Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 232: Chương 232: Cực độ chấn động




Editor:HamNguyet

Nghe nói nơi biển sâu có một Viễn cổ chiến thuyền bị phế, La sư tổ hưng phấn dị thường, lôi kéo Đoan Mộc Trường Thanh cẩn thận hỏi vị trí chiến thuyền.

Mấy năm nay hắn vì luyện chế Viễn cổ chiến thuyền, sưu tập thiên tài địa bảo luyện chế chiến thuyền, đi qua rất nhiều địa phương trong thiên hạ, cũng đi qua rất nhiều động phủ Viễn cổ Đại Năng, cùng rất nhiều địa phương bí mật ít dấu chân người, mới luyện ra một Viễn cổ chiến thuyền loại nhỏ, mà Viễn cổ chiến thuyền loại lớn kia, vẫn bởi vì không đủ nguyên liệu, không thể luyện chế thành công.

Xác định phương vị đại khái sau, hắn liền không đứng yên được, vui vẻ ra mặt muốn đi ngay, nghĩ đến hải vực ngoài Bồng Lai tiên đảo thập phần rộng lớn, sợ Đoan Mộc Trường Thanh nhớ sai, hắn chuẩn bị mang theo Đoan Mộc Trường Thanh cùng đi.

Bất quá yêu thú hoành hành nơi biển sâu, đây chính là đại sự tình,tuy rằng tu vi La sư tổ cường đại, nhưng nơi đó không thể so với địa phương khác, Cát chưởng môn không yên lòng, không chỉ chính mình muốn đi theo, còn đề nghị mang theo trưởng lão tông môn.

Nếu có thể thành công luyện chế ra chiến thuyền chứa được mấy trăm người, sức chiến đấu Bồng Lai tiên đảo chắc chắn đề cao lên rất nhiều, đặc biệt thời điểm đối mặt với đại chiến.

“Trưởng lão tông môn không thể đi theo toàn bộ, còn phải lưu lại vài người trấn thủ tông môn.” La sư tổ nghĩ nghĩ liền đồng ý, đối mặt với yêu thú xưng bá ngoài hải lý, hắn cũng không dám bất cẩn.

Trên đời này nguyên liệu có thể luyện chế chiến thuyền, hắn đã tìm không sai biệt lắm, hắn không cho phép lần này đi lấy chiến thuyền phế mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì nhỏ mà mất lớn là không đáng, cho dù vài thứ kia không thể dùng để luyện chế chiến thuyền, cũng có thể dùng để luyện chế các pháp khí binh khí phẩm giai cực cao, nếu Phiêu Miểu Tông không đắc thủ, ngược lại kinh động thế lực cường đại khác, bị người nhanh chân đến trước, sẽ mệt lớn!

Cát chưởng môn nhanh chóng triệu tập chúng trưởng lão trong tông môn, trừ bỏ Ổ Sơn, hai trưởng lão không ở trong tông môn, cùng một trưởng lão bế quan tu luyện, có hơn mười trưởng lão bị triệu tập tới đây.

Nhìn thấy tiền nhiệm chưởng môn mấy trăm năm không trở lại tông môn, chúng trưởng lão đều thập phần kích động.Khi bọn hắn nhìn đến Tần Lạc Y lấy chiến thuyền loại nhỏ đã luyện chế thành công, còn có La sư tổ lấy ra Viễn cổ chiến thuyền bán thành phẩm, bọn họ càng thêm kích động, hai mắt sáng lên, sáng đến kinh người.

Bọn họ đều biết luyện khí thuật Viễn cổ chiến thuyền, đã sớm thất truyền, hơn nữa luyện chế cực kỳ không dễ, không nghĩ tới La sư tổ không chỉ chiếm được luyện khí thuật thất truyền đã lâu, cư nhiên còn thành công luyện chế ra một cái!

Bọn họ đều là tồn tại cường đại trên Bồng Lai tiên đảo, biết không ít bí sử, Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục đều ghi lại, môn phái năm đó luyện chế ra Viễn cổ chiến thuyền, không nói thực lực đệ nhất thiên hạ, nhưng đều là tồn tại thập phần cường đại trên đời này, làm cho rất nhiều thế lực đứng đầu không dám trêu chọc.

