Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Chế phục dụ hoặc






Tôi nhìn thấy Sáu Lưu, hất hàm nói với lão: "Ngồi đi." Hình như phía sau lão còn có người, tôi hỏi: "Vừa rồi là ai nói vậy?"

Sáu Lưu tránh ra bên cạnh, nói: "Đến đây, hai người làm quen đi."

Sáu Lưu chợt nhích người, làm lộ ra người đang đứng phía sau, người đó mặc một bộ quân phục, đầu đội khôi giáp, bên hông đeo trường kiếm dài 3 thước, mặc dù đang cúi đầu nên không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm giác được đó là một vị tướng lĩnh còn trẻ, một chân hắn bước về phía trước một bước nhỏ, để hai tay hợp lại trước bụng, đại khái là đang làm động tác chào tôi, tôi vội vàng ôm quyền về phía hắn. Giở giọng oán trách nói nhỏ với Sáu Lưu: "Sao lại đưa đến một võ tướng, anh không biết bây giờ đang là thời kì mẫn cảm à?"

Sáu Lưu cười hề hề nói vào tai tôi: "Nhìn kỹ đi."

Vị tướng quân trẻ tuổi thi lễ xong, khôi phục lại tư thế đứng nghiêm, phịch một tiếng, miếng sắt trên đầu vai cùng giáp phục phía dưới kêu leng keng, quả thực rất gọn gàng sạch sẽ, hiển nhiên là một vị quân nhân chân chính, lộ ra tư thế oai hùng mạnh mẽ, hắn để tay đè lên chuôi kiếm, lập tức ngẩng đầu lên, tôi liền liếc mắt nhìn mặt hắn, chỉ thấy người này có hai hàng lông mày nhỏ kéo dài tới tận thái dương, bởi vì chiến đấu trên sa trường lâu năm, màu da có chút giống như chocolate, nhưng vẫn phi thường nhẵn nhụi, đường nét môi nhu hòa, khóe miệng hơi vểnh lên, có vẻ ngang ngạnh cùng tinh nghịch, làm một người quân nhân, tướng mạo hắn dường như có hơi ẻo lả, nhưng việc thường xuyên chém giết trên chiến trường đã che đậy đi điểm này, trong ánh mắt hắn ánh lên một loại phong thái tự nhiên như muốn khám phá sinh tử, chuôi kiếm của hắn cũng đã hơi cũ nát, tôi đã tiếp xúc qua rất nhiều chiến sĩ như vậy, giống như 300 Nhạc Phi quân cùng các hảo hán Lương Sơn, nên có thể nhìn ra được, đây là một quân nhân đã chính thức kinh qua chiến trường.

Tôi nhìn hắn nửa ngày, càng nhìn càng thấy lạ, Sáu Lưu đang ngồi bên cạnh cười hắc hắc, hơn nữa tôi có một tia cảm giác nhạy cảm, giống như động vật đến kỳ động dục - tôi vẫn đang ngồi chồm hỗm như chó trên ghế dựa. Rốt cục tôi ngửi ra một hương vị đặc thù, tôi kéo Sáu Lưu, nhỏ giọng hỏi: "Là con gái à?"

Không đợi Sáu Lưu trả lời, khách hộ mới của tôi đã ôm đầu khôi vào trong ngực, cười nói: "Nhãn lực thật tốt, đồng bọn của chị 12 năm nay vẫn chưa phát hiện ra." Trong lúc nói chuyện, một mái tóc dài đã rủ xuống, choàng lên trên giáp vai. Một cỗ hơi thở đặc biệt ôn nhu đập vào mặt.

Kỳ thật nếu không phải là nàng cố ý phát ra thanh âm, với dáng vẻ hiện tại cũng không có khả năng dễ dàng đoán ra giới tính của nàng, bởi vì người cổ đại thường ngược lại với người hiện đại. Ngoại trừ một vài người làm nghệ thuật còn đâu mặc kệ là nam hay nữ thì đều để tóc dài. Có người nói những người làm nghệ thuật tiếp xúc với công chúng nhiều thì mới cạo trọc đầu, thanh âm của vị nữ tướng này đã không còn trong trẻo, nguyên nhân có thể do nhiều năm qua giả giọng nam, hiện tại nàng nói ra lại có một loại hấp dẫn rất đặc biệt.

