Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 176: Chương 176: Sự thật của cái thai




“Anh sẽ cho em một đám cưới hoành tráng hơn.” Hoàng Mạnh nói xong liền dẫn Hà Ngân rời khỏi nơi hỗn loạn này, cái nơi khí độc mây đen ấy anh thực sự ở đủ rồi.

Để lại một mớ hỗn độn phía sau, mặc cho những người đó nói gì, mối quan tâm duy nhất bây giờ của Hoàng Mạnh chỉ có Hà Ngân.

Mạnh Biên sau khi nhận được tin này xong, thở liền ba tiếng nghiệt duyên, nếu như thằng bé Hoàng Mạnh này dám làm hại đến sợi tóc của Hà Ngân thôi, thì đừng trách lão già này trở mặt không nhận người.

Trò cười của đám cưới đó được giấu diếm lại, các nhà truyền thông lớn đương nhiên sẽ bị nhà họ Hoàng khống chế không dám đăng lên báo, nói bậy cái gì.

Hà Dung không dám đi đến quán rượu, sợ ai nhìn thấy cũng chỉ trỏ cô, nói cô là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ của nhà họ Hoàng, chính là người phụ nữ bị Hoàng Mạnh bỏ rơi hai lần, Hà Dung cô ta kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể chịu được những lời nói đó của người khác.

Hà Dung lúc đó trong lòng vô cùng đau khổ, đem rượu ngon trong nhà ra.

“Chị à, chị lại uống rượu, chị quên cái lần đó chị uống đến nỗi phải vào viện rồi à? Cơ thể chị không chịu nổi sự giày vò này đâu.” Hà Thành Lâm nhìn bộ dạng của chị mình cũng rất đau lòng.

Hà Dung nhìn thấy Hà Thành Luân giật mất li rượu, òa lên khóc: “Xảy ra chuyện như vậy, em còn không để chị trút ra hết sao? Bây giờ chị đã trở thành trò cười cho khắp thành phố Nhiễu này rồi.”

Bà Hà vừa hay ở ngoài cửa nghe thấy Hà Dung nói xong liền bước vào phòng nói: “Trò cười cái gì, ai dám chê cười con gái ta.”

“Mẹ ơi, người phụ nữ ấy trở về rồi, con, con còn có thể làm được gì? Cái đêm hôm đó, mẹ không phải không biết….” Hà Dung đau khổ nói.

“Im miệng.”

“Con với Hoàng Mạnh hoàn toàn chưa xảy ra quan hệ gì, cũng không có mang thai, mẹ à, chúng ta còn tự lừa mình lừa người đến khi nào nữa đây, cho dù thật sự mang thai đi chăng nữa, Hoàng Mạnh không phải vẫn không cần con sao?” Hà Dung vừa nói vừa khóc òa lên, tại sao tại vì sao Hoàng Mạnh lại đối xử với cô như vậy, cô có điểm nào không bằng người phụ nữ Hà Ngân kia.

“Chúng ta nói có thì là có, con hiểu chưa?” Bà Hà nhìn bộ dạng của con gái cũng vô cùng đau lòng, thế nhưng sự việc phát triển đến bước này, chẳng ai lường trước được.

“Mẹ, điều này còn quan trọng không?” Hà Dung dường như đã hết cách với mọi việc trước mắt rồi, bản thân cố gắng dùng mọi thủ đoạn mới tạo ra được cảnh giả này, mới khiến Hoàng Mạnh đồng ý lấy mình, thế nhưng Hà Ngân xuất hiện rồi thì mọi thứ đều thay đổi cả.

Hoàng Mạnh có chịu đâu cơ chứ, thì còn có thế có cách gì nữa?

“Nếu ta nhớ không nhầm, Phan Vân Lam đã tỉnh lại rồi.” Bà Hà nhìn đứa con gái, trên môi nở một nụ cười ác nghiệt.

“Sau khi hắn tỉnh lại Hà Ngân càng không hận Hoàng Mạnh nữa, mẹ xem chuyện xảy ra hôm nay, Hà Ngân tin tưởng Hoàng Mạnh như vậy, thậm chí còn cho phép để con sinh con ra.” Hà Dung bất mãn bĩu môi.

“Chi bằng chị trực tiếp đi bắt cóc Hà Ngân lần nữa, để cô ta không còn còn dụ dỗ được anh rể nữa.” Hà Thành Lâm cũng rất yêu thương chị mình, hung tàn nói.

“Hành động theo cảm tính, bây giờ Hà Ngân có Mạnh Biên với nhà họ Hoàng hai bên bảo vệ, con nghĩ cô ta vẫn còn như trước sao, đừng quên bài giáo huấn lần trước.” Bà Hà nhìn thằng con trai vô dụng của mình, cả ngày chỉ biết đánh nhau, gặp chuyện gì cũng không biết động não.

“Vậy phải làm thế nào?” Cả hai chị em cùng đồng thanh.

Bà Hà chậm rãi nói: “Phan Vân Lam lúc đầu vì Hà Ngân mà hi sinh cả tính mạng cũng không sợ, hắn nhất định sẽ rất không can tâm, chỉ cần chúng ta ở một bên châm lửa, rồi lại dùng đứa con trong bụng con, thì còn sợ Hoàng Mạnh và Hà Ngân không chia tay sao?”

“Nhưng Phan Vân Lam đó cũng tốt, vì Hà Ngân mà không từ thủ đoạn, nhất định sẽ không nhẫn tâm làm tổn hại đến Hà Ngân đâu.”

“Con gái ngốc à, dùng cái này này.” Bà Hà chỉ vào đầu của mình, đanh thép nói.

