Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Chương 2: Chương 2




Tám năm sau.

Tiêu cục Hùng Phách buôn bán ngày càng lớn, ngay cả người trong cung thỉnh thoảng cũng tìm đến, một là nhờ tiêu cục vận chuyển hàng hoá quý giá hoặc tiền bạc.

Thấy tiêu cục buôn bán phát triển như thế, người người không khỏi giơ tay tán thưởng: Hùng Phách quản lý tốt tiêu cục, Hùng Bảo Bảo lại trở thành trợ thủ đắc lực của đại ca.

Chuyện xảy ra tám năm trước kia không ngờ trong hoạ cũng có phúc.

Nhớ ngày đó, nàng mười hai tuổi đã dám chứa chấp một người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn cho hắn vào ở trong khuê phòng mình vài đêm. Tin tức vừa truyền ra, tất cả nam nhân trong tiêu cục đều hận không chém chết được tên khốn khiếp đã chạy thoát kia.

Cũng bởi vì đợt phong ba này, cha con Hùng Phách trông coi nàng nghiêm túc hơn, cuối cùng là ra khỏi cửa làm việc cũng mang nàng bên mình---chỉ là đương nhiên có điều kiện, Hùng Bảo Bảo phải tập võ, luyện công không giống như khêu nữ bình thường đánh đàn, thêu thùa.

Người vui sướng dĩ nhiên là nàng, thay vì cả ngày đợi trong nhà, suốt ngày theo mẫu thân học mấy cái nữ công gia chánh nhàm chán, nàng thà ngày ngày bôn ba bên ngoài.

Tất cả đều như nàng mong muốn, đợi đến khi nàng đủ tuổi, Hùng Phách cũng bắt đầu để nàng giúp một tay.

Hôm nay, Hùng Bảo Bảo nghe nói có quan phủ tìm đến, hơn nữa cuộc trao đổi này cũng lớn, muốn tiêu cục có thể vận chuyển hơn mười vạn hoàng kim.

Wow! Đây là một số lượng không tưởng nha!

Lúc này Hùng Bảo Bảo núp sau cửa phòng khách nghe lén ca ca nói chuyện với quan gia.

Từ cuộc đàm thoại của bọn họ nàng biết được Hãn Châu Thành lần thu thuế hơn mười vạn hoàng kim, quan phủ thấy chỉ có phái binh hộ tống thì chưa đủ an toàn nên mới tìm tới tiêu cục Hùng Phách, hy vọng bọn họ cùng nhau hộ tống số thuế này.

Wow! Nàng lớn như vậy cũng chưa từng hộ tống nhiều tiền như thế, mười vạn hoàng kim vượt quá xa so với tưởng tượng của nàng.

Hùng Bảo Bảo nín thở trầm ngâm nghe.

“Hy vọng tiêu cục có thể nhận nhiệm vụ này.”

Hùng Phách cau mày, có chút do dự. Đối với nhiệm vụ lớn như vậy trong lòng có chút bất an là điều bình thường, huống chi lần này lại có liên quan đến hoàng cung, áp lực càng không thể hình dung.

“Loại nhiệm vụ trọng trách này...” Thành thật mà nói, hắn không muốn nhận cuộc trao đổi này, dù sao nếu xảy ra chuyện không may cũng không thể dùng tiền là có thể giải quyết được.

“Hùng gia đừng lo lắng, chúng ta sẽ phái thêm binh lính cùng ngài hộ tống số thuế này đến kinh thành.” Quan gia nỗ lực thuyết phục Hùng Phách.

Đại ca mau đáp ứng a! Hùng Bảo Bảo núp ở một bên gấp gáp. Chẳng lẽ đại ca không hiểu nếu lần hộ tống này thành công tiếng tăm của tiêu cục càng thêm lừng lẫy sao.

Đến lúc đó, không chỉ Hùng Phách tiêu cục của bọn họ nổi danh khắp Dương Thiên, còn có thể được Hoàng Thượng triệu kiến, ban thưởng một phen thật lớn.

