Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 252: Chương 252: Tô Vân




Trần Lương đưa Tô Vân trở về nhà của Lão Hạc. Hắn đưa cha mẹ từ trong Tiểu Cửu Giới ra, thay thế cả chiếc giường ọp ẹp của lão.

Tô Vân nhìn thấy nghĩa phụ, nghĩa mẫu liền khóc lóc ôm lấy 2 người, quên đi nỗi đau bản thân vừa gánh chịu.

“Tiên nhân, ngài bảo nghĩa phụ, nghĩa mẫu là cha mẹ của ngài sao?” Tô Vân quay ra hỏi.

“Đúng vậy. Ngươi yên tâm nghỉ ngơi. Cha mẹ ta sẽ sớm khỏi”

“Vâng thưa tiên nhân”

“Ngươi ăn tối chưa?”

Tô Vân lắc đầu. Trần Lương đưa cho nàng 1 loại quả màu xanh

“Ăn đi, nó sẽ giúp ngươi khỏe lại”

“Đa tạ tiên nhân” Tô Vân dâng 2 tay lên tiếp nhận

“Gọi ta là thiếu gia”

Tô Vân ngẩn ra, nhưng rất nhanh làm theo. Tuy chưa được 2 vị nghĩa phụ, nghĩa mẫu xác nhận đây là nhi tử của họ, nhưng không có lí do gì để tiên nhân phải lừa gạt nàng.

“Vâng thưa thiếu gia”

Thời gian rất nhanh trôi qua, Lão Hạc trở về cùng 5 người khác.

“Tiên nhân, chúng ta đã tìm được nơi muốn xây hồ nước.

Vùng đất được nhắm tới nằm bên cạnh 1 ngọn núi nhỏ, cách đó không xa là một vài ruộng lúa nhỏ. Dân làng không dám trồng nhiều do thiếu nước. Đất trống nơi đây còn rất nhiều.

“Nếu có được hồ nước ở đây, dân làng sẽ dẫn nước về các ruộng lúa, mở rộng trồng trọt, chăn nuôi. Có hồ nước, Làng Vũ Đại sẽ bớt đi nỗi lo mua mưa lũ lụt, mùa khô hạn hán, không còn phải đi xa gánh nước, tranh nhau từng thùng nước, đánh nhau vì bát nước. Tiên nhân, đây chính là mong ước cả đời của ta” Lão Hạc hồi hộp nói.

“Các ngươi lùi lại 5 dặm, tránh bị đất đá văng vào người” Trần Lương phân phó rồi phi người tới chân ngon núi, gọi ra Ngạo Thiên.

Nhìn thấy 1 yêu thú to lớn, được che phủ bởi 1 bộ lông màu tử sắc, đám người Lão Hạc liền tăng tốc lùi lại.

“Ôi giời ơi các ông ơi, mau chạy nhanh”

“Bình tĩnh, bình tĩnh, là thú nuôi của tiên nhân, sẽ không làm hại chúng ta”

“Bình tĩnh thế nào được. Nhỡ nó ngứa mồm ngoạm chúng ta 1 phát là chết ngay, ngươi có đòi tiên nhân bồi thường được không?”

Để đục 1 lỗ trên đại địa không khó, nhưng tấn công mạnh quá sẽ làm tổn hại lan ra một diện tích lớn xung quanh. Làm như vậy, không chỉ tạo ra 1 hố lớn, mà là tạo ra rất nhiều hố lớn nhỏ, rất nhiều vết nứt khiến cho người làng đi lại khó khăn, cũng không thể trồng trọt gần hồ nước. Vì vậy hành động cần phức tạp đôi chút.

Trần Lương dùng 1 thanh chiến thương, sử dụng Cửu Long Thăng Thiên đánh ra 9 hắc long đâm vào mặt đất khiến cát đá bay tứ tung. Trần Lương sử dụng Đạo Quang điều khiển đám đất đá đắp thành 1 tiểu sơn ở bên cạnh. Đất đá tung bay rất nhiều, chỉ có một phần được Đạo Quang rời đi, còn lại lại rơi trở về chỗ cũ.

“Đào hố lại phải dùng hẳn Đạo Quang. Ngươi là đang dùng bảo kiếm để hót phân à” Lục Nhĩ Hầu ngồi trên đầu Trần Lương mỉa mai.

“Ngươi có cách tốt hơn chăng?”

“Xem Hầu Gia thi triển thần thông đây” Lục Nhĩ Hầu ngắt 1 nhúm sợi lông trên người nó, chính xác là 10 sợi, thổi phù 1 cái, hiện ra 720 tiểu hầu tử.

Mấy người Lão Hạc lại được 1 lần nữa xôn xao:

“Ối giời ơi, thổi một phát liền có cả ngàn con khỉ xuất hiện, liệu bọn nó có ăn hết chuối của nhà tôi không?”