Tôi hỏi Sáu Lưu: "Đây là vị nào vậy?"

Sáu Lưu nói: "Chú đoán đi"

Tôi đoán - nữ tướng nổi danh trong lịch sử Trung Quốc chỉ có vài vị. Mấy đại biểu nữ quyền của vài dân tộc thiểu số thì không giả mạo giới tính của mình, còn có vài vị thiết nương tử thì đều quang minh chính đại lấy thân phận nữ nhi đến đáp quốc gia, tận lực giả dạng nam nhân thì chỉ có.....

"Mộc Lan?" Tôi hỏi thử.

Hoa Mộc Lan mỉm cười gật đầu với tôi. Rồi lại buồn bực nói: "Sao chú lại biết chị?"

Tôi la lên: "Làm gì có ai không biết chị, chít chít phục chít chít ma, ngày xưa em viết chính tả chính là dùng câu này."

Tôi lặng lẽ hỏi Sáu Lưu: "Sao Hoa Mộc Lan lại đến đây?"

Sáu Lưu đắc ý nói: "Việc này tốt mà, trong đám đàn ông có ai không biết xấu hổ lại đi động thủ với Hoa Mộc Lan? Anh cũng không tin là Hà Thiên Đậu có thể mang Mộc Quế Anh với Lương Hồng Ngọc sang làm khó chú." Thật là không biết xấu hổ mà, đã bị người ta bức đến mức này lại còn đem ra để khoe?

Tôi nói: "Thế rốt cục ý bọn anh là sao, vì sao phải phí công với họ Hà như vậy?"

Sáu Lưu cao thâm mạc trắc nói: "Yên tâm, hắn cũng sắp gặp phải thiên kiếp rồi."

Tôi hưng phấn nói: "Cửu lôi oanh đỉnh à?"

"Cũng không khác biệt là mấy."

Tôi lo lắng nói: "Vậy nhớ khi đánh cho hắn xuyên qua luôn thì làm sao giờ?" (đọc truyện xuyên qua thì đừng thắc mắc chỗ này)

Sáu Lưu: "...Chú nhàn rỗi thì làm nhiều chuyện chính sự đi, chú sắp sửa lắm mồm hơn cả anh rồi đấy."

Tôi cũng rất muốn lắm mồm, sau khi để Hoa Mộc Lan ngay trước mắt bạn, bạn có thể lắm mồm sao?

Tôi nhìn bọn họ, hỏi: "Giữa ban ngày ban mặt thế này mà các anh có thể đến đây được?"

Sáu Lưu nói: "Anh đặc biệt khai thông một con đường từ điện ảnh và truyền hình đi đến đây, như vậy vừa vặn có thể quay phim cổ trang."

Hoa Mộc Lan cười tủm tỉm đánh giá tôi: "Tiểu Cường phải không, chú là người dân tộc nào thế?"

Tôi lúng túng ngồi trên ghế nói: "Dân tộc Hán."

Hoa Mộc Lan một tay cầm mũ, một tay vuốt cằm nói: "Cũng giống chị mà, chị cũng phải ngồi giống chú à?"

Sáu Lưu nhỏ giọng nói với tôi: "Mộc Lan vẫn luôn quan hệ tốt với những dân tộc thiểu số xung quanh, đối với lễ tiết của mỗi dân tộc đều cố gắng ghi nhớ."

Tôi lắp bắp nói: "Chị.... muốn ngồi như thế nào cũng được." Hoa Mộc Lan nghĩ là tôi đang khách khí với nàng, cũng học theo tôi ngồi như chó ở trên ghế sô pha.

Sáu Lưu nói: "Vậy hai người cứ trò chuyện đi, Tiểu Cường cẩn thận chiếu cố cho Mộc Lan, một người con gái vừa nếm nhiều đau khổ ở bên ngoài như vậy, ngoài miệng nói là không sao, nhưng trong lòng mang nhiều ủy khuất đó nha."

Hoa Mộc Lan ngồi trên ghế sô pha nói: "Lưu đại ca lại chém gió rồi...."

Sau khi Sáu Lưu đi, hai chúng tôi cứ ngồi như vậy, giương bốn mắt nhìn nhau, sau cả buổi tôi mới có khả năng tìm được chủ đề: "Mộc Lan, chị năm nay bao nhiêu rồi - em đang nói đến tuổi thực của chị."

