Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 215: Chương 215: Thải Hồng này vi sư thích.




Lúc Trọng Hoa mang Thiên Âm trở lại Thái A, mọi người đều kinh ngạc. Sau khi kinh ngạc qua đi lại bỗng nhiên phát hiện, đệ tử Tôn thượng này làm như trời sanh ngu dại không rành nhân sự.

Nhưng ngoài sự ngu dại, diện mạo lại giống y đúc với thần thể năm đó, cũng làm cho lòng người khó mà bình thản.

Lưu Quang nghe tin vội vàng mà đến, Thiên Âm thấy hắn, vui như đứa bé, vô cùng vui mừng kêu lên: “Hoa tiên tử ca ca! !”

Phần sợ hãi vui sướng kia, khiến trong lòng Lưu Quang chua xót, đồng thời dung nhan xinh đẹp tối sầm lại.

Huyền Tề bật cười: “Cho nên người này, ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng. Năm đó chính là Hoa ca ca, hôm nay cũng nhiều hơn hai chữ “tiên tử”, coi như người cũng nên vui mừng rồi.”

Lưu Quang thừa dịp Huyền Tề không chú ý, trở tay đánh bay hắn. Nhìn Thiên Âm từ trên xuống dưới, nhìn thân thể phàm nhân của nàng, không nửa phần thiên phú tu tiên, liếc mắt Trọng Hoa, rất không hiểu nói: “Lừa chúng ta nhiều năm, bổn tọa lại coi như nàng đã chết. Gần đây Tiên giới cũng rất yên ổn, ngươi lại đón nàng tới Tiên giới làm chi?”

Trọng Hoa mặt không chút thay đổi nói: “Có thể lấy cung Nguyệt Thần từ Thái A đi, nàng sao có thể là phàm nhân.”

Lưu Quang kinh hãi, chợt nhớ tới trong sách ghi lại, thể chất Thần Ma và người phàm tương đối giống nhau. Giờ phút này nhìn Thiên Âm lần nữa, mới vừa cảm thấy trong cơ thể nàng có hơi thở thâm thúy cuồn cuộn.

“Chẳng lẽ, nàng thật sự thành ma?” Nhưng ánh mắt vô hồn trước mắt này, thiếu nữ thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, một người y hệt tượng gỗ, sao lại có thể là ma?

Trọng Hoa im lặng, vuốt tóc mềm mại của nàng, nói: “Có lẽ vì ta lấy đi tâm Ma của nàng, nàng mới có thể biến thành bộ dáng lần này.”

Hắn một đường dẫn nàng đi vào điện Vãn Nguyệt, nàng thấy cái gì cũng ly kỳ, rồi lại mím môi không lên tiếng, nhìn chung quanh cẩn thận từng bước.

Hắn dắt nàng, hắn đi nàng cũng đi, hắn dừng nàng cũng ngừng. Cuối cùng đã tới gian phòng trước kia của nàng.

Thiên Âm đứng trong phòng, vuốt vuốt tóc của mình, chơi không chán, không chút nào từng chú ý tới ánh mắt ảm đạm của người bên cạnh, ôm vẻ áy náy, vừa tựa như thương hại thương yêu.

“Thiên Âm.” Trọng Hoa tiến lên, từ trong tay lấy đi sợi tóc của nàng, để cho nàng nhìn thẳng mình, nói: “Gọi sư phụ?”

“Hả?” Thiên Âm che miệng bật cười ha ha: “Gọi sư phụ sẽ có thịt ăn sao?”

Trọng Hoa không biết nên khóc hay cười, tuy là nàng ngu, cũng không bao giờ quên ăn.

Nghĩ lại, như vậy có lẽ tốt hơn, ngu không biết bi thương đau khổ.

“Kêu sư phụ, ta liền cho ngươi ăn ngon, được không?”

Đông Phương đang muốn bước vào cửa phòng, nghe giọng nói vô cùng cưng chìu này, nghiêng đầu lau lấy mắt, liền rút đi.

Thiên Âm nhíu chặt lông mày, ánh mắt thật thà nhìn chằm chằm Trọng Hoa, thể là cân nhắc thật lâu sau, cuối cùng không chống được sự hấp dẫn của thức ăn ngon, sạch sẽ gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Mặt mày Trọng Hoa giãn ra, đột nhiên cười một tiếng.

Mặt nàng bỗng nhiên tiền lại, nói: “Sư phụ người cười thật là đẹp mắt!” Suy nghĩ một chút: “So Hoa tiên tử ca ca càng đẹp mắt hơn!”

