Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 332: Chương 332: Thương tiếc, bảo hộ




Editor:HamNguyet

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi Thục Hán thành, sau khi bọn họ rời đi, một đạo bóng dáng thanh y xuất hiện chung quanh biệt viện, đứng chỗ Tần Lạc Y từng đứng qua, thật lâu sau mới thở dài một tiếng, cười khẽ rời đi.

“Sư đệ Tần cô nương, chính là Giản công tử, lúc ấy các ngươi không nhìn đến, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên như vậy, đã đem Liễu lão tổ cùng gia chủ Thượng Quan gia ném văng ra vài trăm thước, ách, khí thế kia, bá đạo a! Nhẹ nhàng ném một câu, nói ai dám quấy rầy Đoan Mộc tiền bối cùng sư tỷ hắn, hắn tuyệt đối không tha, ha ha, gia chủ hai thế gia, không dám để người trong tộc chính mình hành động thiếu suy nghĩ.”

“Không thể nào? Đã là sư đệ Tần cô nương hẳn là nhập môn muộn hơn Tần cô nương đi, có thể một mình độc chiến hai tu sĩ tử phủ đỉnh, làm sao có khả năng...Ngươi khoác lác quá lợi hại rồi.”

“Khoác lác cái gì, chừng nào thì ngươi nhìn đến ta khoác lác? Nói cho ngươi, lúc ấy không chỉ ta nhìn thấy, còn có rất nhiều người thấy, Giản công tử thiết hạ kết giới, rất nhiều tu sĩ Liễu gia cùng Thượng Quan gia công kích lên trên, chỉ là không có tu sĩ có thể công phá.”

“Đêm qua, Liễu cô nương cùng Thượng Quan công tử bị thương thật sự kỳ quái, nghe nói thích khách đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, dường như Giản công tử không đi vào phủ, nếu hắn đi thì tốt rồi, thích khách ngày hôm qua làm sao trốn thoát được.”

“Nghe nói Tần cô nương cùng Liễu cô nương luôn bất hòa, hiện tại mọi người đều biết Liễu cô nương bị trục xuất Phiêu Miểu Tông, cùng Tần cô nương có liên quan, ta nghe nói Liễu gia cùng Thượng Quan gia đều hoài nghi Tần cô nương phái người động thủ với Liễu cô nương, lúc trước còn đang suy nghĩ, làm sao có người dám động thủ dưới mí mắt tu sĩ tử phủ đỉnh, nếu Giản công tử...”

“Lời này ngươi không thể nói lung tung, tu vi Giản công tử khó lường, nếu bị hắn nghe được, ngươi còn mệnh sao.”

“Hắc hắc, không chỉ ta đang nói, còn rất nhiều người hoài nghi, ta chỉ lén nói với ngươi thôi.”

“Nếu thật sự Giản công tử động thủ, lần này Liễu gia cùng Thượng Quan gia chỉ sợ phải ngậm bồ hòn, ngay cả hai tu sĩ tử phủ đỉnh người ta đều không để vào mắt.”

......

Đoàn người Tần Lạc Y trở lại Kỳ Long thành không lâu, biệt viện Thục Hán thành xảy ra chuyện liền nhanh chóng truyền ra, dù sao lúc ấy đi theo, trừ bỏ người mấy đại thế gia, còn có chút tán tu chạy qua, trong biệt viện Thục Hán thành đánh nhau quá mức kích động, sớm kinh động không ít tu sĩ chung quanh.

Tần Lạc Y nghe xong lời đồn đãi, lạnh lùng cười, nhưng không để trong lòng, cư nhiên hoài nghi đến trên người Giản Ngọc Diễn, lời đồn đãi do ai thả ra, trong lòng nàng có tính toán.

Vẻ mặt Giản Ngọc Diễn lơ đễnh.

Thần sắc Liễu Khuynh Thành so với đêm qua tốt hơn rất nhiều, thậm chí có thể tự do hành tẩu, chỉ là nhìn đến Tần Lạc Y, trong mắt nàng khó nén xẹt qua âm ngoan.

