Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 201: Chương 201: Tự cổ đa tình không dư hận, hận này...




Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị

Lúc Tửu Cửu rời đi, bộ dáng như là đang chạy trốn...

Mấy tầng trận pháp trước nhà cỏ của Linh Nga được mở ra hoàn toàn, Hùng Linh Lỵ ngồi ở kia sắm vai thần giữ cửa, tay cầm một con thỏ rừng nướng, say sưa nhấm nháp ngon lành.

Đệ tử Tiểu Quỳnh phong tổng cộng có bốn người, giờ phút này đang ngồi vây quanh một cái bàn, trên bàn bát đũa bừa bộn, tiểu sư tổ đã say khướt, nằm sấp trên bàn.

Giả · lão giả, giống như Tề Nguyên lão đạo vậy, mang một khuôn mặt già nua, có chút mờ mịt, có chút luống cuống, lại chỉ mỉm cười nhìn sư phụ của mình, vô điều kiện ủng hộ mỗi một quyết định của sư phụ.

Mà chân · lão giả, giờ phút này đã cùng tiểu sư tổ sắp xếp xong xuôi phương án ứng phó nhu cầu cấp thiết trước mắt, cũng bắt đầu dẫn dắt lời nói của sư tổ, hi vọng hiểu rõ được chuyện gì đã xảy ra giữa Giang Lâm Nhi cùng Vong Tình thượng nhân...

Lý Trường Thọ nhất định phải hỏi rõ ràng tiền căn, mới có thể cho Linh Nga lấy Tiền Thế Lệ ra.

Vạn nhất tất cả chỉ là do bọn hắn hiểu lầm, Vong Tình thượng nhân cùng sư tổ nhà mình thật ra là huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm... Khụ, là huynh muội ruột!

Vậy thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Lời nói khách sáo, cũng chú trọng quá trình.

Lý Trường Thọ lấy danh nghĩa mở tiệc mời khách, cùng Linh Nga làm một bàn đồ ăn.

Trong bữa tiệc, hắn truyền âm cho sư phụ dặn dò vài câu, Tề Nguyên lão đạo bắt đầu liên tục rót rượu cho Giang Lâm Nhi...

Nếu muốn đả động cảm xúc, rượu vào há có thể không hát?

Thủ tịch Lam Linh Nga chỉ huy dàn nhạc người giấy Tiểu Quỳnh phong, sớm đã bất động thanh sắc ngồi ở một góc.

Nàng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, váy xòe ra xung quanh bồ đoàn, dưới sự nổi bật của đai lưng, nàng bày ra tư thái linh lung tinh tế không thể nghi ngờ, làn tóc xanh rủ xuống trước người, khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy cảm xúc.

Ban đầu là tấu Thất huyền cầm, dùng để thư giãn tinh thần, đằng sau còn có tiêu ngọc, đàn nhị hồ, dùng để thăng hoa cảm tình.

Nếu cảm xúc lên cao, Linh Nga còn có thể đánh trống và thổi kèn xô-na, mấy nhạc cụ mà nàng vừa học không lâu...

Bối cảnh âm nhạc vào vị trí, ba bình rượu ngon vào miệng;

Cảm xúc cứ dần dần đi lên.

Lý Trường Thọ chú ý chọn điểm để vào, đầu tiên là hỏi Giang Lâm Nhi khoảng thời gian này ở bên ngoài trôi qua như thế nào. Hắn lấy thân phận đệ tử thỉnh giáo, để quý trọng một đoạn cảm tình thì nên làm như thế nào.

Linh Nga nghe một hồi sắc mặt phức tạp.

Sư huynh thật sự không hiểu sao?

Ngươi rõ ràng mới là người trong nghề!

Nếu không phải sư tổ trở về, Linh Nga thật không biết, nên đối diện với sư huynh như thế nào...

Sự việc ở thành đông, thật sự làm nàng tâm hoảng ý loạn, hiểu ra nhiều điều nhưng lại phiền muộn vì bản thân mình vô dụng, lúc ấy trong lòng chỉ có một cảm giác là vô cùng bối rối.

