Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Chương 3: Chương 3




Không khí bên ngoài rất tốt.

Hùng Bảo Bảo há miệng to hô hấp, phát hiện mình ở nhà buồn bực quá lâu.

Nếu không phải nàng là thân nữ nhi, đã sớm dọn dẹp quần áo, phất phất ống tay áo, tiêu sái ra ngoài đi dạo.

Tăng thêm kiến thức, chơi khắp thiên hạ —— đây là nguyện vọng của nàng, nhưng nàng cũng biết không thể thực hiện được, dù sao nàng là một cô nương, mấy năm sau sẽ phải lập gia đình, sinh con.

Nếu không phải là cha mẹ thương nàng, để nàng ở thêm mấy năm, có lẽ năm nay nàng hai mươi tuổi, cũng đã sớm làm mẹ mấy đứa con.

Vừa nghĩ tới tình cảnh mình thành thân, Hùng Bảo Bảo không nhịn được rùng mình một cái.

Ai, nếu như nàng là một con chim nhỏ thì tốt bao nhiêu? Ngồi trên tuấn mã, nàng thở dài một cái.

Nhìn đại ca nàng cứ hăng hái chạy khắp cả Đại Giang Nam Bắc, quen biết bao nhiêu là người. Mà nàng mỗi khi đi vận chuyển xa xôi hơn một chút, đại ca liền cố ý không cho nàng đi, nói mang theo một cô nương ra ngoài khó khăn đến nhường nào.

Hừ, thành kiến, cố chấp, không nhân tính! Hùng Bảo Bảo ở trong lòng trộm mắng huynh trưởng, chu cao cái miệng nhỏ nhắn.

Nhưng hôm nay tạm thời không so đo cùng đại ca, chỉ cần chuyến vận chuyển này thành công, bọn họ liền có thể gặp được Hoàng Thượng! Vừa nghĩ có thể gặp mặt Rồng, trong lòng nàng không giấu được hưng phấn.

Phía trước đột nhiên có một hồi bụi bậm, một đám người cưỡi ngựa chay nhanh đến, bọn họ ai cũng lưng hùm vai gấu, lấy miếng vải đen che kín khuôn mặt.

Người trong tiêu cục với binh lính chưa kịp phản ứng, bọn chúng đã ném đạn khói ra, chỉ một thoáng, bốn phía đã mịt mù, ngựa kinh hoảng chạy tán loạn.

Hùng Bảo Bảo bị sặc khói đến mắt cũng không mở ra được, càng không khống chế được ngựa đang hoảng loạn, chỉ có thể mặc cho nó chạy loạn về phía trước.

“Khụ, khụ ——” nàng sặc đến nước mắt chảy ròng, thiếu chút nữa không thở nổi, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa hỗn loạn, xen lẫn tiếng mọi người gầm nhẹ.

Đợi khói mù mưa sa tản đi, Hùng Phách phát hiện bọn họ bị bao vây, đối phương có ít nhất hơn trăm người, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm tựa như một đám sói.

“Để tất cả mọi thứ ở đây.” Nam nhân cầm đầu trầm thấp nói.

“Càn rỡ!” Thủ lĩnh đội quan binh nhảy ra, không nói hai lời liền rút đao.

Trong nháy mắt, tất cả bọn sơn tặc đều hếch mày lên.

Bọn quan phủ này thật không biết điều, mới một tí đã động thủ, muốn đánh nhau nếu không nhìn thời gian, địa điểm thì cũng phải biết người đối phương nhiều gấp hai lần so với mình, vậy mà còn dám khiêu khích, không phải là muốn tìm đường chết sao!

Cho nên á..., bọn họ ghét quan phủ cũng không phải là không có nguyên nhân.

Vì vậy, bọn sơn tặc không nói hai lời, quyết định tấn công.

Lạch cạch leng keng, tiếng đao kiếm vang lên bên tai không dứt, hai bên người ngựa đánh nhau quyết liệt.

Chỉ là bọn sơn tặc cũng không muốn giết người, mục tiêu của bọn họ là mười vạn hoàng kim, nếu thuận lợi lấy được bọn họ cũng không cần động đao động kiếm đả thương người vô tội.

Ở thời điểm hai bên tranh đấu kịch liệt, Hùng Bảo Bảo vì không khống chế được dây cương, mặc cho con ngựa chạy tán loạn. Nàng nín thở không dám động, phát hiện hiện con ngựa tựa như điên, căn bản không dừng lại được.

