Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 50: Chương 50: Dám động ngựa của hắn, chết!




“Đáng tiếc, thiên phú của ngươi vẫn là quá thấp, nếu không phải vậy, ngược lại có thể đi theo ta, vì ta hiệu mệnh.” Diệp Vô Trần đột nhiên nói thêm.

Mộc Lâm Sâm há to mồm.

Vừa rồi, hắn còn chấn kinh Diệp Vô Trần làm thế nào nhìn ra thiên phú hắn cao hơn Lê Thiên Thiên, nhưng hiện tại Diệp Vô Trần lại nói thiên phú hắn quá thấp, nhất thời hắn có chút chán nản.

Diệp Phong này, huyết mạch mới cấp bảy, vậy mà nói hắn thiên phú quá thấp? !

Đột nhiên, hắn nhớ tới lúc trước khảo hạch, Lê Thiên Thiên nói Diệp Vô Trần xem thường Linh Lung Hoàng Thể của nàng, không khỏi thấy lạ trong lòng.

“Ngươi thật sự có thể nhìn ra thiên phú của ta?” Mộc Lâm Sâm bán tín bán nghi, đuổi theo, hắn vẫn không tin Diệp Phong thật sự có thể nhìn ra thiên phú của hắn.

Diệp Phong chắc là bịa chuyện à.

Diệp Vô Trần thấy Mộc Lâm Sâm không tin, cũng lười nhiều lời, đi xuống chân núi.

Mộc Lâm Sâm thấy Diệp Vô Trần không có trả lời, trong lòng buông lỏng, xem ra Diệp Phong này căn bản là bịa chuyện thôi, còn tốt vẫn còn tốt.

“Gương mặt này của ngươi, thật sự là trời sinh?” Mộc Lâm Sâm nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Vô Trần, chuyển đổi đề tài.

Nói thật, gia hỏa này có gương mặt này, thật đúng là để hắn phải ghen ghét.

Diệp Vô Trần cười nhạt một tiếng: “Ta trời sinh đẹp trai như vậy đấy, cũng không có cách nào à.”

Mộc Lâm Sâm im lặng: “Ta phát hiện ra ngoại trừ ngộ tính tốt, ngươi còn tự luyến nữa đó.”

“Phải gọi là tự tin.” Diệp Vô Trần cười nói.

Mộc Lâm Sâm đúng là mở rộng tầm mắt, gia hỏa này còn nói không phải tự luyến, hắn và Diệp Vô Trần sánh vai đi: “Nghe nói năm nay Lôi Cực tông có Sơn Hà bảng, ban thưởng rất phong phú, đứng đầu Sơn Hà bảng có thể tiến vào bí cảnh trong Lôi Nguyên Trì tu luyện.”

“A, Sơn Hà bảng?” Diệp Vô Trần trong lòng hơi động.

Đồ vật năm đó hắn lưu tại Lôi Cực tông, ngay trong bí cảnh nào đó.

Đứng đầu Sơn Hà bảng có thể tiến vào bí cảnh tu luyện.

“Ngươi cái tên này chẳng lẽ ngay cả Sơn Hà bảng Lôi Cực tông ngươi cũng không biết?” Mộc Lâm Sâm thấy thần sắc Diệp Vô Trần như vậy, im lặng, sau đó nói: “Mỗi một năm, đệ tử ngoại môn Lôi Cực tông đều sẽ tranh tài một lần trên Sơn Hà Lôi Đài, tiến hành xếp hạng đệ tử ngoại môn, Linh Thể cảnh đều có thể tham gia, mười hạng đầu là có thể lên Sơn Hà bảng, đạt được tông môn ban thưởng.”

“Tiếp qua ba tháng, chính là mỗi năm một lần tranh thứ hạng trên Sơn Hà bảng.”

Ba tháng sao?

Tiếp qua ba tháng, chính là đến cuối năm, xem ra tranh tài Sơn Hà bảng trước năm mới.

“Đúng rồi, ngươi biết Lê Thiên Thiên à?” Mộc Lâm Sâm lại hỏi, trước đó khảo hạch, Lê Thiên Thiên và Diệp Phong cười cười nói nói, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy.

“Sao ngươi lại bát quái như thế chứ?” Diệp Vô Trần lại đột nhiên nói.

Mộc Lâm Sâm sững sờ, hắn bát quái sao?

Hình như có một chút thì phải.

Sau đó, Diệp Vô Trần hỏi Mộc Lâm Sâm một số quy củ tranh tài trên Sơn Hà bảng và thực lực đệ tử trên Sơn Hà bảng.

Ngay tại lúc hai người Diệp Vô Trần, Mộc Lâm Sâm đi xuống núi, dưới chân núi, một đám người đang vây quanh Ô Thú Mã.

“Bắt con súc sinh này cho ta!” Trong đó một trung niên mặc cẩm bào cả giận nói: “Ta muốn làm thịt nó!”

Vừa rồi, Ô Thú Mã làm kinh sợ tọa kỵ của hắn, dọa hắn từ trên tọa kỵ ngã xuống, cả người đều là đất, hắn vô cùng tức giận.

“Trần Quyền, xe Ô Thú Mã này, hình như là của Đoàn Vĩnh cưỡi tới.” Nơi xa, một vị cao thủ gia tộc nhắc nhở.

Trung niên Trần Quyền nghe xong, nhướng mày: “ Đoàn Vĩnh của Tứ Quý Kiếm Tông?”

“Đúng!” Có người đáp.

“Cho dù là Đoàn Vĩnh Tứ Quý Kiếm Tông thì thế nào, cho ta chặt, giết súc sinh này, lượng Đoàn Vĩnh kia cũng không dám làm gì ta!” Trung niên Trần Quyền lập tức quát lạnh nói.