Thương thế Thượng Quan Nam Tề nguyên bản so với nàng nặng hơn rất nhiều, huống chi hắn vì giành được phương tâm mỹ nhân, thời gian chữa thương quá ít, kéo thân thể đau đớn đi hiến ân cần, vừa nhìn thấy, thần sắc tái nhợt cùng ngày hôm qua không có gì biến hóa.

Thượng Quan Chiến nhìn bộ dáng nhi tử, khuôn mặt đen đến mức có thể nhéo ra mực nước, tự mình đến địa phương thích khách xuất hiện trong phủ nhìn hồi lâu, được Đoan Mộc Cẩm Ngọc hứa hẹn nhất định sẽ tìm ra hung thủ, mới mang theo nhi tử ra khỏi phủ, vào khu biệt biện của Thượng Quan gia ở Kỳ Long thành.

Bảy đại thế gia là gia tộc cường đại trên Huyền Thiên đại lục, đều không thiếu tiền, rất nhiều thế gia ở thành thị phồn hoa, mua phủ đệ để chính mình ngẫu nhiên đặt chân.

Hai người Liễu Tử Ngọc cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc đi thư phòng một lát, sau đó mang theo Liễu Khuynh Thành rời khỏi, trước khi đi, nhìn Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn thật sâu một cái, Liễu Khuynh Thành lạnh mặt còn muốn nói gì đó, trực tiếp bị Liễu lão tổ ngăn trở.

Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly bị thương không nhẹ, Đoan Mộc Cẩm Ngọc an bài bọn họ đi chữa thương. Trong viện chỉ còn phụ tử Đoan Mộc Trường Anh cùng Đoan Mộc Cẩm Ngọc, Đoan Mộc Cẩm Ngọc phái người canh giữ rất xa ngoài viện, lại hạ lệnh trong viện mặc kệ phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người không được tiến vào, cũng không cho thả người tiến vào.

Tần Lạc Y đi theo Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly đi qua, thấy thương thế Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly mặc dù nặng, không bị thương đến căn bản, nhưng phải mau chóng bắt đầu chữa thương, liền cho mỗi người bọn họ một viên chữa thương đan, hai người nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc, tựa hồ đều có chuyện muốn nói với nàng, Tần Lạc Y làm như không thấy, ra khỏi phủ đệ Đoan Mộc thế gia, mới vừa đi ra đại môn, cước bộ nàng chậm lại.

Quay đầu nhìn phủ đệ nguy nga, nàng nghĩ tới Đoan Mộc Trường Anh, hơi trầm ngâm, nàng ý bảo Giản Ngọc Diễn trở về trước, chính mình quay lại phủ, đi tới chính viện của Đoan Mộc Cẩm Ngọc, né qua bọn thị vệ canh giữ bên ngoài, nhanh chóng phóng vào, ẩn ở một bên.

Đoan Mộc Cẩm Ngọc đứng trong phòng, trên mặt nguyên bản tao nhã tuấn dật một mảnh âm trầm, tươi cười thường xuyên xuất hiện bên môi ẩn đi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh tràn ngập lạnh lẽo, bên trong ngưng tụ gió lốc mãnh liệt.

Đoan Mộc Trường Anh buông tay đứng trước mặt cách đó không xa, con ngươi tối đen, tuấn nhan ngược sáng, không nhìn ra lúc này hắn đanv suy nghĩ gì.

“Vì sao?” Thật lâu sau, Đoan Mộc Cẩm Ngọc mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo thất vọng cùng áp lực đau đớn không nói nên lời.

Đoan Mộc Trường Anh ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng nhạt lóe ra, không nói gì. Hắn biết giải nhiếp hồn thuật cho phụ thân, phụ thân sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện, bao gồm mỗi lần chính mình hạ ám chỉ trước kia, những chuyện đã từng quên, thậm chí bao gồm chính mình cùng Kim Đông Nhan hạ ám chỉ lúc trước, phụ thân đều nhớ tới.

“Thực xin lỗi, phụ thân.” Trừ bỏ một câu này, hắn không nói nữa, ánh mắt ngược lại nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này chính ngọ vừa qua khỏi, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, chim chóc kêu không ngừng, cây xanh thành bóng râm, hoa tươi nở rộ, nơi nơi là một mảnh bừng bừng sinh cơ.

