Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 6: Chương 6: Cú sốc của Hoäc Lập Trung




Một lúc lâu sau Hoäc Lập Trung mới chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, cong lưng đi về phía xa. Lúc này ông ta như bỗng chốc già đi mười tuổi, ông ta không thể tưởng tượng. được lúc này cơn giận dữ của Thiên Thần sẽ lớn đến mức nào. Vả lại cơn giận này cũng không phải là thứ mà một sở trưởng nho nhỏ như ông ta có thể ngăn cán được. Nhìn bề ngoài thì

Thiên Thần không liên quan gì đến Việt Nam, nhưng thẳng ngu

mới đi tin điều này, nếu không thì tại sao đại ca của TỊ và Tứ Đại Thiên Vương, Cửu Đại Chiến Thần đều đến từ Việt Nam chứ?

“Sở trưởng Trung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta… Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Bùi Quang Tuấn – đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố Huế khó khăn nuốt một

ngụm nước miếng, hỏi Hoäc Lập Trung.

Lúc này Hoäc Lập Trung mới hồi thần lại, nhìn anh ta một cái đầy cay đẳng mà nói: “Đừng hỏi nữa, phải giữ kín chuyện ngày hôm nay cho tôi. Những người đã đến đây hôm nay không

ai được phép lộ ra ngoài dù chỉ một chữ! Để tất cả bọn họ ký một thỏa thuận bảo mật. Còn chuyện phải làm gì ư? Đi đi, đi

hết đi, về nhà đóng cửa lại. Mấy ngày này đừng quan tâm đến

bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”

Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi

hay là ở lại?”

Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng

không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.

“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của

đội cơ động thì bị Hoäc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này ông ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.

Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà, muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến

ông ta cũng không dám tham gia

Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình

dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp.

Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa

bất cứ điều gì, cũng đừng làm bất cứ chuyện gì”

Sắc mặt Bùi Quang Tuấn thoáng chốc tái nhợt, nói tiếp: “Sở trưởng Trung, nhưng Thứ trưởng Mộc bảo tôi dẫn theo mấy người canh giữ dưới chân núi nơi này… Vậy bây giờ tôi nên đi

hay là ở lại?”

Hoắc Lập Trung dừng chân lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì để lại vài người đi, cậu ở lại, bất kể xảy ra chuyên gì cậu cũng

không được tham gia, theo lệnh của thứ trưởng Mộc.

“Vâng” Bùi Quang Tuấn gật đầu, sau đó dẫn theo mấy người lên xe, xuống núi đi xung quanh, những người còn lại của đội cơ động thì bị Hoäc Lập Trung mang đi, bầu trời Huế này

sắp sập rồi, ông ta phải chuấn bị sẵn sàng cho chuyện tiếp theo.

Chỉ là lúc này trong lòng ông ta đã có ý muốn giết cả nhà Châu Đình Nghĩa, nhà họ Châu các người trâu bò lầm kia mà, muốn chơi đùa ai mà chẳng được? Hả? Sao cứ phải chọc vào Thiên Thần? Đúng là nóng lòng tìm chết mà. Chỉ là lúc này nghĩ lại, nếu hôm nay cơn thịnh nộ của Thiên Thần mà nổ lên, đến

ông ta cũng không dám tham gia

Mà giờ phút này Tiêu Hạo Thiên vội vã đi tới nơi Cao Ánh Vy đang ở. Dọc đường đi, trong đầu Tiêu Hạo Thiên nhớ lại hình

dáng của Cao Ánh Vy, ánh mắt và tâm trí anh đều đầy phức tạp. Đó là một cô gái rất thích cười, cách đây sáu năm cô vừa

mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy khao khát với cả thế giới, tràn

đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng,

xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh táo bản thân anh đã làm tổn thương đến cô, nhưng cô cũng không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn

đưa cho anh tất cả số tiền trên người

Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thế ngờ được là sau cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu Hạo Thiên cứ quanh quấn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh, cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây.

giờ.

“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội

được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh

Vy.

Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh

giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên

mới tốt nghiệp đại học, tràn đây khao khát với cả thế giới, tràn đầy hy vọng với cuộc sống. Cô thích cười, hiền lành, tốt bụng, xinh đẹp như thế. Biết mình bị người ta đuổi giết, cô đã giúp mình không hề do dự. Cho dù cuối cùng trong lúc không tỉnh táo bản thân anh đã làm tốn thương đến cô, nhưng cô cũng không hề oán trách anh lấy một câu. Lúc anh sắp đi, cô còn

đưa cho anh tất cả số tiền trên người

Nhưng điều mà Tiêu Hạo Thiên không thể ngờ được là sau. cái lần đó, Cao Ánh Vy lại mang thai, hơn nữa còn sinh đứa trẻ đó ra, đứa bé đó chính là Thúy Hồng. Lúc này trong đầu Tiêu Hạo Thiên cứ quanh quẩn tin tức mà Thiên Nhất nói với anh, cảm giác phức tạp và tội lỗi trong lòng anh đã không thể nào diễn tả thành lời. Cô gái mạnh mẽ Cao Ánh Vy, có trời mới biết mấy năm nay cô ấy đã trải qua như thế nào. Làm sao mà một cô gái có thể mang theo Thúy Hồng chống đỡ được đến bây. giờ.

“Anh xin lỗi… Chỉ là sau này xin hãy cho anh một cơ hội được chăm sóc em và Thúy Hồng. Tiêu Hạo Thiên anh sẽ tốt với em cả đời này… Xin lỗi em Ánh Vy… Xin lỗi em…” Viên mắt Tiêu Hạo Thiên đỏ bừng, trong lòng anh thì thầm với Cao Ánh Vy.

Hơn mười phút sau, Tiêu Hạo Thiên đã đến một căn biệt

thự ở phía tây thành phố, trông thấy Thiên Thất vẫn luôn canh

giữ ở nơi này. Thiên Thất sợ Cao Ánh Vy lại xảy ra chuyện nên

đã tự mình trông coi ở đây. Nhưng khi anh ta nhìn thấy Tiêu

Hạo Thiên đến lấy làm kinh hãi

“Đại ca? Anh tỉnh rồi ư? Vết thương của anh thế nào rồi?”

Thiên Thất vội vàng lo lắng hỏi Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên nhìn căn biệt thự mà Cao Ánh Vy đang ở trước mặt, nói: “Không sao rồi, Châu Đình Nghĩa kia có đến đây

chưa?”

Thiên Thất lắc đầu: “Vần chưa tới, nhưng theo báo cáo của

các anh em bên dưới thì cũng sắp tới rồi. Vợ của đại ca đi ra

rồi…” Thiên Thất đang nói thì đột nhiên dời tầm mắt, đưa tay chỉ

về phía cửa lớn nói với Tiêu Hạo Thiên.

Tiêu Hạo Thiên tập trung nhìn qua, quả nhiên trông thấy Cao Ánh Vy và một người phụ nữ cùng đi ra ngoài. Cao Ánh Vy bây giờ khác biệt rất lớn so với người trong trí nhớ của anh, mặc. bộ đồ cao bồi đã rất cũ, toàn thân toát ra hơi thở vô cùng mệt mỏi, nhưng điều đó vẫn không thể che giấu vẻ đẹp của cô như. cũ. Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy thì rất đau lòng, phất tay ra hiệu

cho Thiên Thất lùi lại phía sau một chút cùng anh.

Ở cổng biệt thự, Thẩm Xuân Linh ra sức kéo cánh tay Cao Ánh Vy, khổ sở cầu xin: “Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa thôi, một ngày là được rồi, ngày mai ba mình sẽ trở lại. Mình đã nói với ba mình về chuyện của cậu rồi, chắc chắn ông ấy sẽ giúp cậu mà. Ánh Vy, cậu đừng hấp tấp, nếu cậu đi cùng với gã Châu Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ. cầu xin cậu đấy Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa đi, chỉ một

ngày nữa thôi

Thẩm Xuân Linh nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ. của mình bãng ánh mắt phức tạp, người bạn thân này của mình cho dù đã đến thành phố Huế lâu như vậy, nhưng cô ấy thà tự mình làm nhân viên phục vụ còn hơn là đến tìm mình nhờ giúp. đỡ. Chính vào mấy hôm trước sau khi con gái cô ấy bị người ta

mang đi thì cô ấy mới đến tìm minh.

