Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 91: Chương 91: Bùn lầy, cuối cùng cũng không đỡ được tường.




Trọng Hoa đưa tay dịu dàng sờ sờ đầu của nàng, nhìn nàng bắt đầu rơi nước mắt vui mừng, nhẹ nhàng nói một câu: “Như vậy, từ hôm nay trở đi, cấm ăn mặn một tháng.”

“Nhưng. . . . . .” Thiên Âm vùng vẫy giãy chết, Trọng Hoa lại mở miệng: “Hai tháng.”

“Sư. . . . . .”

“Ba tháng.”

“. . . . . .”

“Bốn tháng.”

Trong lòng Thiên Âm đau khổ xót xa, trong mắt chứa đầy uất ức: “Con không có ý định tranh cãi nữa rồi!”

Trọng Hoa liếc nàng một cái, gió thổi qua bên mặt hắn, mái tóc dài che môi khẽ nhếch lên: “Thêm một tháng nữa không?”

Thiên Âm như cha mẹ chết, tức giận vung tay áo, đi đến bên cạnh Ngũ Trưởng Lão, mắt như phun lửa nhìn hai người, tay đoạt lại sách Đông cung, cũng không quay đầu lại, bay đến bên cạnh trên thân kiếm cực kỳ lớn của Huyền Tề.

Huyền Tề cố nén cười làm ra một dáng vẻ đồng tình thương hại, giang hai tay ra, Thiên Âm bĩu môi, cũng giang hai tay ra. . . . . .

“Tuyết Tuyết!” Trong lòng Huyền Tề đang mong đợi, lòng tràn đầy hạnh phúc chờ nàng ôm ấp yêu thương thì nàng lướt qua hắn, ôm lấy Thiên Tuyết sau lưng hắn.

Một thú trong mắt hắn, chỉ biết ăn ngủ lười biếng!

Hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ đen như mực.

“Ô. . . . . . Tuyết Tuyết, không có thịt ăn rồi! Cuộc sống sau này sống như thế nào đây!” Giọng Thiên Âm oang oang lớn tiếng truyền thật xa, phía trước Trọng Hoa lảo đảo một cái, nhíu mày lại, bên cạnh Hồng Trang vừa thấy, vội vàng nói lời sâu xa với Thiên Âm: “Thiên Âm sư muội, ngươi còn nhỏ, những bộ sách dâm uế này đối với thể xác và tinh thần của ngươi không tốt. Lỡ như một ngày nào đó, ngươi bộc phát thú tính, làm bẩn đệ tử Tiên môn, như thế thì phải làm sao? Đến lúc đó chẳng phải là làm cho Tiên Tôn mất hết thể diện?”

Huyền Tề nguy hiểm nheo lại mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Trang, nhìn thế nào cũng ghét.

Thiên Âm tức giận quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Ai cần ngươi lo!”

Hồng Trang lã chã chực khóc, cẩn thận ngắm nhìn Trọng Hoa, trong nháy mắt, Hoa Tần và Thiên Ngô giận tái mặt, Thiên Ngô càng thêm không khách khí: “Không biết cái gì! Hành vi hạ lưu của ngươi thật là bại hoại phong thái của tiên môn ta.” Chấp tay nhìn về phía Trọng Hoa: “Tiên Tôn, lão phu đề nghị, liệt đồ như thế nên sớm vứt bỏ sẽ tốt hơn. Bùn lầy, cuối cùng cũng không thể đỡ được tường.”

Thiên Âm ngạc nhiên, cẩn thận nhìn Thiên Ngô mấy lần, dứt tiếng nói: “Tam Trưởng Lão gia gia, vật mới vừa rồi kia, là Đại Đồ Đệ của ngài, Nguyên Gia sư huynh cho con! Cái gọi là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, thời điểm ngài trục xuất con ra khỏi sư môn thì nhớ đừng quên gọi Nguyên Gia sư huynh đi theo con làm bạn.”