Trọng Hoa xoa tóc của nàng, chỉ cười không nói.

Qua mấy ngày, Thiên Âm dần dần nói nhiều hơn. Lăn lộn với Đông Phương và Thiên Nam, cả ngày quấn lấy hai người cùng nhau đến sau núi chơi bùn bắt Tiên hạc. Mỗi lần trở lại trong điện, liền có Trọng Hoa đưa thức ăn đầy bàn chờ nàng.

Hắn sẽ tự tay bưng tới nước trong vắt, rửa sạch nước bùn trên tay nàng. Ban đêm nàng nói lạnh, sẽ đưa một đôi tay vào trong vạt áo của hắn. Hắn sẽ cho nàng y phục mặc, Đông Phương và Thiên Nam luôn nói, hôm nay sư phụ của bọn họ lại giống như bà vú.

Không người nào biết được, Trọng Hoa đối với mấy chuyện vụn vặt này làm không biết mệt, liền giống như. . . . . .

Hắn từng trải qua.

Hắn bỏ tay Thiên Âm vào ngực thì trong đầu đều sẽ hiện ra một cảnh tượng trời băng đất tuyết, hắn vì nàng búi tóc, cuối cùng cũng sẽ nghĩ tới cây trăm trúc đã biến mất với nàng ởThông Thiên Tháp. . . . . .

Rõ ràng làm một chút thuật pháp liền có thể giải quyết chuyện, bởi vì nàng không thích, hắn liền theo nàng, cưng chìu nàng vô pháp vô thiên.

Trong điện Cửu Trọng tiếng nói tiếng cười cũng không gián đoạn, nàng ngây ngốc trải qua mỗi một ngày, càng không muốn xa rời Trọng Hoa. Không nhớ tới Huyền Tề, không nhớ được Lưu Quang.

Trọng Hoa thường thường nhìn nàng chơi đùa dưới ánh mặt trời, mất hồn.

Vừa mất thần, nàng sẽ như con giun quay lại, nhiều tiếng gọi đói.

Chánh điện Vãn Nguyệt, nghiễm nhiên đã thành phòng ăn xa hoa của nàng. Có một đầu bếp thân phận tôn quý cao nhất, hai người sẽ vĩnh viễn giành ăn với nàng, chơi với nàng.

Thời gian nửa năm, nhẹ nhõm nhàn nhã trong qua.

Một ngày kia, Ma giới Mặc Tử Tụ một mình đi tới Thái A, đại khai sát giới!

Trong điện Cửu Trọng, Thiên Âm bắt đầu nóng nảy lo lắng!

Nếu không phải Trọng Hoa ngăn lại, nàng rất có khả năng xông lên trời.

Cho đến khi Lưu Quang và Huyền Tề liên thủ ép Mặc Tử Tụ đi, đợi chân trời tan hết ma khí, Thiên Âm mới từ trong nóng nảy tỉnh lại, vừa như không có chuyện gì xảy ra đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Nhưng một chuyện này, cũng khiến cho trong lòng Trọng Hoa có ám ảnh!

Rốt cuộc có một ngày, Trọng Hoa nửa đêm len lén mang Thiên Âm chạy xuống núi, hỏi nàng nguyên nhân, nàng ngây ngốc dắt tay áo của hắn, hoan hô nói: “Ta nghe thấy được mùi vị của sư phụ! !”

Đợi Trọng Hoa bắt được một thám tử của Ma giới ẩn thân thì Thiên Âm tiến tới ngửi một cái, Trọng Hoa chưa hồi hồn, ma nhân đó đã bỏ mạng ở trong tay nàng, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Ma khí trong tay nàng ngưng tụ thành một vòng tròn, hít hà thật sâu, nói: “Đây mới là mùi vị sư phụ!”

Trọng Hoa đến đây mới biết, nếu nói nàng “mùi vị sư phụ”, là ma tức.

Giờ khắc này, hắn không nói được trong lòng có tư vị.gì

Hôm đó Mặc Tử Tụ tới, ma khí này thuần chánh nồng đậm, vẽ ra ma tính của nàng.

Sau lần đó Trọng Hoa ngày đêm phòng nàng rời đi, tránh khỏi sự cố đưa tới, không tiếc ở trong phòng ngày đêm làm bạn với nàng. Nhưng hôm nay Thiên Âm, cho dù là người ngu , nhưng nàng vẫn chân chính là ma!