“Nghiệp chướng!” Đoan Mộc Cẩm Ngọc tức giận đến thất khiếu bốc khói, trừng mắt nhìn tiểu nhi tử chính mình vô cùng sủng ái, ngực phập phồng kịch liệt, cắn răng quát khẽ nói: “Thực xin lỗi? Một câu thực xin lỗi là đủ rồi sao? Nói cho ta biết, vì sao, vì sao ngươi liên thủ với người ngoài tính kế phụ thân ngươi, vì sao đối với đại ca ngươi một lần lại một lần hạ độc thủ? Đó là đại ca ngươi a, thân ca ca duy nhất, cái thứ súc sinh!”

Nghĩ đến chính mình lúc trước luôn bởi vì hắn ám chỉ mà oán trách đại nhi tử, cảm thấy đại nhi tử không dung nổi tiểu nhi tử, lửa giận trong lòng bùng lên. Trách không được Trường Thanh hai năm nay đối với chính mình càng ngày càng xa cách, ở trong lòng Trường Thanh, khẳng định chính mình là một người hồ đồ chẳng phân biệt thị phi, không để ý an nguy trưởng tử mà hoàn toàn hướng về đệ đệ.

Đoan Mộc Trường Anh cười đến chua xót. Hắn đương nhiên biết đó là thân ca ca chính mình, chỉ là chính mình một lần lại một lần hạ sát thủ với ca ca, một lần lại một lần đem ca ca bức đến tuyệt lộ, chỉ sợ trong lòng ca ca, đã sớm không coi chính mình là đệ đệ, cực hận chính mình đi. Lời nói muốn giải thích đến bên miệng lại nuốt xuống.

“Vì sao? Phụ thân, còn cần hỏi sao? Con cũng là nhi tử của người, bất quá con sinh muộn hơn hắn vài năm mà thôi, muốn nói thiên phú tu luyện, còn có năng lực xử lý sự tình, con có điểm nào không bằng hắn? Bởi vì hắn so với con sinh sớm hơn vài năm, hắn liền thuận lý thành chương trở thành thiếu chủ Đoan Mộc gia, người thừa kế toàn bộ gia tộc...Con tự nhiên không muốn hắn sống, chỉ cần hắn chết, con chính là thiếu chủ, về sau toàn bộ Đoan Mộc gia đều là của con.” Đoan Mộc Trường Anh nhíu mày, nhìn phụ thân trước mặt phẫn nộ không thôi, có chút vô lương cười nhạt nói.

Tần Lạc Y cả kinh thiếu chút nữa từ trên cây ngã xuống. Mím môi đỏ mọng, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Trường Anh trở nên dị thường phức tạp, kinh ngạc chợt lóe mà qua, rất nhanh nàng hiểu được nguyên nhân Đoan Mộc Trường Anh làm như thế.

Hắn biết sinh mệnh chính mình không lâu, thà rằng để người ta hiểu lầm chính mình vì dã tâm mà liên hợp người ngoài hạ thủ phụ thân chính mình, thậm chí muốn hại ca ca chính mình, cũng không muốn bọn họ biết hắn trúng độc, biết hắn từng đơn độc thừa nhận áp lực thật lớn.

Đoan Mộc Cẩm Ngọc nhìn bộ dáng vẻ mặt hắn bất cần, một chưởng hung hăng hướng hắn đánh qua, dưới chân Đoan Mộc Trường Anh vừa động, thập phần mạo hiểm né tránh.

Thấy hắn làm sai chuyện còn dám né tránh, Đoan Mộc Cẩm Ngọc càng thêm tức giận. Nguyên bản chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, dù sao mặc kệ hắn lúc trước làm cái gì, lần này kêu Tần Lạc Y vội tới giải nhiếp hồn thuật cho chính mình, hiểu rõ nhi tử chính mình, có lẽ Trường Anh đã nhận thức bản thân làm sai, mới làm như vậy, đây cũng là nguyên nhân bản thân ở Thục Hán thành trước mặt nhiều người như vậy không phát tác, bằng không đã sớm một chưởng chụp chết.