Trọng Hoa nghiêng mặt sang bên cạnh liếc xéo nhìn nàng, trong mắt có dung túng có yêu thương.

Thiên Ngô bị tức nghẹn lời, nhưng lại biết rõ tính cách Đại đệ tử đó của mình, trong ngày thường chỉ thích nhìn người trong thoại bản, ở trong đó cũng không thiếu được mấy bản đông cung sách các loại.

Mắt thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, hắn nổi giận quát lên: “Không thể nào!”

Trọng Hoa còn chưa lên tiếng, Huyền Tề chậm rãi nói: “Tam Trưởng Lão, chuyện này có ta làm chứng. Vật trong tay Thiên Thiên, chắc chắn là Nguyên Gia sư huynh đưa, nói là để cho Thiên Âm hiểu rõ về Âm Dương học.”

Thiên Âm sáng suốt mà nhanh chóng thối lui qua một bên, xem cuộc chiến.

Bởi vì nàng tin tưởng, có Huyền Tề ra tay, giải quyết một Tam Trưởng Lão nho nhỏ, không thành vấn đề.

Vì vậy liền nghe hắn nói: “Ta thiết nghĩ, Nguyên Gia sư huynh cho Thiên Âm nhìn quyển sách này, chính là muốn cho nàng học tập thật tốt cái gọi là nam nữ âm dương, tốt hơn toàn diện hơn và trung thực hơn, dạy nàng làm sao đúng ở góc độ khách quan quan sát ý muốn của sinh vật nguyên thủy. Rất nhiều thứ, muốn từ nhỏ bồi dưỡng. Tỷ như Âm Dương giao hợp.” Hắn cười một tiếng, hai vị trưởng lão mặt đỏ lên, râu trắng bóng dưới cằm run lên rất có quy luật, những người khác, trừ vẻ mặt tao nhã thản nhiên như cổ tỉnh nước*, những người còn lại sắc mặt đều đỏ bừng, nghiêng đầu làm bộ nhìn về nơi khác.

Cổ tỉnh nước*: giếng nước cổ.

Huyền Tề sau khi cười xong, lời nói vừa chuyển, nói: “Quả thật, Tam Trưởng Lão dạy phải, thân là đệ tử tiên môn, phải tỉnh táo tu hành, không xem những loại sách này. Theo quy định của điện Chấp Pháp, đệ tử trong tiên môn nếu dấu riêng những quyển sách này, vi phạm lệnh cấm, phải rút hết đi tiên cốt, loại bỏ tu vi, đẩy xuống Nhân giới. Ừ, ngược lại Tam Trưởng Lão đã nhắc nhở ta.”

Lập tức, sắc mặt Tam Trưởng Lão tái đi, Huyền Tề âm thầm nhìn vẻ mặt làm như không liên quan đến bản thân, sau đó lại nhìn vẻ mặt của Thiên Âm, nhàn nhã mở miệng: “Đợi lần này trở về, ta liền nói cho gia gia biết, trục xuất Thiên Thiên ra khỏi tiên môn, loại bỏ đi tu vi của nàng.”

Lời này vừa nói ra, lập tức rước lấy đông đảo cái nhìn chăm chú.

Tóc đen sau lưng Trọng Hoa tung bay ở trong gió, trên mặt không thấy bất kỳ biểu tình nào.

Hồng Trang thư thái cười một tiếng, vẻ mặt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa nhìn Thiên Âm, nhưng lại ngại Trọng Hoa ở bên người, chỉ đành phải nhịn lại nhịn, nhịn đến gương mặt xinh đẹp bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Thiên Ngô và Hoa Tần từ trong mũi hừ một tiếng, liếc nhìn Thiên Âm, trong mắt đều là chán ghét.

Vẻ mặt của những người còn lại có than thở, có vui mừng, có thương tiếc, Thiên Âm quét mắt nhìn Trọng Hoa một cái, thấy mặt hắn không chút thay đổi, nàng rất bình tĩnh vuốt lông Thiên Tuyết, trên mặt cũng không có biểu tình.