Phiêu Miểu Tông đã là đệ nhất tông môn Bồng Lai tiên đảo, thực lực cùng thế lực đều cao hơn vô số môn phái trên Bồng Lai tiên đảo, nếu có Viễn cổ chiến thuyền, thực lực tổng thể tông môn, chắc chắn lại nâng thêm một bậc thang, đủ để so sánh với Huyền Thiên đại lục bảy đại siêu cấp thế gia, nội tình thâm hậu, lãnh thổ mở mang!

Trần trưởng lão, Quách trưởng lão là nữ trưởng lão duy nhất trong tôn môn vừa mới xuất quan, còn có Giang trưởng lão cùng năm trưởng lão, bị lưu lại trấn thủ tông môn, năm người khác đi theo La sư tổ đến chỗ Viễn cổ chiến thuyền nơi biển sâu trước.

La sư tổ mang theo Đoan Mộc Trường Thanh, Cát chưởng môn suy nghĩ, quyết định mang theo Phượng Phi Ly, Phượng Phi Ly là đại đệ tử của hắn, tuổi không lớn, tu vi ngọc phủ, tuy rằng đi biển sâu nguy hiểm, lại có thể gia tăng không ít kinh nghiệm thực chiến, hơn nữa hắn giống Đoan Mộc Trường Thanh, đều cực kỳ thông minh, lại có đông đảo trưởng lão trong tông môn đi cùng, đi theo lịch lãm một phen, đối với bọn họ đều có lợi thật lớn.

Tần Lạc Y cũng muốn đi.Cát chưởng môn nhíu nhíu mày, là người đầu tiên phản đối.Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly nguy hiểm híp lại, khó nén tức giận cùng lo lắng trong lòng.

“Lạc Y hiền chất, ta chờ ngươi xuất quan đã lâu, thật vất vả đợi ngươi bế quan đi ra, lần này chúng ta hảo hảo luận bàn luyện đan thuật một chút.” Giang trưởng lão cười tủm tỉm nói.

Lần trước hắn nhìn Tần Lạc Y luyện đan, lại cùng nàng thảo luận luyện đan thuật một phen, thu hoạch không ít kinh nghiệm, luyện đan thuật đình trệ nửa năm qua cũng đột phá bình cảnh, hai tháng trước, hắn đã thành công luyện chế ra một lò thập giai đan dược!

La sư tổ nghe vậy nhìn hắn một cái.Luyện đan thuật của Giang trưởng lão, La sư tổ có biết đến, trừ bỏ so ra kém Tả Cổ đại sư của Nghiệp đoàn luyện đan sư còn có hai gã trưởng lão kia, luyện đan thuật của hắn trên Bồng Lai tiên đảo coi như cực kỳ xuất sắc, tuy rằng ngày thường làm người không kiêu ngạo, nhưng cũng có vài phần ngạo khí luyện đan sư, không nghĩ tới hôm nay đối với Tần Lạc Y khách khí như thế.

Ánh mắt tò mò lại dừng trên người Tần Lạc Y: “Ngươi cũng biết luyện đan?”

Tần Lạc Y cười gật gật đầu.

“Nàng đâu chỉ biết luyện đan!” Mặt mày Giang trưởng lão hớn hở, cười nói với tiền nhiệm chưởng môn rằng lần này Tần Lạc Y chiếm được danh đệ nhất Đại hội luyện đan sư Kim Đỉnh Sơn, luyện chế ra cửu giai cực phẩm đan dược, còn đoạt được tử đan lô của Động Thiên Phúc.

La sư tổ kinh ngạc.Hắn đã nhìn ra tuổi tác Tần Lạc Y không lớn, không nghĩ tới tuổi còn nhỏ, cư nhiên có thể luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược...Giang trưởng lão có thể luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, là một lòng nhào vào luyện đan thuật hơn ngàn năm, mới có thành tựu như vậy!

Hắn vừa rồi còn kỳ quái, trên người nàng như thế nào sẽ có nhiều tinh thạch như vậy...Hiện tại cuối cùng hiểu được, đối với luyện khí sư luyện đan sư còn có phù chú sư mà nói, dễ kiếm bạc, có được rất nhiều tinh thạch cũng không quá lạ.

Cát chưởng môn mỉm cười.Hiện tại tu vi Tần Lạc Y tiến nhanh, lại có Vô Tướng Đại Pháp có thể khống chế Hỗn Nguyên Thiên Châu, thời điểm Hỗn Nguyên Thiên Châu tấn giai, dị tượng cũng bị vòng tay không gian kia ngăn chặn, chỉ cần cẩn thận không có bất ngờ gì xảy ra, tu luyện đến tử phủ đỉnh, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi.

“Luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, nàng cũng không xuất ra toàn bộ thực lực!” Trong mắt hắn lóe ra kiêu ngạo của người làm sư phụ, ý cười bên môi càng đậm.

Tần Lạc Y ngẩn ra, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, nhẹ nhàng nhìn hắn một cái.

“Chưởng môn, lời này của người có ý tứ gì?” Giang trưởng lão phút chốc trừng lớn mắt, nhìn thoáng qua hắn, lại nhìn về phía Tần Lạc Y, ánh mắt sáng quắc, vô cùng nóng rực.

Vẻ mặt La sư tổ cũng kinh ngạc.Luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, là không xuất ra toàn bộ thực lực...Vậy thực lực chân thực của nàng là cái gì? Chẳng lẽ tuổi nhỏ, còn có thể luyện ra thập giai đan dược đến? Nếu là sự thật thì quá nghịch thiên!

Đám người Ngụy trưởng lão, Quách trưởng lão, cũng khiếp sợ đem ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y.Không đến hai mươi tuổi luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, bọn họ đều chấn kinh thật lâu, mới tiếp thu sự thật như vậy, hôm nay chưởng môn lại nói cho bọn họ, Tần Lạc Y luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, cư nhiên còn chưa xuất ra toàn bộ thực lực!

“Chưởng môn ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, nhanh chóng nói cho chúng ta biết, thực lực chân thật của Tần hiền chất đến tột cùng là cái gì, chẳng lẽ nàng có thể luyện chế thập giai đan dược?” Quách trưởng lão nhịn không được thúc giục.

Nàng đã hơn hai ngàn tuổi, lại tuyệt không già, làn da trắng nõn, tóc đen nhánh, bộ dáng thoạt nhìn cũng bất quá ba mươi, nàng xuất quan được vài tháng, tuy rằng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Lạc Y, đối với tên nàng, đã như sấm bên tai, sớm đối với nàng tràn ngập tò mò, hôm nay vừa thấy, bộ dáng Tần Lạc Y minh diễm thong dong nhưng không chút ngang ngược kiêu ngạo, khiến cho nàng sinh ra hảo cảm, hơn nữa cùng là nữ tu, càng sinh ra vài phần thân cận.

Đừng nói là thập giai luyện đan sư, cho dù cửu giai cực phẩm luyện đan sư, nàng cũng đáng được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, luyện đan sư thiên tài như vậy, ở tu luyện giới cực kỳ hi hữu, nếu lấy thời gian, thành tựu không thể đo lượng.

Cát chưởng môn nhìn ánh mắt mọi người nóng bỏng lại lóe tinh quang, mâu quang hàm chứa ý cười càng thêm thâm thúy, nếu hôm nay hắn nói ra lời như vậy, đương nhiên sẽ không chuẩn bị gạt mọi người: “Trước khi bế quan mấy tháng trước, nàng đã luyện chế ra thập nhị giai cực phẩm đan dược.”

Tuy rằng Hỗn Nguyên Thiên Châu khác thường bị che dấu, bất quá tu vi Tần Lạc Y vẫn quá thấp, thời gian nàng tu luyện quá ngắn, Liễu Khuynh Thành bị trục xuất khỏi Phiêu Miểu Tông, đặc biệt Liễu gia Liễu Khuynh Thành ngày sau, chỉ sợ sẽ tìm nàng gây phiền toái, còn có Động Thiên Phúc, sợ là sẽ không chịu để yên.

Nơi này đều là trưởng lão Phiêu Miểu Tông, là nhân vật trung tâm Phiêu Miểu Tông, hôm nay hắn nói ra lời như vậy, muốn để cho bọn họ biết tầm quan trọng của Tần Lạc Y, để mọi người lưu tâm, về sau Liễu gia hoặc Động Thiên Phúc muốn thừa dịp ám hại người, sẽ không dễ dàng như vậy.

“Phốc!” Ánh mắt La sư tổ cực nóng nhìn Tần Lạc Y ở một bên, một bên uống áo linh trà do thanh y đệ tử ngâm lúc trước, tiếng nói Cát chưởng môn vừa dứt, một miệng nước trà phun ra.

