Tà Phượng Nghịch Thiên

Chương 198: Q.1 - Chương 198: Thiếu






Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Cái gì? Đây là lễ vật thần bí lúc đầu Âu Dương Thụy Thân nói sao?

Người xuất sắc, nếu là nữ tử thì có thể lựa chọn một trong đó hai hoàng tử trở thành vị hôn phu, mà cho dù nàng lựa chọn ai, đều sẽ trở thành hoàng hậu tương lai, mẫu nghi thiên hạ. Cũng có thể nói, Âu Dương Thụy Thân giao quyền lựa chọn thái tử cho thiếu nữ này.

Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Hạ Như Phong, bên trong bao hàm hâm mộ, cảm xúc ghen tị, nhất là một đôi mắt trong đó như kiếm sắc bén, hận không thể rạch hai vết lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia của thiếu nữ.

"Chết tiệt, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì tiện nhân này lại có thể có cơ hội tốt như vậy?"

Hai mắt của Nghiêm Như Hoa ghen tị đỏ bừng, tay ngọc nắm chặt ống tay áo, mặt ngọc nổi lên vặn vẹo, sau đó mới nhớ đến đây là chỗ nào, vội vàng khôi phục hình tượng, nhưng ghen tỵ trong mắt vẫn là không hề che dấu.

Bởi vì trận đầu tỷ thí, mặc dù nàng thắng đối thủ, nhưng cũng bị thương không nhẹ, vì vậy công chiến không có lên sân, cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, bằng không chỉ sợ nàng sẽ không chết, cũng không khá hơn Nghiêm Thiên Lâm chút nào.

Sau khi Âu Dương Du nghe thấy Âu Dương Thụy Thân nói vậy, đôi mắt vô lo vô nghĩ đánh giá thiếu nữ tuyệt sắc kia, trong hai mắt có không che dấu tình dục và tham lam chút nào, nuốt nước miếng, khóe miệng nở nụ cười đáng khinh.

Nếu như cuộc đời này có thể ngồi trên vị trí kia, có thể đạt được thiếu nữ mỹ mạo này kết giao, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Mà vào lúc này Âu Dương Doãn cũng nhìn về phía Hạ Như Phong, ngũ quan kiên nghị như đao khắc hiện ra khí phách nam tử nên có, cặp mắt sáng kia lóe ra tia sáng tò mò.

Dường như hắn cũng muốn biết, nàng sẽ dùng phương pháp gì để tháo gỡ khó khăn trước mặt này.

Ngay cả chính Âu Dương Doãn cũng không rõ rang lắm, vì sao mình lại xác định, nàng sẽ không đáp ứng. Có lẽ là một trực giác đi! Nàng phong hoa tuyệt đại, bình tĩnh thông minh, thiếu nữ có lòng của cường giả, không thích hợp trở thành dựa vào nam nhân.

Nàng nên dựa vào cố gắng của bản thân, sải bước vào con đường cường giả, trở thành nữ thần thế nhân kính ngưỡng.

Thế tục không thể ngăn cản bước chân của nàng, cho nên Âu Dương Doãn rõ ràng, nếu như phụ hoàng cưỡng ép, đoán chừng sẽ biến khéo thành vụng, dẫn đến phản cảm của nàng, như vậy cơ nghiệp mấy nghìn năm của Thương Lang quốc, sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Bởi vậy hắn phải ngăn cản chuyện này, chỉ sợ vì thế sẽ mất đi sủng ái của phụ hoàng... Lúc này Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, Nghiêm Phong Hành đều duy trì trầm mặc, dù sao đây chính là chuyện của nàng, nếu nàng đáp ứng, bọn họ sẽ lựa chọn chúc phúc, nếu nàng không đáp ứng, như vậy, ai cũng không thể miễn cưỡng nàng.

Vì thế, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người thiếu nữ, mọi người đều muốn biết nàng quyết định thế nào.

Gió lạnh thổi qua hội trường, thiếu nữ một thân y phục đỏ như lửa ở trong gió khẽ bay, tóc đen chạm vào khuôn mặt của nàng, khuôn mặt của thiếu nữ vẫn lạnh lùng như thường, không có cảm xúc dao động gì.

"Thật xin lỗi, ta từ chối."

Môi mỏng hé mở, giọng nói lạnh nhạt bỗng nhiên truyền vào trong tai mọi người.

Im lặng, yên tĩnh, toàn sân yên tĩnh như chết lặng, thậm chí tiếng gió thổi qua cũng đều có thể nghe thấy nhất thanh nhị sở.

Từ chối? Nàng lại dứt khoát từ chối như thế, không dài dòng, lời nói cũng không khéo léo chút nào, ít nhất lúc từ chối nên vài nói câu hình thức, hoặc là tìm chút lý do, nhưng nàng lại không nói gì, trực tiếp từ chối... Trong mắt Âu Dương Doãn hiện lên kinh ngạc, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, thiếu nữ này thật sự là ngoài dự đoán của mình. Nhưng nàng từ chối cũng ở trong dự đoán của mình. Chỉ là không ngờ nàng cự tuyệt cũng quá dứt khoát mà.