Cuối cùng, nàng quyết định vứt bỏ con ngựa, bởi vì tiếp tục như vậy nữa, nàng có khả năng bị rớt xuống ngựa ngựa, bị chân sau của nó đá trúng...

Nghĩ đến tình huống đó, lòng của nàng không khỏi luống cuống, hơn nữa bên tai lại truyền tới tiếng hai bên giao chiến, càng làm lòng nàng nóng như lửa đốt.

Đại ca không có sao chứ? Khi nàng đang thất thần, con ngựa đột nhiên giơ hai chân trước lên, làm cả người nàng rơi về phía sau.

Hùng Bảo Bảo hết hồn, không còn kịp nữa nắm vững dây cương, thân thể nặng nề té xuống mặt đất.

Nàng nhắm chặt mắt lại, cảm nhận được một hồi đau đớn kịch liệt, cát đá thô tháo mài rách da thịt mềm mại của nàng, tiếp đó nàng không ngừng lăn trên mặt đất.

Nàng cắn răng không có la ra tiếng, cuối cùng thân thể mặc dù dừng lại, nhưng là đầu cũng đụng mạnh vào một tảng đá lớn.

Trong nháy mắt, một mảnh đen tối đánh tới, nàng chỉ còn cảm giác đau đớn kịch liệt.

Nàng vô lực nhắm mắt lại, bên cạnh tảng đá lớn còn có vết máu do bị đầu nàng đụng vào, cả người nàng ngã vào trong bóng tối, bất tỉnh nhân sự.

Sau một hồi, Hùng Bảo Bảo hoàn toàn không biết gì, nàng tựa như một đóa hoa bị dày vò, vô dụng mà yếu ớt, cái trán chảy đầy máu tươi...

Bên ngoài hỗn loạn, tất cả cũng không liên quan gì tới nàng.

Cướp tiêu thành công!

Tất cả các huynh đệ cùng hoan hô, đêm đó liền làm một bữa tiệc chút mừng.

Mười vạn lượng hoàng kim, khiến toàn bộ người trong bảo cười không ngậm miệng được, A Kim cũng lập tức thả bồ câu đưa tin, báo tin tốt cho Đại Đương Gia ở phương xa.

Hắn nghĩ Đại Đương Gia biết bọn họ cướp được nhiều như vậy, chắc chắn cũng rất vui vẻ.

Hơn nữa bọn họ mặc dù có đánh nhau với quan binh nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của lão đại, cướp bóc thì cướp bóc, cho dù có chảy máu cũng không ra tay sát hại bất kỳ kẻ nào.

Chuyện cướp tiêu cũng là chuyện của bảy ngày trước, Lãnh Dạ Bảo hiếm khi gặp được lão đại, thường ngày chỉ nghe tên của hắn, Lãnh Thanh Phách.

Hắn chính là Đại Đương Gia, cũng là người sáng lập Lãnh Dạ Bảo.

Tám năm nay, hắn chỉnh đốn Lãnh Dạ bảo, kinh doanh phát triển, nhưng là người trong bảo không ai biết lai lịch của hắn, mà Lãnh Dạ bảo xây ở trong vùng hoang vu, cũng rất ít người biết được chuyện trong bảo.

Hôm nay, Lãnh Thanh Phách mệt mỏi trở về bảo, không kịp nghĩ ngơi liền sai người gọi bốn huynh đệ Kim Ngân Tài Bảo.

Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn không thấy có thái độ gì, chỉ thây giữa đôi lông mày có một tia âm lãnh. Bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ tới, mình không trở về Lãnh Dạ Bảo một chút, bốn huynh đệ này lại phạm sai lầm lớn như vậy!

“Lão đại, làm sao huynh đột nhiên trở lại?” A Ngân vừa vào sảnh, liền chào hỏi.

“Lão đại trong lòng nhất định cũng ở đây nhớ tới mười vạn lượng hoàng kim đúng không?” A Tài cười đến lộ ra hai hàng hàm răng.”Lão đại, yên tâm đi! Huynh đệ chúng ta đi theo huynh bao lâu, tuyệt đối sẽ không nuốt riêng này mười vạn lượng hoàng kim, chúng ta đang đợi huynh trở lại, ngẫm lại xem khoản tiền kia phài dùng như thế nào...”

A Tài lời nói vẫn chưa nói hết, Lãnh Thanh Phách nhíu mày lại, tay phải đột nhiên nâng lên, bình hoa bên cạnh ngay sau đó rơi xuống đất, đập thành mảnh vụn.

Mọi người đều bị phản ứng của hắn làm sợ tới mức giật mình. Bọn họ lần đầu nhìn thấy lão đại giận đến như vậy, còn tức đến ném đồ vật...

