Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 278: Chương 278: Ngày tàn của Viên Triều Luân




Lúc này khóa vàng mà Viên Triều Luân ném văng ra đã rơi xuống đầu Phương Vỹ Huyền, sắp trói chặt Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, vung một quyền đánh vào khóa vàng.

“Răng rắc!”

Trên bầu trời xuất hiện một vết rách thật lớn.

“Rắc!”

Khóa vàng có thể trói chặt cảnh giới Võ Thánh lập tức bể nát!

Viên Triều Luân đứng gần sát sau lưng Phương Vỹ Huyền nhìn thấy tám gã giáo chủ áo tím bị giết chết trong chớp mắt, ông ta đã trở nên ngây dại.

Cái, cái… Cái này mạnh đến mức nào vậy…

Viên Triều Luân cảm giác linh hồn của ông ta run lên bần bật.

Ban đầu ông ta cho rằng sau khi giao chiến với Thánh Thú xong, Phương Vỹ Huyền đã hao tổn không ít năng lượng, là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng ông ta không hề ngờ rằng thực lực của Phương Vỹ Huyền… Giống như động không đáy, sâu không lường được!

Lúc trước Phương Vỹ Huyền còn chưa dốc hết sức mình!

Trái tim Viên Triều Luân đập thình thịch, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.

Mỗi một tấc da trên người ông ta đều đang báo hiệu nguy hiểm đang cận kề!

Ông ta cần phải lập tức rời khỏi Trụy Tiên Cốc ngay, nếu không sẽ không còn đường sống!



Phương Vỹ Huyền nhìn Linh Hoạt Kỳ Ảo Giới đeo trên ngón tay, nhẹ lắc đầu.

Sức mạnh của chiếc nhẫn này không mạnh như trong tưởng tượng của anh.

Làn sóng không gian chính là hạn mức cao nhất của nó, một quyền mà Phương Vỹ Huyền vừa đánh ra có lẽ chính là sức mạnh bùng nổ nhất của chiếc nhẫn này.

“Giới hạn cao nhất không nên thấp như thế…”

Phương Vỹ Huyền nhìn cái nhẫn trên tay, nhíu mày.

Sau khi đeo nhẫn vào, anh có thể cảm nhận được sức mạnh uy lực ngập trời ẩn chứa bên trong chiếc nhẫn này.

Nhưng sức mạnh mà nó có thể phát huy ra được còn chưa đến một nửa trong số đó.

Rất có thể, chiếc nhẫn này còn chưa được kích hoạt hoàn toàn.

Ngoại trừ thu âm khí bên ngoài, có lẽ nhẫn còn có một cách thức kích hoạt nào khác.

Phương Vỹ Huyền tháo nhẫn trên ngón tay xuống, thả vào trong túi trữ vật.

Đối với võ giả mà nói, chiếc nhẫn này tuyệt đối là pháp bảo tấn công tốt nhất, chỉ cần đeo nó lên, là có thể làm thực lực lập tức tăng lên ít nhất là hai cấp.

Nếu như có thể kích hoạt hoàn toàn sức mạnh của nó, vậy càng đáng gờm hơn.

Nhưng với Phương Vỹ Huyền mà nói, chiếc nhẫn này chỉ là chút râu ria.

Sử dụng nó chẳng bằng sử dụng một cú đấm của anh còn hơn.

Hiện tại, sức mạnh cơ thể của anh đã có thể nghiền ép hết tất cả.



Thừa dịp Phương Vỹ Huyền thất thần, Viên Triều Luân vội vàng vận chuyển thân pháp để ẩn giấu hơi thở trên người.

Đồng thời cơ thể ông ta cũng hóa thành luồng khói cực nhạt, tan theo gió, nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi Trụy Tiên Cốc.

Tám gã giáo chủ áo tím mất mạng, Thánh Thú bị đánh thành một tảng thịt chết, võ giả trong Trụy Tiên Cốc còn chưa chết sạch…

Kế hoạch hợp tác của Viên Triều Luân với Thiên Tinh Môn đã thất bại thảm hại!

