Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 7: Chương 7: Miễn dịch trùng kích




Sáng hôm sau, khi dương quang đã xông thẳng qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt thì Lý Thuần Quân mới có thể tỉnh dậy.

Cả đêm qua hắn không chuồn đi... Bởi vì hắn có muốn cũng không chuồn đi được.

Hắn đợi đến tận nửa đêm, khi nàng đã say ngủ rồi mới bắt đầu tìm cách trốn khỏi vòng tay của nàng... Cơ mà, thật chẳng biết vì lí do gì mà hắn không sao thoát nổi, và kết quả là cả đêm qua hắn đành chịu trận, bị nàng ôm gối đến tận sáng.

Mẹ nha, cái thứ thể chất gì mà bá đạo như vậy?

Lý Thuần Quân thật không hiểu nổi.

Hắn tính ra cũng là Kim Đan hậu kỳ nha, thế mà đến cả một đứa nhỏ cũng không phản kháng lại được... Ân, đây là một sự đả kích vô cùng nghiêm trọng với hắn.

Ngay từ đầu hắn liền đã biết cô nàng này không phải người bình thường, khẳng định là nữ nhi của một đại nhân vật nào đó vô tình lạc xuống nơi này.

Sở dĩ hắn có suy đoán này là vì mọi thông tin về nàng, kể cả chủng tộc, tu vi, lẫn tên tuổi đều bị che đậy hoàn toàn! Trừ khi nàng đồng ý, bằng không thì đến cả Thiên Đạo cũng không tra ra được!

Thần thông này đến cả hắn cũng chưa từng nghe qua!

Vì vậy, hắn nghĩ nàng không chỉ có thiên phú tuyệt luân, mà ngay cả tu vi cũng tuyệt đối không phải hạng tầm thường! Chẳng qua chỉ là nàng không muốn thể hiện mà thôi!

Nhưng mà, một đứa nhỏ chỉ mới mười tuổi đầu mà đã có thể áp chế hắn... Aizz!

Nhục!

Quá cmn nhục!

Lý Thuần Quân bắt đầu hoài nghi mình bằng phương thức nào lại trở thành Đạo Tôn.

“Ca ca...”

Trong cơn mê mang, Mộ Khuynh Tiên bĩu môi, khe khẽ nỉ non: “Ngươi không được gần gũi với nữ nhân khác...”

Lý Thuần Quân nhịn không được búng trán nàng một cái: “Nha đầu thúi, ngươi muốn ca ca ngươi độc thân cả đời ư?”

Mộ Khuynh Tiên cau mày, thân thể hơi xê dịch một chút rồi ngồi dậy, mơ màng dụi dụi mắt trên lồng ngực hắn, manh lực tứ tán, khả ái bạo tạc.

“Ca ca, ngươi ồn quá...” Mộ Khuynh Tiên khoé miệng vẫn còn chảy dãi, thanh âm yếu ớt nói nhỏ.

Lý Thuần Quân: “...”

“Mau buông ra”

“Ừm... Ân...”

Mộ Khuynh Tiên lách mình một cái, thân thể mềm mại ngã lăn xuống giường. Đôi tiểu thủ nhẹ nhàng ôm lấy chiếc gối ôm vàng choé, đôi mắt nhắm nghiền, mỹ mỹ ngủ tiếp mà không thèm quản đến hắn nữa.

Xem dáng vẻ... Có lẽ là nàng đang muốn ngủ nướng.

Lý Thuần Quân hiếm khi được dịp tách rời khỏi nàng, trong lòng thầm hưng phấn lấy một trận. Hắn thoăn thoắt rời khỏi giường, thật thận trọng đẩy cửa rời đi, tránh phải kinh động đến nàng.

“May quá, hôm nay nàng không dính ta”

Lý Thuần Quân vừa nghĩ đến đây liền tinh thần thư sướng, vui vẻ mở ra hệ thống, hỏi một câu xem như chào buổi sáng: “Hệ thống, lớp rào chắn trên người nàng thế nào rồi? Ngươi xuyên qua được không?”

Tối hôm qua, khi bản thân đã hoàn toàn bất lực, hắn đã có nhờ qua hệ thống cố gắng thôi diễn xem nàng đang mang loại thuộc tính quỷ quái gì.

Tuy rằng hắn đã biết rõ kết quả, nhưng ít nhất... Làm vậy sẽ khiến hắn đỡ uất ức hơn một chút.

