Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 229: Chương 229: Tình định sư huynh




Editor:HamNguyet

Trong tay Đoan Mộc Trường Thanh vẫn chuyển động bình đan không dừng lại, nhìn Tần Lạc Y bị Đại sư huynh ôm vào trong lòng, đáy mắt có u quang khó lường chớp động.

“Đại sư huynh, ngươi...” Tần Lạc Y kinh hỉ vì Hỗn Nguyên Thiên Châu rốt cục không hề tác quái, nghe vậy đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.Tròng mắt có quang hoa lưu chuyển.

Phượng Phi Ly nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi kia, làm cho hắn lưu luyến, có chút không tha buông tay.Để cho nàng chọn một người.Nàng lại nói một người cũng không buông tay.Thật sự là tham lam a!

Buổi tối ngày đó, tuy rằng thân thể rời đi, nhưng tâm lại không có cách nào khác rời đi, biết Nhị sư đệ vẫn không đi ra, thần thức hắn liền nhịn không được nhẹ nhàng đi qua.Lời nói của nàng cùng Nhị sư đệ, hắn đều nghe được, một chữ cũng không thiếu.

Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.Có mất mát, có vui mừng, có ảo não, cũng có một tia thoải mái, cuối cùng, tất cả đều hóa thành vô tận lo lắng.Nàng bị Bạch Y chế trụ không thể thoát ra, cái loại cảm giác bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị người quản chế, làm cho tâm hắn như muốn vỡ ra, khi đó hắn đột nhiên hiểu được, hắn chỉ cần nàng còn sống!

Nâng mắt nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh, Đoan Mộc Trường Thanh cũng đang nhìn hắn, trong mắt có thần sắc dứt khoát.Hai người yên lặng đối diện một lát.

“Ta sẽ ở lại bên người Y nhi, mặc kệ người nàng chọn là ai!” Năm ngày trước, cũng ở trong này, Đoan Mộc Trường Thanh nói với hắn như vậy, ngôn từ leng keng hữu lực, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc còn.

Quyết định của hắn(ĐMTT) làm cho hắn(PPL) rung động.Sau đó, hắn phát hiện chính mình không tiêu sái như tưởng tượng, biết rõ Nhị sư đệ đã quyết định ở lại bên người nàng, hắn vẫn không thể buông tay.

“Y nhi, nếu quyết định thích hai người chúng ta, về sau không được hối hận!” Phượng Phi Ly nhìn phượng mâu xinh đẹp của nàng, tràn ra tươi cười yêu nghiệt lần nữa.

Mặc kệ nàng thật sự yêu thích không muốn buông tay hai người bọn họ cũng tốt, hay bởi vì nguyên nhân Hỗn Nguyên Thiên Châu...Nếu hắn đã hãm sâu không thể tự kềm chế, nàng lại tiếp nhận cảm tình của hắn rồi, hắn sẽ không cho phép nàng buông tay.

Thôi.Dù sao trên Huyền Thiên đại lục, cường giả vi tôn, bên người một nữ tu có hai bạn lữ song tu, thậm chí nhiều hơn hai người, tuy rằng cực nhỏ, nhưng không phải không có.Chẳng qua Y nhi cùng các nàng không giống nhau, nữ tu đồng thời có được hai bạn lữ song tu trở lên, tu vi đều cực kỳ cường đại, thế lực khổng lồ, nam tu đi theo các nàng, bình thường đều có tâm tư riêng.

Thật không ngờ có một ngày, Phượng Phi Ly hắn cũng sẽ bởi vì quá mức thích một người, mà nguyện ý cùng nam tử khác cùng nhau có được nàng...Hơn nữa người này, còn là sư đệ chính mình.

Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh hiện lên một chút ám sắc, rũ mí mắt xuống, bất quá rất nhanh hắn lại nâng mắt lên, nhìn trên mặt Y nhi toát ra vẻ khiếp sợ rõ ràng, khóe môi hơi hơi cong lên, trong mắt hàm chứa một chút ôn nhu cơ hồ có thể chết chìm người.

Tần Lạc Y thật sự bị kinh sợ.Kinh ngạc nhìn Đại sư huynh lại nhìn Nhị sư huynh, trong lòng kinh hoàng không thôi, có chút hoài nghi chính mình ở trong mộng, nên mới sinh ra ảo giác.