Một cơn mưa dầm liên tục vào sáng sớm, Thiên Âm ở Trọng Hoa trước mắt biến mất không thấy!

Bầu trời, âm u. Mây đen ngưng tụ thành hình trong ở trên không trung.

Dòng nước mảnh như tơ.

Đoàn người Mộ Thần của Tiên sơn Hiên Viên, ở dưới nước đi đến Đại Hàm, nhìn khóe môi hắn tươi cười sắc mặt vui mừng, liền không khó nhìn ra, tâm tình của hắn cực tốt.

Tâm tình tốt cũng là có nguyên do.

Từ khi hắn thừa kế chức Chưởng môn Hiên Viên, rõ ràng là muốn lấy chức Tiên tôn Thái A, ngầm lại liên lạc với tân nhậm Chưởng môn Nguyệt Vô Sầu luôn coi Thái A là cái đinh trong mắt, muốn tùy thời diệt trừ Thái A.

Nguyệt Vô Sầu này là ca ca của Nguyệt Vô Ưu bị Thiên Âm giết chết trong hỗn loạn của Thái A năm đó, vẫn ghi hận Thái A, ghi hận Thiên Âm.

Mộ Thần liền nói cho hắn nghe tin tức vài ngày trước đó có liên quan đến chuyện Thiên Âm trở lại Thái A, quả nhiên hai người ăn nhịp với nhau, mưu đồ lần nữa liên thủ các đại tiên sơn, trở lại Thái A, lợi dụng sự việc của Thiên Âm lần này, trừ đi Trọng Hoa!

Hai người lại hợp kế, Mộ Thần phụ trách tiến về phía Đại Hàm, thuyết phục Vô Tư. Nguyệt Vô Sầu là đi Tiên sơn Côn Luân ở phía Tây quyến rũ Tiên Tôn Phù Vân. Về phần Tiên sơn Phù Dịch Lam Duyệt và Bá Hĩ, đợi tứ đại tiên sơn đạt thành nhất trí, lại tìm cách bới gốc cây xương khó gặm Phù Dịch vào trong bát mình. Các loại dụ dỗ đe dọa không tin hắn không nghe lệnh!

Tính toán như thế, mới có việc Mộ Thần mang theo sáu gã trưởng lão chừng năm mươi tên đệ tử bước ra khỏi Tiên sơn của mình.

Mưa phùn rơi như tơ bắn vào kết giới quanh thân bọn họ, văng lên bọt nước mịn.

Người đi đường này vừa bước vào Côn Luân, xông tới mặt một người, y phục àu tím tóc đen, cưỡi mây mà đi.

Chính là Thiên Âm lén chạy đến tìm một ít “mùa vị sư phụ”.

Mộ Thần ngắm nhìn đất đai dưới chân núi, thật là bao la rộng lớn.

Rừng núi xanh nhạt, mưa bụi mông lung.

Ánh mắt của hắn lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào thiếu nữ vội vã mà đến, bờ môi khẽ cong cười gằn: “Cảnh đẹp như vậy, là một nơi rất tốt để chôn xương rồi.”

Hắn ngoắc tay, đệ tử sau lưng vây quanh Thiên Âm, nước chảy không lọt.

Mộ Thần miễn cưỡng hỏi “Thiên Âm, ngươi muốn đi đâu?”

Thiên Âm ước chừng nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, mới nói một câu: “Ta không thích ngươi!”

“Ách. . . . . .” Mộ Thần thấy buồn cười, đợi ý thức được dáng vẻ thật sự của Thiên Âm mà không phải làm bộ, một ánh mắt ý bảo, sẽ không mặc kệ nàng, xoay người muốn rời đi.

Sau lưng âm thanh đệ tử rút kiếm vang ở bên tai, hắn nghe thấy Thiên Âm ngơ ngác hỏi một câu: “Các ngươi, vì sao đều muốn đánh ta?”

**

Một ngày đi qua, có tin tức truyền khắp Tiên giới.

Một Thần và mấy tên trưởng lão đệ tử cùa Hiên Viên, cùng nhau rơi xuống Tiên sơn Côn Luân. Côn Luân chỉ có một mình Phù Vân chạy ra, cả Tiên sơn Côn Luân, máu khắp núi rừng, thây nằm khắp đồng, sông núi vây quanh Côn Luân cũng bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi thành địa ngục!

Mà tên đầu sỏ gây chuyện kia, là một thiếu nữ ngu dại.

