Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 137: Chương 137: Chương 112: Hiểu lầm. (1)




Editor: Heisall

Lúc này, thư ký Trương Á Mai và trợ lý Chung ra sức gạt đám người đông đúc ra, rốt cuộc cũng tới được bên cạnh cô gái kia.

“Phó tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị tiên sinh này. . . . . .”

Đáy mắt cô gái ánh lên sát khí rét lạnh, ước gì có thể sử dụng ánh mắt để chém chết tên khốn kiếp này!

“Anh ta cầm điện thoại chụp dưới nách và váy của tôi, còn lén sờ bắp chân của tôi nữa, không tin các người có thể yêu cầu anh ta giao điện thoại di động ra!”

Nghe vậy, Trương Á Mai quả thực bị hù chết: “Cái gì? Phó tổng, chị bị chụp trộm ư? !”

Ôi —— trời ơi, chuyện này nếu như bị lão tổng giám đốc biết, cô nhất định sẽ bị chém chết ngay tại chỗ!

Bên cạnh đó, trợ lý Chung cũng khiếp sợ nhìn đối phương, sắc mặt chần chờ nói: “Ngài là. . . . . . Chờ một chút, trong này nhất định có sự hiểu lầm. . . . . .”

Long Húc Hàng lấy ánh mắt ra hiệu cho trợ lý Chung không cần nhiều lời, ung dung thong thả nói: “Vị tiểu thư này, tôi có thể nói lại lần nữa, tôi không chụp ảnh bất kì chỗ nào trên người cô, càng không có vô lễ với cô. Nên tất nhiên, tôi sẽ không đồng ý giao điện thoại di động ra.” Anh không làm việc gì sai, vì sao phải giao điện thoại di động ra cho người ta kiểm tra chứ?

“Anh...cái tên khốn kiếp đáng chết này, lại còn dám nguỵ biện hả?” Cô gái tức đến xanh cả mặt: “Nếu như anh không chụp trộm, vì sao không dám giao điện thoại di động ra?”

“Cũng là bởi vì tôi làm việc đàng hoàng chính đáng, thẳng thắn vô tư, cho nên tôi từ chối tiếp nhận loại sỉ nhục này.”

Long Húc Hàng nâng đôi mắt mê hoặc lên, đáy mắt hơi lạnh nhạt: “Tiểu thư, tôi cũng nhắc nhở cô, không nên ác ý nhục mạ tôi nữa, nếu không, tôi sẽ nổi giận đó.”

Anh không nâng giọng, cũng không giận tím mặt, nhưng toàn thân lại phát ra một khí thế không giận mà nghiêm, lạnh thấu xương không thể xâm phạm.

Anh vốn có huyết thống Italy, đối với phụ nữ đều luôn rất lịch sự nhã nhặn, nhưng điều kiện tiên quyết là không được xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh!

Nhìn ánh mắt lạnh lùng như đao của anh, cô gái đột nhiên khựng lại một chút, cô chưa từng sợ bất kỳ người nào vậy mà lại có mấy giây hốt hoảng. Quái đản, người đàn ông biến thái không biết xấu hổ này, đáng lẽ anh ta phải sợ hãi cô mới đúng, cô sợ cái gì chứ?

Cô bướng bỉnh hất cằm, không cho phép mình lùi bước.

“Không được! Anh nhất định phải giao điện thoại di động ra, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát! Anh phải biết, sau khi vào đồn cảnh sát rồi thì tình huống sẽ càng không lợi với anh.”

Long Húc Hàng thoải mái mà nâng lên một nụ cười: “Xin cứ tự nhiên. Ngược lại tôi thật sự rất muốn xem thử tình huống sẽ bất lợi đối với người nào đây?”

“Anh ——” Cô gái tức muốn chết rồi: “Được, đây là do anh tự tìm! Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo anh!”

Khi cô lấy điện thoại di động của mình ra muốn bấm 110, phím còn chưa ấn xong, liền nghe thấy ở một góc khác trong hội trường truyền đến âm thanh xôn xao cực lớn ——

“Cái tên biến thái này, còn dám tới chụp trộm hả? Rốt cuộc cũng để tôi bắt được!”