Lúc này thấy hắn né tránh càng thêm tức giận, y phục trên người không gió tự động, một cỗ linh lực cường đại công kích liên miên không dứt hướng Đoan Mộc Trường Anh đánh tới, toàn bộ trong viện cát bay đá chạy, tiếng đánh không dứt bên tai, thị vệ bên ngoài sớm bị kinh động, chỉ là lúc trước được Đoan Mộc Cẩm Ngọc phân phó, lúc này động tĩnh lớn, nhưng không ai dám trái lệnh vọt vào xem xảy ra chuyện gì.

Đoan Mộc Cẩm Ngọc là tu sĩ tử phủ đỉnh, Đoan Mộc Trường Anh là tu sĩ ngọc phủ sơ giai mà thôi, tu vi kia không phải kém một chút, cho dù Đoan Mộc Cẩm Ngọc dưới phẫn nộ không đem hết toàn lực, Đoan Mộc Trường Anh vẫn né tránh thật sự chật vật cố hết sức, muốn dứt khoát nhân cơ hội chạy ra khỏi phủ, Đoan Mộc Cẩm Ngọc làm sao sẽ cho hắn cơ hội?

Sau một lát, Đoan Mộc Trường Anh liền trúng mấy chưởng của phụ thân nhà mình, khóe môi dật ra tia máu tươi.

Tần Lạc Y nhíu mày. Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, suy nghĩ chính mình nên nhảy ra giúp hắn giải thích một phen hay không, nhưng nếu giải thích, chuyện tình Đoan Mộc Trường Anh trúng độc khẳng định sẽ bại lộ ra, nếu không nói...Chiếu theo bộ dáng Đoan Mộc Cẩm Ngọc như vậy, hôm nay không đem hắn hung hăng đánh ngã sẽ không thôi.

Cũng may Đoan Mộc Cẩm Ngọc xuống tay biết đúng mực.

Ngay tại thời điểm nàng hơi do dự, Đoan Mộc Cẩm Ngọc rốt cục ngừng tay, y phục trên người Đoan Mộc Trường Anh rất lộn xộn, hắn nâng tay lau mồ hôi trên mặt.

“Nương ngươi đâu?”

Đoan Mộc Trường Anh đang lau mồ hôi sửa sang y phục, trên tay bị kiềm hãm, mâu quang chợt lóe, sau đó nhíu mi nhìn Đoan Mộc Cẩn Ngọc cười nói: “Không phải nương đi tu luyện sao? Chuyện này do phụ thân nói cho con biết, phụ thân, sao giờ người hỏi ngược lại con?”

“Trước khi nàng đi tu luyện,người cuối cùng nàng gặp là ngươi.” Đoan Mộc Cẩm Ngọc lạnh lùng nhìn Đoan Môcb Trường Anh: “Nói cho ta biết, nàng đi nơi nào tu luyện?”

Trước kia hắn không biết cái gì, bị Tần Lạc Y giải trừ nhiếp hồn thuật sau, hắn mới phát hiện thực không thích hợp, trước khi thê tử đi, nhìn hắn muốn nói lại thôi, còn có ánh mắt lưu luyến không rời, giống như bọn họ không phải tạm thời tách ra, mà là sinh ly tử biệt.

“Chờ nương tu luyện tốt trở về, đến lúc đó để nương nói cho phụ thân...Làm sao con biết nương đi nơi nào.” Đoan Mộc Trường Anh nhún vai, vẫn một mực chắc chắn chính mình không biết nương đi nơi nào.

“Nàng đã xảy ra chuyện có phải hay không?” Nhìn bộ dáng Đoan Mộc Trường Anh, Đoan Mộc Cẩm Ngọc có dự cảm không tốt, hắn trầm giọng hỏi, ánh mắt tối đen thâm thuý không chớp nhìn Đoan Mộc Trường Anh.

“Ngươi hạ nhiếp hồn thuật cho ta, ngươi đã làm gì nương ngươi...Mấy năm này nàng bảo hộ ngươi lợi hại, có phải ngươi cũng hạ nhiếp hồn thuật nàng? Ngươi cái thứ nghịch tử!”

“Con không có.” Đoan Mộc Trường Anh có chút bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, người cứ yên tâm đi, nương không có việc gì, nương thật sự đi tu luyện, chờ tu luyện tốt tự nhiên sẽ trở lại.”