Đôi mắt của Cao Ánh Vy sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nước mắt động chút là lạ lăn dài, cô buồn bã nói: “Xuân Linh, cậu cũng thấy đoạn video Châu Đình Nghĩa gửi rồi đấy. Thúy Hồng nhỏ như vậy mà gã để cho Thúy Hồng uống nước từ thức ăn thừa. Là người làm mẹ như mình có lỗi với con bé, Xuân Linh thay mình nói lời xin lỗi với chú nhé, mình không thể cứ trơ mắt nhìn Thúy Hồng phải chịu đựng đau khổ như vậy được. Vả lại Châu Đình Nghĩa đã ra thời hạn cuối cùng, nếu như mình còn không đi gã sẽ thật sự làm hại con bé… Hi… Có lẽ… đây là số

mệnh của mình… Cậu đừng khuyên mình nữa.

Thẩm Xuân Linh lắc đầu: “Ánh Vy, đến giờ mà cậu vẫn

không chịu nói cho mình biết ba của Thúy Hồng là ai sao? Đã

đến nước này rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện sao?”

‘Vẻ mặt Cao Ánh Vy bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ trong mất

Đình Nghĩa cặn bã kia thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại. Coï như tớ. cầu xin cậu đấy Ánh Vy, đợi thêm một ngày nữa đi, chỉ một

ngày nữa thôi..

Thẩm Xuân Linh nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ. của mình bãng ánh mắt phức tạp, người bạn thân này của mình cho dù đã đến thành phố Huế lâu như vậy, nhưng cô ấy thà tự mình làm nhân viên phục vụ còn hơn là đến tìm mình nhờ giúp. đỡ. Chính vào mấy hôm trước sau khi con gái cô ấy bị người ta

mang đi thì cô ấy mới đến tìm minh.

Đôi mắt của Cao Ánh Vy sưng đỏ, vẻ mặt vô cùng đau khổ, nước mắt động chút là lạ lăn dài, cô buồn bã nói: “Xuân Linh, cậu cũng thấy đoạn video Châu Đình Nghĩa gửi rồi đấy. Thúy Hồng nhỏ như vậy mà gã để cho Thúy Hồng uống nước từ thức ăn thừa. Là người làm mẹ như mình có lỗi với con bé, Xuân Linh thay mình nói lời xin lỗi với chú nhé, mình không thể cứ trơ mắt nhìn Thúy Hồng phái chịu đựng đau khổ như vậy được. Vả lại Châu Đình Nghĩa đã ra thời hạn cuối cùng, nếu như mình còn không đi gã sẽ thật sự làm hại con bé… Hic… Có lẽ… đây là số

mệnh của mình… Cậu đừng khuyên mình nữa.

Thẩm Xuân Linh lắc đầu: “Ánh Vy, đến giờ mà cậu vẫn không chịu nói cho mình biết ba của Thúy Hồng là ai sao? Đã

đến nước này rồi mà anh ta vẫn chưa xuất hiện sao?”

‘Vẻ mặt Cao Ánh Vy bỗng cứng đờ, nỗi thống khổ trong mắt

cô càng rõ nét hơn, cô thở dài một hơi và nói: “Anh ẩy ư? Mình cũng không biết anh ấy ở đâu, vả lại cho đến giờ anh ấy vẫn không biết rắng mình đã sinh cho anh ấy một đứa con gái… Lúc đó anh ấy mê man vì bị thương nặng, đến khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả. Anh ấy cũng rất khổ nên mình cũng không nói với

anh ấy?

Thẩm Xuân Linh há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin được, nhìn người bạn thân vô cùng mạnh mẽ trước mặt, trong giây lát không biết nên nói gì mới đúng, chỉ có thể túm chặt tay không để cho cô rời đi. Khi Thẩm Xuân Linh đang kéo Cao Ánh Vy đi vào lần nữa, đột nhiên có ba chiếc xe Mercedes-Benz màu đen

chạy tới và dừng lại trước mặt bọn họ.

Giây tiếp theo, một nhóm người mặc đồ đen bước xuống từ chiếc Mereedes-Benz, dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest màu trắng, trên đầu còn cuốn băng gạc. Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cay độc, quần áo và phụ kiện trên người đều rất đát tiền, nhưng vừa nhìn đã thấy gã cũng chẳng phải

hạng người tốt đẹp gì, đúng vậy, gã chính là… Châu Đình Nghĩa!

