Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 32: Chương 32: Chương 28




Editor: hoa hong som mai

Trên xe trò chuyện vài câu, biết được Tùng Hạo cũng chỉ dẫn theo một trợ lý đi cùng, giống Nguyễn Hâm Kiều. So với những minh tinh khi đi ra ngoài luôn mang theo một đám người đi cùng, cô thích bản thân chỉ có một người, qua lại tùy ý. Nhưng khác nhau là, người đại diện của Nguyễn Hâm Kiều là không có thời gian, mà người đại diện của Tùng Hạo muốn cùng đi lại, bị anh cản lại.

Ba mẹ của Tùng Hạo đều là những người trong giới văn nghệ rất có tiếng, là nhà văn và nhà nghệ thuật, đã từng sáng tác không ít những tác phẩm được ưa thích. Từ nhỏ có cuộc sống sáng chói như vậy, sau khi bước vào vòng nghệ thuật là diễn viên có ba mẹ nổi tiếng dù ít hay nhiều cũng có chút lợi thế, nhưng anh không hề kiêu căng, đối với fan hay những người làm việc cũng có tiếng là người có tính tình tốt

Biết được Nguyễn Hâm Kiều là lần đầu tiên đến thành phố S, Tùng Hạo giới thiệu cho cô không ít nơi có món ăn ngon, đồng ý lúc rảnh sẽ đưa cô đi dạo.

Lúc gửi tin cho anh, ngoài ý muốn phát hiện không ngờ Quan Triệt lại chủ động gửi tin cho cô, hai mươi phút phía trước, chính là lúc ra cửa, di động bỏ ở trong túi, Nguyễn Hâm Kiều không có nghe thấy.

Cái người cổ hủ kia lại gửi tin, Nguyễn Hâm Kiều kích động ngay cả tay đều run một chút, vội vàng mở ra xem.

—— ăn cơm chưa?

Một câu rất đơn giản, ngay cả dấu chấm câu đều cẩn thận đánh.

—— đã ăn xong ~o(n_n)o~

Nguyễn Hâm Kiều trả lời anh, thêm vào một hình nụ hôn gió.

Hình như anh đang vội, không có trả lời.

Tới cửa quán cơm, đúng dịp gặp được đôi nam nữ chính cùng nhau đi tới—— vận may nhiều năm vẫn như cũ khí chất trong người không giảm là đóa hoa nhỏ Hề Ninh, cùng lúc đó là Vệ Trạch Giai. Hai người đã hợp tác nhiều lần, quan hệ cá nhân cũng là bạn bè không tệ, được biết đến với màn ảnh đầu tiên là đôi tình nhân đi sâu vào lòng người, đến nay vẫn còn nhiều dưa âm, mỗi lần hợp tác đều sẽ làm dấy lên một vụ tai tiếng lớn.

Làm hậu bối, Nguyễn Hâm Kiều và Tùng Hạo tất nhiên là chủ động chào hỏi.

Vệ Trạch Giai một chút cũng không giống với những tin đồn là một người thích đùa giỡ với tình yêu, lễ phép cùng bọn họ bắt tay, tuy rằng mang chút khí chất của bậc tiền bối, nhưng thái độ coi như hòa nhã.

Nguyễn Hâm Kiều rất thích Hề Ninh, rất kích động nói bản thân là fan hâm mộ của cô, nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt trả lời câu xin chào.

Trừ bỏ Hề Ninh cùng Vệ Trạch Giai ở ngoài, còn có vài vị diễn viên cũng là mới đến đoàn vào hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt, Nguyễn Hâm Kiều lễ phép lần lượt chào hỏi.

Tùng Hạo đi đến nơi nào đều rất nổi tiếng, vài vị lão sư trong tổ sản xuất đều mang theo ý cười trên mặt chủ động chào hỏi với anh.

Nguyễn Hâm Kiều không có gia thế, nhưng tự mình hiểu lấy, tỏ thái độ đoan chính, bởi vậy phần lớn mọi người cũng lễ phép đáp lại. Chẳng qua là quay lưng đi, liền có chút lời nói không quá thân thiện lọt vào tai. /Di^n-Đ&n-L^-Q@y-Đ0n/

“... Thì ra cô lớn như vậy a, nhìn không giống, khi Quan tổng phỏng vấn không phải nói mình thích thân hình gợi cảm sao?”

“... Đoán chừng là đã uống quen rượu đỏ muốn thử xem vị sữa bò?”

“Phốc! Cô so sánh thật là đúng!”

“Kia cũng không, tôi thi cao đẳng ngữ văn chỉ là 130 ...”

...