Cũng bởi vậy, Linh Nga càng thêm lo lắng, vạn nhất sư huynh ngày nào đó thú tính đại phát thì có bao nhiêu nữ tử có thể chống đỡ được mị lực của sư huynh.

Cũng còn tốt, tính tình sư huynh không phải như vậy, cảm thấy đạo lữ là phiền toái...

Đại khái đây chính là điều sư huynh thường nói, có mất mới có được.

Linh Nga tâm sự nặng nề, tiếng đàn cũng vô cùng nặng nề, không bao lâu, chợt nghe Giang Lâm Nhi yếu ớt thở dài, nói đến chuyện cũ năm đó...

“Ta cùng Vong Tình là nhập môn cùng nhau.

Gặp mặt mấy lần, ta cảm thấy y rất đẹp trai, y cũng cảm thấy ta tạm được, thường xuyên gặp nhau nên đã động tình...”

Mặc dù chuyện xưa này đã xảy ra từ nhiều năm trước, nhưng nói thời gian nảy sinh, thì cũng không dài lắm.

Năm đó cả hai rất đơn thuần, vô tư, chưa phát hiện tiên lộ tịch mịch, trước cây hoa đào, tình ngay lý gian, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, đã cùng nhau vượt qua xuân hạ thu đông...

Giang Lâm Nhi nói xong, liền nói đến năm đó vì sao lại cùng Vong Tình thượng nhân tách ra.

Một bên tiếng đàn thay bằng tiếng tiêu, Linh Nga nhắm mắt thổi, cảm xúc dâng trào.

Chỉ là nghe vài câu, Lý Trường Thọ đã hoàn toàn rõ ràng.

Bên trong cố sự của tiểu sư tổ Giang Lâm Nhi không có những nhân tố cẩu huyết như “Tuesday”, “Người yêu như quần áo”, đơn giản chỉ là tính cách khác nhau.

Nếu phải tổng kết bằng hai chữ, vậy chỉ có thể là “quá yêu”.

Nếu muốn hỏi tâm tình Giang Lâm Nhi lúc này, cũng chỉ có thể là “rất hối hận”.

“Ta lúc ấy không nên đùa nghịch, y đâu hiểu cái gì là dỗ dành phụ nữ?

Y nghe được lời nói ấy của ta, là lời nói nhảm trong lúc tức giận, y khóc, còn đem đạo hiệu đổi thành Vong Tình...”

Giang Lâm Nhi nói đến đây, cũng không chịu được thở dài một cái:

“Về sau y độ kiếp, rồi phi thăng.

Ta cũng không có mặt mũi nào mà đi tìm y, cảm thấy giống như là chính mình đi níu kéo y vậy.

Được rồi, được rồi, đã bỏ lỡ rồi thì bỏ qua.”

Ánh mắt nàng tràn đầy thất lạc.

Lý Trường Thọ tổng kết lại, chuyện xưa của Vong Tình thượng nhân cùng Giang Lâm Nhi rất đơn giản.

Năm đó, Vong Tình thượng nhân cùng Giang Lâm Nhi có tình cảm, cũng đã thổ lộ tâm ý, nhưng Vong Tình thượng nhân chấp nhất với tu hành, dần dần xa cách đoạn tình cảm này.

Giang Lâm Nhi vốn là kiêu ngạo, khụ, vốn là tính tình hiếu thắng, nhịn không được đi tìm Vong Tình thượng nhân chất vấn việc này, Vong Tình thượng nhân chỉ nói là nàng hãy đợi y, chờ y sau khi thành tiên sẽ đền bù Giang Lâm Nhi.

Giang Lâm Nhi trong cơn tức giận, đã nặng lời nói “không cần quay lại”.

Vong Tình thượng nhân xem lời nói nhảm như là lời nói thật, chán nản, sửa lại đạo hiệu, độ kiếp phi thăng, trở thành Vong Tình thượng nhân của Độ Tiên môn như bây giờ...