Nếu chuyện hôm nay bị lan truyền ra bên ngoài, Vu Thần Giáo và Thiên Tinh Môn sẽ rơi vào hoàn cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Mà Viên Triều Luân là người nắm chính kế hoạch này, ông ta không những bị người bên ngoài truy nã, mà e là cả Vu Thần Giáo cũng muốn bắt ông ta về chịu phạt!

“Mất hết tất cả rồi…”

Trong lúc Viên Triều Luân đang chạy trốn thì trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Kế hoạch hôm nay vốn có thể chấp hành hoàn mỹ, nhưng ông ta chẳng thể ngờ rằng một cậu thanh niên trẻ tuổi nhìn như rất bình thường ấy lại có thể dùng sức mạnh của bản thân để phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ông ta!

Nực cười nhất đó là, kết cục chắc chắn phải chết theo như lời Viên Triều Luân đã nói, bây giờ lại rơi ngược lên trên đầu ông ta.1

Nhưng mặc kệ sau này có thế nào, bây giờ ông ta cần phải sống!

Chỉ cần hôm nay ông ta có thể thoát khỏi Trụy Tiên Cốc, Viên Triều Luân có lòng tin ông ta sẽ trốn được khỏi sự săn lùng của thế giới bên ngoài.

Còn trừng phạt nội bộ của Vu Thần Giáo, cho dù có nghiêm trọng thế nào cũng không lấy mạng ông ta.

Dù sao ông ta cũng là Giáo chủ áo đen của Vu Thần Giáo, có địa vị cực cao.

Nghĩ vậy Viên Triều Luân đang ẩn thân chạy trốn nhanh như bay trên trời càng thêm nhanh hơn.

Rất nhanh, ông ta đã đến bên biên giới Trụy Tiên Cốc, trước mặt chính là hẻm núi mà Phương Vỹ Huyền đánh một quyền tạo ra.

Viên Triều Luân đang định phóng về phía trước, thoát khỏi chỗ này.

Nhưng ngay lúc này, có một luồng gió lạnh đánh úp lại chỗ ông ta.

Phương Vỹ Huyền đã xuất hiện ở trước mặt ông ta, khuôn mặt mỉm cười.

Bị phát hiện!

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Viên Triều Luân chỉ cảm thấy trái tim như muốn nổ tung!

Rõ ràng ông ta đã ẩn giấu hơi thở trên người, đồng thời gần như tàng hình trong không trung.

Sao Phương Vỹ Huyền có thể phát hiện ra ông ta?

Nhưng Viên Triều Luân lại nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bây giờ ông ta đã hóa thành làn khói đen rộng trăm mét, Phương Vỹ Huyền muốn giữ ông ta lại cũng không giữ được!

Chỉ cần có một làn khói đen trôi đi, ông ta sẽ trốn thoát được thôi!

Viên Triều Luân nghĩ đến đây đã bình tĩnh lại, tiếp tục phóng về phía trước.

“Ầm!”

Lúc này, cả người Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên bộc phát một làn khói đỏ nhạt.

Những chân khí này bao lấy cơ thể Phương Vỹ Huyền, sau đó khuếch tán ra bốn phương tám hướng!

Tuy rằng số lượng khói đen mà Viên Triều Luân biến thành rất nhiều, nhưng có muốn tránh cũng không được!

Những làn khói đen vừa bị chân khí của Phương Vỹ Huyền chạm vào đã lập tức bốc hơi!

“Á…”

Trong không khí vang lên tiếng kêu rên đầy đau đớn của Viên Triều Luân.

Chớp mắt, bản thể của Viên Triều Luân đã hiện hình giữa trời.

“Lần này ông không có cách nào phân thân nữa đâu nhỉ?” Giọng nói lạnh nhạt thờ ơ của Phương Vỹ Huyền rót vào trong tai Viên Triều Luân.

Viên Triều Luân quay đầu, sắc mặt ông ta đầy hoảng sợ, chỉ nhìn thấy một nắm đấm lóe lên ánh sáng màu vàng đập về phía mình.

“Rầm!”

Cái đầu của Viên Triều Luân lập tức nổ bung, máu tươi văng ra đầy trời.

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền vẫn rất vô cảm, ánh mắt lạnh nhạt.



“Hình như… Không sao nữa rồi.”

Sau khi tám gã áo tím bị giết, trận pháp huyết tế đã hoàn toàn chấm dứt.