“Người đâu, mau tới giúp một tay! Đây là cái tên biến thái dám chụp trộm chúng ta, thật là đáng chết mà!”

Dân chúng vốn đang vây quanh bên cạnh cô gái rối rít tò mò quay đầu lại: “Ủa? Lại có một tên biến thái nữa à? Hôm nay đúng là nhiều tên háo sắc thật!”

Rất nhiều đàn ông muốn làm việc nghĩa, hăng hái chạy tới: “Nhanh đi giúp một tay, cô gái đó có thể không giữ được cái tên biến thái kia, trước tiên bắt hắn lại rồi nói!”

Chụp trộm?

Hai chữ này cũng làm cô gái tò mò, nào có thể đoán được khi cô xoay người nhìn lại, sắc mặt đã biến đổi thật lớn.

Không không không! Nhất định là cô nhìn lầm rồi! Tại sao cô gái kia lại bắt được một người đàn ông mặc áo sọc màu xanh dương, đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ chứ?

Ánh mắt của cô gái càng trừng càng lớn, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.

Thì ra là người đàn ông kia. . . . . . Người đàn ông kia mới là tên biến thái cô muốn bắt! Thôi xong, cô đã bắt nhầm người rồi!

Cô không thể tin xông về phía trước, vọt tới trước mặt người đàn ông đang bị cấu véo, có rất nhiều cô gái bị hại đang chửi rủa hắn.

“Các người nhìn đi, trong điện thoại di động của hắn toàn bộ đều là hình dưới nách và váy của chúng ta, chứng cứ phạm tội rõ ràng! Tên háo sắc này đã nhiều lần phạm tội rồi, chỉ cần có triển lãm lớn thì hắn nhất định sẽ xuất hiện, hơn nữa mỗi lần đều chụp trộm dưới váy của phụ nữ, ghê tởm chết được! Chúng tôi vẫn luôn muốn bắt hắn, nhưng hai lần trước đều để hắn chạy thoát, lần này nhờ có mọi người đồng tâm hiệp lực giúp một tay, mới có thể bắt được hắn!”

Một cô gái khác cũng đầy tức giận mắng: “Tôi đã báo cảnh sát, tên biến thái đáng chết! Lần trước để mày trốn được, lần này để xem mày còn lời gì để nói?”

Người đàn ông bị giữ chặt lấy khóc lóc nức nở, cố gắng tranh thủ sự đồng tình.

“Huhu ~~ tôi biết sai rồi, mọi người bỏ qua cho tôi đi! Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý! Làm ơn đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, cũng đừng cho người nhà của tôi biết, ở công ty tôi cũng là một quản lý có uy tín, không thể báo lên! Huhu ~~ tha cho tôi đi, tha cho tôi đi. . . . . . Tôi xin hứa lần sau sẽ không dám. . . . . .”

“Còn có lần sau hả? Mày thực sự rất quá đáng! Đừng tưởng rằng chúng tôi là phụ nữ nên bắt nạt, lúc này nhất định phải tố cáo mày, để cho mày nếm mùi!”

Phần lớn những cô gái ở đây vẫn còn đang tức giận chửi rủa.

Sau khi cô gái chen lấn đến nhìn điện thoại của người đàn ông kia, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.

Thật sự là hắn!

Trong điện thoại di động có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh cô cùng người chủ trì trên sân khấu, còn chụp gần gương mặt của cô, dĩ nhiên, gần như mỗi một hình đều chụp dưới nách cô!

Thật là quá ác mà! Cô gái vừa giận vừa tức, nhưng tức giận đồng thời cũng làm lòng cô càng trầm xuống.

Cô đổ mồ hôi hột quay đầu lại, nhìn Long Húc Hàng, miệng nhỏ khi đóng khi mở, không cách nào thuận lợi nói ra bất kỳ lời nói gì.

“À. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .” Ôi ~~ giết cô đi! Sao cô lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy chứ?