“Sao lại giống tình yêu học đường ở kiếp trước vậy nhỉ”.

Lý Trường Thọ cảm khái, ấm giọng nói theo:

“Sư tổ, có ít người một khi bỏ lỡ sẽ không còn rồi, nhưng có ít người lại là có thể theo đuổi lại.”

“Hừ, dựa vào cái gì ta phải theo đuổi lại?”

Giang Lâm Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ vỗ bản giáp trên người, say khướt hô câu:

“Ngươi sợ sư tổ ta không có người nào thích hay sao?

Những hồ bằng cẩu hữu kia của ta, có mấy người còn muốn cùng ta kết thành đạo lữ đây này!”

Một bên Tề Nguyên thoáng có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói câu:

“Đại đạo mới là bản chân, tu đạo mặc dù coi trọng pháp tài lữ địa, nhưng sư phụ, đồ nhi các ngươi xem sự tình đạo lữ quá mức trọng yếu.”

Linh Nga không chịu được nên thổi loạn tiết tấu, che miệng để không cười thành tiếng.

Giang Lâm Nhi khóe miệng cong lên:

“Ngươi là người không có tư cách nhất nói câu này nha, lão Nhị ngốc.”

“Ách!”

Tề Nguyên lão đạo không chịu được lấy tay che mặt, nhớ tới chuyện xưa của mình, yên lặng tự rót một chén rượu.

Bên cạnh Linh Nga đã cầm lấy đàn nhị hồ, nhưng bị sư huynh trừng mắt, rất nhanh đổi thành đàn tranh.

Lý Trường Thọ vội vàng kéo lại tôn nghiêm cho sư phụ, cười nói:

“Người có thất tình lục dục mới là người, đại đạo ngàn vạn chân ý, nhưng chung quy lại là hướng tới bản chất của thiên địa.

Đây đều là nhân chi thường tình, sư phụ ngài không cần quá mức để ở trong lòng, bản thân tu đạo đã là một việc tràn đầy niềm vui, đây chính là ngài dạy đệ tử.”

Thuận theo, Lý Trường Thọ liền chuyển hướng chủ đề, nghiêm mặt nói:

“Sư tổ, nếu nói như vậy thì trong lòng Vong Tình thượng nhân cũng hẳn là có người mới đúng.”

“Ta không biết nha, quản hắn có hay không!”

Giang Lâm Nhi trợn trắng mắt:

“Ta quyết định, Tiền Thế Lệ kia không cần cũng được, lần này coi như trở về xem các ngươi!”

Linh Nga lập tức hơi nghi hoặc một chút không hiểu, nàng có thể cảm giác được, sư tổ rõ ràng là thích Vong Tình thượng nhân.

Lý Trường Thọ đối Linh Nga truyền thanh nói câu:

“Đặt Tiền Thế Lệ trên bồ đoàn kia, giả bộ không cẩn thận làm rơi xuống.”

Linh Nga có chút không hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời sư huynh.

Lý Trường Thọ tiện tay thu dọn bát đũa trên bàn, đứng lên nói:

“Sư tổ, ngày hôm nay cũng không có việc gì, ngài nghỉ ngơi trước đi.”

Tề Nguyên lão đạo cũng đứng lên nói:

“Đệ tử ngày mai lại đến nghe sư phụ giáo huấn, sư phụ ngài uống say rồi.”

“Hừ, chút rượu ấy tính là gì!”

Giang Lâm Nhi lơ đễnh nói câu, đáy lòng yếu ớt thở dài, không khỏi có chút thất lạc.

Tề Nguyên, Lý Trường Thọ cùng Linh Nga cùng nhau cáo từ rời đi, Giang Lâm Nhi cũng lưu lại nhà cỏ của Linh Nga để nghỉ ngơi.

