Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 211: Chương 211: Vừa làm đạo diễn kiêm khán giả (phần 2)




Dịch: Vì anh vô tình

Huyền Đô đại pháp sư đánh giá cách bố trí ở trong phòng, sau đó đi tới chỗ cái kính lớn làm bằng từ thủy tinh, bấm tay búng nhẹ, trong gương lập tức xuất hiện mây mù.

Chốc lát sau, mây mù rút đi, trong kính xuất hiện hình ảnh náo nhiệt của chủ điện bên trong Thủy Tinh cung.

Lúc này còn hai ngày nữa mới chính thức tới đại hôn, tân khách đều đã đến gần đủ.

Chỉ một ngôi đại điện này, đã có mấy ngàn thân ảnh ngồi tại bàn tròn, bàn thấp.

Hải nữ, bạng nữ xinh đẹp đi lại khắp nơi, đưa rượu và đồ ăn;

Mấy trăm tên Hải nữ tạo thành đoàn nhạc giao hưởng của Long cung, thay phiên diễn tấu từng khúc nhạc du dương vui sướng.

Kẻ có thể đi vào chủ điện Thủy Tinh cung ngồi dự tiệc, tự nhiên đều không phải là sinh linh bình thường.

Hoặc là kẻ có tu vi cao thâm, hay thanh danh nổi bật tại Hồng Hoang;

Hoặc là trưởng lão Long tộc, trọng thần, không thì là nhân vật vật trọng yếu của một phương trong ba ngàn thế giới.

Ngoài ra, đám luyện khí sĩ của Tiệt giáo Kim Ngao đảo đến chúc mừng, tự nhiên cũng muốn an bài tại chủ điện; không chỉ an bài tại chủ điện, còn muốn an bài tại chỗ bắt mắt nhất, khu vực gần trung tâm nhất.

Mặc dù mọi người đều biết, đệ tử ký danh của Thánh nhân Tiệt giáo giá trị hơi thấp, nhưng đưa ra nhiều như vậy, cũng làm cho tộc trưởng Long tộc rất có mặt mũi.

Nhờ đó, uy vọng củaNhị điện hạ Ngao Ất ở trong tộc cũng tăng lên rất nhiều.

Người của Kim Ngao đảo tới tuy nhiều, nhưng được gọi là cao thủ, cũng chỉ có mấy cái, Thập Thiên Quân đến tận bốn vị.

Tại chỗ bàn thấp bên cạnh Long vương, là một trung niên đạo sĩ khuôn mặt đôn hậu, khí tức ngưng thực, làm Huyền Đô đại pháp sư nhìn nhiều mấy lần...

“Trường Thọ ngươi qua đây xem, “ Huyền Đô đại pháp sư cười nói, “Vị này chính là tiên nhân theo hầu Thông Thiên sư thúc, Ô Vân tiên, ngày hôm nay y đến, chắc là một bộ hóa thân.”

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, tự nhiên biết vị đại lão này đã hiện thân.

Chẳng những biết, đây là hắn đề nghị Ngao Ất, mời hóa thân của Ô Vân đại tiên tới...

Không vì cái gì khác, thuần túy là xem lễ.

Nhưng Đại pháp sư tràn đầy phấn khởi, Lý Trường Thọ đành phải phối hợp biểu diễn một chút.

Tất nhiên, hắn không thể làm mặt khoa trương nói một câu:

'Oa, thần kỳ như vậy!'

Diễn kỹ quá mức lộ liễu, không có tâm, rất dễ dàng bị Đại pháp sư... Đánh một trận.

Lý Trường Thọ cười nói: “Ngao Ất là đệ tử của vị đại tiên này, nên mời tới xem lễ cũng là hợp tình hợp lý.”

Đại pháp sư lại nói: “Trường Thọ ngươi có biết, đạo hiệu Ô Vân tiên của người này làm sao mà có?”

“Đệ tử tự nhiên không biết.”

“Ha ha ha, đây cũng là một chuyện lý thú của thượng cổ.

Nhớ lại ngày đó, Tam sư thúc tại một chỗ tiên đảo ở Nam Hải giảng đạo, điểm hóa rất nhiều sinh linh, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu có thêm một mảng mây đen lớn.