Huống chi, mình không hấp dẫn như vậy sao? Nghĩ đến đây, Âu Dương Doãn không khỏi có chút buồn bực.

"Hừ." Hạ Như Phong từ chối, khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân âm trầm, phất long bào, một khí thế uy nghiêm lạnh thấu xương từ trên người tỏa ra: "Ngươi đây là kháng chỉ không tuân theo, cho dù là Hoa gia, cũng không bảo vệ được ngươi!"

Mặt của Hạ Như Phong vẫn không chút thay đổi, nói thật, hoàng đế Thương Lang quốc còn không có tư cách để cho nàng sợ hãi.

Hạ Như Phong nàng không muốn làm chuyện gì, cho dù là thần cũng không thể miễn cưỡng, huống chi chỉ là một hoàng đế mà thôi.

"Được, rất tốt!" Thấy Hạ Như Phong căn bản không coi trọng mình, Âu Dương Thụy Thân thẹn quá hóa giận, bàn tay đập thật mạnh vào trên tay đỡ, hừ lạnh nói: "Người đâu! Bắt nàng lại cho ta!"

Nếu nàng không muốn thần phục mình, vậy mình cũng chỉ có thể hung ác quyết tâm, không có gì ngoài thiếu nữ có tiềm lực rất lớn này.

Càng chủ yếu là, nàng lại là trưởng lão của công hội luyện dược ở Lâm Phong quốc, như vậy, ông nhất định phải diệt trừ nàng. Hơn nữa công hội luyện dược Thương Lang quốc, cũng sẽ không để cho một trưởng lão nhỏ bé này đắc tội hoàng thất, về phần Lâm Phong quốc... Không ở trong phạm vi lo lắng của ông, một quốc gia nhỏ bé như vậy, cũng không lật được sóng gió gì.

Một nhóm nam tử đi ra phía sau Âu Dương Thụy Thân thống nhất mặc áo dài màu vàng nhạt, thắt lưng tơ lụa màu xanh lớn bằng bàn tay, trước ngực treo một lá cờ màu vàng.

Những người đó là đội thân vệ của Âu Dương Thụy Thân, mỗi người cấp bậc đều ở Linh Vương gì đó, cho dù Âu Dương Thụy Thân đi đến đâu, những người đó sẽ đi theo đến đó, gánh vác trọng trách bảo vệ Âu Dương Thụy Thân, đồng thờ cũng đại biểu cho chính Âu Dương Thụy Thân.

Tay của Nghiêm Phong Hành cầm kiếm, bảo vệ Hạ Như Phong ở phía sau, cùng một thời gian, Hoa Tùng Duyên, Hoa Vô Tuyệt, và nhiều người Hoa gia đều rút vũ khí ra, tùy thời chuẩn bị ra tay.

"Phụ hoàng, thủ hạ lưu tình!" Âu Dương Doãn bước đến gần trước mặt Âu Dương Thụy Thân, hai tay ôm quyền, chân sau quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, nói: "Xin đừng gây khó dễ."

"Hừ, Vân Nhi, con muốn cãi lại mệnh lệnh của trẫm?" Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía nam tử trước mặt, Âu Dương Thụy Thân nhướng mày, giọng nói lại lạnh mấy phần, quát lên: "Còn không lui ra cho trẫm!"

Âu Dương Doãn vẫn không hành động, nửa quỳ ở mặt đất, cũng không nghe theo mệnh lệnh của Âu Dương Thụy Thân.

"Ha ha, Âu Dương Doãn, con thật không hổ là do Lan Nhi sinh ra, tính cách này y chang Lan Nhi." Âu Dương Thụy Thân cười lớn hai tiếng, nhưng mà trong tiếng cười lại mang theo lãnh ý rõ ràng, sát ý trong đôi mắt chợt lóe lập tức biến mất: "Âu Dương Doãn, đừng cho rằng trẫm dung túng ngươi một lần lại một lần, nếu như hoàng tử công chúa khác phạm sai lầm, trẫm đã sớm phế bọn họ rồi, tuy trẫm có thể dung túng con, nhưng kiên nhẫn của con người luôn có giới hạn, đây là một lần cuối cùng, chỉ một lần này thôi, lui ra cho ta!"

Âu Dương Du đứng ở phía sau Âu Dương Thụy Thân vui sướng khi người gặp họa, hắn có dự cảm, lần này nhị hoàng đệ sẽ hoàn toàn đắc tội với phụ hoàng, nếu hắn mất đi sủng ái, thì không ai có thể tranh chấp với mình.

