỉ cần bị đàn ông đưa lên giường, sẽ bị mất giá đó.” Mặc dù sự thật là bản thân đưa anh lên giường... Nguyễn Hâm Kiều ngẩng mặt hai bên má vẫn còn ửng đỏ nhìn anh, “Anh thấy thế nào?”

“Sẽ không.” Đẩy một ít tóc rối trên trán của cô ra, Quan Triệt bình tĩnh trả lời.

Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, lại gần hôn vào cằm của anh một cái, lại cười hì hì dùng răng nanh mà cắn.

Ôm nhau nghỉ ngơi một lát, Quan Triệt xuống giường, nhặt áo choàng tắm lên mặc vào người, đi tới phòng tắm.

“Anh bỏ mặc em sao?” Nguyễn Hâm Kiều nghiêng người ngồi dậy, chăn chỉ che khuất nửa cơ thể, tóc đen thả xuống theo vai, hai quả đào nhỏ phía trước lắc lư trong không khí, một phong cảnh tuyệt đẹp, cô lại không biết, còn đưa tay về phía nah, “Em cũng muốn đi tắm.”

Quan Triệt quay lại, cố gắng không nhìn tới hình ảnh kia làm cho người ta rất khó kiềm chế, cầm tay cô đang giơ lên.

Nguyễn Hâm Kiều thuận thế đứng lên từ trong chăn, đột nhiên nhận thức được trên người trống trơn không hề che phủ, lại đặt mông ngồi xuống, xấu hổ kéo chăn che đậy mình, lần mò tìm được áo tắm bị đá rất xa, vội vàng mặc vào.

“Được rồi!” Cô đi ra, đỡ cánh tay của anh, rất cẩn thận với ánh đèn dưới chân.

Vốn tưởng rằng ở trong phòng tắm sẽ xảy ra một chút chuyện, không nghĩ tới anh vẫn giữ đúng chừng mực ngồi ở trong lòng mà vẫn không làm loạn, thành thật tắm rửa cho cô, không có chạm vào những nơi không nên chạm.

Bạn trai lễ độ đứng đắn như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, ai.

Chân hơi đau, Nguyễn Hâm Kiều đứng không nổi, tắm rửa chậm chạp và đơn giản, ngay lập tức trở về nằm.

Đến cùng vẫn mệt mỏi, vốn muốn chờ anh quay lại nói chuyện một lát rồi cùng nhau đi ngủ, kết quả nghe được tiếng nước trong phòng tắm, trong chốc lát đã ngủ say.

Lúc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, tiếng chuông tiếng ồn ào, người bên cạnh không thấy đâu.

Nguyễn Hâm Kiều di chuyển cơ thể mỏi nhừ, mơ hồ đưa tay lấy điện thoại ở trên đầu giường, bắt máy.

“A lô, xin chào...” Tiếng nói vào sáng sớm sàn sạt, mềm mại có ý trêu chọc người.

Bên đầu kia Quan Hành sợ tới mức thiếu chút nữa là ném điện thoại, vội vàng lấy di động ra nhìn nhìn, số điện thoại này không có sai!

“... Cô là ai?” Anh ngạc nhiên hỏi lại rất cẩn thận.

Suy nghĩ của Nguyễn Hâm Kiều chậm chạp ngỡ ngàng trong hai giây, kịp phản ứng nhanh đây là giọng của Tiểu Quan tổng, lập tức tỉnh táo, bật dậy từ trên giường.

“Tiểu Quan tổng, anh, chào anh...” Hai tay của cô cầm điện thoại, có chút luống cuống liếm môi.

Quan Hành cũng nghe được, kinh ngạc nhưng cảm thấy là nằm trong dự đoán: “Nguyễn Hâm Kiều?” Trở lại vấn đề, anh không kìm chế được vui mừng, ở đầu bên kia nở nụ cười, kéo dài âm thanh cố ý hỏi: “Đây là di động của Quan Triệt sao lại ở chỗ của cô? Sáng sớm ...”

Nguyễn Hâm Kiều xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, “Anh ấy... Ở toilet.”

“Oh ~ là như vậy...” Di^n-Đ&n-L^-Q@y-Đ0n Quan Hành cảm thấy thú vị nở nụ cười, lại ôi một tiếng, “Không phải cô quay phim ở thành phố S sao, trở về lúc nào vậy?”

“Tôi còn đang ở thành phố S.” Nguyễn Hâm Kiều nhỏ giọng trả lời, cảm thấy bản thân nghe trộm điện thoại của Quan Triệt là không tốt, lại không thể trực tiếp tắt máy.

“Quan Triệt cũng ở đó?” Quan Hành buồn bực nói, “Không phải anh ấy đi công tác ở thành phố B sao, tôi còn nghĩ anh ấy đã trở về, làm sao lại chạy tới chỗ của cô?”

Thành phố B?