“Y nhi, hiện tại sẽ không hối hận đi?” Nhìn nàng nãy giờ không nói gì, Phượng Phi Ly nguy hiểm nheo mắt lại, tươi cười bên môi trở nên vô cùng tà tứ.

Nàng tu luyện Vô Tướng Đại Pháp của Bạch Y, không cần song tu cũng có thể tấn giai...Hối hận, cũng không phải không có loại khả năng này.

Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh cũng hiện lên hồ nghi, đáy lòng xuất hiện một tia bất an, ánh mắt tối đen bình tĩnh nhìn nàng: “Y nhi, không được hối hận.”

Trên mặt Tần Lạc Y tràn ra một chút tươi cười sáng lạn, đồng tử như hắc thạch rực rỡ, đôi mắt cong cong, hơi động, liền phong tình vạn chủng, nàng vươn hai tay, một bàn tay cầm tay Phượng Phi Ly, một bàn tay cầm tay Đoan Mộc Trường Thanh: “Ta cao hứng còn không kịp, như thế nào sẽ hối hận?”

Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh buông lỏng, trở tay đem bàn tay nàng mềm nhẵn cầm lấy, gắt gao, sợ rằng nếu buông tay, dường như hắn sẽ mất đi nàng.Phượng Phi Ly cũng đem tay nàng cầm lấy, đột nhiên nhịn không được khụ lên, sắc mặt vốn tái nhợt, càng thêm tái nhợt.

“Đại sư huynh, ta đã luyện ra đan dược, chàng nhanh đi chữa thương đi.” Tần Lạc Y nhìn hắn như vậy, thập phần đau lòng, lấy lại bình đan từ trong tay Nhị sư huynh, nhét vào trên tay hắn lần nữa.

*(Đổi xưng hô của TLY nha,vì giờ đã xác định mối quan hệ rồi)*

Phượng Phi Ly liếc nhìn nàng một cái, nhìn đến trong mắt nàng lo lắng, bên môi gợi lên một chút tươi cười sung sướng.Mở nắp bình đan ra, một cỗ đan hương thập phần nồng đậm xông vào mũi, đem đan đổ ra, hắn không khỏi ngẩn ra.

“Đây là...Thập nhị giai đan dược!”

Đoan Mộc Trường Thanh cũng nhìn ra, đây đâu phải cửu giai cực phẩm đan dược, rõ ràng là thập nhị giai đan dược!

Tần Lạc Y nở nụ cười, phượng mâu sáng quắc sinh huy, đáy mắt có một chút quang mang đắc ý chợt lóe rồi biến mất.

“Đan dược này nàng lấy từ nơi nào?” Đoan Mộc Trường Thanh nhíu mi hỏi nàng, trong mắt có nghi hoặc.Thập nhị giai chữa thương đan, không thấy trên Bồng Lai tiên đảo, một viên đan dược này ít nhất trăm ngàn lượng bạc.

Phượng Phi Ly cũng thực khiếp sợ, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, một ngày hôm nay, nàng đều không ra khỏi Phiêu Miểu Tông, viên thập nhị giai chữa thương đan, nàng chỉ có thể được đến từ lúc trước.Không nghĩ tới nàng cư nhiên đem đan dược quý trọng như vậy lấy ra cho hắn dùng.

Tiếu nhan Tần Lạc Y nhất thời suy sụp, có chút bất mãn liếc nhìn bọn họ một cái, hừ nhẹ nói: “Cái gì là ta lấy được từ nơi nào, chẳng lẽ ta không thể luyện ra được sao?”

Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly bị chấn động hoàn toàn không nói gì.Nguyên bản nghĩ đến nàng có thể luyện chế cửu giai cực phẩm đan dược, đã đủ biến thái, không nghĩ tới ngay cả thập nhị giai cực phẩm đan dược nàng cũng luyện ra đến.

Ở Huyền Thiên trên đại lục, tuy rằng thập nhị giai luyện đan sư so với thập tam giai luyện đan sư nhiều hơn một chút, nhưng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Thật sự do nàng luyện?” Phượng Phi Ly cầm đan dược, ở trong tay lăn qua lộn lại nhìn nhìn, trên mặt vẫn có chút không tin.

Tần Lạc Y trừng hắn, sau đó khẽ nhếch cằm nói: “Trừ bỏ ta, trên Bồng Lai tiên đảo này còn có ai có thể luyện ra thập nhị giai đan dược sao?”