Ra khỏi phòng, Tề Nguyên căn dặn hai người không nên gây họa trước mặt sư tổ, rồi đi ra chỗ có hai cái lỗ lớn hình người, nhưng trận pháp bên trong nhà cỏ đã được Lý Trường Thọ tu bổ lại.

Lý Trường Thọ cùng Linh Nga liếc nhau;

Linh Nga nháy mắt mấy cái, Lý Trường Thọ cười không nói, Hùng Linh Lỵ đã ăn hết non nửa chỗ thịt nướng cũng đứng lên, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Linh Nga nhỏ giọng hỏi.

Lý Trường Thọ truyền âm nói:

“Mấy ngày tới, muội cùng Linh Lỵ ở lại phòng bài bạc bên kia, không cần đến đây.

Trong vòng ba ngày, tất thấy kết quả.”

Linh Nga cái hiểu cái không, hơi nghi hoặc một chút nhưng không dám hỏi nhiều.

Hùng Linh Lỵ nhu thuận gật đầu, dù sao cũng không cần suy nghĩ nhiều, Hải thần đại biểu ca nói cái gì, nàng làm cái đó.

Từng người, từng người rời đi, một khắc trước bên hồ còn vô cùng náo nhiệt, rất nhanh đã vắng vẻ.

Bên trong nhà cỏ, Giang Lâm Nhi yếu ớt thở dài, đưa tay vỗ vỗ cái trán, trên mặt mang theo mấy phần ảo não.

Nàng không chịu được có chút ủ rũ, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“A, lại làm hỏng...

Giang Lâm Nhi ngươi giả vờ cái gì, trực tiếp đáp ứng chẳng phải xong à...

Hả?”

Giang Lâm Nhi xoay mình nằm sấp, đột nhiên thấy được một hộp gấm nho nhỏ được đặt ở trong góc, vẫy tay đem hộp gấm hút tới, mở ra xem...

Một giọt nước mắt hình dạng bảo châu, một dòng chữ nhỏ xinh.

“Hướng dẫn sử dụng Tiền Thế Lệ”

“Hừ! Coi là như vậy thì ta sẽ dùng sao?”

Giang Lâm Nhi hừ một tiếng, đem hộp gấm đẩy ra, ôm cánh tay ngồi ở kia, ánh mắt mang theo mấy phần quật cường.

Một lát sau...

“Ta liền nhìn một chút xem đây là cái đồ vật gì.

Không sai, thuần túy chỉ là hiếu kì xem thứ này rốt cuộc là cái gì!”

Bên trong đan phòng, Lý Trường Thọ ngồi xuống trước lò luyện đan;

Hắn còn chưa bắt đầu khởi động cấm chế của đan lô thì đã cảm ứng được ở bên hồ có một tia đạo vận quen thuộc chợt lóe lên rồi biến mất bên trong hộ sơn đại trận.

Mặc dù biết sư tổ là một nữ tử ngạo kiều, nhưng nhanh như vậy đã thuyết phục nàng thành công, cũng thực sự là...

“Đủ lợi hại.”

...

Cùng lúc đó, ở phía đông Đông Hải, tại thành Thiên Nhai Hải Giác, bên trong Thiên Nhai Các.

Địa điểm nổi tiếng ngộ đạo trước đây bị thổi bay nóc nhà —— Thiên Nhai Các, giờ phút này đã hoàn toàn phục hồi như cũ.

Bên trong nhã gian ở tầng cao nhất, một thanh niên ngồi một mình tự uống rượu.

Ngoài cửa sổ tinh hải rực rỡ, xung quanh tiếng đàn du dương;

Gã thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng thở dài.

“Nhạc Nhạc...

Ai, Nhạc Nhạc.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã nghĩ đến bộ dáng con của chúng ta sau này, nàng đang ở đâu, rốt cuộc phải đi đâu để tìm nàng.”

Có một lão giả lách mình đi vào, quỳ một gối xuống.

“Thiếu Các chủ, thuộc hạ đã đi Đông Hải Long cung nghe ngóng, Khương Tư Nhi công chúa điện hạ, xác thực có một người bạn thân tên Kha Nhạc Nhi.”