Sau khi xuống xe, Châu Đình Nghĩa đứng ở bên cạnh xe không nhúc nhích, ngược lại cười lạnh nhìn Cao Ánh Vy, nói: “Này, Cao Ánh Vy, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cô. cần gì phải làm vậy? Cô đi theo cậu chủ tôi đây thì cả đời này được ăn sung mặc sướng, đứa con hoang kia cũng được đến

trường, tôi sẽ sắp xếp trường học tốt nhất cho nó, như thế

không tốt sao? Có cần phải âm ï đến mức như bây giờ không? Hả?”

Khoảnh khắc Cao Ánh Vy nhìn thấy Châu Đình Nghĩa, trong mắt cô đều là sát khí, sát khí thật sâu, cô nằm chặt tay lại, cả

người run lên vì tức giận.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút lại đây! Nếu không tôi giết con gái côi” Châu Đình Nghĩa rất không thích ánh mắt Cao Ánh Vy nhìn mình. Đột nhiên quát cô một tiếng, lúc này gã cũng rất sốt ruột, hơn một tiếng trước gã nhận được tin tức đứa bé đã được người ta cứu đi. Gã sợ đêm dài lảm mộng nên trực tiếp ra tối

hậu thư cho Cao Ánh Vy, quả nhiên Cao Ánh Vy bị khống chế.

Cao Ánh Vy nghiến răng thật chặt, thậm chí khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng cuối cùng cô vẫn giấy khỏi tay Thẩm Xuân Linh để đi về phía Châu Đình Nghĩa

“Ánh Vy!” Thấm Xuân Linh không chịu nối hét một tiếng gọi Cao Ánh Vy. Cơ thể Cao Ánh Vy hơi run lên, một giợt nước mắt

lăn dài rơi trên mặt đất, nhưng cô không hề quay đầu lại

“Này… Thấm Xuân Linh, đừng tưởng rằng cô là con gái của Thẩm Nhật Nam thì có thể xen vào chuyện của anh đây! Nếu cô chọc tức anh đây, anh đây sẽ chơi luôn cả cô đấy! Biết điều chút cho tôi đi!” Sau khi híp mắt quát mắng Thẩm Xuân Linh, gã nhìn Cao Ánh Vy đã lên xe ngồi ở ghế sau rồi thì gã mới lên xe

theo, đóng cửa xe lại, giảm chân ga, chiếc xe quay đầu tại chỗ

không tốt sao? Có cần phải ầm ï đến mức như bây giờ không?

Hả?”

Khoảnh khắc Cao Ánh Vy nhìn thấy Châu Đình Nghĩa, trong mắt cô đều là sát khí, sát khí thật sâu, cô nằm chặt tay lại, cả

người run lên vì tức giận.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút lại đây! Nếu không tôi giết con gái côi” Châu Đình Nghĩa rất không thích ánh mắt Cao Ánh Vy nhìn mình. Đột nhiên quát cô một tiếng, lúc này gã cũng rất sốt ruột, hơn một tiếng trước gã nhận được tin tức đứa bé đã được người ta cứu đi. Gã sợ đêm dài lm mộng nên trực tiếp ra tối

hậu thư cho Cao Ánh Vy, quả nhiên Cao Ánh Vy bị khống chế.

Cao Ánh Vy nghiến răng thật chặt, thậm chí khóe miệng chảy ra máu tươi, nhưng cuối cùng cô vẫn giấy khỏi tay Thẩm Xuân Linh để đi về phía Châu Đình Nghĩa

“Ánh Vy!” Thấm Xuân Linh không chịu nối hét một tiếng gọi Cao Ánh Vy. Cơ thể Cao Ánh Vy hơi run lên, một giợt nước mắt

lăn dài rơi trên mặt đất, nhưng cô không hề quay đầu lại

“Này… Thấm Xuân Linh, đừng tưởng rằng cô là con gái của Thẩm Nhật Nam thì có thể xen vào chuyện của anh đây! Nếu cô chọc tức anh đây, anh đây sẽ chơi luôn cả cô đấy! Biết điều chút cho tôi đi!” Sau khi híp mất quát mắng Thẩm Xuân Linh, gã nhìn Cao Ánh Vy đã lên xe ngồi ở ghế sau rồi thì gã mới lên xe

theo, đồng cửa xe lại, giảm chân ga, chiếc xe quay đầu tại chỗ

rồi lái đi xa.