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hai mặt nhìn nhau.

“Mộ Dung Tuyệt bại trong tay nàng, thực không oan!” Thật lâu sau, Đoan Mộc Trường Thanh cười vang nói.

Sắc mặt Phượng Phi Ly tái nhợt bởi vì quá mức khiếp sợ cùng hưng phấn, hồng nhuận không ít.Nhịn không được đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nàng, mặt mày mỉm cười nhẹ giọng nỉ non: “Y nhi, nàng thật đúng là bảo bối!”

Tần Lạc Y đẩy tay hắn ra, cười thúc giục hắn nhanh chóng đi chữa thương.Phượng Phi Ly đứng dậy, cầm bình đan tiến vào tu luyện thất, có thập nhị giai đan dược, nhiều nhất hơn nửa tháng, thân thể hắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.

“Vô Tướng Đại Pháp quả nhiên là thứ tốt, Hỗn Nguyên Thiên Châu thật sự bị nó chế trụ.” Đại sư huynh rời đi sau, Tần Lạc Y nhịn không được vui mừng nói với Đoan Mộc Trường Thanh.

Đoan Mộc Trường Thanh tinh tế hỏi một phen.Biết nàng vừa rồi ở bên người Đại sư huynh, Hỗn Nguyên Thiên Châu một tia dị tướng cũng không phát sinh, hắn vừa mừng vừa sợ, mâu quang sáng ngời, lấy thân thử, đem Tần Lạc Y hôn đến thở gấp, xụi lơ trong lòng hắn.

Sự thật lại chứng minh lần nữa, ý thức của nàng rõ ràng, Hỗn Nguyên Thiên Châu không thể tiếp tục khống chế tình dục của nàng.Nhìn vẻ mặt Nhị sư huynh tà tứ, ánh mắt lửa nóng sáng ngời, Tần Lạc Y hối hận vô cùng.

Tuy rằng Hỗn Nguyên Thiên Châu không khác thường, bất quá thân thể nàng khát vọng lại hoàn toàn bị Nhị sư huynh khiêu khích ra, thập phần hư không, có một loại xúc động hy vọng bị lấp đầy, nếu nơi này không phải động phủ Đại sư huynh, nàng thật sự muốn liều lĩnh đem Nhị sư huynh áp đảo, hung hăng đem hắn chà đạp một phen, nhìn hắn còn dám đắc ý cuồng vọng nữa hay không.

Trên một cây đại thụ xa xa, một đạo thân ảnh bạch y lẳng lặng ẩn trong cành lá xanh tươi nồng đậm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nữ tử tựa trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh, mặt phiếm rặng mây đỏ, mâu quang liễm diễm, đôi mắt sâu thẳm giống như vừa nhìn vô tận đại hải mênh mông.

Khi hắn ánh mắt dừng trên cánh môi đỏ sẫm kiều diễm, trong ánh mắt sâu thẳm đột nhiên có một chút quang mang chói mắt chợt lóe rồi biến mất, vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa bạc môi chính mình, trong mắt hiện lên một chút nóng rực.

Mà hai người Tần Lạc Y cùng Đoan Mộc Trường Thanh, không chút nhận thấy được trên cành cây xa xa còn có một người, hơn nữa đem một màn bọn họ hôn triền miên nồng nhiệt vừa rồi thu hết vào đáy mắt.

Đại Hắc cùng Hắc Đế biến mất gần nửa tháng như cuồng phong từ bên ngoài vọt lại đây, hướng chỗ Phượng Phi Ly bế quan mà đi.Đại Hắc nghiến răng nghiến lợi không ngừng nhớ kỹ tên Phượng Phi Ly, thần sắc Hắc Đế cũng thực không dễ nhìn.

Phượng Phi Ly bị thương rất nặng, cho dù có thập nhị giai đan dược, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không có khả năng năng xuất quan, hơn nữa lúc này không thể bị quấy rầy.

“Các ngươi làm cái gì vậy!” Tần Lạc Y chắn phía trước tu luyện thất, hơi nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt Đại Hắc cùng Hắc Đế rõ ràng muốn cùng người đại chiến một trận.

“Ngươi tránh ra nhanh lên, hôm nay ta nhất định phải đem tên hỗn đản kia trấn áp!” Đại Hắc ngao ô kêu một tiếng, mắt lớn như chuông đồng loé ra thần sắc hung ác.