Hoa Mộc Lan suy nghĩ một lúc, nói: "17 tuổi chị thay cha tòng quân, trải qua 12 trận chiến. Tính đi."

Chẳng lẽ là môn toán học Hoa Mộc Lan còn xếp sau tôi? Nhưng rất nhanh tôi liền hiểu ra, thì ra nữ nhân từ cổ chí kim đều không muốn người khác biết tuổi, cũng giống như nữ nhân hiện đại, thật sự cùng đường mạt lộ mới che che đậy đậy nói mình tuổi chuột, cùng là tuổi chuột, 24 hay 36 thì mặc kệ cho ngươi đoán.

29 tuổi, ở thời cổ đại mà nói thì tuyệt đối là một thanh niên siêu cấp lớn tuổi, nhất là con gái như Mộc Lan thì lại càng không chịu nói thẳng ra.

Tôi vội vàng nói: "Vậy em phải gọi chị một tiếng tỷ - nhìn chị giống như là 18 vậy, không phải là chị lừa em để em thuận miệng khen tặng đấy chứ." Bất quá Hoa MM (Mei mei – muội muội) nhìn qua thì thực sự là rất trẻ.

Hoa Mộc Lan cười tươi như hoa: "Không có, chị đâu có nói dối." Xem ra vào thời của các nàng còn chưa lưu hành khen ngợi con gái trẻ tuổi, cho nên cách vỗ mông ngựa này khiến nữ anh hùng của chúng ta rất vui vẻ, có phải là nàng không nói dối hay không vẫn khiến tôi rất hoài nghi, có vẻ nàng nói năm ấy 17 tuổi là nói dối.

Tôi nhìn Hoa MM mặc một thân quân phục ở trên thân người, tư thế của nàng có vẻ rất oai hùng to lớn, kỳ thật theo như tay nàng có thể thấy được, vóc người của Hoa Mộc Lan cũng không cao lớn, một mái tóc dịu dàng khoác trên bờ vai, khiến cả người nàng tràn ngập một loại vẻ đẹp trung hòa, đúng vậy, bên trong có sự thiện lương ôn nhu của nữ nhân, đồng thời có đầy đủ sự kiên cường cùng quyết đoán của nam nhân, vì vậy mới nói là vẻ đẹp trung hòa, nam sinh nữ tướng uốn éo õng ẹo trên cái ghế dựa, sau hai năm trở thành ngụy nương.....

Chúng ta xem TV, gái đóng giả trai dường như chỉ cần quấn tóc lên trên đầu thì mọi việc liền ok, ví dụ như vẫn kẻ mắt, vẫn đánh phấn, son môi cũng không cần phải quan tâm, nếu bại lộ cũng chỉ có hai cách: Mũ trên đầu bị lật ra hoặc là bị người khác sờ ngực. Đối với chuyện này, chúng ta chỉ có thể hiểu là xuân thu bút pháp của đạo diễn, chúng ta không thể coi cổ nhân đều ngu ngốc, sự việc mà người hiện đại có thể liếc mắt nhận ra thì cổ nhân cũng không hề kém, Hạng Vũ nói với tôi, ở trên đường ném bao tiền cho bạn nhặt sau đó lại lừa tiền của bạn, những mánh khóe đó của bọn họ cũng không hề thiếu....

Cho nên Hoa MM trước mặt tôi, đỉnh. Một quan quân anh tuấn, nhiều năm giả trang như vậy, khiến cho bất luận theo vẻ bề ngoài hay tâm lý bên trong nàng cũng cực kỳ giống nam nhân, ngồi xổm, long bàn hổ bộ cứ ở chỗ đó, khí thế thực trang nghiêm.

Tôi ngây người một hồi mới nói: "Hoa tỷ, nếu không trước tiên cứ đi tắm rửa thay quần áo đã?"

Hoa Mộc Lan xoẹt một cái nhảy lên mặt đất, nói: "Đi."

Hoa MM khiến tôi sợ nhảy dựng lên, Hổ Tam Nương tuy là xuất thân thổ phỉ, nhưng từ bề ngoài đến nội tâm vẫn mười phần là một nữ nhân, chỉ có điều là hơi mạnh mẽ một chút, ỷ vào một thân hảo công phu, vào lúc không có việc gì thì cũng giống như một tiểu thư khuê các, một nữ nhân gọn gàng như vậy thì cũng là lần đầu tiên tôi thấy.