Là hai cô gái tuổi xấp xỉ với Nguyễn Hâm Kiều, một người tên là Lưu Lan, một người tên là Tuyết Nhi, các vai diễn đều là nhân vật không nặng không nhẹ, trước tiên Nguyễn Hâm Kiều nghe ngóng về tư liệu của tất cả diễn viên, cho nên đều biết được.

Nghe qua đoạn trò chuyện của các cô cũng không nhiều ác ý, đề tài này liền cho qua.

Chính là trong lòng Nguyễn Hâm Kiều đã có chút không yên, xem ra, có lẽ là có một ít tin đồn về chính mình. Việc này thực sự không có biện pháp, thế giới này ở mọi chỗ mọi nơi đều là lời đồn đãi, hơn nữa cô có thể đi vào Quang Diệu, lấy được nhân vật này, quả thật là được người khác chiếu cố.

Nhưng Quan tổng trong miệng các cô ấy, hẳn là nói Tiểu Quan tổng, tính tình Quan Triệt cứng nhắc như vậy, ngay cả ảnh chụp của mình trên mạng cũng không cho phép được lan truyền, làm sao có thể công khai tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của mình. Dn-Đan-L^-Quy-Đ0n

Huống hồ anh sẽ không thích thân hình gợi cảm. ╭(╯^╰)╮

Không có vấn đề gì lớn, Nguyễn Hâm Kiều cũng không để ở trong lòng, chẳng qua dần dần, cô phát hiện lời đồn đãi xa hơn nhiều so với bản thân tưởng tượng.

Sau những lời nói vô trách nhiệm này càng ngày càng kiêu ngạo, đề cập tới nhân vật chính ngoài Tiểu Quan tổng, đã lan đến gần Tùng Hạo, Vệ Trạch Giai, ngay cả phó đạo diễn nghiêm khắc cũng không có may mắn thoát khỏi.

Tùng Hạo cùng Vệ Trạch Giai là chuyện trước đây, khi cùng quay phim thì ở chung, mọi người dần dần quen thuộc, có đôi khi công việc kết thúc chậm sẽ cùng nhau ăn bữa ăn khuya gì đó. Cô cũng không phải là đã đi nhiều lần, khi đi cũng thường có những nữ sinh khác ở đây, nhưng ở trong mắt người khác thì tình hình liền thay đổi tính chất.

Về phần phó đạo diễn, thật là vô tội bị liên lụy.

Nguyên nhân là ngày đó quay phim vào ban đêm, rất trễ mới xong, Nguyễn Hâm Kiều cùng Tùng Hạo bọn họ đi ăn tôm hùm, vừa khéo gặp được phó đạo diễn, cùng nhau nhập bàn lại. Cô đã đói bụng, càng tôm hùm lại đặc biệt đủ tiêu chuẩn, bởi vì Hề Ninh sợ mập sợ nổi mụn nên ăn một ít liền ngừng đũa, một mình cô ăn hết hai cân, làm lay động cả hàm dưới.

Ngày thứ hai cô thừa dịp nghỉ ngơi mang theo kịch bản đi tìm đạo diễn bàn bạc, phó đạo diễn ở bên cạnh liền vỗ vai cô nói chuyện buồn cười này, khiến cho vài người đều vui vẻ, Nguyễn Hâm Kiều bị cười đến đỏ mặt.

Từ đây về sau cô cùng phó đạo diễn là tâm điểm trong lời bàn tán của đoàn phim, đơn giản là bất lực.

Phó đạo diễn bên kia, Nguyễn Hâm Kiều không có đặc biệt đi giải thích, loại tin đồn không có căn cứ này, nếu bản thân đi nói trước, ngược lại sẽ trở thành trò cười.

Nhưng là Tùng Hạo cùng Vệ Trạch Giai, bọn họ thường âm thầm gặp mặt, để tránh xấu hổ, Nguyễn Hâm Kiều vẫn là rất hổ thẹn đi nói.

Đương nhiên Tùng Hạo nói là không để ý, bản thân trong sạch; Vệ Trạch Giai cùng bọn họ đã quen thuộc, gặp nhau liền vui đùa, ra vẻ khiếp sợ trừng mắt với cô: “Không ngờ em lại có suy nghĩ muốn nhúng chàm anh?” Nói xong anh cởi vớ trên chân ra ném lại, “Trước tiên đi tẩy sạch vớ cho anh.”

“...” Nguyễn Hâm Kiều ghét bỏ để đôi vớ của anh xuống, quăng trở về.

Hề Ninh ở một bên chơi di động cũng không ngẩng đầu lên nói: “Những người đó không cần quan tâm, làm tốt chuyện mà em nên làm. /Dn-Đan-L^-Quy-Đ0n/Có thời gian ở sau lưng khua môi múa mép, nhất định là Loser.”

Nguyễn Hâm Kiều có chút sợ cô, ngoan ngoãn nói: “Em đã biết, cám ơn chị Hề Ninh.”