Tam sư thúc ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy một đầu cá ngao râu vàng ngao du ở phía trên, bởi vì hình thể quá lớn, căn bản không tìm thấy nơi để ngồi...”

Thế là, tại bên trong tân phòng của Ngao Ất và Khương Tư Nhi, Huyền Đô đại pháp sư tràn đầy phấn khởi, kể lại một số tin đồn thú vị từ thời thượng cổ cho Lý Trường Thọ nghe.

Lý Trường Thọ ngồi bên cạnh mặc dù nghe vui vẻ, trong lòng lại không khỏi có chút buồn bực...

Tình cảnh này, làm Lý Trường Thọ đột nhiên ý thức được, trong trận diễn [Ngao Ất đại hôn] bản thân giống như vào vai nhân vật hơi quá nhiều.

Ban đầu hắn cảm thấy, chính mình chỉ là cái trận vụ, nhưng sau đó, đã là đạo diễn, biên kịch, người đầu tư, trận vụ, đến cuối cùng tự mình cũng làm một cái diễn viên quần chúng bên trong viên diễn nhỏ.

Mà lúc này, bởi vì Đại pháp sư dẫn bản thể của hắn tới nơi đây, thế là từ “Người xem” lại thành khách mời.

Tự biên, tự đạo, tự diễn cũng thôi, còn tự xem...

Đúng thật là không có người nào.

Trong thoáng chốc, Huyền Đô đại pháp sư đã nói xong tiểu cố sự của thượng cổ, tiếp tục dùng cái gương quan sát các nơi ở Long cung.

Ở chỗ này, trừ Ô Vân đại tiên và mấy vị lão long của Long tộc, có thể để cho Huyền Đô đại pháp sư dừng lại nhìn chăm chú, cũng chỉ có... đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ.

Đại pháp sư đột nhiên hỏi: “Trường Thọ, khi ngươi làm Nam Hải Hải thần, lão sư có căn dặn điều gì khác không?”

“Giáo chủ lão gia vẫn chưa chỉ thị gì cho đệ tử.” Trong lòng Lý Trường Thọ châm chước nhỏ giọng nói, “Đại pháp sư, cỗ này hóa thân này của đệ tử, xem như là thần tử của Ngọc đế.

Ý chỉ của Ngọc đế bệ hạ, chắc mấy chục năm nữa có thể ngưng tụ thành.”

“Ồ?”

Hai mắt của Đại pháp sư lập tức sáng lên, “Vậy chẳng phải ngươi sắp lên Thiên đình rồi?”

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, thở dài:

“Đệ tử dự định, để đạo nhân giấy đi Thiên đình, bản thể tạm thời không đi qua.

Đệ tử phụng mệnh hủy đi đài của phương tây. Sau khi sự tình Long tộc thượng thiên kết thúc thì không thể gạt được, là do Hải thần Nam Hải ở sau lưng tính toán việc này.

Nếu như bản thể của đệ tử tùy tiện hiện thân, sợ rằng sẽ bị phương tây âm thầm nhằm vào...”

Online, chờ một cái thư mời ở hậu viện của Đâu Suất cung!

Không ngờ, Đại pháp sư chậm rãi gật đầu, cười nói: “Ngươi có thể nghĩ chu toàn, chiếu cố tốt bản thân như vậy, ta hết sức vui mừng.”

Sau đó...

Đã không có sau đó...

Đại pháp sư nhìn lướt qua tân khách ở đây một lần, Lý Trường Thọ cũng thừa cơ, dựa vào Đại pháp sư chi nhãn, tìm một chút nơi đây có gian tế trà trộn vào không.

Hình ảnh ở cửa chính Thủy Tinh cung chợt lóe lên, dường như có một ít thân ảnh kỳ quái trà trộn vào...

Chuyện này không quan trọng.

Bỗng bên trong xuất hiện hình ảnh nhân vật chính ngày hôm nay —— Ngao Ất mặc một thân trường bào màu lam nhạt.

Đại pháp sư cười nói: “Nhị Giáo chủ Hải thần giáo của ngươi, bây giờ đã thành hôn, sao vẫn là thân hình thiếu niên?”

Lý Trường Thọ lâm vào tình thế bất đắc dĩ, hắn không muốn nói láo Đại pháp sư, nhưng thực sự không muốn giải thích việc này, đành phải cười khổ.