Tôi dẫn đường đi phía trước, Hoa Mộc Lan liền đi theo tôi, qua mỗi bậc cầu thang giáp phiến đều kêu leng keng, vang đến mức lòng tôi thấy ngứa ngáy.

Trên tầng chỉ có Tần Thủy Hoàng, trong lúc thay quần áo tôi một mình nói thầm, nên đưa cho Hoa MM loại quần áo nào nhỉ? Quần áo của Bánh Bao ở trong ngăn tủ, nhưng bạn phải biết là quần áo của con gái nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp cũng cực kỳ phức tạp, một thân quần áo từ trong ra ngoài, chẳng lẽ muốn tôi làm mẫu cho nàng xem? Tôi chỉ cởi chứ không mặc nha..

Hay là trực tiếp ném cho nàng để nàng mặc vào bằng cảm giác? Lúc trước Lý Sư Sư chính là như thế, mặc dù mặc áo ngực ở bên ngoài, thật ra cũng không có sai lầm lớn gì, nhưng mà Lý Sư Sư nhìn một biết mười, có những thứ vừa thấy đã có thể hiểu được, Hoa Mộc Lan nửa đời ngồi trên lưng ngựa, làm như vậy không phải là làm khó nàng sao?

Tôi nghĩ cả nửa ngày, hay là đưa nàng sang phòng ngủ của tôi, từ ngăn tủ lấy ra một cái áo sơ mi cùng cái quần jean, cái này thì không phải nói nhiều, ai cũng có thể hiểu được, tôi tỏ vẻ nàng cứ tự nhiên, Hoa Mộc Lan đưa đầu khôi cho tôi, thản nhiên cười với tôi, duỗi tay phải cởi bỏ cái khăn lụa trong cổ, tôi vội vàng ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại, đứng trước cửa tim đập thình thịch, hiện tại tôi rốt cục hiểu được vì sao vừa rồi cảm thấy ngứa ngáy, đây mới là chế phục hấp dẫn chứ!

Mọi người đều biết, y tá, nữ cảnh sát, nữ quân nhân bình thường có thể kích thích những liên tưởng đặc thù của nam nhân, nhất là hai loại sau, đại khái là hoai loại chức nghiệp này có thể phá lệ thõa mãn dục vọng muốn chinh phục của nam nhân, đem nữ nhân cường đại hơn so với mình để ở dưới thân, việc này đại khái là cảm xúc nguyên thủy của hết thảy động vật giống đực.

Nhưng mà chỉ có một chút, bình thường sắc lang chúng ta trong tầm mắt nhìn thấy nữ cảnh sát cũng được mà nữ quân nhân cũng tốt, đều là loại ưu trang của nữ nhân, không cần ngươi động thủ, nàng sẽ ngồi xuống trên giường và bắt đầu cởi quần áo, một điểm khiêu chiến cũng không có, nhìn các nàng cos (cosplay) không bằng nhìn nữ na-zi (*), nhân viên điện tín đặc vụ trong quốc dân đảng trong phim.

Kỳ thật tôi vẫn cho rằng chế phục hấp dẫn chính thức bao gồm cả hai loại, một là mặc chế phục, hai là chế phục mặc chế phục (*), cái gọi là hấp dẫn, đương nhiên là có lợi ích thúc đẩy, còn phải có thêm kích thích mạo hiểm, giống như ngồi tán gái trong quán bar ở Thailand. (Tán không phải gái tán đúng chuyển giới)

Được rồi, trở lại trên vấn đề chế phục hấp dẫn, hiện tại trong phòng ngủ của tôi, có một vị nữ tướng quân đang cởi quần áo, điều này có thể làm cho đáy lòng người ta không dâng trào? Đặc biệt lại là một nữ tướng quân chân chính, cái loại mà đã trải qua chém giết trên chiến trường!

Đương nhiên, một điểm tối hậu nhất khiến cho tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, hiện tại chế phục đã có, tôi cũng không nhất thiết phải vọt vào, chế phục vẫn sẽ có... He he, cái chế phục hấp dẫn mà tôi nói tới kỳ thật không thích hợp với tôi, tôi vẫn thích cô giáo tiểu học, đánh đàn pi-a-nô, cùng với Bánh Bao đóng cửa biểu diễn.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.