Hề Ninh giương mắt quan sát cô, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Nói thật đi, em ăn nhiều tôm hùm vậy không bị nổi mụn sao?”

“Em rất ít bị nổi mụn.” Nguyễn Hâm Kiều sờ sờ mặt, tuy rằng nói ra như là đang khoe ra, nhưng thật sự cô ít bị mụn. Bên trong rất tốt, việc chăm sóc cũng nhẹ nhàng hơn.

“Rất hạnh phúc.” Hề Ninh nhăn mày, lại cúi đầu chơi di động.

Buổi tối tắm rửa xong, Nguyễn Hâm Kiều trước gọi điện thoại cho lão ba, nói chuyện chủ nhiệm lớp của Cường Tử bởi vì dùng cách xử phạt thể xác học sinh nên bị đuổi, trò chuyện vài phút. Vừa mới tắt, Quan Triệt liền điện thoại qua.

Sau khi tới đây, cô cố ý mỗi ngày gọi điện thoại cho Quan Triệt vào khoản thời gian cố định, để bồi dưỡng thêm tình cảm với anh. Đảo mắt đã hai tuần, kết quả rất đáng mừng, mỗi ngày tới giờ nếu cô không gọi điện thoại, anh sẽ chủ động gọi lại.

Quan Triệt đã có thói quen mỗi ngày nói chuyện điện thoại nhắc nhỏ cô đắp mặt nạ, nói không chút dinh dưỡng, nói chuyện không đâu vào đâu, có đôi khi cô ở trong điện thoại cười, anh còn có thể nhắc nhở cô sẽ có nếp nhăn.

Trong tổ phim có vài lời đồn, Nguyễn Hâm Kiều cũng không giấu diếm Quan Triệt, coi như là cho anh một cái gai để phòng ngừa, miễn cho về sau có người đi theo dụng tâm ý xấu xa, tạo nên sự hiểu lầm không cần thiết.

Nhưng hai ngày trước Quan Hành và Lương Kiều thể hiện tình cảm lưu luyến, Nguyễn Hâm Kiều còn tưởng rằng cuối cùng có thể chứng minh chính mình trong sạch, kết quả lại có người bắt đầu nói xấu cô bị đá như thế nào, thậm chí còn có người không phải không có ác ý nói: “Cuộc sống sau này của cô, Tiểu Quan tổng dùng còn thừa lại, có người nào dám chấp nhận.”

Tính tình luôn tốt như Nguyễn Hâm Kiều cũng không khỏi tức giận, ngại lễ giáo nên không cùng đối mặt trực tiếp với đối phương, trở về nói với Quan Triệt, rất oan ức.

Quan Triệt vẫn vậy không nói gì, chỉ khuyên cô nên chuyên tâm quay phim.

Trong kịch bản Nguyễn Hâm Kiều có một vai diễn vừa sức nhân vật gọi là Phùng Loan Loan, ngoài việc bản thân là một người giàu có đứng thứ hai, hình tượng cũng rất giống Nguyễn Hâm Kiều, tính cách cổ quái, lương thiện nhiệt tình, mong muốn có một tình yêu tốt đẹp. Sau khi tốt nghiệp ở công ty ba ba treo biển hành nghề thực tập lúc đó quen biết Tùng Hạo với vai diễn Đích Lâm, hai người không hòa thuận, trong lúc cãi nhau lại dần nảy sinh tình cảm.

Đồng nghiệp Tống Giai Giai cũng thích anh, bởi vậy không ít lần tìm cách đối phó với Phùng Loan Loan, ngầm sử dụng ít chướng ngại vật.

Hôm nay vừa khéo chụp hình một lúc Phùng Loan Loan hẹn Tống Giai Giai đến quán cà phê ngả bài, hai cô gái không hài lòng tranh cãi gây gổ, hắt luôn cà phê.

Thật sự là nghiệt duyên mà, Nguyễn Hâm Kiều cùng bạn diễn Tống Giai Giai sóng ngầm liếc nhau, đều tự chuyển tầm mắt. Cô gái này chính là người ở sau lưng hăng say gây chuyện kia với cô, Nguyễn Hâm Kiều xoa xoa mặt, nếu chỉ có cô một người hắt cà phê thật tốt, còn có thể lợi dụng việc công trả thù riêng một chút.

Cà phê là đạo cụ được tổ phim chuẩn bị trước rất tốt, đã muốn lạnh. Loại cảnh diễn va chạm cơ thể này, lại rất nổi bật, tình huống bình thường đều sẽ để cho đối phương chuẩn bị tốt sau đó mới ra tay thêm lần nữa.