Ở bên cạnh hắn(La sư tổ) là Đoan Mộc Trường Thanh.Bất quá hắn(ĐMTT) sớm biết Tần Lạc Y là thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư, sớm rời bước chân, lúc này mới tránh thoát bị La sư tổ phun nước trà lên người.

Hình trưởng lão ở bên cạnh hắn(ĐMTT) bị xui xẻo, bị nước trà phun lên vừa vặn, trên quần áo nơi nơi đều là nước trà, nhưng lúc này hắn(Hình trưởng lão) căn bản không rảnh lau y phục, cũng không oán giận tiền nhiệm chưởng môn vài câu, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Lạc Y, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ cùng mừng như điên.

“Ai! Lão Giang ngươi nhéo ta làm gì? Đau chết ta!” Ngụy trưởng lão đột nhiên nhảy dựng lên, đem ánh mắt khiếp sợ từ trên người Tần Lạc Y rời đi, hướng về phía Giang trưởng lão rống lên.

Vẻ mặt Giang trưởng lão có chút dại ra. “Biết đau...Vậy chuyện này không phải nằm mơ a!” Giang trưởng lão đột nhiên tỉnh ngộ, đem bàn tay nhéo trên tay Nguỵ trưởng lão buông ra, trừng lớn mắt, cao hứng cười ha ha: “Thập nhị giai luyện đan sư, không nghĩ tới tông môn chúng ta cư nhiên có một thập nhị giai luyện đan sư a!”

“Mấy tháng trước luyện ra thập nhị giai đan dược...Chưởng môn, ngài cũng thật trầm ổn, chuyện tình quan trọng như vậy cư nhiên gạt chúng ta!” Quách trưởng lão oán giận nói, trong mắt lại khó nén ý cười, ánh mắt nhìn Tần Lạc Y càng thêm nhu hòa.

La sư tổ buông chung trà, lau nước trà dính trên râu, nhảy dựng lên vây quanh Tần Lạc Y hai vòng, càng nhìn càng cao hứng, càng nhìn càng hưng phấn, hiện tại trên Bồng Lai tiên đảo căn bản không có thập nhị giai luyện đan sư, hơn mười vạn năm nay, luyện đan sư có thể luyện chế ra đan dược có phẩm giai cao như thế cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ có Huyền Thiên đại lục, khối địa phương kia so với Bồng Lai tiên đảo lớn hơn vô số lần, nhân tài đông đúc, vô số thiên tài địa bảo, mới có luyện đan sư luyện chế đan dược phẩm giai cao như vậy ra đời.

Bất quá cho dù Huyền Thiên đại lục, người có thể luyện chế thành công thập nhị giai đan dược, người nào không phải vùi mình trong đan dược hơn một ngàn năm? Chưa từng có người vừa mới hai mươi tuổi, có thể luyện chế thập nhị giai đan dược, còn là thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư?

Tin tức này vừa ra, dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ khiến cho toàn bộ tu luyện giới chấn động, khiếp sợ vui sướng sau, thần sắc La sư tổ ngưng trọng nói: “Tin tức này, bây giờ không thể truyền ra Phiêu Miểu Tông!”

Hắn cùng Cát chưởng môn có đồng dạng lo lắng.Không người nào trong tông môn không có mấy kẻ thù, tu vi Tần Lạc Y hiện tại mới là thanh phủ, nếu sau khi tin tức nàng là thập nhị giai cực phẩm luyện đan sư truyền ra, sợ là sẽ khiến cho người hữu tâm đỏ mắt đố kỵ, thừa dịp nàng còn chưa cường đại, đem nàng bóp chết.

Chúng trưởng lão không ngừng gật đầu.Không hề nghi ngờ, từ hôm nay trở đi Tần Lạc Y trở thành đối tượng Phiêu Miểu Tông trọng điểm bảo hộ, bọn họ không cho phép bất luận kẻ nào động đến một sợi tóc của nàng.

Nhìn Tần Lạc Y bị chúng trưởng lão cùng La sư tổ vây quanh, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nhau, tuấn nhan thản nhiên mỉm cười, trong lòng không có chút ghen ghét, ngược lại tràn ngập vui mừng. Bởi vì bọn họ đều biết, thập nhị giai luyện đan sư đối với Phiêu Miểu Tông mà nói, có ý nghĩa gì.

Đối với Tần Lạc Y muốn đi theo đến hải lý, bị chúng trưởng lão nhất trí phản đối, nơi đó rất nguy hiểm, bọn họ không thể để cho nàng đi mạo hiểm.

Đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến, có chút đau đầu nghĩ, sư phụ đem bí mật của nàng nói ra, có lẽ về sau muốn rời khỏi Phiêu Miểu Tông một bước, đều thực không dễ dàng.

Vì thế nàng cười tủm tỉm đem chiến thuyền lam sắc La sư tổ cấp đem ra: “Có Viễn cổ chiến thuyền nghịch thiên của sư tổ luyện chế, ta đi theo mọi người, sẽ không có nguy hiểm.” Nơi đó yêu thú đông đảo, vừa lúc có cơ hội xem thử uy lực của nó.

La sư tổ vuốt vuốt râu, nhìn nàng cười nói: “Vậy cũng được, ngươi đứng bên trong chiến thuyền đừng đi ra, sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Lực phòng ngự của chiến thuyền kinh người, cho dù gặp được yêu thú lợi hại, liền bay lên không trung, thoát khỏi nguy hiểm cũng không phải việc khó gì.Nhìn đến chiến thuyền lam sắc, những người khác không phản đối nữa.

Cát chưởng môn xuất ra bạch ngọc đài, trước mắt hiện lên ký hiệu sau, mang theo mọi người qua sông hư không mà đi.Vị trí đại khái của Viễn cổ chiến thuyền, ở chỗ cực xa bên ngoài hải lý, cách Bồng Lai tiên đảo chừng hơn hai trăm vạn dặm, qua sông hư không ba lượt, bọn họ bắt đầu ngự hồng mà đi, chậm rãi tìm kiếm.

Tốc độ Tần Lạc Y ngự hồng không kịp bọn họ, cũng không dùng thần hành phù gia tốc, mà ở bên trong chiến thuyền lam sắc, thao túng chiến thuyền mà đi, La sư tổ ở bên cạnh nàng tự mình chỉ điểm.

Bay được mấy vạn dặm, nàng đã rất quen thuộc, hoàn toàn có thể thuần thục tự mình khống chế, La sư tổ từ bên trong chiến thuyền phóng ra ngoài, cũng bắt đầu ngự hồng ở phụ cận cẩn thận tìm kiếm, bên trong chiến thuyền chỉ còn một mình nàng.

Bầu trời trên biển, xanh thăm thẳm, sóng trên mặt biển lăn tăn, mênh mông vô bờ, thỉnh thoảng có thể nhìn đến yêu thú có diện mạo kỳ dị, thân hình thật lớn bơi trong biển.

Chiến thuyền của Tần Lạc Y bay rất cao, yêu thú không cảm ứng được hơi thở của nàng, La sư tổ bọn họ ngự hồng mà đi, cũng bay cực cao, cho dù tốc độ chậm một chút cũng không để ý, ngay cả hơi thở trên người cũng cố ý áp chế, trước khi chưa tìm được Viễn cổ chiến thuyền, bọn họ đều phải tận lực tránh né kinh động yêu thú trong biển.

Tuy rằng tu vi Tần Lạc Y chỉ là thanh phủ, nhưng nàng có thể luyện chế thập nhị giai đan dược, linh hồn lực so với người bình thường cường đại hơn không ít, cho dù bay cao, nàng cũng có thể thấy rõ đồ vật trên mặt biển, thậm chí có thể cảm giác được mấy ngàn thước dưới đáy biển.

Hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh cách không xa, so với vài vị trưởng lão Phiêu Miểu Tông, tu vi ngọc phủ của bọn họ xem như thấp hơn không ít, bất quá tốc độ hai người bọn họ không chậm, tại địa phương có trận gió hoành hành, thậm chí bọn họ có thể đuổi theo Nguỵ trưởng lão bọn họ, cùng bọn họ bay chung một chỗ.

Mâu quang Tần Lạc Y hiện lên quang mang lợi hại, khóe môi hiện ra một chút ý cười, hẳn là bọn họ dùng thủ pháp đặc thù gia tốc mới có thể bay nhanh như vậy...Hai người này, một người là Huyền Thiên đại lục Phượng gia, một người là Đoan Mộc gia, Huyền Thiên đại lục siêu cấp thế gia, quả nhiên thập phần bất phàm.