Những võ giả trong cốc cũng không còn bất ngờ mất mạng nữa.

Tất cả võ giả đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, tinh thần căng thẳng dần thả lỏng, ngã bệt trên mặt đất.

Tình huống trước mặt thật sự khiến mọi người không thể hít thở nổi.

Chẳng ai biết rằng mình có phải là người tiếp theo bất ngờ mất mạng hay không.

Liễu Tiên San yếu ớt tựa lưng trên thân cây.

Cô ta nhìn thoáng qua Tô Diêu Lăng, phát hiện hai mắt Tô Diêu Lăng nhắm nghiền, dường như đã ngất đi.

Sau đó cô ta nhìn về những hướng khác, chỉ thấy trên mặt đất nằm đầy thi thể bị rút cạn huyết hồn.

Lúc này, số võ giả trong Trụy Tiên Cốc còn chưa đến trăm người.

Hơn ba trăm võ giả, thế mà đã chết hơn một nửa!

Trước khi vào cốc, không ai có thể ngờ rằng mình sẽ gặp phải nguy hiểm đến nhường này.

Có hơn hai mươi tông môn phái đội ngũ đi rèn luyện, có lẽ bây giờ chỉ còn lại khoảng mười đội tông môn có thể ra khỏi Trụy Tiên Cốc!

Đây là tổn thất nặng nề đến mức nào chứ!

Phải biết rằng những người đến tham gia rèn luyện đều là các thành viên nòng cốt của tông môn đó!

Những thành viên nòng cốt đó qua đời, ảnh hưởng này với một tông môn mà nói là tương đương với huỷ diệt.

Trên mặt của không ít võ giả còn sống lóe lên bi thương.

Tuy họ còn sống, nhưng anh em đồng môn của họ đã không được may mắn như vậy.

Trước khi đi vào Trụy Tiên Cốc, các học trò trong tông môn đều cực kỳ tò mò và phấn khích với lần rèn luyện này.

Rất nhiều người đã chết không ngờ rằng hôm nay chính là ngày giỗ của mình.

“Rắc!”

Trong lúc bầu không khí đang chìm trong bi thương, một tông sư đá mạnh vào tảng đá bên cạnh, làm cho tảng đá nứt toát ra.

“Chết hết rồi! Tất cả đều chết hết rồi!”

Hai mắt ông ta đỏ hồng, mặt mày xanh mét.

“Vu Thần Giáo! Thiên Tinh Môn, ông đây nhất định sẽ không tha cho chúng mày! Chúng mày đúng là thứ chó má! Tao nhất định phải tự tay làm thịt tụi mày, tao muốn mày không được xuống địa ngục…” Vị tông sư này ngẩng mặt lên trời gào rống giống như phát điên.

Nhìn bộ dạng của ông ta, trong mắt những võ giả xung quanh không chỉ có bi thương mà còn có cả đồng tình.

Chỉ có trưởng lão dẫn đội còn sống, tất cả học trò đều tử vong…

Đả kích này, người bình thường không thể nào chịu đựng nổi.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của tên tông sư này, Liễu Tiên San đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trong lòng giật thót lên.

Trong lúc hỗn loạn, cô ta và Tô Diêu Lăng đã hoàn toàn tách ra khỏi những học trò khác của cung Sương Hàn.

Tình huống lúc này của họ như thế nào?

“Nhất định đừng xảy ra chuyện…” Sắc mặt Liễu Tiên San tái nhợt, nhìn quanh bốn phía tìm đàn chị đàn em của mình.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện ở trước mặt cô ta.

Chính là Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền thấy Tô Diêu Lăng đã ngất đi thì nhíu mày, bước về phía trước.

Anh nắm tay Tô Diêu Lăng, sử dụng chân khí để kiểm tra tình huống cơ thể của Tô Diêu Lăng.

Chân khí trong kinh mạch hỗn loạn, tuy bị nội thương nhưng không quá nghiêm trọng.

Phương Vỹ Huyền vận dụng chân khí của bản thân để khơi thông kinh mạch cho Tô Diêu Lăng, hơn nữa còn tiến hành chữa trị đơn giản ở những nơi bị thương trên người cô ấy.