Lúc quay phim, nhớ xong lời thoại tranh cãi, Nguyễn Hâm Kiều tức giận đứng lên, bưng ly cà phê trên bàn sau cố ý ngồi xuống một chút, cho đối phương thời gian chuẩn bị, mới đưa tay hắt qua. Lưu Lan nhắm mắt kịp thời, cà phê còn lại ở trên trán, hiệu ứng màn ảnh rất được, một cảnh này thuận lợi thông qua.

Cảnh tiếp theo cần phải quay ở ngoài, Nguyễn Hâm Kiều nhẹ nhàng thở ra, chờ đạo diễn gọi xe. Nhưng mà Lưu Lan liền theo sau trong tay cầm ly cà phê, hắt mạnh về phía cô. Cô ấy hắt nhanh, Nguyễn Hâm Kiều không hề đề phòng, một chút cà phê bắn vào trong mắt.

“A!” Nguyễn Hâm Kiều hô nhỏ một tiếng, lập tức ôm mắt ngồi xuống.

Đạo diễn vội vàng hô lên, trong nháy mắt rối loạn.

Trong phút chốc vài người xoay quanh, bảy miệng tám lời hỏi thăm tình hình.

Lưu Lan nhận khăn lông lau mặt của người khác đưa qua, vẻ mặt rất có lỗi nói: “Em rất nhập tâm, quên ra dấu cho chị, chị không sao chứ?”

Ánh mắt Nguyễn Hâm Kiều đã hoàn toàn không mở ra được, căn bản không chú ý cô nói cái gì.

Bên ngoài động tĩnh không nhỏ, Tùng Hạo tẩy trang xong đi ra, thấy rõ tình huống nhướng mày, cầm một chai nước khoáng chạy nhanh qua, vặn mở cho Nguyễn Hâm Kiều xối nước rửa mắt.

May mắn trong giây phút đó cô theo bản năng nhắm mắt lại, cà phê vào trong mắt không nhiều lắm, cầm nước xối vào trong một lát, cuối cùng có thể chậm rãi mở mắt ra.

“Có thể ...” Tuyến nước mắt theo phản xạ chảy ra nhiều nước mắt, Nguyễn Hâm Kiều cũng rửa sạch những nơi khác trên mặt, cố gắng trợn tròn mắt, nhận khăn lông chuẩn bị lau mặt.

“Trong một lát bị dội nhiều thế, tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Khó có được lúc Tùng Hạo nghiêm túc.

Lãng phí vài chai nước mới xong, Nguyễn Hâm Kiều lau khô mặt, trong mắt và mặt còn có chút đau.

Quay phim buộc phải dừng lại, sắc mặt đạo diễn không tốt lắm, trực tiếp cho Nguyễn Hâm Kiều nghỉ ngơi, an bài người đưa cô đi bệnh viện, quay đầu lại mạnh mẽ trách mắng Lưu Lan một phen.

Không nói đến bên trên vị này có người che chở, ở trước mặt ông luôn dặn dò, lại còn gây ra phiền phức này cho ông, thật sự là không có đầu óc!

Lưu Lan luôn giải thích là do mình không cố ý, cảm xúc lúc đó rất nhập tâm, nhưng lại phạm sai lầm hại người khác bị thương, có người thấy bắt đầu chỉ trích cô, đạo diễn cũng đen mặt mắng vài câu, trên mặt Lưu Lan không nhịn được, quẫn bách muốn khóc.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tùng Hạo xin phép đạo diễn, sau đó còn đùa giỡn với ông một chút, đạo diễn lại không thể nói gì, đồng ý cho anh nghỉ. Tùng Hạo gọi điện thoại bảo trợ lý lái xe lại, sau đó giữ chặt cổ tay Nguyễn Hâm Kiều, “Đi thôi.”

Ánh mắt vẫn không thoải mái, không thể kìm chế nháy mắt, nước mắt cũng chảy không ngừng, ảnh hưởng tầm mắt, Nguyễn Hâm Kiều liền tùy ý để anh lôi đi, thường xuyên cúi đầu lau nước mắt.

“Kiều Kiều.”

Đứng ở ven đường chờ trợ lý của Tùng Hạo lái xe tới, bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc ở phía trước vang lên. Nguyễn Hâm Kiều gần như cho rằng là ảo giác của bản thân, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh, không thấy được người, trừng mắt nhìn, lại chảy hai hàng nước mắt.

“Quan Triệt!” Tầm mắt mơ hồ, gần như có thể nhìn thấy một bóng dáng cao ngất chầm chậm đi về phía mình, chỉ một bóng dáng thôi mà Nguyễn Hâm Kiều đã chắc chắn là anh, vui mừng hô một tiếng, đưa tay về phía anh.

Tùng Hạo cũng nhìn về phía người đi tới, tầm mắt di chuyển quan sát hai người một chút, rất bình tĩnh buông tay mình ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.