Kể từ từ đó, bọn họ sẽ được trọng dụng, không phải làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái nữa.

Hùng Bảo Bảo tràn đầy mong đợi, bởi vì bọn họ có thể được vào Hoàng cung, tận mắt nhìn diện mạo của Hoàng Thượng.

Còn nữa, nghe nói tần phi trong cung đều là giai nhân khuynh quốc khuynh thành, ngay cả tiểu cung nữ cũng là mỹ nữ được chọn lựa tỉ mỉ, làm cho người ta có cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nghĩ tới những hình ảnh ấy, lòng nàng ngứa ngáy, tò mò, hận không thể thay đại ca đáp ứng cuộc trao đổi này.

“Để cho ta suy nghĩ thêm mấy ngày nữa đi.” Hùng Phách cảm thấy cuộc trao đổi này ẩn dấu nhiều nguy hiểm.

Mặt quan gia liền biến sắc, không nghĩ tới tiêu cục lớn nhất Hãn Châu Thành còn không muốn nhận cuộc trao đổi này, vậy ai có thể mạo hiểm nhận đây?

“Đại ca!” Hùng Bảo Bảo rốt cuộc không nhịn được nhảy ra ngoài.

Nàng lúc này không giống những cô nương bình thường đoan trang, nhu nhược, mặc quần áo xinh đẹp mà thay vào đó là một bộ y phục thoải mái, dễ dảng tự do hoạt động, mái tóc dài đen nhánh cũng được buộc đơn giản, gọn gàng.

“Bảo Bảo?” Hùng Phách cau mày, trong lòng có dự cảm không tốt lành. Mỗi khi muội muội hắn lộ ra vẻ mặt này thì chắc chắn mọi chuyện sẽ lệch đường ray.

“Lần này tiêu cục chúng ta nên nhận đi.” Hùng Bảo Bảo cổ xuý. “Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta có thể không lo ăn mặc ít nhất ba năm hoặc năm năm, nếu Hoàng Thượng vui mừng thì tiêu cục chúng ta danh lợi song thu.”

Nghe nàng phân tích lợi ích, quan gia bên cạnh liều chết gật đầu phụ hoạ.

“Nhưng là...” Hùng Phách vẫn có chút do dự.

“Đại ca!” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. “Chẳng lẽ huynh muốn như cha suốt đời ở cái tiêu cục nhỏ nhoi này? vĩnh viển chỉ biết nhận những nhiệm vụ kỳ quái, không có chút tiếng tăm lừng lẫy?”

Lời này dẫm đúng chỗ đau của Hùng Phách. Hắn thề sẽ làm cho tiêu cục khác trước hơn, nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội, nay cơ hội đã tìm tới cửa nếu như hắn không nắm bắt thì chẳng phải như tiểu muội nói cả đời chỉ là kẻ vô danh.

“Được, ta nhận vụ này.” Thái độ Hùng Phách có sự thay đổi, từ do dự đổi thành đồng ý chắc chắn.

Quan gia vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười. “Cảm tạ Hùng gia dốc sức giúp đỡ, mấy ngày nữa ta sẽ phái người tới cùng Hùng gia thương lượng công việc.”

Cứ như vậy quyết định, cuộc trao đổi này sắp sửa bắt đầu.

Một con tuấn mã màu đen nhanh như chớp chạy băng băng trong rừng.

Nam nhân cao lớn kéo lấy dây cương, trên khuôn mặt râu quai nón không giữ được hưng phấn, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng.

Làm sao hắn không phấn khởi được? Đây là một khoảng tiền lớn, hiếm khi có thời điểm như thế, hắn đã biết được một tin tức tốt.