“Cái gì?”

Thanh niên này lập tức kích động đứng lên, bàn ghế đều bị gã đụng bay:

“Thật, thật sự có sao? Quá tốt rồi!”

“Thiếu Các chủ ngài không nên quá kích động.

Thuộc hạ tìm hiểu qua, người bạn thân này của Khương Tư Nhi điện hạ, bởi vì trước đó gây chuyện, hình như đã bị trưởng bối trong nhà gọi trở về.

Thuộc hạ vô năng, chưa thể tìm hiểu được nhiều tin tức.

Thiên Nhai Các chúng ta mặc dù trải rộng mấy chục đại thiên thế giới, nhưng... ba ngàn thế giới thực quá nhiều, quá lớn, có quá nhiều địa phương chúng ta chưa thể tiến vào.”

Thanh niên này không chịu được lùi lại hai bước, như là mất hồn lạc phách.

“Nàng, nàng đã đi rồi sao?”

Lão giả kia cười khổ nói:

“Thiếu Các chủ, ngài như vậy sẽ dọa chạy nữ hài tử nhà người ta.”

“Lão Lương, ngươi đã thấy ta động tâm với nữ tử nào chưa?”

Thanh niên này yếu ớt thở dài, lời nói:

“Biện Trang ta tu hành hơn hai ngàn năm, mẫu thân vì ta an bài một nhóm thị nữ mỹ mạo nhu thuận.

Nhìn các nàng, ta như đối mặt với tờ giấy trắng, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Nhưng Nhạc Nhạc là khác biệt, Nhạc Nhạc nàng... nàng không giống nữ tử bình thường, mỗi tiếng nói cử chỉ, đều rất đặc biệt...”

Biện Trang yếu ớt thở dài, chậm rãi dựa vào bình phong ngồi xuống, chân trái co lên, tay trái khoác lên trên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp, hai mắt tràn đầy mê ly, trong miệng không ngừng ngâm nga...

“Thiên ~ nhai nha, hải ~ giác ~ “

Lão giả kia không chịu được ngẩng đầu lau mồ hôi trán, biết Thiếu Các chủ nhà mình đã động tâm thật rồi.

Chính là không động thì thôi, khẽ động là kinh người, bắt đầu tự tìm cái chết.

Cuối cùng lão phu nhân cũng có thể an tâm một chút!

Thiếu Các chủ thân là chủ nhân tương lai của Thiên Nhai Các, đã hai ngàn tuổi, nhưng vẫn còn thuần dương, điều này thực sự... làm cho người ta chê cười...

“Thiếu Các chủ, đại hôn của Ngao Ất điện hạ vào mười hai năm sau, Thiên Nhai Các chúng ta cũng có một phong thiệp mời, trước đó ngài còn do dự nên đi hay không.

Không bằng, đi thử vận khí một chút, nói không chừng đến lúc đó, vị đạo hữu kia lại xuất hiện.”

“Ừm?”

Biện Trang run lên, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, vui vẻ nói:

“Nhanh! Để mẫu thân đại nhân phái người đưa quần áo tốt nhất qua cho ta!”

“Thiếu Các chủ ngài đừng nóng vội, còn gần mười hai năm nữa.”

“Không, bây giờ ta sẽ đi Đông Hải Long cung đợi!”

Biện Trang hai mắt lóe ra tinh quang:

“Không chỉ là quần áo, còn phải có thực lực!

Không sai, ta thân là nam nhân, thực lực quá thấp thì làm sao bảo hộ Nhạc Nhạc? Bảo mẫu thân đưa linh bảo của ta để quên ở nhà qua luôn!

Đúng rồi, chuẩn bị một phần hậu lễ đưa qua cho Long Cung!

Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị đi!”

“A! Vâng, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.”

Lão giả kia lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng khom người rút đi.

...

Thiên đình, Nguyệt Lão điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.