Chỉ là, tại sao hắn lại tức giận?

“Là ai nghĩ ra chuyện cướp quan ngân?” Giọng Lãnh Thanh Phách lạnh băng cực điểm.

Tứ huynh đệ nhìn thấy bộ dáng của hắn, mỗi người cũng không nhịn được lên lạnh run. Cuối cùng, Kim Ngân Bảo ba người yên lặng lui về phía sau, còn lại A Tài đứng tại chỗ.

Lãnh Thanh Phách mắt lạnh nhìn A Tài, chậm rãi đến gần hắn.

A Tài quay đầu lại, phát giác ba người bọn họ đều lui xuống, trên mặt càng khủng hoảng hơn.

“Lão lão lão lão đại...” Mặc dù có chút ngu ngốc nhưng hắn vẫn biết nhìn sắc mặt lão đại, trước tình huống như thế, nhất định là sẽ không tán thưởng hắn.

Mặt Lãnh Thanh Phách tràn đầy sát khí, đá một quyền vào bụng A Tài khiến hắn nhất thời kêu lên.

“Ai cho ngươi tự tiện hành động?!” Lãnh Thanh Phách rống giận, gân xanh trên trán nổi lên.”Ta không phải đã nói, muốn cướp quan ngân phải thông báo trước ta sao? Tại sao lần này cướp lớn như vậy ngay cả một tiếng cũng không báo cho ta?!”

“Lão, lão đại...” Hai hàng hàm răng A Bảo liên tiếp va vào nhau.”Chúng ta đi theo huynh tám năm, mỗi lần cướp của người giàu giúp người nghèo khó huynh cũng không có phản đối, lần này có dê béo, bọn ta nghĩ...huynh cũng sẽ không...”

“Các ngươi lần này cướp lầm người!” Lãnh Thanh Phách sắc mặt lo lắng, coi như hắn hung hăng cho A Tài một quyền, cũng không hết tức giận.

“Lão, lão đại, khoản hoàng kim này...” A Kim nhỏ giọng mở miệng.

Lãnh Thanh Phách hít sâu một hơi, không biết nên làm sao giải thích cho bọn họ hiểu.

Hắn không chỉ có là Lãnh Dạ bảo Đại Đương Gia, cũng là biểu thúc của Hoàng Thượng. Tám năm trước, bởi vì cháu họ hắn, cũng chính là Đương Kim Hoàng Đế ra mặt, mới để cho án sai của Vương phủ được xử lại.

Chỉ là, trải qua cửa nát nhà tan thống khổ, hắn không thể tiếp tục tin tưởng triều đình.

Cho nên hắn âm thầm sáng lập Lãnh Dạ bảo, tám năm nay phí tâm kinh doanh, đặc biệt chứa chấp người bị quan phủ lấn áp, mà nguồn kinh tế gốc, dĩ nhiên chính là dựa vào việc cướp của quan phủ và quan viên triều đình ăn hối lộ,lòng dạ hiểm độc, tiền lấy về dùng để nuôi sống người ở đây.

Nhưng hôm nay lại khác! Lần này bốn huynh đệ kia lại dám cướp hoàng kim của triều đình.

Chuyện qua bảy ngày, hắn mới nhận được tin tức, nhưng tất cả đều đã không cách nào cứu vãn.

Bởi vì quan phủ bị cướp đi mười vạn lượng hoàng kim, không cách nào bẩm báo cho Hoàng Thượng liền đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu tiêu cục Hùng Phách, thậm chí còn gài cả tang vật, giá hoạ tiêu cục muốn nuốt riêng quan ngân.

Ở Hình bộ điều tra, phát hiện trong tiêu cục thật có dấu một khoản quan ngân! Mặc dù số lượng không lớn, nhưng lại đủ để chứng minh trong bọn họ phạm tội.

Phán quyết xuống —— tịch thu tài sản, giết chết cửu tộc.

Cái gì phạm tội tầy trời! Căn bản cũng không có chuyện này, bởi vì người gây ra họa là thủ hạ của hắn!

Đáng chết! Hắn không có biện pháp cho Hùng gia một cái công đạo, vốn là muốn năm nay tới cửa cầu hôn, nhưng bây giờ kế hoạch hoàn toàn bị làm loạn, hắn không có cách nào nhìn thấy tiểu cô nương khả ái kia nữa rồi...

“Lão, lão đại, nếu như huynh không muốn, chúng ta sẽ đem tiền trả lại là tốt rồi!” A Tài suy nghĩ một chút rồi mới nói ra ý tưởng này.