Chỉ cần đến cướp lần này,các huynh đệ trong trại coi như ba năm không làm việc cũng có thể nằm hưởng thụ, chờ Đại Đương Gia sau khi trở về, nhất định sẽ khen ngợi hắn, mọi người cũng sẽ không cảm thấy hắn thành sự không có, bại sự có dư... Ha ha ha, bình thường hắn bị chửi đầu óc ngu ngốc, cư nhiên cũng có thông minh một ngày như vậy.

A Tài càng nghĩ càng nhanh vui mừng, vì vậy ra roi thúc ngựa, chạy vào rừng sâu.

Sau nữa canh giờ, theo con đường mòn trong rừng sâu dần xuất hiện một bức tường thành lớn, lối vào còn treo ba chữ lớn “Lãnh Dạ Bảo”.

Bọn thủ vệ canh gác ở cổng thành thấy A Tài trở về liền mở cửa. Hắn không hề giảm tốc độ cứ băng băng chạy vào trong thành.

Hắn nhảy xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến đại sảnh Lãnh Dạ Bảo, vừa muốn nhảy vào cửa liền đụng phải người đang bước ra, hai người lảo đảo lui ra một bước.

“Oh!” Lãnh Dạ Bảo Nhị Đương Gia A Kim rên lên một tiếng, cau mày hỏi: “A Tài, sao ngươi vội vã thế hả?”

“Đại ca!” Trên mặt A Tài không che dấu được vui sướng nói: “Ta mới biết được một tin tốt.”

A Kim hồ nghi nhìn đệ đệ bình thường ngu ngốc của mình khó có khi kích động như thế liền sai người gọi Nhị đệ và Tứ đệ đến.

Chỉ chốc lát sau, A Bảo, A Ngân đến, A Tài càng không che dấu được mừng rỡ, cười to lên.

A Kim, A Ngân, A Tài, A Bảo là bốn huynh đệ ruột, cũng là bốn vị Đương Gia của Lãnh Dạ Bảo, bọn họ với Đại Đương Gia tách biệt tám năm, cuối cùng cũng có chút thành tích.

Mặc dù bọn họ không phải người tốt gì nhưng không tính là người xấu, chẳng qua là mọi người thường gọi họ là sơn tặc mà thôi.

Đúng vậy! Bọn họ là sơn tặc chuyên cướp bóc của quan phủ.

Tương đối đặc biệt chính là mỗi lần Đại Đương Gia cướp tiền bạc hay vật trân quý gì đều đem chia cho người cho người nghèo một nửa còn lại thì dùng để nuôi sống Lãnh Dạ Bảo bọn họ. Đại Đương gia đa số nhặt cô nhi hoặc phụ nữ, già trẻ không nơi nương tựa về chăm sóc. Dĩ nhiên bốn huynh đệ bọn họ cũng được nhận về sơn trại.

Mấy năm qua, Đại Đương Gia không có bạc đãi bọn họ mà còn nuôi cho trắng trẻo mập mạp.

Bởi vì quan phủ một năm vận chuyển tiền thuế vào cung chỉ có một lần nên Đại Đương Gia dạy bọn họ kinh doanh buôn bán để khi dê béo không tới cửa thì mọi người có thể buôn bán sống tạm qua ngày.

Cũng khó trách A Tài khi biết quan phủ lần này vận chuyển hơn mười vạn hoàng kim lại phấn khích như thế, bởi vì chỉ cần cướp lần này bọn họ có thể nhiều năm không lo ăn mặc, đây chính là có công lớn a!

“Rốt cuộc có chuyện gì?” A Bảo nhỏ tuổi nhất cau mày hỏi.

“A Tài, ngươi gấp cái gì?” A Ngân nhổ một ngụm, nhịp nhịp hai chân.

“Ta mới biết được một tin tốt.” A Tài hào hứng nói: “Hãn Châu Thành thu thuế năm nay được hơn mười vạn hoàng kim.”

Lời vừa nói ra mọi người ai cũng nhướng mày.