Mạnh Biên lạnh lùng nhìn hai con người trước mặt, đã như này rồi, còn âu yếm trước mặt mình.

“Sao, hôm nay kích thích không?” Mạnh Biên lạnh lùng hỏi.

“Nhờ phúc của cậu, bố của Đồng Đồng về rồi ạ.” Hà Ngân vội vàng nói, tỏ ý muốn xoa dịu tâm trạng của Mạnh Biên, Mạnh Biên rất phản đối cách làm của Hà Ngân, lúc đầu vì chuyện của Phan Vân Lam, đã rất không hài lòng về Hoàng Mạnh rồi.

Giờ đây tuy rằng mọi chuyện đã qua rồi, Phan Vân Lam cũng tỉnh lại rồi, thế nhưng, Mạnh Biên sợ chuyện cháu gái mình nhảy xuống sông, ông ta vẫn còn nhớ.

“Ha ha.” Mạnh Biên cười gượng gạo.

“Cậu à, đám cưới một tháng sau tổ chức thì thế nào ạ.”

Nghe thấy Hoàng Mạnh gọi mình là cậu, ngụm trà vừa nãy nhấp miệng suýt chút nữa thì phun ra, còn đám cưới, còn gọi cậu, thằng nhóc này, đúng là mặt dày, bỏ đi bỏ đi, chuyện của đám thanh niên, ông vẫn không nên xen vào.

“Đừng để ta nhìn thấy cậu bắt nạt Hà Ngân đấy.

“Vâng vâng vâng.” Hoàng Mạnh liên tục nói.

Hà Ngân và Hoàng Mạnh đi xem Đồng Đồng, để Mạnh Biên ở lại một mình than thở sự đời, lại còn thu dọn chiến trường cho hai người đó, Mạnh Biên than thở một cái, nói với trợ lí của mình: “Người hầu rượu trực ban ở Dạ Mị đêm đó nói thế nào.”

“Hoàng Mạnh lúc đó đích thực là uống say khướt, Hà Ngân liều dìu Hoàng Mạnh vào phòng, nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Mạnh Biên chau mày.

“Có người nhìn thấy Hà Dung từ trong phòng bị đuổi ra ngoài, còn về sau đó xảy ra chuyện gì thì không biết nữa.”

“Thủ đoạn của người phụ nữ Hà Ngân này thật là, chậc chậc, đúng là cao minh, bác sĩ kiểm tra cho Hà Dung đó nói thế nào rồi.” Mạnh Biên tiếp tục hỏi, nói thế nào, việc Hà Dung mang thai cũng là điểm quan trọng không thể bỏ qua, vẫn phải điều tra cho rõ ràng.

“Hà Dung thực ra kiểm tra ở bệnh viện tư nhà cô ta, bác sĩ kiểm tra cho Hà Dung có một đứa con trai cờ bạc, nợ một món tiền rất lớn, chính trong vài ngày trước, chỉ trong một đêm thôi số nợ đó đã được trả hết.” Trợ lí chậm rãi nói.

Mạnh Biên chau mày, uống cạn chén trà, chuyện này quả nhiên rất thú vị.

“Tiếp tục theo dõi điều tra, còn nữa chú ý đến hành động gần đây của Hà Dung và bà Hà, bây giờ Hà Ngân đột nhiên xuất hiện bọn họ nhất định rất không cam lòng, nhất định sẽ tìm cơ hội để ra tay.” Mạnh Biên bóp bóp trán, hai cái người này, lại khiến lão già này phải xử lí hậu họa cho, đúng là bị tình yêu làm cho mù quáng mà.

“Thưa ông, máy bay ngày mai.” Trợ lí lưỡng lự một lúc nói

“Tôi biết rồi.” Không cần nghĩ cũng biết người này trở về là vì chuyện của Hà Ngân, haizz, một chữ tình thôi, mà hại người không ít, cũng không biết Phan Vân Lam đến bao giờ mới nghĩ thông suốt.

“Nghe nói Giang Việt Nhượt cũng về nước rồi, còn đưa thiệp mời cho Hà Ngân để Hà Ngân vào lễ cưới?” Mạnh Biên lãnh đạm nói.

“Vâng.”

“Ngày mai tôi muốn gặp cô ta, nói với cô ta, trong tay tôi có thứ mà cô ta rất hứng thứ.” Mạnh Biên vẫy tay ra hiệu cho trợ lí lui xuống.

Lần này, ông nhất định sẽ không cho phép lại xảy ra chuyện giống một năm về trước, cho dù là ai, cũng đừng hòng làm loạn ở thành phố Nhiễu.

Hà Ngân và Hoàng Mạnh ở phòng bên cạnh lúc này hoàn toàn không nghĩ nhiều đến thế, họ lúc này, hoàn toàn đắm chìm vào tình yêu không thể tự rút ra được, đột nhiên hạnh phúc đến ôm lấy họ, mọi thứ bên ngoài đều trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.

“Con trai rất giống anh.” Hoàng Mạnh nhìn thấy Đồng Đồng cũng vô cùng vui mừng, trực tiếp bế thằng bé lên lắc lư giữa không trung, chọc cho Đồng Đồng cười vui vẻ.

Hà Ngân nhìn thấy con trai vụt qua mình: “Đừng làm ngã nó.”

“Không sao, nam tử hán đại trượng phu không sợ.”

“Nó mới chưa đầy một tuổi.”

“Con trai của Hoàng Mạnh anh từ nhỏ đã lợi hại rồi, ngã cũng không sao đâu.”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.