Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 250: Chương 250: Tiểu nguyệt lão của Độ Tiên môn Nhân giáo (2)




Dịch: Vì anh vô tình

***

Có một câu người ta thường nói.

Là giấu giữa thiên địa, giấu ở bên trong bát đũa, giấu cả trong cát bụi...

Mà thôi, không nói nhiều, có nói nhiều, cảnh giới của các ngươi nhất thời cũng không tiêu hóa được.”

“Oa...”

Hai bàn tay to của Hùng Linh Lỵ ôm lấy gương mặt tinh xảo của mình, tromg mắt lóe ra vẻ sùng bái.

Mà Linh Nga thì khẽ nhếch miệng nhỏ, có chút si mê mà nhìn sư huynh nhà mình...

Nàng rất thích sư huynh tùy tiện nói một việc, đều có thể giảng giải nhiều đạo lý như vậy!

Tất nhiên, lời này cũng không thể nói thẳng.

Màn đêm đã đến, trăng sáng sao thưa.

Lý Trường Thọ để cho Hùng Linh Lỵ đi bắt một con linh thú tới, ở hiện trường giảng giải bí tịch 'Thọ đinh giải thú', vì Linh Nga và Hùng Linh Lỵ mở ra cấp độ ăn uống mới ở Hồng Hoang.

Bên này mọi người đang ăn vui, thì một đạo thân ảnh cao năm thước cưỡi mây đến bên ngoài Tiểu Quỳnh phong. Gã nhìn trái phải không có người, liền lách mình vào đại trận ngăn cách đã được âm thầm thăng cấp của Tiểu Quỳnh phong, lạc tới bên bờ hồ.

Ấy?

Tửu Ô nhìn thấy Lý Trường Thọ đang cùng Linh Nga, Hùng Linh Lỵ ăn như gió cuốn ở bên hồ, hơi ngạc nhiên một chút.

“Hiếm thấy quá, Trường Thọ vậy mà không phải trong đan phòng bên kia.”

Vị đạo nhân lùn hơi do dự, nhưng vẫn cưỡi mây rơi xuống.

Lần này lão đã đáp ứng vị trưởng lão kia, khoe khoang tới tận trời, nên làm thế nào cũng phải hoàn thành việc này!

Lý Trường Thọ thấy trên người của Tửu Ô có một chút do dự, thì nói với Linh Nga và Linh Lỵ vài câu, rồi chủ động đi tới đón Tửu Ô sư bá.

Vừa gặp mặt, Lý Trường Thọ đã thấy trong ánh mắt của Tửu Ô sư bá lập loè một chút sự mờ ám.

“Sư bá, có phải là Vong Tình tổ sư bá và sư tổ nhà ta xảy ra chuyện gì?”

“Không có không có, “ Tửu Ô vội vàng lắc đầu, lão cũng biết chính mình tại trước mặt người sư điệt này, không cần quanh co lòng vòng...

Quanh co lòng vòng ngược lại càng dễ bị an bài.

Tửu Ô liếc nhìn tái phải, nhỏ giọng nói: “Trường Thọ à, mấy tháng này, Hùng Tâm đan cung cấp cho Bách Phàm điện, ngươi có phải đã ngừng rồi không?”

“Ừm, không sai, “ Lý Trường Thọ cười nói, “Gần nhất đang chuẩn bị độ kiếp, ít luyện đan một chút.

Hơn nữa, căn cứ vào lời nói của ngoại vụ trưởng lão, đã hai tháng, không có trưởng lão, hay chấp sự đi Bách Phàm điện đổi Hùng Tâm đan, nên đệ tử đã ngừng cung ứng Hùng Tâm đan.

Theo lý thuyết, lúc này ở bên trong Bách Phàm điện còn có Hùng Tâm đan tồn kho mới đúng.”

“Cái này, “ Tửu Ô cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, “Thật ra vẫn còn trưởng lão có nhu cầu dùng Hùng Tâm đan, chỉ là trở ngại... Trở ngại mặt mũi...

Ân, ngươi hiểu.”

Lý Trường Thọ lạnh lùng nói: “Sư bá là vì Hùng Tâm đan nên mới đến đây?”

“Không sai, “ Tửu Ô gật nhẹ đầu, cười nói, “Chúng ta có một vị trưởng lão, gã có một người bạn...”

“Cho, “ Lý Trường Thọ lấy ra một bình ngọc, thở dài, “Một bình Hùng Tâm đan sau cùng, tổng cộng ba mươi viên, sư bá ngươi nhất định phải trân trọng.”

Mặt của Tửu Ô lập tức đầy sự vui vẻ, nhận lấy bình ngọc, từ trong ống tay áo lấy ra hai cái bảo nang.

“Đây là tạ lễ của vị trưởng lão kia, lần này sư bá không cần phần nào...

Ôi chao? Đợi chút, một bình cuối cùng?

Sư điệt, sau này ngươi sẽ không luyện chế Hùng Tâm đan à?”

“Không sai, “ Lý Trường Thọ nói, “Trước đây đã mấy lần nói không luyện Hùng Tâm đan, nhưng mỗi lần đều bị ân tình dây dưa quấy nhiễu.

Tối thiểu trước khi độ kiếp, đệ tử sẽ không luyện chế những đan dược vô dụng này nữa.”

Tửu Ô nghe vậy mặt lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Việc này cũng trách ta, được, sau này ngươi không cần phải lo lắng, ta cũng không nhận những chuyện như vậy nữa!”

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng buông xuống việc nho nhỏ này.

Chuyện nhân duyên, can thiệp số mệnh, như hắn thường giáo huấn Linh Nga, thật ra có nhân quả rất lớn.