“Ánh Vy…” Thẩm Xuân Linh nhìn Cao Ánh Vy bị Châu Đình Nghĩa mang đi, cô ấy không cần suy nghĩ cũng biết rắng cuộc. sống của người bạn thân nhất của mình coi như đã kết thúc

hoàn toàn, tương lai tối đen không một tia sáng.

Mà lúc này trong xe của Châu Đình Nghĩa, Châu Đình Nghĩa vừa lái xe vừa cười lạnh với Cao Ánh Vy và nói: “Đừng quên

chuyện cô đã đồng ý với anh đây…”

Cao Ánh Vy ngồi ở hàng ghế sau nhìn chäm chẵm vào Châu Đình Nghĩa ngồi ở hàng trước bắng đôi mắt đỏ quạch, cô muốn giết chết gã vô cùng. Cô hận Châu Đình Nghĩa đến tận xương tủy, nhưng con gái cô vẫn nằm còn trong tay gã, vì vậy lúc này cho dù là một câu mảng Châu Đình Nghĩa thôi Cao Ánh

Vy cũng không dám nói ra.

Cô tuyệt vọng rồi, hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Cô tuyệt vọng. nhằm mắt lại, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng lại đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Xuân Linh vừa nói: “Ba của Thúy Hồng đâu? Vì

sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta còn chưa đến?”

“Tiêu Hạo Thiên, anh còn sống không? Có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ biết rằng mình có một đứa con gái đâu nhỉ? Nếu như anh còn sống, liệu sau này anh có còn cơ hội gặp mặt Thúy Hồng không? Tiêu Hạo Thiên, anh đang ở đâu? Anh có

thể đến cứu em và Thúy Hồng không? Anh có thể đến đây

không?” Cao Ánh Vy lặng lẽ nói thầm trong lòng, nhưng thật ra cô cũng biết đây là chuyện không thể nào, chuyện cô mang thai và sinh ra Thúy Hồng, Tiêu Hạo Thiên còn không biết. Làm sao.

anh ấy có thể xuất hiện được chứ?

Nhưng ngay sau đó, Cao Ánh Vy vốn đang tuyệt vọng, không còn ôm một chút hy vọng nào, đột nhiên nghe thấy Châu Đình Nghĩa phía trước gào lên: “Đệt, thắng ngu này muốn tìm chết à? Dám đứng chặn xe!” Gã sắp đánh mất lý trí rồi, thế nên lúc này khi nhìn thấy một người không sợ chết hơn nửa đêm ra đứng giữa đường, lửa giận của gã trực tiếp bốc lên, gã giám

mạnh chân ga xông về phía người đó.

Mà tiếng gầm của Châu Đình Nghĩa cũng khiến Cao Ánh Vy vô thức mở mắt ra, nhìn về phía bóng người trước mặt, nhưng chỉ liếc mắt một cái trong đầu Cao Ánh Vy lập tức kêu “ãm” một

tiếng.

Không đợi cô kịp phản ứng, xe của Châu Đình Nghĩa đã nhanh chóng lao đến trước mặt người đó. Mà chuyện tiếp theo khiến mọi người đều phải sửng sốt, một chuyện không thể tin

được đã xảy ra.

Người đàn ông đứng thẳng tắp phía trước ô tô giơ tay phải lên rồi đập mạnh xuống, sau đó theo một tiếng động lớn, chiếc xe mà Châu Đình Nghĩa và Cao Ánh Vy đang ngồi cũng dừng

lại, nửa sau của thân xe bị nâng lên cao.

Thân xe bị nhấc lên, cơ thể Cao Ánh Vy ngá về phía trước, nhưng cô lại càng nhìn rõ khuôn mặt và đôi mắt của người đàn

ông trước mặt mình hơn. Anh ấy… Anh ấy là Tiêu Hạo Thiên!

Vào khoảnh khắc Cao Ánh Vy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu

Hạo Thiên, Tiêu Hạo Thiên cũng đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô,

hai người họ nhìn nhau từ phía xa qua cửa kính xe, cứ thế mà

nhìn nhau, nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.