Sự Trả Thù

Chương 50: Chương 50: Người đâu dễ giận




Chúng tôi đi ra ngoài sân để xem có phải bọn họ không. Thì đúng là thật bọn họ.

_ “Các cậu mệt chứ? Lại đây lấy nước uống đi nè.” – Nhỏ nói đồng thời mở nắp thùng nước ra và lấy nước cho mấy người bọn họ.

_ “Mết chứ!?” – Tôi hỏi hắn đồng thời đưa chai nước cho hắn. “Uống đi nè.”

Hắn vừa đưa tay lấy chai nước, thì tôi quay lưng đi về chỗ nhỏ đang đứng và nói to (vì hiện tại mọi người đều đang tập trung ở đó):

_ “Mọi người nghe nè!” – Đợi mọi người đều nhìn về phía tôi thì tôi nói tiếp, “Chắc các bạn đã rất mệt rồi đúng chứ?”

_ “Đúng vậy.” – Tất cả mọi người đồng thanh trả lời tôi.

_ “Vậy các bạn có đói bụng không?” – Mỉm cười trước câu trả lời của bọn họ.

_ “Có, rất đói luôn.” – Bọn họ tiếp tục đồng thanh trả lời.

_ “Vậy các bạn hãy mau nhanh đi tắm đi. Rồi sau đó tập trung ở phong ăn nha. Tôi và H.Anh đã chuẩn bị bữa trưa cho các bạn rồi đó.” – Tôi nói.

_ “Ok.” – Bọn họ đồng thanh nói xong và đi về phòng mỗi người.

Tất cả mọi người đều đi về phòng, riêng hắn thì vẫn còn ngồi lỳ ở đấy, tôi thấy lạ nên đi lại hỏi hắn.

_ “Sao cậu…” – Tôi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, tính hỏi hắn là sao không đi tắm đi thì còn chưa hỏi xong thì hắn đã đứng dậy và bỏ đi về phòng hắn. Để tôi ngồi lại, ngẩn tò he không hiểu chuyện gì.

Bộ mình làm gì hắn giận hả ta, tôi tự hỏi chính bản thân mình. Hay là tại tôi không leo núi cùng hắn nên hắn giận hả ta? Ngồi suy nghĩ một hồi tôi vẫn không suy nghĩ được lý do vì sao hắn giận, nên…tôi bỏ qua luôn, không quan tâm nữa. Tôi cùng nhỏ đi xuống bếp để hâm nóng lại hai nồi nước sốt. Trong lúc đợi bọn họ tắm thì tôi với nhỏ ngồi trò chuyện với nhau.

Được một lúc lâu sao, thì tất cả bọn hắn từ từ tập hợp đông đủ ở phòng bếp, nhưng mà từ lúc đàn em hắn đi vào bếp là tôi chỉ có thể cúi gầm mặt xuống thôi. Không biết là cố ý hay cố tình mà tất cả bọn họ đều ở trần, chỉ mặc mỗi cái quần không mặc áo, lộ hết cả 6 múi ra. Vừa nhìn thấy cảnh đó là mặt tôi đỏ liền, để không bị nhìn thấy nên tôi nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài. Trước khi bước ra ngoài thì tôi có ghé lỗi tai nhỏ và nói nhỏ với nhỏ:

_ “Nè! Tớ ra ngoài một chút, cậu nói bọn họ mặc áo vào hết đi.” – Tôi nói.

Lý do tôi kêu nhỏ nói với bọn họ là vì nãy giờ chỉ có nhỏ mới dám nhìn bọn họ thôi. Lúc tôi bước ra vì mãi cuối đầu xuống nên không biết là có đi tới và thế là tôi đụng trúng người đó. Làm tôi té ra đằng sau, nhưng mà người đó đã nhanh tay giữ eo tôi lại và kéo tôi lại phía họ, thế là khuôn mặt của tôi đang áp vào lồng ngực của người đó thì phải…

Khi định hình được rồi, thì tôi có mở he hé mắt ra để nhìn xem người nào đã đụng phải tôi, thì tôi mở mắt ra thì thấy một màu trắng toát. Tôi nghĩ là mắt tôi bị gì, nên tôi đã nhắm mặt lại rồi mở mắt ra, nhưng vẫn thấy màu trắng, nên tôi lại nhắm mắt một lần nữa và lấy tay dụi dụi mắt. Và mở ra nhìn nhưng chỉ thấy màu trắng thôi. Đang suy nghĩ là mắt mình bị gì vậy, thì tôi cảm nhận được rằng là đầu tôi đang bị ai đó cóc lên. Nên tôi thử dời tầm mắt của mình đồng thời cũng thử ngước đầu lên để xem. Thi tôi nhận ra là người đụng vào tôi là hắn, nên có hơi bất ngờ mà lùi lại và nhận ra cái ‘màu trắng’ lúc nãy tôi nhìn thấy chính là cái áo thun hắn đang mặc.

Cảm thấy may mắn vì hắn có mặc áo chứ tôi mà đụng trúng người không mặc áo, thì tôi thà chấp nhận để mình té hơn là để người đó kéo tôi lại phía họ. Hắn thấy tôi nhìn hắn mà không nói gì, nên hắn lên tiếng hỏi trước.

_ “Cậu đi đâu vậy?” – Hai tay hắn đút hờ vào túi quần đầu hơi nghiêng một chút và hỏi tôi.

_ “Ờm! Tôi đi ra ngoài một chút.” – Tôi.

Vừa nói tôi cố lách qua người hắn để đi. Nhưng hắn đã nhanh hơn nghiêng người qua để chặn tôi, vẫn giữa tư thế đó hắn vừa chặn vừa hỏi tôi.

_ “Làm gì?” – Hắn hỏi tôi.

_ “…” – Tôi chỉ im lặng không trả lời.

Chẳng lẽ bây giờ lại nói với hắn rằng ‘tôi không thích nhìn con trai ở trầm nên đi ra ngoài đợi họ mặc áo vào rồi tôi mới vào lại’. Hắn thấy tôi không trả lời nên đã nhìn xung quanh phòng bếp. Và có lẽ hắn biết được lý do vì sao tôi đi ra ngoài, nên đã dùng một tay của hắn kéo tôi về phía hắn, dùng tay che mắt tôi lại và nói với mọi người có ở trong phòng.

_ “Tất cả mặc áo vào.” – Hắn lạnh lùng ra lệnh.

_ “Ồoooooooooooo” – Tất cả mọi người trong phòng lúc này chắc đang nhìn tôi và hắn hay sao ý vì tôi đang bị hắn che mắt lại nên không biết gì cả.

Sau tiếng ồ đó, thì tất cả mọi người đều về phòng của họ để mặc thêm áo. Đợi bọn họ đi ra hết thì hắn buông tôi ra, và đi lướt qua người tôi và ngội đại vào một cái ghế nào đó. Lúc này tôi mới nhận ra là hắn đang giận tôi việc gì đó. Nên tôi đành phải đi lại phía chỗ hắn ngồi và ngồi xuống cái ghế bên cạnh hắn. Nhưng hắn không hề quan tâm dù chỉ liếc nhìn tôi một cái cũng không. Nên tôi dùng tay níu lấy cái tay áo của hắn đung đưa qua lại.

_ “Nè cậu giận gì tôi sao?” – Tôi cố gặng nhẹ giọng hỏi hắn.

_ “Cậu thử nghĩ xem?” – Hắn nhường mày hỏi tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.