Hùng Tâm đan nếu như là để trợ giúp những lão tiên nhân kia, để bọn họ có được hùng tâm, tìm về tự tin, tái tạo lại thanh xuân thứ hai, vậy dĩ nhiên là thiện duyên, việc thiện;

Dù không có công đức, cũng có thể kiếm được rất nhiều ân tình.

Nhưng Hùng Tâm đan một khi bị đưa đi dùng để 'Ăn cướp tiên nữ trắng trợn', 'Ám bách tiên nam' thì loại sự tình này chính là ác quả.

Hiện nay, hắn dựa vào độ kiếp lấy cớ này kết thúc hoàn toàn việc này, cũng sẽ không đắc tội với ai...

Lý Trường Thọ đưa tiễn xong Tửu Ô, lại nhớ đến làn điệu Linh Nga thường hát, thì cất giọng, bước đi tới phòng luyện đan.

【 Kể từ mai, làm một tên luyện khí sĩ cần cù

Tu đạo, luyện đan, cố gắng trường sinh

Kể từ mai, quan tâm linh thụ và đậu tiên

Bần đạo có một tòa Tiểu Quỳnh phong, mặt hướng về phía Thiên đình, xuân về hoa nở 】

'Rốt cuộc bắt đầu từ ngày mai, không cần làm Tiểu Nguyệt lão của Độ Tiên môn.'

Lý Trường Thọ nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, mới vừa đả tọa trước lò luyện đan, chuẩn bị luyện chế một lò đan dược 'Đặc hiệu' cho Linh Nga dùng khi độ kiếp, thì trong lòng đột nhiên có chút rung động.

Có khách tới Hải thần miếu.

Thần niệm rơi vào một chỗ tượng thần trên miếu, lập tức thấy được bóng lưng quen thuộc của vị kia...

Đông Mộc Công.

Lý Trường Thọ cẩn thận phân biệt khí tức của Đông Mộc Công, chú trọng chi tiết so sánh, xác định là bản thân Mộc Công bản, mới mở ra đạo nhân giấy dưới mặt đất. Hắn lấy bộ dáng lão thần tiên mặt mũi hiền lành hiện thân, cùng Mộc Công hàn huyên vài câu.

Lần này, Mộc Công không ngồi, cũng không muốn uống trà, ngược lại kéo Lý Trường Thọ đến trong xó xỉnh, cười he he...

Hắn sao lại có cảm giác, Mộc Công ngày hôm nay, tương lai là thuần dương Kiếm Tiên Lữ Đồng Tân, có một chút...

Không đứng đắn?

“Hải thần, đoán thử xem lần này ta mang đến cho ngươi cái gì?”

Ý chỉ chính thức bổ nhiệm thần vị ư?

Không đúng, nếu như là bổ nhiệm, vậy chắc phải gióng trống khua chiêng, tiên quang gia trì, dàn nhạc đi theo!

Đây là cơ hội tốt để Thiên đình biểu lộ ra uy nghi,không thể lãng phí như vậy.

Vậy còn có thể là cái gì?

Chẳng lẽ lại...

Lý Trường Thọ cười nói: “Chắc không phải bảo vật tái tạo đạo khu đâu nhỉ?”

“Không phải vậy, “ Mộc Công nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Bảo vật như vậy phần lớn không quá trân quý, nhưng vô cùng thưa thớt hiếm thấy, hơn nữa cũng không ai có ý muốn đi sưu tập, cho nên tương đối khó tìm.

Lần trước, Hải thần không phải hỏi, Thiên đình có linh dược mà hiệu quả cùng loại với Tương Tư bảo thụ hay sao?”

Trong lòng Lý Trường Thọ đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.

“Đúng...”

“He he, cho ngươi xem cái tiểu bảo bối!”

Mộc Công đưa tay đút vào trong ống tay áo lớn sờ nhẹ, lấy ra một vật làm Lý Trường Thọ có chút quen mắt, là bồn hoa nhưng nhỏ đi rất nhiều...

Vật này nồng đậm Thiên đạo công đức, và đại đạo đạo vận huyền diệu...

Đây không phải!

Thứ lúc trước, mà lần thứ nhất gặp được lão thiết Nguyệt lão trong mộng cảnh, Nguyệt lão đã cầm đâm mình sao, là Tương Tư bảo thụ!

Lý Trường Thọ còn đang sững sờ, Mộc Công đã mang tiểu bảo thụ nhét vào trong tay Lý Trường Thọ, cười nói:

“Lúc ấy bệ hạ nghe vật mà Hải thần ngươi muốn có, liền vung tay lên, lên đường —— cho một gốc để Trường Canh ái khanh dùng công đức bồi dưỡng, đưa đi ngay cũng được.

Trước đó bởi vì bảo thụ không được bồi dưỡng tốt, nên mới giấu diếm Hải thần đạo hữu.

Ngày hôm nay cuối cùng đã thành, ta ngay trong đêm tới chỗ Nguyệt lão lấy đưa tới cho đạo hữu!”

Nối xong, Đông Mộc Công vỗ vai Lý Trường Thọ, “Đạo hữu, đây là trọng khí của Thiên đạo, sau này sẽ là linh bảo công đức, càng là long ân của bệ hạ long đó!”

Lý Trường Thọ:...

“Ta!”

“Ừm?”

“Đa tạ, “ Lý Trường Thọ bưng tương tư Tiểu Bảo cây tràn đầy công đức, lộ ra cảm kích, cắn răng mỉm cười, “Đa tạ bệ hạ ân điển*!

* ân điển: chấp thuận, thành toàn...

Thần ở đây, xin cảm tạ bệ hạ!”

Đông Mộc Công lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, “Vậy ta liền trở về, bảo vật này...

Thiện dùng, thiện dùng nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.