[Không cách nào xuyên qua, nhưng dựa vào biểu hiện bên ngoài, hệ thống có thể tiến hành thôi diễn ra một số giả thuyết]

“Ồ? Còn có thể làm như vậy? Vậy mau thử xem?” Lý Thuần Quân vừa đi dạo, vừa táy máy hệ thống.

Sáng hôm nay thật là tươi đẹp đây!

[Bắt đầu thôi diễn]

Một lúc sau.

[Có ba khả năng]

[1. Thể chất: Nhân tộc Thánh Thể (Tỉ lệ 30%)]

[2. Thể chất: Hoành Thiên Bá Thể (Tỉ lệ 30%)]

[3. Thể chất: Kim Long Trấn Ngục Thể (Tỉ lệ 40%)]

[Lưu ý: Cả ba loại thể chất trên đều thuộc phẩm chất truyền thuyết]

Khi Lý Thuần Quân nhìn thấy mấy dòng chữ này, phản ứng đầu tiên chính là biến sắc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, biểu lộ của hắn liền đã trở về trạng thái bình thường, một mặt trấn định khẽ gật đầu: “Như đã dự liệu, lại thêm một dòng truyền thuyết”

Ân.

Không bất ngờ.

Tâm linh không bị trùng kích.

Hắn nhìn ra câu cuối của hệ thống rõ ràng là đang có ý đả kích hắn... Nhưng vô dụng, hắn đã sớm thích ứng mất rồi.

Một sự thích nghi khiến người ta chua xót.

“Đi dạo một lúc cho khuây khoả đi”

Lý Thuần Quân tắt giao diện hệ thống, bắt đầu đi du ngoạn khắp Hoàng Cung, coi như thư giãn sau một đêm vất vả.

Một lúc sau, hắn đã nhìn thấy một chuyện khá thú vị.

Khi đi đến Ngự Hoa Viên, hắn đã nhìn thấy Thất Hoàng Tử Lăng Tuyệt đang ngồi dưới mái đình nằm giữa hồ sen, vò đầu bứt tóc đánh cờ với ai đó.

Lăng Tuyệt vẫn giống như trước, trên gương mặt tuấn tú mang theo một chút khí chất phong trần lãng tử, tựa như trích tiên chốn hồng trần, du ngoạn khắp thế gian mà không một thứ gì có thể níu chân.

Nam tử ngồi đối diện Lăng Tuyệt thì ổn trọng hơn nhiều. Đôi mắt hắn tĩnh lặng như mặt nước, phong thần như ngọc, khí huyết như rồng. Khí chất cũng có chút giống Lăng Tuyệt, nhưng lại thiếu đi khí vị đặc trưng của một lãng tử, thay vào đó lại nhiều thêm một loại bá khí cùng cường thế.

Lý Thuần Quân cho hệ thống quét qua đối phương một chút rồi bình thản chuồn đi mất, bởi vì hắn lúc này đã biết được lai lịch của đối phương.

Đại Hoàng Tử - Lăng Diệu Thiên.

Một cái tên sặc mùi chói loá.

Và ngay cả tư chất cũng hảo chói loà... Nhưng vẫn như cũ không thể đả kích được hắn.

Hoàn toàn miễn dịch.jpg

Mặt khác, Lý Thuần Quân rất ngại kết giao với loại người mang vị thế cao tít tầng mây như này, thế nên hắn mới không chút do dự liền quyết định chuồn đi.

Nói hắn nhát gan... Ân, đúng, thì hắn đúng là nhát gan thật.

Hắn nguyên bản chỉ muốn ở trong tiên động cẩu lấy, thế nhưng cuộc đời lại không tốt đẹp như vậy, và bản thân hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhưng mà... Như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ cam tâm tình nguyện xông pha khói lửa.

Con người hắn thật ra rất đơn giản. Hắn chỉ cầu một đời trường sinh, được sống một cuộc sống thanh bình liền tốt, còn những chuyện khác đều không quan trọng.

Có điên mới chủ động đi tìm sóng gió!

Nhưng mà... Thất Hoàng Tử lại không hiểu cho Lý Thuần Quân. Thấy hắn đang thập thò rời đi, Lăng Tuyệt liền to tiếng chủ động chào hỏi: “Uy~ Lý đạo huynh, ngươi đang làm gì ở đó?”

Tất nhiên, động tác này của Lăng Tuyệt đã thu hút sự chú ý của Đại Hoàng Tử, khiến cho đối phương nhanh chóng đem ánh mắt hiếu kỳ ném lên người Lý Thuần Quân.

Lý Thuần Quân: “...”

Mẹ nó, gia hoả này tuyệt đối là một cái đại hố hàng!