“Thế không phải là làm cho tiêu cục Hùng Phách gián tiếp thừa nhận là mình cướp quan ngân sao?” Lãnh Thanh Phách trợn mắt nhìn bốn người bọn họ một cái.

“Lão đại, vậy... Vậy chúng ta phải làm sao?” A Ngân nhỏ giọng hỏi.

Lãnh Thanh Phách cau mày trầm tư. Vốn là hắn cũng không thèm để ý Kim Ngân Tài Bảo cướp quan ngân, không nghĩ tới bọn họ lại sai chọn đối tượng xuống tay, làm liên lụy tới Hùng gia, còn để cho bọn họ cả nhà cũng lâm vào nguy hiểm.

Càng làm hắn tức giận chính là hắn nghe thấy thiên kim Hùng gia bị thương nặng, đầu bị đụng đến mất trí nhớ, cho dù nghĩ ngơi nhiều ngày nhưng nàng vẫn chỉ nhớ ra người nhà, còn lại tất cả mọi chuyện đều quên hết.

Đáng chết! Thế này không phải nàng đã quên hắn rồi sao?

Lãnh Thanh Phách nắm quyền, phát hiện mình ở lại chỗ này hờn dỗi cũng vô dụng, tốt nhất vẫn nên nghĩ biện pháp cứu tiêu cục Hùng Phách.

“Đem mười vạn lượng hoàng kim này lên ngựa, chúng ta đi gặp mặt một người.” Hắn quyết định, cho dù muốn hắn cầu xin Dạ Xoa giúp một tay, hắn cũng sẽ không tiếc.

Mặc dù, điều này có nghĩa hắn phải để xuống tư thái, bỏ ra tự ái, đi khẩn cầu một ác nữ ăn tươi nuốt sống...

Dạ Xoa - đó là biệt danh của một cô nương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, phối hợp cùng mày phượng, mắt to cùng đôi môi anh đào mềm mại.

Lúc này, Hoa Đề Lộ ngồi ở trên ghế quý phi phủ da chồn mềm mại, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang cầm trà nóng, tự nhiên đánh giá, khẽ nhấp một cái, phát ra tiếng than thở.

“Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta việc này.” Thấy tiểu cô nương cũng không nhìn hắn cái nào, Lãnh Thanh Phách ăn nói khép nép, sắc mặt có chút khó coi.

“Không giúp.” Hoa Đề Lộ vừa mở miệng liền cự tuyệt, không nể mặt hắn chút nào.

Hừ, tại sao nàng phải giúp hắn? Nhớ trước kia hắn lấy thân phận biểu thúc của Hoàng Thượng chẳng những làm ra mọi sắc mặt cho nàng nhìn mà cỏn ở bên tai Hoàng Thượng nói to nói nhỏ.

Nói nàng cá tính kém, tính tình không tốt, hơn nữa ăn tươi nuốt sống, lại yêu ghi hận!

Đúng, hắn nói rất đúng! Nàng sinh ra chính là yêu ghi hận, cho nên hắn nên nhớ, trong lòng không chỉ mắng một lần, nam nhân này cũng không nên có chuyện cầu xin nàng, nếu không nàng khẳng định chỉnh hắn kêu cha gọi mẹ!

Cho nên hôm nay... Hàaa...! Thời cơ đã đến.

“Chỉ cần ngươi chịu giúp một tay mười vạn lượng hoàng kim tất cả đều dâng tặng cho ngươi.” Lãnh Thanh Phách chỉ vào rương lớn bên cạnh.

“Không có hứng thú.” Nàng hừ nhẹ một tiếng, liền nhìn một cái cũng ngại lười.”Ngươi xem ta quá nông cạn rồi, chính là mấy rương hoàng kim là có thể đả động ta sao?”

Nói giỡn, nàng cái gì không có, chính là bạc có nhiều xài không hết, lấy tiền để cho nàng làm việc? Nằm mộng!

“Ngươi muốn cái gì?” Lãnh Thanh Phách ẩn nhẫn tức giận, cắn răng hỏi.

“A.” Nàng khẽ cười một tiếng, đem cái ly để xuống, mắt to theo dõi hắn. “Thường ngày gặp ngươi cướp quan ngân, chưa bao giờ từng có ý hối cãi, thế sao hôm nay đột nhiên thiện tâm đại phát, muốn cứu vớt một ít người ta?”