“Huyền sư huynh. . . . . .” Phương Diệc Nhiên tiến lên đang muốn nói chuyện, ánh mắt Huyền Tề ngăn hắn lại, ngược lại nhìn về ba vị Trưởng Lão nói: “Tam Trưởng Lão, ngày trở về tiên môn, kính xin ngài chí công vô tư, giao Nguyên Gia sư huynh ra đây, cùng nhau trừng trị.”

“Cái gì? Ngươi. . . . . .” Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Thiên Ngô tắt đi, gương mặt tái nhợt, tầm mắt Trọng Hoa liền đúng lúc nhẹ nhàng nhìn tới, trong lòng hắn tràn đầy uất ức, cưỡng ép nở nụ cười rộng lượng lại có vẻ vặn vẹo: “Ha ha. . . . . . Thật ra thì chuyện này cũng không quan trọng lắm, không cần thiết phải phạt tội trục xuất tiên môn nặng như vậy, ta thấy Thiên Âm cũng là vô tâm lật xem loại sách này, trên miệng giáo huấn mấy câu thì cũng thôi đi, chuyện của đứa bé, không cần làm thật không cần làm thật.”

Huyền Tề cười: “Tam Trưởng Lão nói là cực kỳ đúng. Chỉ là, Thiên Âm còn nhỏ tuổi, không hiểu những thứ này, nhưng Nguyên Gỉa sư huynh cũng không hiểu sao? Rốt cuộc hắn ôm tâm tư gì mà giao Đông cung sách cho Thiên Âm đây? Chậc chậc, Tam Trưởng Lão, ta thật là tò mò quá!”

Gương mặt Tam Trưởng Lão nổi lên gân xanh, Hoa Tần ở một bên vội đè tay của hắn lại, nhìn Huyền Tề nói: “Huyền Tề, từ trước đến nay Nguyên Gia là người ngay thẳng chất phác, tất nhiên không thể nào cất giấu những loại sách này, ta nghĩ, có lẽ là người khác đặt sách này ở chỗ hắn, hắn tưởng nhằm là Tiên Kinh nên giao cho Thiên Âm.”

“Hả? Nói như vậy, đệ tử của Tam Trưởng Lão, thật là có người có không ít tính cách không đàng hoàng! Cái gọi là thượng bất chánh hạ tắc loạn, Tam lão ngài. . . . . .” Ý tứ còn sót lại, không cần nói.

Tam Trưởng Lão tức giận đỏ mặt tía tai: “Huyền Tề! Một tiểu bối ngươi, lại dám không phân tôn ti nhục nhã lão phu như thế! Trông coi điện Chấp Pháp chính là Huyền Lam, không phải do Huyền Tề ngươi định đoạt!”

Huyền Tề ý vị sâu xa bừng tỉnh hiểu ra: “Ha…. ta biết, Tam Trưởng Lão là cảm thấy ta không có tư cách định tội Nguyên Gia với Thiên Âm đúng không? Ừ, ta nhớ được trước kia Thượng tiên Lưu Quang hình như có đề cập tới loại chuyện như vậy, nói là gần đây nhàn rỗi không có việc, phải giúp Chưởng môn quét sạch phần tử sa đọa bên trong cửa, trả cho Thái A ta một hoàn cảnh tu luyện tốt đẹp.”

Thiên Ngô có thể không đặt Huyền Tề trong mắt, nhưng không thể không đặt Lưu Quang vào mắt, Huyền Tề được coi như là một nửa đệ tử của Lưu Quang, Lưu Quang lại là một chủ nhân vô cùng bao che, nếu như thực sư nháo xuống dưới, đệ tử mà mình tâm đắc không bị hai người này chỉnh đến chết là không thể.

Lại nhìn Trọng Hoa, mặc dù trầm mặc, nhưng môi lại mím chặt thành một đường, người quen hắn cũng đều biết, hắn đã tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.