Thế mà lại vì hai người đàn ông này có hình thể rất giống nhau, đều mặc áo màu xanh dương giống nhau, nên cô đã bắt lầm người, còn ở trước mặt mọi người mắng anh ta là tên háo sắc nữa chứ! Ô ô, lần này xong đời rồi, không khéo người đàn ông vô tội này sẽ thật sự tố cáo cô tội vu khống phỉ báng mất!

“Cô muốn nói gì? Xem ra, cô vẫn còn kiên trì muốn báo cảnh, muốn xử tôi theo pháp luật sao?” Long Húc Hàng hứng thú dồi dào nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng của cô, chậm rãi mỉm cười.

Bên trong phòng nghỉ ngơi thuộc về công ty đa truyền thông Kiệt Sâm, không khí có chút nặng nề.

Cô gái kia, Trương Á Mai cùng Trợ lý Chung sắc mặt trắng bệch, mà Long Hàng Húc đang ngồi trên ghế lại hết sức nhàn nhã.

Trợ lý Chung lấy khăn tay ra lau mồ hôi đầy đầu, liên tục hít sâu mấy hơi, sau đó mới có biện pháp mở miệng.

“Tổng giám đốc Long, thật sự rất xin lỗi! Tôi tin tưởng Phù tiểu thư tuyệt đối không cố ý, chỉ là do cô ấy bị tên háo sắc đó chụp ảnh nên nhất thời tức giận quá mà thôi, cho nên mới nhận lầm người. Anh đại nhân đại lượng, không cần so đo với cô ấy!”

Trợ lý Chung quay đầu lại giới thiệu với cô gái kia: “Phó tổng, vị này thật ra chính là người có công lớn trong việc đẩy mạnh hợp tác giữa chúng ta với tập đoàn Huyền Vũ trong dự án ‘ thơ trên điện thoại di động ’, Tổng giám đốc Long Húc Hàng tiên sinh. Tôi vốn mời anh ấy tới tham gia lễ chúc mừng tối nay, nhưng không ngờ các người sẽ gặp mặt trong tình huống này. . . . . .”

Lúc trước khi đàm phán chuyện hợp tác cùng “Huyền Vũ” thì ông ta cũng đã từng đến Tổng công ty và gặp qua Long Húc Hàng một lần, nhưng cũng chỉ có một lần, trong nội bộ “Kiệt Sâm” có rất nhiều quản lý cao cấp còn chưa từng gặp Long Húc Hàng.

Những lời này vừa nói ra, càng khiến cô gái thêm kinh ngạc và sợ hãi.

Cô vốn cho rằng người đàn ông này cùng lắm chỉ là một dân chúng vô tội xui xẻo bị cô vu oan mà thôi, dù thế nào cô cũng tuyệt đối không nghĩ rằng anh ta lại có quan hệ hợp tác mật thiết cùng “Đa truyền thông Kiệt Sâm” như vậy? Đặc biệt còn là khách hàng lớn của công ty bọn họ nữa chứ!

Xong rồi, xong rồi, xong rồi ~~ đáy lòng cô liên tiếp kêu la.

Lần này dòng điện thoại di động mới có thể tỏa sáng ở Bách Gia Tranh Minh, còn rất được hoan nghênh thì không thể không kể đến công thiết kế chuyên nghiệp của “Huyền Vũ“.

Nếu như không phải nhờ người phụ trách bên “Huyền Vũ” kiên trì thay đổi vỏ ngoài của điện thoại di động, vứt bỏ màu sắc trang nhã trước sau như một, có lẽ điện thoại của “Kiệt Sâm” đã không thể vượt qua được đối thủ cạnh tranh, đế tạo ra một kết quả đáng kiêu ngạo như vậy.

Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn người phụ trách bên “Huyền Vũ”, cũng tính toán nghĩ biện pháp để hai công ty hợp tác lâu dài, nhưng thật sự không ngờ, lại có thể gặp mặt nhau dưới tình huống. . . . . .

Hơn nữa, người ta còn là tổng giám đốc của công ty đối tác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.