Sự Trả Thù Của Tuyết

Chương 46: Chương 46




“Thành Phố E.N.D” và “Hồi Kết”

Đã 4 năm kể từ ngày nó biến mất và để lại bức thư duy nhất cho Cana cùng lời tạm biệt với ba nhóc kia. Họ cũng không hề nghe một chút tin tức gì về nó trong vòng bốn năm này, nó biến mất không để lại dấu vết. Cũng trong bốn năm này, Cana đã lên nắm quyền Kami God và thực sự bây giờ Noah lớn mạnh rất nhiều. Hắn và Howl cũng ở bên cạnh giúp đỡ Cana nữa. Boss và mẹ Cana đã có một tháng ngày dài nghỉ ngơi còn mẹ nó cũng đã trở về nhà cùng bốn đứa kia.

Căn biệt thự cổ ở Anh quốc.

- Tiểu thư bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Tiếng bà quản gia già vang lên, cô gái tóc vàng đang ngồi chải chuốt mái tóc của mình cho vào nếp rồi đứng dậy. Cô không biểu hiện bất kì một sắc thái nào trên gương mặt. Trên dãy hành lang đến nhà ăn cô chạm mặt một cô gái tóc bạc chạc tuổi.

- Sam...

- Có chuyện gì sao Violet?

- Kill có mua thêm game mới cho cậu đó.

Violet-cô gái tóc bạc mỉm cười lên tiếng. Sam không bận tâm cho lắm. Cả hai đứa cùng nhau đến nhà ăn thì đã thấy mẹ nó cùng Killer và Mandy đang ngồi đó ăn trưa.

- Hai đứa nhanh vào ăn đi.

- Vâng.

Cả hai ngồi vào bàn ăn. Một bữa sáng thật nặng nề bởi không khí căng thẳng trong gia đình. Mandy lên tiếng phá vỡ cái không khí này.

- Cana đã bắt đầu lấn chiếm sang thị trường châu âu rồi. Sắp tới có bữa tiệc nên chị ta gửi thư nhắc mọi người qua đó.

- Con không đi đâu Kami God.

Sam lên tiếng nhưng mẹ nó nhìn cô bé. (thường bọn này vẫn gọi mẹ nó là Kami God vì Sam, Violet và Mandy lẫn Killer đều chưa bao giờ xem Cana là Kami God cả)

- Con phải đi cùng. Đây là cuộc họp mặt gia đình sau 4 năm.

- Cô ta không phải là người thân của bọn con. Bọn con chưa từng xem cô ta là Kami God. Chính người hiểu điều đó rõ hơn ai hết cơ mà.

Sam hét lên và nắm chặt tấy cái dĩa và con dao cắt thịt. Không khí bây giờ càng bị bóp chặt hơn nữa. Lúc này Mandy đã đứng dậy, cô bé đặt dao dĩa xuống ôm cái máy tính mini và ô của mình ngày nào rời khỏi.

- Con xin phép.

Nói rồi Mandy mất dạng luôn, cô bé tiến tới phòng sách của gia đình. Nơi đây có một cánh cửa bí mật thông xuống tầng hầm. Mandy đã nghiên cứu rất kĩ cánh cửa nhưng chưa một lần dám đặt chân xuống tầng hầm đó. Nhưng không biết vì cái gì mà lần này cô bé quyết định đi xuống tầng hầm. Mandy cầm cái đèn bin nhỏ rồi từ từ men theo các bậc thang xuống đến tầng hầm cuối cùng. Trước mắt cô bé là một màn đêm u tối, Mandy lần sờ và đã bật được cái công tắc trông vẻ cổ rồi. Hàng loạt ánh đèn được thắp sáng sau đó. Mandy sững sờ nhìn toàn cảnh căn hầm trước mắt mình. Ngay phía tường đối diện chỗ cô bé đứng là cả một bản thiết kế của thành phố nhân tạo Aurora trước đây. Dướng bản thiết kế dán trên tường là cái bàn dài ngổn ngang nhiều thứ dính bụi bẩn. Mandy từ từ tiến vào và cô bé nhìn kĩ chúng. Mandy quay sang bên nhìn thì phát hiện một nhà tù sắt ngay ở đây và một bộ xương đã không còn nguyên vẹn, nó bị ăn mòn khá nhiều nhưng vẫn nhận ra được đó là xương người.

- Theo mình nghĩ có thể là xương của phụ nữ.

Mandy phỏng đoán và bỗng một bàn tay chạm vào người cô bé làm cô bé sợ hãi quay lại.

- A...

- Em làm gì mà ở đây?

Sam hỏi thì Mandy thở dài, cô bé chỉ về phía bộ xương. Sam nhìn theo và cũng tò mò là ai mà lại chết ở đây. Mandy tiến đến gần bàn để xem xét.

- Sam em nghĩ đó là xương của người đàn bà bị giam giữ...

- Mandy...

Sam quay lại chỗ cô em thì thấy Mandy đang cắm cái thẻ nhớ nào đó vào máy tính mini của cô bé. Sau đó cả hai ngồi xem dữ liệu trong cái thẻ.

- Nó là thật sao?

Sam hỏi thì Mandy chỉ biết gật đầu mà thôi.

- Thì ra năm đó người đứng đầu lui về là vì họ đã tìm được khối kim loại đó và tập trung tìm hiểu, thiết kế thành phố này. Em nghĩ Kami God cũng đã dựa vào đây để tiếp tục hoàn thành bản thiết kế vì trên bản thiết kế này có một phần mờ hơn bình thường.

- Vậy tại sao xương vẫn còn?

- Em nghĩ là họ đã dùng cách nào đó kéo dài sự sống ình. Mà chính họ đã đột biến còn gì?

- Này Mandy, em có nghĩ họ đã......

Sam bỗng dưng hỏi, nét mặt có vẻ hi vọng suy đoán của chính mình là sai. Mandy gật đầu rồi cả hai rời khỏi đây. Cánh cửa đóng sầm lại, một sự thật thú vị mà có nên nói nó thú vị hay không đây đã được phát hiện.

- Đã 4 năm rồi...

- Cũng sắp đến lúc gặp lại Snow...

- Cậu ấy không biết có sống tốt và thay đổi gì không.

- Em nghĩ chị ấy sẽ ổn thôi. Nhưng cái em lo là Tăng Nhật Tuệ.

- Ừ. Rồi mọi chuyện sẽ ổn chứ?

Họ lo sợ rất nhiều. Cuộc gặp gỡ tiếp theo sẽ đưa họ đi đến đâu đây?

--- ------ ------ ----

- Tóc chúng ta đều rất đẹp.

Một người con gái tóc nâu đỏ xoăn gợn sóng dài mượt mà đang ngồi trên ghế ghỗ. Cô gái đó đang ngồi bên cạnh một cô gái khác y hệt và chải tóc cho cô gái y hệt kia.

- Tiểu Tuệ...cũng đã 4 năm rồi. Chúng đã nghỉ ngơi 4 năm vậy là đủ. Chúng ta hãy cùng đi đến chặng cuối của Big Big Funny rồi đi tìm ba nhé?

Mặc cho người con gái này độc thoại nói rất nhiều nhưng người con gái y hệt kia không trả lời. Một sự cô đơn lạc lõng ở trong một căn nhà. Cả thành phố nhân tạo đẹp vô cùng đang nằm yên dưới ánh nắng mặt trời hiền hòa chiếu xuống. Đây là E.N.D - thành phố của sự kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.