Nguyễn Hâm Kiều cũng sửng sốt, ngày hôm qua Quan Triệt nói là tiện đường nên ghé qua xem cô, cô còn tưởng rằng là anh đến thành phố S rất trùng hợp... Nếu là thành phố B, một nam một bắc, đây không thể nói là do tiện đường đâu...

Cô liếc mắt về phía toilet, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng.

Cô ở bên đây như người trên mây, bên kia Quan Hành lo lắng cho chuyện tốt của anh trai nhà mình, nói một tiếng không quấy rầy bọn họ, cười hề hề tắt điện thoại.

Nguyễn Hâm Kiều cũng nói gặp lại, bỏ điện thoại xuống thì thấy, màu đen, quả nhiên không phải là của mình.

Ngồi yên một lát, cô lại nằm xuống, ôm chăn tiếp tục ngẩn người.

Quan Triệt rất nhanh đã quay lại, nghe được tiếng động Nguyễn Hâm Kiều lập tức xoay người nhìn anh, “Vừa rồi Tiểu Quan tổng gọi điện thoại cho anh,“ Cô chỉ chỉ di động màu đen trên đầu giường, “Em không cẩn thận đã bắt máy...”

Quan Triệt dừng lại, nhìn dáng vẻ cô biểu cảm cẩn thận của cô, nói không sau, cầm điện thoại đi sang một bên gọi lại.

Lúc trở về, Nguyễn Hâm Kiều đã đi rửa mặt xong, ngồi ở cuối giường hơi giật mình nhìn anh.

Quan Triệt đi qua, cô đưa tay muốn ôm.

Qua mười mấy phút, anh gọi người phục vụ phòng, ngoài trừ bữa sáng là nước uống và điểm tâm, không biết lúc nào đã giặt xong quần áo.

Hai người thay đồ, ngồi xuống cùng nhau ăn bữa sáng.

Quan Triệt nhớ được cô không thích uống sữa bò, gọi riêng nước ép trái cây.

Tối hôm qua vận động nhiều tiêu hao năng lượng, Nguyễn Hâm Kiều đói tới mức bụng cũng dẹp xuống, cũng không chú ý hình tượng như lúc vừa mới quen anh, ăn hết sạch phần ăn buổi sáng dành cho hai người.

Hình như Quan Triệt cũng không bị sức ăn của cô làm sợ hãi, vẻ mặt lạnh nhạt bảo cô ăn từ từ.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút, Nguyễn Hâm Kiều suy nghĩ một lát cùng với người nắm tay đi hẹn hò ở đâu, Quan Triệt đã mặc chỉnh tề, muốn dẫn cô ra cửa.

Nguyễn Hâm Kiều nhanh chóng tự mình sắp xếp thu dọn, một bên nghi hoặc hỏi: “Muốn đi đâu?”

“Gặp người bạn.” Quan Triệt kiên nhẫn chờ cô, còn chủ động giúp đỡ đưa lược chải đầu.

Ngày hôm qua lúc đi trong túi chỉ có mấy thứ đồ trang điểm cần thiết, Nguyễn Hâm Kiều đơn giản đánh phấn nền vẽ lông mày, thoa chút son thỏi liền xong. $$Di^n-Đ&n-L^-Q@y-Đ0n$$

Còn tưởng rằng người bạn trong miệng Quan Triệt là anh bạn cùng lứa tuổi, thế nào cũng không nghĩ tới là một ông lão đã sáu mươi tuổi, ở trong một tòa biệt đơn độc ở ngoài thành phố, lúc bọn họ đến, trên đầu ông đội mũ rơm dẫn theo dụng cụ câu cá muốn ra cửa.

Đi theo ở phía sau là một cháu trai với vẻ mặt không tình nguyện, vừa thấy có người đến, lập tức vui mừng khôn xiết chạy về, cao giọng hô: “Không cần đi, không cần đi!”

“Tiểu Quan, làm sao mà có thời gian đến xem lão già như ông.” Ông cụ cất dụng cụ câu cá, dẫn bọn họ vào cửa.

Quan Triệt nắm tay Nguyễn Hâm Kiều đi vào: “Đi công tác, tiện đường đến xem.”

Ngày hôm cũng trả lời cô như vậy, Nguyễn Hâm Kiều ở trong lòng hừ hừ, khéo léo chào hỏi với ông.

“Ôi, cháu chào ông.”

Lão tiên sinh cười ha hả, vào nhà nhìn thấy cháu trai ôm một hộp kẹo mà ăn, cau mày khiển trách: “Nhìn thấy khách cũng không chào hỏi, chỉ có biết ăn kẹo thôi, cẩn thận côn trùng theo chất đường đi đến đây cắn con đấy.” Nói xong chỉ chỉ Nguyễn Hâm Kiều, “Cho chị này một ít.”