“Mục đích của ta chỉ là cướp tiền, không đả thương người.” Lãnh Thanh Phách nhìn thẳng nàng, phát hiện tiểu nữ tử này rất tinh khôn, cặp mắt trong suốt kia tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

“Hả?” Hoa Đề Lộ nhíu mày, dễ dàng xác định hắn giấu diếm sự tình.”Chẳng qua là mấy trăm cái mạng người thôi, ngươi cần gì để ý như vậy đây?”

Chính xác, sắc mặt Lãnh Thanh Phách lập tức thay đổi, mang theo một tia âm lãnh.

“Vậy cũng phải trân quý từng mạng người!” Hắn cắn răng gầm nhẹ, bị nàng khơi lại chuyện không tốt.

“Dữ dội như vậy?” Hoa Đề Lộ căn bản không sợ hắn, khóe miệng chứa đựng nụ cười như cũ.

Nàng đối với Lãnh Thanh Phách đã quá rõ ràng, chỉ là... Người này ngoài mặt là hoàng thân quốc thích, lại vụng trộm làm thủ lĩnh sơn tặc, nhưng nếu có ngày muốn dẫn binh khi dễ nam nhân nhà nàng, chẳng phải là nuôi ong tai áo sao?

Hay sao! Nam nhân nhà nàng chính là rất có tình có nghĩa rồi, nếu như không giúp hắn lưu ý một chút, sợ rằng Lãnh Thanh Phách sớm muộn sẽ biến thành hỏa dược tràn đầy nguy hiểm —— chỉ cần một chút xíu kích thích cũng đủ để nổ tung.

Haiz, nàng thật quá hiểu lòng người rồi, mặc dù trong lòng oán thán người nam nhân kia, nhưng vẫn là khắp nơi giúp hắn để lại đường lui...

Cứ như vậy quyết định! Dù sao để Lãnh Thanh Phách ở bên người, một ngày nào đó sẽ có việc phải dùng.

“Ngươi có giúp hay không?” Lãnh Thanh Phách nhíu mày, hỏi lần thứ nhất.

“Ta có điều kiện.” Hoa Đề Lộ thông minh trang bị đầy đủ quỷ kế.

“Điều kiện gì?” Bất kể nàng có bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần có thể bảo vệ tiểu nha đầu đáng yêu, hắn cũng sẽ gật đầu đồng ý.

“Trà của ta lâu muốn khai trương.” Hoa Đề Lộ ngoắc ngoắc tay, ý bảo tỳ nữ trình lên tờ giấy mới vừa viết xong.”Nhìn, ta đang cần nhân công.”

“Ta sẽ phái người tới giúp ngươi.” Lãnh Thanh Phách đồng ý một tiếng, cảm thấy điều kiện này quá đơn giản.

Hoa Đề Lộ khẽ cười một tiếng, từ trong túi nơi tay áo lấy ra một tờ Khế Ước Bán Thân.”Ký tên của ngươi, in dấu tay của ngươi, ta liền giúp ngươi.”

“Ngươi...” Hắn cau mày, nữ nhân này tà ác như thế, lại muốn hắn ủy thân làm nô!

“Chẳng lẽ ngươi lại cho là ta buôn bán lỗ vốn sao?” Hoa Đề Lộ cười khanh khách, hắn không đồng ý cũng không thể được.”Nhìn ngươi là biểu thúc của Hoàng Thượng ta giảm cho ngươi còn hai năm làm nô.”

Nhận? Không nhận? Lãnh Thanh Phách khó xử. Nhưng là vừa nghĩ tới nếu hắn ủy thân làm nô, liền có thể giải cứu trên trăm đầu người, hắn liền quyết định ký.

Lãnh Thanh Phách nhận lấy Khế Ước Bán Thân, ký tên lên còn lăng dấu vân tay.

Hoa Đề Lộ thu hồi Khế Ước Bán Thân, cười không khép miệng.

“Ngươi phải nhớ kỹ cam kết của ngươi.” Hắn lạnh lùng mở miệng.

“Dĩ nhiên.” Nàng đồng ý. “Ta nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng.”

Lãnh Thanh Phách quay đầu, không muốn nhìn nữ nhân này một cái, cất bước rời đi.

“Đúng rồi, mười vạn lượng hoàng kim, ta không có ý định để cho ngươi khiêng đi.” Hoa Đề Lộ sau lưng mở miệng.

Nữ nhân này... Lãnh Thanh Phách nhịn kích động, nếu không phải cầu xin nàng, hắn đã sớm một chưởng đánh chết nàng.

Nàng thật sự là ăn tươi nuốt sống, ngay cả mảnh vụn cũng không nguyện lưu lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.