Nghe nói tin tức này, liền Trọng Hoa giống như gặp phải sét đánh. Hắn tìm Thiên Âm chung quanh không có kết quả, không hề nghĩ tới, nàng lại chạy đi giết người!

Đợi Trọng Hoa tìm được nàng, nàng đang khoanh tay toàn thân ướt đẫm nằm trên cây tùng bên vách núi Tiên sơn Côn Luân, ngủ long trời lở đất bất tỉnh nhân sự.

Trên y phục của nàng là máu loãng thịt vụn, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

Trọng Hoa rơi vào trên một nhánh cây, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm nàng.

Linh khí trong đất trời như con sông chui vào thân thể nàng, quanh thân cỏ cây đã sớm khô héo chết đi. Nàng vẫn còn không biết.

Lại một sự thật tàn khốc đặt ở trước mắt hắn:

Nàng, là một ma chân chân chính chính!

Hắn không khỏi nghĩ ban đầu lưu lại hồn phách để cho nàng trùng sinh, đến tột cùng là đúng hay sai?

“Sư phụ?”

Suy nghĩ của hắn đang loạn, Thiên Âm tỉnh lại.

Giờ khắc này, hắn quên nàng ngu, lạnh nhạt nhìn nàng, hỏi “Thiên Âm, nói cho vi sư biết, vì sao ngươi phải giết người?”

Nàng đương nhiên trả lời: “Bọn họ muốn đánh ta, ta muốn giết bọn hắn!”

“Dù bọn họ có không đúng, ngươi cũng không nên tàn nhẫn như vậy! Diệt cả Côn Luân!”

Thấy sắc mặt hắn nghiêm khắc, Thiên Âm đột nhiên giận dữ ném cung Nguyệt Thần đi: “Phụ mẫu đánh ta, bọn họ cũng đánh ta, tất cả mọi người muốn đánh ta, ta hận bọn hắn! ! Ta muốn giết sạch mọi người!”

Cung Nguyệt Thần đụng vào trên trán Trọng Hoa, lập tức đổ máu đầm đìa.

Hắn không lau, lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời, không vui không giận.

Thiên Âm lại ôm thân cây khóc lớn lên.

Bị Vô Nhai phong ấn trí nhớ thủy chung chưa từng mở ra, Trọng Hoa không biết, từ trước Thiên Âm sẽ không giống như hiện tại khóc khàn cả giọng. Hắn chỉ nhớ hắn biết Thiên Âm, cho dù đau lòng, cũng sẽ cười rơi lệ.

Thiên Âm đó, mặc dù sư phụ quan trọng nhất cũng bỏ nàng, nàng dù có khả năng hủy diệt cả bầu trời, cũng vào lúc cuối cùng, giống như cung tên trống không lúc trước vậy, dẫu có chết cũng không giết!

Hắn đánh giá cao mình, cho là giữ nàng bên cạnh có thể ngăn lại nàng thành ma, chưa từng suy nghĩ, có lẽ ban đầu hắn nên tự tay đào ra tâm ma của nàng, nàng đã không có đường sống quay đầu.

“Thiên Âm, ngươi sợ chết sao?”

Hắn rơi vào bên người nàng, nâng nàng dậy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.

Thiên Âm tự nhiên thút thít, thế nhưng hắn đã lẩm bẩm lên tiếng: “Có lẽ vi sư vốn cũng không nên nghịch ý trời, để cho ngươi chịu khổ nạn đời này.”

Trọng Hoa không trở về Thái A, ngược lại dẫn nàng đi đài Tru Thần.

Sư đồ hai người sóng vai ngồi ở trên đài Tru Thần, phía dưới Thải Hà* đầy trời mây bay nặng nề.

Thải Hà* mây ngũ sắc

Thiên Âm đột nhiên ở giữa hỏi “Sư phụ, chết có đau không?”

Trọng Hoa nhìn mây bay từ từ, nơi cổ họng nghẹn lại, hồi lâu mới nói: “Có lẽ sẽ không đau.”

“Vậy ta sẽ không sợ!” Thiên Âm khóc nửa ngày, lúc này cảm thấy mệt mỏi, liền dựa vào vai hắn, chìm vào giấc ngủ.

Khi Lam Duyệt và các Tiên Tôn Chưởng môn đi tới đài Tru Thần thì liền thấy Thải Hà yên tĩnh vô cùng đẹp đẽ.

Bầu trời mưa phùn vẫn như cũ, dưới đài Tru Thần ánh sáng rực rỡ, lẫn vào trong nước mềm mại, ngưng tụ ra thành Thải Hồng*.