Trong mắt Hắc Đế cũng phiếm hung quang, một đạo thật chưởng ấn trực tiếp hướng tu luyện thất mà đi.

“Dừng tay!” Tần Lạc Y cả kinh, thân thể tật như tia chớp phóng ra, chắn trước địa phương móng vuốt nó muốn hạ xuống: “Phát sinh chuyện gì, các ngươi làm cái gì vậy.”

Đoan Mộc Trường Thanh đi đến bên cạnh người nàng, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu.

“Cái gì, chàng nói bọn họ ngày đó đều bị Đại sư huynh dùng trận pháp vây dưới núi?” Tần Lạc Y thập phần kinh ngạc.

Buổi tối ngày đó, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh tiến vào trong phòng của nàng, dùng thần thức tham nhập vào thân thể nàng, vẫn không thấy Đại Hắc cùng Hắc Đế đi ra, nàng còn tưởng rằng chúng nó lại chạy ra Phiêu Miểu Tông, không nghĩ tới căn bản có chuyện như vậy! Trách không được Đại Hắc cùng Hắc Đế phát hoả như vậy.

“Bọn họ có phải đã biết cái gì hay không?” Thanh âm Hắc Đế truyền đến hỏi nàng, ánh mắt sắc bén dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh, lại nhìn về phía Phượng Phi Ly trong tu luyện thất.

Tần Lạc Y không tính gạt bọn họ, gật gật đầu.

“Không cần trấn áp nữa, hai người này phải diệt!” Đại Hắc giận dữ phản cười, giương miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc nhọn hướng tới Đoan Mộc Trường Thanh xông đến.

Đoan Mộc Trường Thanh khoanh tay đứng ở nơi đó, dung nhan tuấn tú chứa một tia mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt có nghiền ngẫm nồng đậm, gió nhẹ thổi bay vạt áo hắn, càng hiển thanh lộ tôn quý, phong tư trác tuyệt.

“Trên Ngọc Thanh Phong, cũng không phải riêng chân núi mới có trận pháp.” Thanh âm hắn không lớn, vừa nói chuyện một bên còn như có như không liếc mắt nhìn chung quanh một cái.

Đại Hắc thấp chú một tiếng.Móng vuốt giơ lên mạnh mẽ rụt trở về, ánh mắt nhanh như chớp không nhịn được đánh giá chung quanh.Nó bị nhốt ở chân núi, hao tổn tâm cơ, dùng thời gian mười ngày mới chạy ra, hơn nữa thời điểm nó phá trận, đã phát hiện trận pháp kia chính là một góc của trận pháp khổng lồ.

Trong lòng Hắc Đế cũng có cố kỵ.Dù sao Phượng Phi Ly Đoan Mộc Trường Thanh cùng Tần Lạc Y giống nhau, đều là đệ tử Cát chưởng môn.Nếu thực sự bị nhốt ở trong trận pháp, nó cùng Đại Hắc chỉ có thể mặc người xâu xé.

“Đồ vật kia không thể để cho quá nhiều người biết, nếu bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”Ánh mắt nó nghiêm túc nhìn về phía Tần Lạc Y, nhắc nhở nàng nói: “Đây là sự tình không phải bọn họ nên biết đến, bọn họ phải quên đi!”

Tần Lạc Y hiểu được ý tứ nó.Cho dù ngại mọi người là sư huynh muội đồng môn, không thể hạ sát thủ, muốn cho bọn họ quên chuyện tình Hỗn Nguyên Thiên Châu, kỳ thật rất đơn giản.Chỉ cần huỷ diệt ký ức trong thần thức của bọn họ là được.

Bất quá, ký ức bị huỷ diệt, thần thức khẳng định sẽ bị thương tổn nghiêm trọng, ngày sau tu luyện bị ảnh hưởng.Muốn huỷ diệt một phần ký ức trong thần thức, người thi hành nhất định phải có tu vi cao hơn người bị thi hành rất nhiều mới được.

Nàng biết Hắc Đế có năng lực này.

Nhưng nàng không có khả năng để cho Hắc Đế làm như vậy.Nàng nhìn Hắc Đế, ánh mắt kiên định lắc đầu nói: “Việc này sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Đại Hắc không quá tin tưởng.Hắc Đế cũng cảm thấy nàng quá ngây thơ rồi.Nếu là thứ khác cũng liền thôi, nhưng đây là Hỗn Nguyên Thiên Châu a! Trong thiên hạ, người có thể đối mặt với hạt châu mà không động tâm quá ít.

Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh ôn nhu nhìn Tần Lạc Y.Tần Lạc Y cảm giác được hắn nhìn chăm chú, quay đầu, hướng về phía hắn tươi cười sáng lạn, tiếu nhan như mùa xuân trăm hoa đua nở, tiễn thủy song đồng, lóe ra ánh sáng ngọc lưu ly sáng rọi.

Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh càng thêm ôn nhu, đáy mắt lộ vẻ sủng nịch.

Đại Hắc cùng Hắc Đế hai mặt nhìn nhau.Chẳng lẽ nàng tin tưởng rằng chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, là vì Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly đều đối với nàng hữu tình?

Hắc Đế không cho là đúng.Một người cũng liền thôi, hai người đều cùng nàng có quan hệ không bình thường, ngược lại càng thêm nguy hiểm, nói không chừng ngày nào đó, trong hai người mà có một người bởi vì lòng mang oán hận trả thù.

Tần Lạc Y đem Đại Hắc cùng Hắc Đế mang về tứ hợp viện của mình, vừa đi vào, liền nhìn đến Bạch Y sâu kín ngồi trên bàn đu dây, trường mi tà phi, con ngươi trong trẻo lạnh lùng có chút kỳ dị nhìn nàng.

Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời chiều ngả về tây, phòng xá bốn phía đều bị mạ lên một tầng quang mang màu vàng, trên người Bạch Y cũng bị dạo qua vầng sáng màu vàng, ánh lên thân ảnh hắn vốn tuấn dật càng thêm phong hoa tuyệt đại, phảng phất như đích tiên.

Đại Hắc đầu tiên là vui vẻ, Bạch Y có thiên phú kỳ dị có thể thấy rõ ràng trong nguyên thạch nào có tinh thạch, nó thực hâm mộ a.Chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Lạc Y kỳ quái, lại làm cho trong lòng nó đột nhảy dựng.

“Chẳng lẽ hắn cũng biết?” Không thể trách nó nghi thần nghi quỷ, người biết Hỗn Nguyên Thiên Châu càng ngày càng nhiều, nó nhịn không được liền suy nghĩ theo tình huống xấu nhất.

Nó một bên thì thào một bên nhìn Tần Lạc Y, trong mắt lóe ra chờ mong.Chỉ mong không phải như vậy! Bạch Y cũng không phải là thiện tra, một thân tu vi kia thập phần khó lường, hơn nữa hắn xuất hiện cũng vô cùng quỷ dị.

Tần Lạc Y xoa xoa đầu nó, cười gật gật đầu.Đại Hắc chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu, giống như bị hắt một chậu nước lạnh lên người, hơn nữa không chỉ trên người lạnh, trong lòng càng lạnh, có một loại cảm giác trời sắp sập xuống.

Hắc Đế cũng nhịn không được khoé mắt co rút, hoàn toàn không nói gì, trừng mắt Tần Lạc Y, có loại xúc động muốn đem nàng bắt lấy, sau đó không chút khách khí ném xuống Sư Hổ Nhai.

Trước khi nàng chưa hoàn toàn cường đại, chỉ có ở nơi đó là tương đối an toàn, cứ chiếu theo tốc độ phơi ra ngoài ánh sáng như vậy, Hỗn Nguyên Thiên Châu trên người nàng, không bao lâu nữa cả thiên hạ sẽ biết rõ.

Nhìn bộ dáng chúng nó vô cùng ảo não, trong lòng Tần Lạc Y không đành lòng, vội vàng đem chuyện Bạch Y truyền cho nàng Vô Tướng Đại Pháp, nàng hiện tại đã có thể tùy tâm sở dục khống chế Hỗn Nguyên Thiên Nguyên Châu phóng thích tinh thần lực nói cho chúng nó.

Đại Hắc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.Lại vừa thấy Bạch Y cấp hơn mười khối tinh thạch vô giá, mâu quang cực nóng đến độ có chút thấm người.

“Ngươi đi tu luyện, Bạch công tử để ta cùng Hắc Đế giúp ngươi tiếp đón.” Sau đó chạy nhanh như chớp đến bên cạnh Bạch Y. Hắc Đế cố giữ vững trấn định, chậm rãi tiêu sái đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.