“Phương Vỹ Huyền, cô giáo thế nào rồi?” Liễu Tiên San hỏi.

“Không có gì đáng ngại.” Phương Vỹ Huyền nói.

Anh vừa dứt lời, hàng mi của Tô Diêu Lăng mấp máy, sau đó nhanh chóng mở mắt.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt, cô ấy đã biết chuyện này được giải quyết ổn thỏa rồi.

“Cô giáo!” Liễu Tiên San vươn tay đỡ lấy Tô Diêu Lăng, dụi đầu vào trong lòng Tô Diêu Lăng.

Tô Diêu Lăng vỗ bả vai Liễu Tiên San, nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt mình, khẽ nói: “Cảm ơn anh Huyền.”

Phương Vỹ Huyền lắc đầu, đang định nói chuyện.

Nhưng lúc này, anh lại để ý thấy xung quanh có rất nhiều ánh mắt dán lên người mình.

“Tại hạ Lưu Phước Tân cảm ơn ân cứu mạng của đạo hữu.” Chưởng môn Lưu Phước Tân cảnh giới Võ Tôn của Phá Phong Môn bước ra, hành lễ với Phương Vỹ Huyền, thậm chí còn khom lưng.

May mắn là Phá Phong Môn còn lại vài học trò, họ đi theo phía sau Lưu Phước Tân, cũng khom lưng cảm ơn ân cứu mạng của Phương Vỹ Huyền.

Hành động của Lưu Phước Tân cũng làm cho phần lớn võ giả có mặt ở đây đồng loạt đứng dậy nói lời cảm ơn Phương Vỹ Huyền.

“Tại hạ là Lô Duy Vĩ của Kim Tượng Tông, cảm ơn ân cứu mạng của đạo hữu.”

“Tại hạ là Uông Minh Triết của Giang Lưu Tông, cảm ơn ân cứu mạng của đạo hữu…”

“Tại hạ từ Trường Bạch Môn…”

Xung quanh Phương Vỹ Huyền liên tục vang lên tiếng cảm ơn.

Mười mấy võ giả khom lưng trước Phương Vỹ Huyền.

Bọn họ đều biết, nếu không nhờ Phương Vỹ Huyền ra tay, hôm nay không một ai trong số họ còn sống ra khỏi Trụy Tiên Cốc.

Chỉ bằng một con quái vật kia đã đủ để ăn tươi nuốt sống họ rồi.

Phương Vỹ Huyền không có phản ứng gì.

Dù sao anh cũng chỉ tiện tay cứu những người này mà thôi.

“Cô”

Lúc này, một đám học trò nữ chạy đến đây.

Sắc mặt Tô Diêu Lăng thay đổi, việc đầu tiên cô ấy làm khi nhìn thấy đám học trò là đếm sỉ số.

Mười hai, mười ba, mười bốn…

Còn thiếu một người!

Trái tim Tô Diêu Lăng giật thót.

Đúng lúc này, một học trò dáng người nhỏ xinh bước ra từ sau lưng một học trò khác.

Tổng cộng mười lăm người, không thiếu ai cả!

Tô Diêu Lăng thở phào một hơi, sắc mặt dần hòa hoãn lại.

Chuyện cô ấy sợ nhất đã không xảy ra.

Quá may mắn.

Những học trò đi đến bên cạnh Tô Diêu Lăng.

Trên người các cô ấy đều có vết thương ít hoặc nhiều, nhưng tất cả chỉ là vết thương ngoài da, có không ít vết thương là vì lúc trước chiến đấu với học trò phái Thương Ưng bị thương.

Trong ánh mắt những võ giả xung quanh nhìn Phương Vỹ Huyền đều ẩn chứa ngạc nhiên và sợ hãi.

Trước giờ họ chưa từng gặp người đàn ông này, nhưng anh lại có thực lực mạnh đến vậy!

Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Chẳng lẽ là con cưng của dòng họ võ đạo nào đó?

“Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?” Lưu Phước Tân mở miệng hỏi.

“Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Phương Vỹ Huyền… Đạo hữu Huyền, đúng là sóng sau xô sóng trước.” Lưu Phước Tân bùi ngùi nói.

Lúc này, bên ngoài nhóm võ giả này, có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Tô Diêu Lăng và học trò bên cạnh cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.