“Đúng là tiên nhân có khác, đến con khỉ của ngài cũng thần thông đầy mình”

“Hi vọng tiên nhân không bắt chúng ta nuôi đống khỉ này”

“Ngươi để cho bọn chúng đào đất?” Trần Lương hỏi

“Đúng vậy. Đám hầu tử của ta chỉ có sức mạnh tương đương Nhị Tinh của nhân loại, nên không có tác dụng trong chiến đấu, nhưng sai vặt thì ngon lành. Bọn chúng có thể làm ngày làm đêm không biết mệt, không dừng lại ăn uống ngủ nghỉ, không đòi hỏi này nọ, lại tự giác kỷ luật. Hiệu suất có thể nói gấp mấy chục lần so với 720 nhân loại. Nhưng cần ngươi cấp dụng cụ cho bọn nó”

“Dụng cụ ta không có, để ta cho người mang đến”

Trần Lương đưa từ trong Tiểu Cửu Giới ra Khải Huyền, cha mẹ Tuyết Phi, căn dặn bọn họ:

“Nhạc phụ, nhạc mẫu, ta có việc phải ở lại đây một thời gian. 2 người trở về Khai Thiên Môn trước. Khải Huyền, ngươi trở về đưa cho Hầu Gia 1000 bộ dụng cụ đào đất xây hồ. 3 người nhớ kỹ, chuyện có 2 Trần Lương không được để cho ai biết”

“Hiểu rồi. Bọn ta về trông nom Khai Thiên Môn, ngươi cứ làm việc của mình” Phan Phụng nói.

3 người Khải Huyền leo lên Thạch Đẩu Vân, cùng Lục Nhĩ Hầu trở về Kinh Châu. Thời điểm Lục Nhĩ Hầu quay trở lại, đã phân phát đầy đủ dụng cụ cho đám hầu tử làm việc.

“Ta đã truyền ý chí để các con ta biết phải làm gì. Chúng ta trở về, 3 ngày sau ra nghiệm thu là được” Lục Nhĩ Hầu nói

“Bọn chúng sẽ tồn tại mãi sao?” Trần Lương tò mò hỏi

“Không, chúng chỉ tồn tại được 72 ngày”

“Ngươi có thể biến ra bao nhiêu tiểu hầu?”

“Sợi lông biến thành hầu tử có mọc trở lại không?”

“Có, nhưng 1 năm mới mọc 1 lông. Không thể quá tùy tiện dùng được”

Trần Lương rất tin tưởng năng lực của Lục Nhĩ Hầu, nên để cho mấy người Lão Hạc ở lại trông coi, còn bản thân về xem thương thế của cha mẹ.

Qua 1 đêm nghỉ ngơi, Tô Vân đã bình phục trở lại, dù sao đám cướp vẫn chưa kịp làm gì nàng. Lúc này, nàng yên lặng ngồi quạt mát cho nghĩa phụ, nghĩa mẫu.

“Nói cho ta biết về ngươi” Trần Lương nói với Tô Vân

“Thiếu gia, Tiểu nữ là Tô Vân, 18 tuổi.

Tô Vân vốn được sinh ra trong 1 gia đình quý tộc. Năm lên 6 tuổi, gia đình Tô Vân bị kẻ gian hãm hại. Cha mẹ ta đều đã chết. Từ đó đến nay, Tô Vân vừa chạy trốn, vừa ăn xin, vừa làm việc khắp nơi kiếm sống.

4 năm trước, tiểu nữ gần như chết đói thì được phu nhân cho cơm ăn, nước uống. Biết 2 người là thầy lang, tiểu nữ xin đi theo học việc. Đại nhân và phu nhân vừa là ân nhân, lại đối xử với tiểu nữ rất tốt, nhận thấy tiểu nữ nhanh nhẹn, tiếp thu tốt nên giữ lại.

Tiểu nữ mất cha mẹ từ sớm, nên năm ngoái bái 2 vị đại nhân là nghĩa phụ, nghĩa mẫu, mong được chăm sóc cho 2 người lúc già yếu”

Tô Vân nói liền một mạch, nhấn mạnh vào tình cảm của mình dành cho nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hi vọng tiên nhân không đuổi nàng đi.

Tô Vân ăn mặc đạm bạc, quần áo làm từ vải thô, chắp vá. Dù vậy, nét đẹp của nàng là không thể che lấp. Đi theo cha mẹ Trần Lương, nàng không phải lao động vất vả, không phải bán mặt cho trời, bán lưng cho đất, vì vậy nàng có được 1 làn da trắng mịn màng.

Không những thế, đường cong trước ngực nàng phải nói là cực phẩm, nhô ra vừa đủ lớn, không quá to, không quá thô, thể hiện đầy đủ nét đẹp của 1 thiếu nữ tuổi 18. Đám cướp bắt nàng về cũng có cái lí của nó.