“Vậy thì thế nào?” A Kim nhíu mày một cái. “Lão đại năm nay không phân phó chúng ta cướp quan ngân, do đó chớ nên hành động thiếu suy nghĩ.”

A Tài vừa nghe, khóe miệng nhất thời xụ xuống. “Đại ca, lão đại như người tàng hình, đi đi về về không ai hay, chờ đến khi hắn biết chuyện rồi hạ lệnh xuống thì sợ rằng chúng ta không còn cơ hội cướp quan ngân nữa.

“Nhưng từ trước đến giờ chúng ta đều nghe theo chỉ thị của lão đại.” A Kim trời sinh bảo thủ, không dám tuỳ tiện hành động.

“Đại ca!” A Tài không nhịn được khẽ hô, “Bỏ qua cơ hội lần này, lần sau phải đợi đến khi nào?!”

“Ừ...” A Ngân ở trong lòng tính toán, rốt cuộc lên tiếng phụ họa, “A Tài nói không sai, cơ hội lần này khó được, nếu bỏ lỡ, chỉ sợ ngay cả lão đại cũng nuối tiếc.”

A Bảo vuốt vuốt cằm nói: “Tám năm nay, chúng ta cướp bóc lão đại cũng không phản đối, nay lại biết tính toán cướp như thế có khi lão đại còn vui mừng không kịp.”

“Ta cuối cùng cảm thấy...” A Kim có dự cảm không tốt nói. “Lão đại không dặn chúng ta hành động, chỉ sợ lần này thiếu suy nghĩ không chừng lại gây ra chuyện.”

“Sao có thể xảy ra chuyện gì?” A Tài cười lạnh nói. “Chúng ta có bao giờ thất thủ chưa?”

“Đại ca, khó có khi A Tài ngu ngốc lại biết được tin tức tốt như vậy, chúng ta đánh cược thử một lần đi.” A Ngân nheo mắt, tán thành ý tưởng của đệ đệ.

“Đúng nha, đại ca.” A Bảo cũng gật đầu, “Huống chi lão đại cũng cho chúng ta quản lý chuyện trong bảo, chỉ cần cẩn thận một chút, chắc không có vấn đề gì.”

A Kim nghe ba đệ đệ cổ xuý, quả thật có chút động lòng.

Dù sao, mười vạn lượng hoàng kim cũng không phải là một số lượng nhỏ, có lẽ cướp đi khoảng quan ngân này, sau này bọn họ cũng sẽ không cần cướp bóc mạo hiểm nữa.

A Kim suy nghĩ một lát, rốt cuộc gật đầu.”Tốt, chúng ta liền thừa dịp lão đại không có ở đây, làm thật tốt mọi chuyện, ngàn vạn lần không để cho lão đại mất mặt.”

Kim Ngân Tài Bảo, bốn huynh đệ bọn họ quyết định liều lĩnh một phen—— mười vạn lượng hoàng kim, bọn họ nhất định cướp được!

Hùng Bảo Bảo rất hưng phấn.

Bởi vì nàng lớn như thế vẫn chưa thấy qua nhiều tiền như thế, hơn nữa đến Phượng Thiên Thành, có thể thấy được mặt của Hoàng Thượng nữa a!

Ừ, nói gì nàng cũng muốn đi theo đại ca, tham gia lần bảo tiêu này!

Sáng sớm, Hùng Bảo Bảo đặc biệt thay nam trang nhẹ nhàng, bên hông đeo theo trường tiên thường dùng, mái tóc dài đen nhánh được cột thành đuôi ngựa, đôi mắt to tròn toả ra ánh sáng tự tin.

Nàng đi đến tiền viện, thấy mười mấy tên quan binh đứng chờ sẵn ở đó, nhiều người như thế cơ hồ khiến người lầm tưởng là chuẩn bị đi chinh chiến.

“Không cho phép ngươi đi.” Tiểu muội còn không có đến gần, Hùng Phách liền gầm nhẹ ra tiếng.