“Đi dạo mà thôi, hai vị hoàng tử không cần phải để ý đến ta, mời hai vị cứ tiếp tục đánh cờ” Lý Thuần Quân tùy tiện tìm một lý do thoái thác.

“Đi dạo? Thật đúng lúc!” Lăng Tuyệt phi tốc chạy tới câu cổ Lý Thuần Quân, lại cười tủm tỉm đầy bí hiểm nói: “Ta dẫn ngươi đi một nơi”

“Thất đệ, ván cờ này còn chưa xong đâu, đệ định chuồn?” Đại Hoàng Tử thanh âm từ trong mái đình vọng ra, mang theo nho nhỏ lãnh ý.

Lăng Tuyệt ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, đại huynh, ngươi tha cho ta đi được không? Đánh cờ chuyện này... Không phải sở trường của ta... Thậm chí nếu không muốn nói là sở đoản...”

Đại Hoàng Tử khẽ nhấp một ngụm tiên trà, ôn hoà cười nói: “Tốt thôi, ngươi không đánh cũng được, vậy liền nhờ vị bằng hữu đằng kia đến đây giải vây giúp ngươi đi”

Lý Thuần Quân: “...”

Này, ngươi cũng lạ nhỉ? Chuyện của huynh đệ nhà ngươi cùng ta có nửa xu quan hệ?

Mắc gì lôi ta vào?

Có bệnh à?

Tất nhiên, đây chỉ là những lời mà Lý Thuần Quân đang độc thoại nội tâm.

Mặt khác, hắn cảm giác tên Thất Hoàng Tử này có độc, bởi vì mỗi lần hắn gặp tên này đều sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Lăng Tuyệt khẽ nhíu mày, truyền âm: “Mau chấp thuận đi, đại ca của ta đang thăm dò ngươi đấy!”

“Muốn thử lá gan của ta sao?”

“Đúng thế!” Lăng Tuyệt thừa nhận.

Dù sao thì Lăng Tuyệt rất hiếm khi dẫn khách về nhà thiết đãi, vậy nên sẽ rất khó tránh khỏi việc huynh đệ trong nhà hắn sinh ra lòng hiếu kì đối với khách nhân của hắn.

Hắn không muốn Lý Thuần Quân bị người nhà khinh thường.

Nhưng!

Bản thân Lý Thuần Quân thì lại có suy nghĩ hoàn toàn ngược lại!

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta cũng thật tâm khuyên ngươi đừng nên động tiểu tâm cơ trước mặt đại ca, hắn không dễ bị lừa đâu”

“Ngược lại, một khi đã bị hắn nhìn thấu, ngươi liền phải tự lãnh hậu quả” Lăng Tuyệt lại đầy hảo ý nhắc nhở.

Lý Thuần Quân: “...”

“Được rồi, vậy liền để ta nhận lấy vinh dự này đi” Lý Thuần Quân trong lòng thầm thở dài, nhưng ngoài mặt thì lại niềm nở tươi cười nói.

Nói rồi hắn liền chủ động bước tới bên bàn cờ, đánh giá thế cục một lát rồi ném về phía Thất Hoàng Tử một ánh mắt không thể tin được.

Ánh mắt kia tựa như đang nói: Ngươi kém như vậy?

Thất Hoàng Tử chột dạ quay mặt đi nơi khác mà huýt sáo, xấu hổ đến không dám nhìn thẳng.

Lý Thuần Quân phiền não vuốt vuốt trán, suy nghĩ thêm một chút rồi bắt đầu hạ cờ.

Đại Hoàng Tử đôi tay dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi ngay sau khi nước cờ đầu tiên được Lý Thuần Quân hạ xuống.

Nước đi này nhìn như bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí còn có ý nghĩa tự đâm đầu vào chỗ chết...

Nhưng mà, khi lại suy nghĩ sâu thêm mấy nước sau đó... Đại Hoàng Tử ngạc nhiên nhận ra nước cờ tưởng chừng như đang tìm đường chết này lại trở thành một chiếc chìa khoá có thể lật ngược thế trận!

Gặp quỷ.

Đối phương đang cố tình tính kế hắn!

Nếu chặn Lý Thuần Quân lại, Đại Hoàng Tử sẽ rất gần với chiến thắng... Nhưng, hắn sẽ vĩnh viễn không thể chiến thắng. Bởi vì đó chính là vũng lầy do Lý Thuần Quân cố tình tạo ra.

“Tên này thoạt nhìn thì cái gì cũng tầm thường... Nhưng nằm sau vỏ bọc tầm thường đó lại là một kỳ thủ sao?” Đại Hoàng Tử bắt đầu có chút hưng phấn lên.