Cậu nhóc chuyển đôi mắt qua lại, đối với Quan Triệt gọi một tiếng chào chú Quan, sau đó lôi kéo Nguyễn Hâm Kiều yêu cùng đi chơi: “Chị chơi với em, em cho chị ăn kẹo.”

Trên tay cậu nhóc này còn dính đường, dáng vẻ hoạt bát rất đáng yêu, Nguyễn Hâm Kiều nhìn về phía Quan Triệt, anh nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đi chơi đi.”

“Đi theo em!” Cậu nhóc lôi Nguyễn Hâm Kiều đi.

Dường như Quan Triệt và ông có việc muốn nói, vào thư phòng, Nguyễn Hâm Kiều bị cậu nhóc kéo đến phòng trên lầu của nó, bên trong lộn xộn, các loại đồ chơi mô hình và máy chơi game trải đầy trên giường dưới đất.

Nó bước qua một món đồ chơi để đi vào, dường như trong ổ chăn trên giường có một con thỏ nhỏ, đưa cho cô: “Lần đầu gặp mặt, em tặng chị một món quà nhỏ, nó gọi là thỏ hồng, chờ khi em có tiền, lại mua con lớn hơn tặng chị.”

Dáng vẻ của cậu nhóc như đang dỗ một bé gái, thật là một cậu nhóc thích trêu chọc người khác mà... Nguyễn Hâm Kiều buồn cười nhận lấy, “Cám ơn em.”

Cậu nhóc cười, lộ ra một nụ cười rõ ràng: “Nhận quà của em thì phải làm vợ của em đó, về sau người khác tặng quà, không thể nhận, biết không?”

Nguyễn Hâm Kiều vui vẻ, ra vẻ khó xử chỉ vào dưới lầu: “Nhưng mà chị đã có bạn trai rồi...”

“Không sao, chị bỏ anh ta là được rồi.” Cậu nhóc chỉ vào các loại đồ chơi trên đất, “Chị xem em có nhiều đồ chơi, chị thích thì em đều tặng cho chị. Đồ chơi của anh ta nhất định không nhiều bằng em.”

Nguyễn Hâm Kiều hoàn toàn bị đánh bại, cười ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu nhóc: “Sao em lại đáng yêu như vậy!”

Cậu nhóc cũng sờ đầu cô: “Chị cũng rất đáng yêu.”

Không nói đến nơi đang ngồi ở trong phòng, cậu bé đẩy tất cả đồ trên giường xuống đất, xong rồi phủi tay vài cái, “Đi lại đây, chỗ này là giường của em, có thể cho chị ngủ.”

Nguyễn Hâm Kiều đi qua ngồi xuống, cậu nhóc tìm đồ dưới đất, lấy các mấy loại bảo bối đưa cho cô, dạy cô cách chơi, thỉnh thoảng dùng bàn tay bẩn của mình đưa kẹo cho cô ăn. Nguyễn Hâm Kiều muốn tự cầm, nhóc không cho, nghiêm túc nói với cô: “Phải ngoan, không cần nháo.”

“...” Nguyễn Hâm Kiều cố nén cười đến mức gò má hơi đau.

Dù sao tâm tính cũng chỉ là trẻ con, nhóc cầm máy chơi game mà chơi, say mê không buông, bỏ bạn gái mới của mình sang một bên, hết sức chăm chú chơi tiếp.

Nguyễn Hâm Kiều ở bên cạnh nhìn nhóc chơi, vô tình ngủ quên.

Quan Triệt cùng ông lão bàn xong việc, đi lên tìm người, đối với một đống bừa bộn, hơi nhíu mày. Thân người Nguyễn Hâm Kiều liền ngủ trên giường nhỏ, nhóc con dựa vào người chăm chú chơi trò chơi, Quan Triệt nhẹ nhàng đá văng vật gì đó ở bên chân, tìm nơi đặt chân đi vào.

Vừa bước vào, nhóc con phát hiện có người vào phòng, ngẩng đầu từ máy chơi game, chớp ánh mắt, xoay người đối diện với Quan Triệt.

“Chú Quan.”

Quan Triệt lên tiếng, đưa tay vỗ cho Nguyễn Hâm Kiều ngủ say hơn.

Nhóc vội vàng ngăn cản anh, ngón trỏ để ở môi trước “Xuỵt” một tiếng, “Không nên làm phiền chị.”

“Chú đưa chị về.” Dù sao cũng là nhà của nhóc con, Quan Triệt kiên nhẫn giải thích.

Mới bên nhau hai giờ, bạn gái của mình phải rời khỏi sao? Cậu nhóc cắn môi, quay đầu nhìn Nguyễn Hâm Kiều, vẻ mặt không muốn, đau thương thở dài, tay nhỏ bé đẩy nhẹ ở trên cánh tay của cô: “Vợ à, rời giường.”

Quan Triệt: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.