Hùng Bảo Bảo phồng má.”Tại sao?”

“Lần này đi không phải là đùa giỡn.” Hùng Phách vội vàng chỉ huy mọi người lên xe ngựa.”Nếu ở trên đường xảy ra chuyện gì, lão tử cũng không rỗi rãnh bảo vệ muội.”

“Muội có thể bảo vệ mình!” Hùng Bảo Bảo tức giận nói.”Coi như huynh không cho muội theo cùng, muội cũng sẽ len lén đi theo các huynh phía sau!” Nàng nói được là làm được.

“Trở về phòng ngay!”Hùng Phách mất hứng ra lệnh.

“Không sao, huynh bây giờ không để cho muội theo, muội cũng sẽ nghĩ biện pháp đi theo các huynh phía sau, đến lúc đó muội không tầm mắt huynh, nếu như xảy ra chuyện gì, cha cùng mẹ sẽ không bỏ qua cho huynh!” Nàng là cô nương rất kiêu ngạo, không để đại ca ở trong mắt.

Hừ! Trước kia tuổi còn nhỏ, nàng cảm giác đại ca giống như con gấu, chỉ sợ hắn một quyền sẽ để làm nàng ngã xuống, nhưng là sau khi lớn lên, mới phát hiện tính cách đại ca rất giống cha, chỉ là ngoài mặt uy phong mà thôi, gặp phải nữ nhân thì rất dễ mềm lòng.

Cho nên, muốn không cho nàng đi cùng? Không dễ đâu!

Hùng Phách giận đến cặp mắt sắp bốc lửa, thiếu chút nữa thất thủ bóp cái cổ mảnh khảnh của nàng. Điêu ngoa, vô lý như vậy, có người nam nhân nào chịu được nàng?!

“Nói nha, huynh có cho hay không?” Hùng Bảo Bảo hừ hai tiếng, một chút cũng không thỏa hiệp. “Muội cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, muội sẽ bảo vệ mình, được không?”

“Ta không trông nom được muội, lý do này được chưa?” Hùng Phách cắn răng gầm nhẹ.

Hùng Bảo Bảo lè lưỡi nói: “Cha mẹ đều không phản đối, huynh cũng đừng cố chấp nữa”

Nói xong, nàng tiến lên ôm cánh tay huynh trưởng, bắt đầu làm nũng.

Hùng Phách hít sâu, cảm giác muội muội đi theo hắn hành tẩu giang hồ như vậy, cũng không phải là kế hoạch lâu dài.

Cô nương bình thường nên ngoan ngoãn trong khuê phòng thêu hoa, luyện đàn, mà không phải giống như muội muội hắn như vậy, mỗi ngày chỉ lo chạy ra ngoài, càng ngày càng giống con mèo hoang.

Lâu ngày rồi, cũng không có bà mai dám đến cửa làm mai, nàng sớm muộn cũng sẽ biến thành gái lỡ thì, không ai thèm lấy!

“Lần này đi xong, muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời?” Hắn nhíu mày hỏi.

Hùng Bảo Bảo nháy mắt mấy cái. “Muội đồng ý với huynh.” Dĩ nhiên, chỉ đồng ý hôm nay.

Cuối cùng, Hùng Phách nhượng bộ, quyết định cùng tiểu muội cùng nhau lên đường.

Nhìn thấy đại ca không hề phản đối nữa, Hùng Bảo Bảo cao hứng cười, bắt đầu mong đợi dọc theo con đường này sẽ có chuyện tốt gì xảy ra.

Hơn nữa đưa quan ngân đến Hoàng Cung, nàng có khi được gặp mặt Hoàng Thượng...A ha ha, kế hoạch vô cùng hoàn mỹ!

Nhưng là, Hùng Bảo Bảo lại quên một điều.

Có lúc, thực tế khác xa hoàn toàn so với kế hoạch, hơn nữa... thực tế có khi tàn khốc hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.