Còn tốt, là Đại pháp sư chỉ trêu chọc thôi, tiếp đó đổi qua hình ảnh khác, ngay tại nơi nào đó của cung điện nơi Khương Tư Nhi trang điểm.

Trang phục trước đại hôn của nàng, chuẩn bị đến trọn vẹn chín ngày!

Trước đây Lý Trường Thọ vẫn nghĩ mỉa mai việc này, giờ lại loay hoay không có cơ hội gì.

Đại pháp sư ngạc nhiên nói: “Đây có phải, là tiểu Giao nhân chúng ta gặp lần trước?”

“Chuyện này, “ Lý Trường Thọ cười khổ nói, “Lúc ấy do tiên thức độc đan của đệ tử [Tâm Hỏa Thiêu] xảy ra chút sai lầm, làm hai người bọn họ kìm lòng không được, xảy tiếp xúc da thịt...”

“Ồ? Thì ra căn nguyên là do ngươi?

Ha ha ha! Chuyện thế gian, thật sự thần kỳ.”

Lý Trường Thọ vừa định nói chuyện, Đại pháp sư lại trừng mắt nhìn, tiện tay búng lên tấm gương, hiện ra tình hình trên mặt biển.

Chỉ thấy, một đóa mây trắng từ trên cao hạ xuống, trên đó đứng ba đạo thân ảnh. Người đứng trước nhất là một vị lão già gầy gò mặc hỉ bào đỏ chót, theo phía sau là hai tên kim giáp thiên tướng một nam và một nữ.

Hai tên thiên tướng, đều tản ra uy áp Kim Tiên cảnh, mang theo một đội thiên binh tinh nhuệ. Đội ngũ gồm ba trăm danh Chân Tiên cảnh, cùng đi theo tới Đông Hải Long cung.

Đại pháp sư cười nói: “Nguyệt lão? Sao lại tới nơi đây?”

“Chuyện này, xem như đệ tử mời đến...

Thân phận của Nguyệt lão vừa vặn thích hợp tới nơi này, để biểu lộ ra uy nghi của Thiên đình, lại thành lập liên hệ sơ bộ giữa Thiên đình và Long tộc.”

Lý Trường Thọ cười nói: “Ngày đó ngài an bài Nguyệt lão đến đưa thần thông cho đệ tử, là ám chỉ việc này, đệ tử sao có thể không biết?”

“Không tệ, không tệ, “ Huyền Đô đại pháp sư không chịu được vỗ nhẹ bả vai của Lý Trường Thọ, “Tuy ngươi nói thế, làm trong lòng ta vô cùng vui vẻ, nhưng ta thật sự không nghĩ tới kỹ càng đến vậy.”

Lý Trường Thọ vừa định tiếp tục chụp một câu —— 'Ngài trong lúc lơ đãng đã an bài một cái, đã không bàn mà hợp đại đạo chi ý' ;

Đột nhiên Đại pháp sư khẽ ồ lên một tiếng, đưa tay đối tấm gương một chút.

Lần này, hình ảnh trực tiếp hoán đổi đến một chỗ trên hòn đảo, hai thân ảnh 'Lén lén lút lút' theo trong nước biển ra tới, ở trong chỗ trận pháp ẩn nấp thân hình.

“Triệu Công Minh sư đệ? Cùng... Hoàng Long sư đệ?”

Huyền Đô đại pháp sư một hồi khó hiểu, “Quân hệ hai giáo lúc nào trở nên hòa hợp vậy rồi? Bọn họ ở đây là muốn làm gì?”

“Khục, việc này, Đại pháp sư...”

Lý Trường Thọ lập tức có chút nghẹn lời.

Đại pháp sư trừng mắt, “Đây cũng là do ngươi an bài?”

“Không phải hoàn toàn, “ Lý Trường Thọ cười khổ nói, “Đệ tử cũng ở trong đó, đóng vai một nhân vật không trọng yếu, hơi thúc đẩy chuyện xưa một chút để phát triển...”

Đại pháp sư không chịu được đứng chắp tay, ngửa đầu im lặng, yếu ớt thở dài.

“Trường Thọ à, có phải ngươi cũng tiện thể an bài ta luôn rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.