“Ngươi quả nhiên biết nàng đi nơi nào, mang ta đi tìm nàng, cho dù tu luyện, ta cũng muốn biết nàng tu luyện nơi nào!” Đoan Mộc Cẩm Ngọc trầm giọng nói, trong lòng đối tiểu nhi tử vô cùng thất vọng.

Không nghĩ tới tiểu nhi tử hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, coi trọng quyền thế như vậy, thậm chí vì quyền thế bị ma quỷ ám ảnh không tiếc thương tổn thân nhân chính mình, lấy thiên phú tu luyện cùng đầu óc của Đoan Mộc Trường Anh, tất nhiên ngày khác có thể tấn giai tử phủ cửu giai đỉnh, đến lúc đó hai huynh đệ Trường Thanh đồng tâm, trên Huyền Thiên đại lục còn ai dám nhìn trộm Đoan Mộc thế gia?

Không nghĩ tới hắn thiển cận ghen tị ca ca nhà mình, muốn hãm hại ca ca vào chỗ chết...Mâu quang tối sầm lại, trong lòng thở dài, dù sao tuổi còn rất trẻ, không biết một thế gia cường đại, không phải một người cường đại là được, Trường Thanh từ nhỏ liền che chở hắn, chẳng lẽ còn để hắn chịu thiệt sao?

Đoan Mộc Cẩm Ngọc tới gần lần nữa:“Nương ngươi ở nơi nào?”

Nhìn bộ dáng phụ thân không đạt mục đích thề không bỏ qua, ý tưởng tiếp tục gạt phụ thân dao động, hắn biết tính tình phụ thân, nếu đã hoài nghi, không nhìn đến nương hắn, người sẽ không bỏ qua.

Nói cho phụ thân cũng tốt, tuy rằng tất cả hắn đã an bài thỏa đáng, trước khi chưa giải độc, tính mạng mẫu thân không đáng lo, có nhiều người chiếu cố cũng tốt, nguyên nhân lúc ban đầu hắn gạt phụ thân, thứ nhất là vì không biết có thể giết được Kim Đông Nhan hay không, thứ hai là cho dù thành công giết Kim Đông Nhan, sau khi chính mình chết, phụ thân mất đi trí nhớ, nói cho phụ thân, cũng chỉ khiến phụ thân không công lo lắng mà thôi.

“Nương ở một địa phương thực bí ẩn, nương trúng độc...”

“Nghịch tử!” Đoan Mộc Trường Anh còn chưa nói xong, Đoan Mộc Cẩm Ngọc liền đánh gãy lời hắn, cảm thấy khí huyết trong lòng cuồn cuộn lợi hại, hai mắt phiếm hồng, hung hăng trừng mắt tiểu nhi tử, giận dữ nói: “Ngươi liên hợp người ngoài hạ nhiếp hồn thuật ta, tâm ngoan thủ lạt đuổi tận giết tuyệt ca ca ngươi, chuyện này cũng liền thôi, thậm chí ngay cả mẫu thân sinh dưỡng ngươi cũng không buông tha, hạ độc nàng, ta đánh chết ngươi!”

Đoan Mộc Cẩm Ngọc tức giận đến tàn nhẫn, một chưởng hung hăng hướng trên người Đoan Mộc Trường Anh đánh qua, Tần Lạc Y vẫn ẩn từ một nơi bí mật gần đó rốt cuộc không thể ngồi yên mặc kệ, một chưởng này không giống công kích vừa rồi, lấy tu vi Đoan Mộc Trường Anh, khẳng định không tránh khỏi, nếu bị chịu đánh một chưởng, không chết cũng trọng thương.

Nàng từ trên cây nhảy xuống, nhìn như động tác không nhanh, lại đuổi tới thời điểm trước khi chưởng phong của Đoan Mộc Cẩm Ngọc công kích trên người Đoan Mộc Trường Anh, lôi kéo hắn tránh đi.

“Oanh!” Tuy rằng Đoan Mộc Trường Anh tránh được, nhưng một mảnh phòng ốc lớn phía trước bị đánh trúng, nháy mắt ầm ầm đổ xuống.