Khi đánh với Lăng Tuyệt, thú thật, hắn cảm thấy rất nhàm chán, cứ như hắn đang bắt nạt trẻ con vậy.

Và khi đụng phải một cường địch hiếm thấy như Lý Thuần Quân, một kẻ khao khát đối thủ như hắn làm sao có thể không hưng phấn cho được?

Đại Hoàng Tử bỏ tách trà qua một bên, tập trung suy nghĩ một chút rồi bắt đầu hạ cờ.

Cạch~

Lý Thuần Quân cũng nghiêm chỉnh tập trung tinh thần, tính toán rồi lại hạ cờ.

Cạch~

Cạch~

Cạch~

...

Ván cờ cứ thế diễn ra êm xuôi tựa như nước chảy mây trôi. Lý Thuần Quân từ từ hoá giải thế bí, rồi dần dần dồn luôn cả Đại Hoàng Tử vào chân tường, đến thế cục mà cả Đại Hoàng Tử cũng không biết nên làm sao hạ cờ, khiến cho Lăng Tuyệt một mặt ngốc trệ mà nhìn.

Còn Đại Hoàng Tử thì mười phần bình tĩnh uống hết tách tiên trà trong tay, cười nói: “Ta thua rồi”

Cường giả không sợ thua cuộc. Ngược lại, qua ván cờ này, Đại Hoàng Tử chiến ý đã bị đốt lên một cách âm thầm mà không một ai phát giác.

Ban đầu hắn còn tưởng tên này sẽ đấu ngang tay với hắn... Nhưng không, trình độ của đối phương cao hơn hẳn hắn, có thể chiến thắng hắn mà không gặp quá nhiều khó khăn.

Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy thất lạc.

Đánh cờ cũng như đánh trận vậy, không thể chỉ vì cái lợi trước mắt mà hạ cờ được, ngược lại còn phải đọc đến rất nhiều nước đi sau đó rồi mới được phép hạ cờ. Điều này là để tránh cho việc bản thân sập vào bẫy rập do đối thủ đã tính toán sẵn.

Đánh cờ cũng phải dùng mưu!

Không chỉ phải cố gắng đánh lừa đối thủ trên bàn cờ, các kỳ thủ còn phải cố gắng che giấu cảm xúc, tuyệt đối không được cho đối thủ đọc được nước cờ thông qua biểu lộ của mình. Nói cách khác, giữ vững tâm bình cũng là một loại kĩ thuật đánh cờ.

Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy trên bàn cờ chỉ có hai loại quân trắng đen, nhìn vừa đơn giản lại vừa không có chiều sâu. Nhưng, chỉ có người đang đánh cờ mới hiểu được bên trên bàn cờ là một trận đại chiến khốc liệt như thế nào.

Thậm chí, chỉ cần là một kỳ thủ nhạy bén, người đó còn có thể đoán được tính cách chỉ thông qua lối đánh của đối phương!

Lý Thuần Quân không tỏ vẻ khiêm tốn, chỉ nhẹ gật đầu mà không nói gì thêm.

Trong phần giới thiệu, hệ thống có miêu tả Đại Hoàng Tử là một người vừa tự cao vừa lí trí. Thế nên, chắc chắn hắn ta đã phần nào hiểu ra được sự chênh lệch trình độ giữa hai bên.

Vì vậy, việc Lý Thuần Quân tỏ ra khiêm tốn ngược lại là đang đả kích hắn, thậm chí là làm hắn nảy sinh cừu hận!

Lý Thuần Quân không muốn ra vẻ, nhưng hoàn cảnh bắt buộc hắn phải làm thế.

“Thất đệ”

“Sao vậy?”

“Đệ đi gặp phụ hoàng chưa?”

“Rồi...”

Lăng Tuyệt trả lời câu hỏi này với sắc mặt không được tốt lắm. Dường như hắn đã bị gia phụ khiển trách qua vì thói ăn chơi lêu lổng.

Đại Hoàng Tử dở khóc dở cười: “Thất đệ, đệ thân là người có thiên tư cao nhất trong số chúng ta, vậy nên đệ nhất định phải ra dáng một chút, đừng lại tìm cớ ra ngoài chơi bời”

“Biết rồi...” Lăng Tuyệt tựa như thuấn ảnh lao tới túm lấy cổ áo của Lý Thuần Quân rồi một mạch chạy đi mất, chỉ để lại một câu cho thân ca ca của mình: “Đệ mang hắn đi làm chút việc, là chuyện công, nên đừng có tới tìm đệ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.