Tư Mã Ngọc phái người đuổi giết Nhị sư huynh đến xa địa phương như vậy, lá gan không thể nói không lớn, nhưng vẫn không thực hiện được...Lúc ấy hắn là tu vi ngọc phủ, mà Nhị sư huynh từ khi nàng tiến vào tông môn sau mới tấn giai ngọc phủ, trước kia nàng còn có chút nghi hoặc, hiện tại nhìn đến tốc độ hắn nhanh như vậy, liền hiểu được Tư Mã Ngọc không đuổi kịp hắn.

Nghĩ đến Tư Mã Ngọc, gương mặt Đoan Mộc Trường Anh đột ngột hiện lên trong đầu nàng.Nàng trầm mặt.Bạc môi mím chặt, tốc độ nhanh hơn, hướng tới Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh mà đi.

Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh thanh lãnh hờ hững nhìn đến nàng, nháy mắt nhu hoà hơn không ít.Tuấn nhan Phượng Phi Ly mở ra, cười đến yêu nghiệt, mắt hoa đào còn hướng về phía nàng chớp chớp.

Trong lòng Tần Lạc Y rung động, trên tiếu nhan ngăn không được hiện lên một chút tươi cười thản nhiên, phượng mâu liễm diễm, lóe sáng như tinh tú, toàn thân tản ra một chút phong tình mê người không dấu được.

Mâu quang Phượng Phi Ly trở nên nóng rực, liếc mắt nhìn sư phụ, sư tổ còn có các vị trưởng lão chung quanh một cái, âm thầm thở dài một hơi, đem ánh mắt rời đi, không dám tiếp tục nhìn nàng.Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh ám trầm lợi hại.

Lại tìm hơn một canh giờ, Đoan Mộc Trường Thanh phát hiện một toà tiểu đảo có chút quen thuộc, cẩn thận phân biệt một phen, xác định không đi sai phương hướng, lại tìm nửa canh giờ, rốt cục thuận lợi tìm được vị trí Viễn cổ chiến thuyền chìm.

Một toà tiểu đảo nổi trên mặt biển, cây xanh trên đảo thành bóng râm, rất nhiều kỳ hoa dị thụ, rất xa, đã nghe đến một ít mùi kỳ dị.Tiểu đảo như thế, ở trong biển sâu cũng không hiếm lạ, ở chung quanh đảo, tụ tập rất nhiều Hắc Sa, san sát, nhiều đến mức đếm không xuể, chỉ thô sơ giản lược đánh giá, đã có hơn một ngàn con, yêu thú trong đó hình thể thật lớn, thực lực cường đại, làm cho Cát chưởng môn La sư tổ cũng kiêng kị.

“Nhiều yêu thú như vậy...Nếu không phải trước đó biết phía dưới có cái gì, cố ý thả thần thức ra nhìn cẩn thận, cho dù chúng ta từ không trung đi ngang qua, cũng không nhất định có thể phát hiện chiến thuyền chìm mấy ngàn thước...Lúc ấy ngươi phát hiện như thế nào?” La sư tổ nhíu mi, tò mò nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh.

“Thời điểm lần trước ta từ nơi này đi ngang qua, cũng không gặp nhiều yêu thú như vậy.” Đoan Mộc Trường Thanh nhìn một mảnh yêu thú đông nghìn nghịt, khóe mắt nhịn không được hung hăng co rút.

Khi đó nước biển trong suốt, chung quanh chỉ có mấy chục con yêu thú mà thôi, hắn liếc mắt một cái liền thấy được đồ vật dưới biển, không cần cố sức.

“Đây hẳn là hang ổ của Hắc Sa, không thể cường công, chỉ có thể dùng trí.” Thần sắc Cát chưởng môn ngưng trọng nói.

Muốn đem đàn Hắc Sa này đánh chết, bọn họ toàn lực xuất thủ, không phải không làm được, bất quá cực kỳ hao tổn thời gian, càng háo thể lực, nơi này không phải địa lục, thời gian chiến đấu càng dài, đối với bọn họ càng bất lợi, tinh huyết của Hắc Sa chảy vào hải lý, sẽ đưa tới càng nhiều yêu thú, đến lúc đó đừng nói được đến Viễn cổ chiến thuyền phế kia, cho dù muốn rời đi, sợ là cũng thực khó khăn.

“Đúng, phải tốc chiến tốc thắng.” La sư tổ cũng gật đầu nói: “Hơn nữa nhiều Hắc Sa như vậy...Bên trong hẳn là có Hắc Sa Vương tồn tại, mọi người phải vạn phần cẩn thận mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.