Có hai bóng người từ trên cây sau viện phóng xuống. Là Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly nguyên bản đang chữa thương, nhìn thấy hai người bọn họ, Tần Lạc Y không ngoài ý muốn, từ lúc trước, nàng đã phát hiện bọn họ đến đây, dù sao dựa vào tu vi hiện tại cùng thần thức cường đại của nàng, chung quanh có gió thổi cỏ lay, hoàn toàn không trốn được nàng cảm giác.

Vẻ mặt Phượng Phi Ly ngưng trọng.

Mặt Đoan Mộc Trường Thanh không chút thay đổi nhìn Đoan Mộc Trường Anh bị Tần Lạc Y kéo ra, trong mắt hàn quang lãnh liệt, có gió lốc khủng bố ngưng tụ, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, ngực phập phồng kịch liệt.

Kỳ thật Đoan Mộc Cẩm Ngọc sớm biết trưởng tử cùng Phượng Phi Ly đến đây, chỉ có Tần Lạc Y xuất hiện là ngoài ý liệu của hắn, bởi vì hắn hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nàng, nghĩ đến nàng vì chính mình giải nhiếp hồn thuật, nhìn nàng che chở Trường Anh, Đoan Mộc Cẩm Ngọc tạm thời cưỡng chế lửa giận ngập trời trong lòng, đáy lòng có một tia nghĩ mà sợ, vừa rồi phẫn nộ, hắn thiếu chút nữa một chưởng giết chết tiểu nhi tử!

Nếu không phải Tần Lạc Y xuất hiện...Hắn nhắm mắt, thời điểm mở mắt, trong mắt hiện lên một tia thê lương.

Tần Lạc Y chịu đựng xúc động trợn mắt trắng, hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh một cái.

Ngày thường là một người thông minh như thế nào a, đặc biệt thời điểm làm mấy chuyện xấu, còn có rất nhiều ý đồ xấu, tại sao hôm nay cố tình phạm vào hồ đồ?

Nói chuyện cũng không nói rõ ràng, còn nhặt điểm nói cường điệu, sau khi nghe xong, ai cũng hiểu lầm nương hắn trúng độc có một phần của hắn, nếu không phải chính mình quay trở lại, sợ là hôm nay không chết cũng bị lột da. Vốn mệnh không quá dài, tìm chết cũng không cần như vậy!

Đoan Mộc Trường Anh cười đến chua xót. Hôm nay hắn rất cao hứng, hơn nữa thừa nhận lửa giận của phụ thân, đã sớm nằm trong dự kiến của hắn.

“Y nhi, ta nghĩ đến nàng đi rồi, không nghĩ tới nàng trở lại nơi này.” Đoan Mộc Trường Anh đưa tay sờ tóc nàng, cúi đầu cười nói, đáy mắt hiện lên chút chờ mong, hắn không thể suy đoán được, kỳ thật đáy lòng Y nhi vẫn có chính mình đi?

Tần Lạc Y nguyên bản muốn đẩy tay hắn ra, lại có chút không đành lòng, chỉ hơi nghiêng đầu, để tay hắn đang muốn tiếp tục sờ đầu nàng rơi vào khoảng không.

“Đoan Mộc tiền bối hiểu lầm Trường Anh, độc kia...Không phải Trường Anh hạ, bởi vì bây giờ còn thiếu một loại linh thực chưa thành thục, độc đã đến thời gian phát tác, nên Trường Anh tìm hàn băng ngọc vạn năm đem người phong ấn xuống, chỉ chờ luyện ra giải dược, đến lúc đó đem người thả ra là được.” Tần Lạc Y không muốn bọn họ tiếp tục hiểu lầm Đoan Mộc Trường Anh, liền mở miệng thay hắn giải thích.

Nghe được có giải dược, hàn ý trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh lui một chút, tức giận trong mắt Đoan Mộc Cẩm Ngọc cũng phai nhạt không ít.

Phượng Phi Ly có chút đăm chiêu nhìn nàng. Tần Lạc Y vừa rồi bảo hộ Đoan Mộc Trường Anh, hiện tại còn thay Đoan Mộc Trường Anh mở miệng giải thích, thậm chí trong mắt nàng nhìn Đoan Mộc Trường Anh, thường thường mang theo một chút không đành lòng...Hắn thật sự rất ngạc nhiên, mấy tháng nay, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến thái độ Y nhi đối với Đoan Mộc Trường Anh thay đổi, đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.