Thải Hồng*: cầu vồng

“Oa!” Thiên Âm từ trong mộng tỉnh lại, nhìn thấy đầy trời khắp đất đều là cầu vồng, không khỏi phát ra từng tiếng hoan hô.

Trên gương mặt nàng đột nhiên dâng lên màu đỏ ửng, nếu không phải con ngươi quá mức tĩnh mịch, dáng vẻ lúc này của nàng, liền rõ ràng là trong lòng nảy mầm thẹn thùng e lệ.

Một cái cúi đầu, gió mát thẹn thùng, làm trong lòng Trọng Hoa dâng lên cơn đau bén nhọn.

Trong lòng nàng đầy mong đợi đối với hắn nói: “Sư phụ, ta khiêu vũ cho người xem có được hay không?”

Trọng Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Được.”

Như được khích lệ, nàng quả thật đứng dậy, đứng ở trên đài Tru Thần xoay tròn.

Không có hoa lệ, lại càng không có tay áo nhẹ nhàng. Nàng chỉ là cứ xoay tròn, xoay tròn. . . . . .

Một màn này, thật sâu rơi vào trong lòng Trọng Hoa, mười năm, trăm năm. . . . . . Cực kỳ lâu, lâu đến tận cùng trong tánh mạng của hắn, quên được tất cả, vẫn còn thật sâu nhớ lúc này, nhớ dung nhan ngây thơ của nàng bị ánh sáng mờ chiếu ửng đỏ. . . . .

Nàng mệt mỏi, vùi ở bên cạnh Trọng Hoa, khẽ thở hổn hển.

Lưu Quang từ phía chân trời bay tới, thấy tình cảnh này, không khỏi vừa kinh ngạc vừa sợ: “Trọng Hoa! ! Ngươi thật bạc tình đến đây sao? ! !”

Trọng Hoa không nói, đám người Lam Duyệt liền tiến lên vây quanh Lưu Quang. Trong lúc này, chỉ thấy Đao Quang Kiếm Ảnh*, phong vân biến sắc!

Đao Quang Kiếm Ảnh*: cảnh tàn sát khốc liệt.

Thiên Âm quay đầu lại liếc nhìn Lưu Quang, thấy một nhóm người đánh cực kỳ vui mừng, nàng hỏi “Sư phụ, bọn họ đang làm gì?”

“Vi sư cũng không biết.”

“Vậy sao.”

Trọng Hoa chỉ vào cầu vồng dưới chân, âm thanh lành lạnh trở nên ôn như gió mát: “Cầu vồng này vi sư rất thích, Thiên Âm thay ta lấy lên một ít được không?”

“Được được!”

Thiên Âm tung người nhảy xuống đài Tru Thần, để lại cho Trọng Hoa, là một mùi thơm thần hoa trên y phục xẹt qua trong mũi.

Lưu Quang ngơ ngẩn, bị Phù Vân một kiếm đâm xuyên ngực. . . . . .

“Trọng Hoa! ! Ngươi thật nhẫn tâm! ! !”

Gầm lên giận dữ, Mặc Tử Tụ lại tới!

Lam Duyệt và Vô Tư muốn ngăn cản, bị hắn một chiêu đánh lui, Trọng Hoa không kịp xoay người, người khác đã nhảy vào đài Tru Thần!

Một biến hóa này, mọi người bất ngờ, đợi hồi hồn lại, vừa mừng vừa sợ!

Mặc Tử Tụ này nhất định là điên rồi, nếu không làm sao tự mình nhảy xuống đài Tru Thần chịu chết? !

Lưu Quang thở ra máu tươi, đột nhiên bật cười, tiếng cười từ thấp đến cho, cười đến cuối cùng, hắn giương kiếm chỉ Trọng Hoa, im hơi lặng tiếng ngã về sau.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Huyền Tề một bộ quần áo hoa phục, nâng ờ sau hắn.

Trong mắt hắn che kín tơ máu, nhìn về Trọng Hoa: “Hôm nay, ta lấy thân phận Chưởng môn Thái A, trục xuất Trọng Hoa khỏi Thái A! Từ nay về sau, sống chết vinh nhục của hắn, đều không liên quan đến Thái A! !”

Trên đài Tru Thần, ánh sáng vẫn như cũ.

Mà Trọng Hoa, chúng bạn xa lánh!

Vẻ mặt của hắn bình tĩnh giống như trước kia, cho tới bây giờ sẽ không có người đoán được qua suy nghĩ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.