Âu Dương Doãn quỳ ở trên mặt đất, vẫn là không đứng lên, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khuôn mặt uy nghiêm trước mặt kia.

Đôi mắt hắn như vì sao chói mắt, không tự chủ được khiến cho sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân nhu hòa xuống, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt, cặp mắt kia giống Lan Nhi như vậy... Doãn nhi, Lan Nhi, rốt cuộc trẫm nên bắt các ngươi làm sao bây giờ?

Có lẽ là nhớ đến người duy nhất ông yêu, cũng là nữ tử duy nhất không thể giành được, vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân hiện lên một chút đau khổ, vẻ mặt thống khổ kia vừa lúc rơi vào trong mắt Âu Dương Doãn, hắn không khỏi ngẩn ra, khẽ thở dài.

Có ai ngờ, hoàng đế bá đạo tàn nhẫn ích kỷ này, cũng sẽ vì một đoạn cảm tình mà đau xót hơn hai mươi năm.

Tuy nhiều lần lấy được cơ thể giai nhân, nhưng vẫn không thể ở trong lòng của nàng để lại một nơi thuộc về mình, mỗi lần cố ý lấy lòng, đều vĩnh viễn nhận được là khuôn mặt lạnh lùng kia... "Trẫm lại cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi nguyện ý gả cho nhị hoàng tử, trẫm sẽ không so đo vô lễ của ngươi." Âu Dương Thụy Thân nắm quyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Như Phong, giọng nói lãnh khốc ngang ngược từ từ truyền vào trong không khí.

"Thật sự là truyện cười!" Vẻ mặt của Hạ Như Phong lạnh lùng, trên người có một cỗ uy nghiêm không thuộc về Âu Dương Thụy Thân: "Cả đời Hạ Như Phong ta, khi nào đến phiên ngươi đễn an bài? Nói thật, muốn để ta nguyện trung thành với hoàng thất ngươi, ngươi còn không xứng!"

"Hít!"

Tất cả mọi người đều hít khẩu khí lạnh, kinh ngạc dừng ở khuôn mặt thiếu nữ khuynh thành trước mắt.

Lá gan của nàng còn lớn hơn một chút nữa hay không? Phải biết rằng, người nói chuyện với nàng chính là hoàng đế Thương Lang quốc, thế lực lớn nhất mảnh đại lục này, chỉ có thể so sánh với Chiến Vô Ảnh trước kia chưa chết của học viện, nhưng mà nghe nói dạo này Nghiêm lão trở lại công hội luyện dược, vậy bây giờ thế lực ngang hàng với hoàng tộc, chỉ có một công hội luyện dược.

Nhưng nàng lại dám nói chuyện như thế với Âu Dương Thụy Thân, quả thật là sống không kiên nhẫn.

"Ngươi muốn chết!" Sắc mặt của Âu Dương Thụy Thân bỗng nhiên thay đổi, phẫn nộ vung tay lên, vừa lúc đánh trúng khay trà, chén rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cung nữ cầm khay trà vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy thu thập vết bẩn trên mặt đất.

"Người đâu, giết nàng ngay tại chỗ cho ta, bầm thây vạn đoạn!"

Vẻ mặt của Âu Dương Thụy Thân lạnh như băng, hai mắt lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, sát khí trong mắt hiện ra bốn phía, mà ông vừa nói xong, tất cả năm Linh Vương đội thân vệ đều rút vũ khí ra, hùng hổ xông về phía Hạ Như Phong phóng.

Vẻ mặt của Nghiêm Phong Hành tối lại, đang định triệu hồi Ưng Vương, bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên trên vai của hắn.

"Tam ca, để cho muội!"

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng sau lưng, khiến cho cơ thể của Nghiêm Phong Hành run lên, không tự chủ được lui sang một bên.

Hạ Như Phong bước chân ra, tiến lên, mặt không đổi sắc, bình tĩnh lạnh nhạt, mọi người ở đây không biết vì sao, tay nàng ở trong không khí chỉ một cái, không khí như mặt nước, tạo nên từng lớp gợn sóng.

Ánh sáng màu bạc chiếu sáng khuôn mặt chưa thoát vẻ ngây thơ của thiếu nữ, sau kia tia sáng kia chậm rãi rút đi, phía trước nàng, một quyển triệu hồi thư màu bạc hiện rõ ở không trung.

"Triệu... Triệu hồi thư..."

"Trời ạ, lại là triệu hồi thư màu bạc, thế giới này điên cuồng rồi sao?"

"Ta cmn, là ai nói nàng là phế vật không thể triệu hồi? Người đó quả thật là mù mắt chó."

Ở lúc triệu hồi thư màu bạc hiện ra, xuất hiện khiếp sợ rất lớn, tất cả mọi người đều cứng lưỡi, ngơ ngác nhìn toàn bộ xảy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.