Lập tức, đám người dưới tay hắn nhao nhao công kích.

Những ngày này mặc dù mỗi ngày Ô Thú Mã đều ăn linh nhục Bạch Giao, cường tráng không ít, nhưng là, dưới sự vây công của những cao thủ Linh Thể cửu trọng, thập trọng này, rất nhanh, trên thân đã nhiều mấy đạo vết đao, vết đao tận xương, máu nhuộm đỏ bốn phía.

Trần Quyền kia thấy thế, hai mắt phệ huyết, dữ tợn cười một tiếng: “Ha ha, chém tốt vào, làm thịt súc sinh này cho ta, đợi lát nữa chúng ta trực tiếp nướng nhắm rượu!”

Những hộ vệ kia càng thêm toàn lực công kích.

Ô Thú Mã nhất thời vô ý, bị một đao trảm tại trên cổ, dưới sự đau đớn, một tiếng nghẹn ngào hí vang, truyền ra rất xa.

Lúc này, Diệp Vô Trần chạy tới giữa sườn núi, cùng ba người Đoàn Vĩnh, Trần Hải, A Lực vừa hội hợp, nghe được Ô Thú Mã tê minh kêu thảm, không khỏi khẽ giật mình.

“Là âm thanh của Tiểu Hắc Tử!” Trần Hải biến sắc.

“Đi!” Hai mắt Diệp Vô Trần lóe lên hàn ý, lúc này tăng thêm tốc độ, chạy như bay tới xuống chân núi.

Mộc Lâm Sâm hiếu kỳ, cũng đi theo.

Rất nhanh, bốn người Diệp Vô Trần đã tới đến chân núi, sau đó nhìn thấy Ô Thú Mã toàn thân máu me đầm đìa, đặc biệt là nhìn thấy vết đao trên cổ Ô Thú Mã kia, mấy người nhịn không được giận dữ.

“Các ngươi dừng tay cho ta!” Trần Hải giận dữ, hai mắt đỏ lên, xông tới, xuất ra Thương Mộc Chưởng điên cuồng oanh ra.

“Oanh!” Mấy cao thủ vây công Ô Thú Mã bị Trần Hải một chưởng đánh bay.

Ô Thú Mã là tọa kỵ của phụ thân Diệp Phong, Trần Hải và Ô Thú Mã tình cảm sâu nhất, Ô Thú Mã sắp chết, lúc này đã mất đi lý trí, liên tục xuất thủ.

Trần Quyền thấy thế, kinh sợ quát lên: “Giết hắn cho ta!”

Bất quá, những thủ hạ kia của hắ cũng chỉ đến Linh Thể cửu trọng, thập trọng, người nào ngăn cản được Thương Mộc Chưởng của Trần Hải!

Rất nhanh, 20 người vây công Ô Thú Mã hơn, đều bị Trần Hải đánh bay.

Trần Hải giải quyết xong những người này, lập tức quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người trung niên Trần Quyền kia.

Trần Quyền cảm nhận được sát ý trong mắt Trần Hải, một trận kinh hoảng, hắn hô to với Đoàn Vĩnh: “Đoàn Vĩnh, đây là đệ tử Tứ Quý Kiếm Tông của ngươi? Nếu hắn dám đụng đến ta, ngươi có bao giờ nghĩ tới Tứ Quý Kiếm Tông sẽ bị diệt môn!”

Đoàn Vĩnh nhướng mày, nói với Diệp Vô Trần: “Thiếu gia, người này là đệ tử Trần gia ở Linh Sơn quốc của ta, gọi là Trần Quyền.”

Trần gia Linh Sơn quốc, nổi danh như Khương gia của Khương Tiểu Bằng, cũng là gia tộc đỉnh cấp ở Linh Sơn quốc.

“Hắn là muội phu của Mộc Ân!” Đoàn Vĩnh lại bổ sung.

Muội phu Mộc Ân!

Đây mới là mấu chốt nhất!

Đám người bốn phía nghe được trung niên trước mắt lại là muội phu của Đại Trận Pháp Sư Mộc Ân, đều xôn xao lên.

Đại danh của Đại Trận Pháp Sư Mộc Ân đại nhân, 13 nước chung quanh, ai mà không biết, ai mà không hiểu?

Mộc Ân bố trí trận pháp Mộc hệ, uy lực kinh người, chính là ngay cả Nguyên Đan cảnh cao giai cũng không thể phá được Diễn Mộc đại trận của hắn, ngay cả quốc vương Phi Linh quốc đối với hắn cũng rất là kính trọng.

Trường tiên trong tay Trung niên Trần Quyền chỉ về Trần Hải: “Nghe thấy Đoàn Vĩnh nói không! Ta là muội phu của Mộc Ân! Mộc Ân là đại cữu tử của ta!” Ánh mắt hắn rơi vào hơn 20 vị thủ hạ bị đánh bay kia, thấy hơn 20 người đều bị Trần Hải đánh gãy xương ngực, cả giận nói: “Ngươi cũng dám trọng thương nhiều đệ tử Trần gia như vậy!”

“Đoàn Vĩnh, ngươi nói, ngươi dự định xử trí học trò của ngươi như thế nào!” Hắn nhìn hằm hằm Đoàn Vĩnh.

Diệp Vô Trần cười lạnh: “Xử trí như thế nào?”

Ô Thú Mã là tọa kỵ của hắn!

Dám động ngựa của hắn, chết!

Cho dù cái gì mà muội phụ Mộc Ân, cũng giống vậy.

“Hải thúc, giết hắn!” Diệp Vô Trần nói với Trần Hải.

Đám người kinh ngạc.

Giết ai?

Mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên, Trần Hải khẽ động, thân hình lóe lên, đã tới trước ngựa Trần Quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.