“Ngươi tu luyện từ khi nào?” Trần Lương hỏi

“Tiểu nữ lên 5 tuổi đã được cha truyền dạy công pháp. Được 2 năm tu luyện ổn định thì gia đình gặp bất trắc nên sau đó bập bõm lúc được lúc không, tu vi chỉ lên được Nhất Tinh. Chỉ đến khi gặp đại nhân và phu nhân, được cho cơm ăn áo mặc, giúp tiểu nữ chuyên tâm tu luyện trở lại. Không những thế, thỉnh thoảng đại nhân và phu nhân còn cho tiểu nữ linh dược giúp tăng nhanh tốc độ tu luyện. Đến tháng trước, tiểu nữ vừa vặn đột phá lên Nhị Tinh”

“Với hoàn cảnh của ngươi, tốc độ tu luyện là không tệ” Trần Lương gật đầu, đồng thời lấy ra Thấu Thị Cầu đưa cho Tô Vân “Ngươi đưa nguyên khí vào đây”

Tô Vân làm theo lời Trần Lương, trên Thấu Thị Cầu hiển hóa ra số 8 và 1 chữ “Không”.

“Rất tốt. Ngươi sở hữu Không Gian thuộc tính, lại có chất lượng tới 8 điểm. Kể từ nay, ta sẽ truyền dạy công pháp, võ kỹ cho ngươi, cung cấp tài nguyên tu luyện cho ngươi, để ngươi có năng lực bảo vệ nghĩa phụ, nghĩa mẫu”

Tô Vân dường như không tin vào tai mình, mở tròn mắt, lắp bắp “Thiếu, thiếu gia…”. Chợt nhận ra mình vừa có được đại cơ duyên, Tô Vân vội quỳ xuống lạy 3 lạy

“Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia. Tiểu nữ thề chết cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu”

“Được rồi, đứng lên đi. Trước mắt đưa ngươi 100 cây Hóa Nguyên Thảo. Bọn chúng đều có tuổi thọ trên trăm năm, đủ cho ngươi đột phá tới Vạn Nhiên cảnh trong 10 năm. Mấy ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi 1 loại công pháp phù hợp với Không Gian thuộc tính để ngươi tu luyện khi bước vào Vạn Nhiên cảnh”

“Đa tạ đại ân đại đức của thiếu gia” Tô Vân vái thêm 1 lạy, nhận lấy Nhẫn không gian chứa 100 cây linh dược từ Trần Lương.

Trần Lương nhìn sắc mặc cha mẹ đã trở nên hồng hào hơn, an tâm chui vào Tiểu Cửu Giới xem xét đồ vật của Hoắc Nam Thiên Giả. Sau khi kiểm tra một loạt, cảm xúc hắn nhận được là 1 sự thất vọng tràn trề.

Dựa theo trí nhớ của cả Cung Thừa Hy và Hải Thượng Trung, Trần Lương chưa từng thấy 1 Thiên Giả nào nghèo như gã Hoắc Nam này. Bán Thần Khí không có 1 kiện, các loại linh dược, đan dược tăng tu vi cho Huyền cấp chỉ có 1 cây.

Đan dược chữa thương, pháp bảo bảo mệnh thì có mấy loại. Tinh thạch cũng chỉ có vỏn vẹn 5000 củ. Dường như tên này đột phá lên Thiên cấp không lâu, phải dành nhiều tài nguyên bồi dưỡng thuộc hạ nên tài sản ít đến đáng thương.

Hèn gì nghe đến Bán Thần Khí trong tay dê con, hắn phải vội chạy đến cướp, sợ có con sói khác cướp mất.

Còn may cho Trần Lương, tuy tài sản Hoắc Nam không bao nhiêu, nhưng Đạo Thần Thông của hắn lại không tệ. Dù sao những người có thể bước chân vào cảnh giới Thiên cấp đều là hạng người thiên tài. Cả trăm tỷ dân số Cửu Giới, cũng chỉ có vài nghìn Thiên Giả mà thôi.

Đạo Thần Thông của Hoắc Nam Thiên Giả có tên là Phân Thân Giả Kim. Trần Lương kích hoạt Phân Thân Giả Kim, truyền nguyên khí vào 1 lượng kim loại bất kỳ, nó sẽ biến đổi sang hình dạng nhân loại, hình thái gần giống Trần Lương nhưng màu sắc vẫn như cũ, không đổi.

Lượng kim loại càng nhiều, hình thái càng lớn, nhưng tối đa chỉ lớn gấp đôi Trần Lương. Sau đó, phân thân này sẽ có lực công kích bằng một nửa Trần Lương. Nguyên linh khí dùng để triển khai võ kỹ sẽ lấy từ Trần Lương cung cấp.

Về năng lực phòng thủ, phân thân có thể mặc áo giáp và cũng được bảo vệ bởi lớp nguyên khí phòng hộ được kích hoạt Đạo Thần Thông Hủy Diệt Nguyên Khí.

Còn về mức độ cứng rắn thì hoàn toàn phụ vào chất liệu của kim loại đó. Nếu đó là Bán Thần Khí áo giáp, ví dụ như Bá Vương Quỷ Diện Giáp, mức độ cứng rắn là vượt qua bản thân Trần Lương.

Đáng tiếc 1 điều là tại 1 thời điểm, Trần Lương chỉ có thể tạo ra 1 Phân Thân Giả Kim. Và phải liên tục cung cấp nguyên khí cho nó, nếu không sẽ bị biến trở lại hình dạng cũ.

Nhược điểm hiển nhiên của Đạo Thần Thông này là rất tốn nguyên khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.