Sứ Giả Địa Ngục

Chương 48: Chương 48: Xuất Thân




- Em lại ở đây sao?

Shin nhìn Lin đang đứng bên cạnh khối băng có chứa lão vĩ nhân mà lẳng lặng chẳng nói gì cả. Shin từ từ tiến tới đứng bên cạnh cô, nơi này rất lạnh lẽo, cũng khá có cảm giác rùng rợn vì các Thánh Thần ở đây. Lin đột nhiên quay sang ôm lấy Shin.

- Xin ngài đừng làm tổn thương bọn trẻ.

- Tôi sẽ không làm vậy. Em biết tôi rất yêu thương em và con của chúng ta, hai đứa nhóc đó.

Shin cũng đưa tay ôm lấy Lin. Đã lâu lắm rồi bọn họ không có thân thiết với nhau như vậy. Thật rất lâu hắn mới lại thấy Lin yếu đuối như thế này.

- Lin, Thánh Thần cuối cùng mà em tạo ra đó sẽ ổn chứ?

- Tôi không biết nữa, tôi không dám chắc.

Lin lắc đầu nhìn Shin, tới địa ngục này cô đã bắt đầu tạo được thêm một Thánh Thần nữa nhưng liệu có hoàn hảo hay không vì Thánh Thần mới này rất khác những Thánh Thần còn lại. Sức mạnh không phải sẽ đột nhiên ở mức độ nào đó mà là từ từ hấp thụ. Chính bản thân Lin cũng mong chờ được chiêm ngưỡng sức mạnh mới nhất của Thánh Thần cuối cùng này.

- Lin, em hãy hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không được phép rời khỏi tôi.

Nghe Shin nói mà Lin bất giác khựng lại mà không để Shin phát hiện rồi rất nhanh cô liền mỉm cười ngước đầu nhìn Shin.

- Tôi sẽ ở bên ngài. Chúng ta sẽ đoạt lại những gì thuộc về chúng ta.

- Thật là cô bé ngoan.

Shin mỉm cười mà cúi xuống ngậm lấy đôi môi của Lin. Bọn họ cảm thấy lúc này đây là tuyệt vời nhất rồi. Bao thế kỉ qua họ chỉ trông chờ một khoảnh khắc mà bản thân được thả lỏng một chút, không phải suy nghĩ một chút.

Trong căn phòng nghiên cứu, Terra nằm trên giường giữa phòng nhìn Reiji đang đứng bên cạnh kia.

- Ngài đang luyến tiếc sao?

- Ta không luyến tiếc, ta chỉ hận không thể đem Lin trở lại hầm ngục cuối cùng đó một lần nữa.

Reiji mỉm cười đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Terra kia. Một tay hắn đã tạo ra Terra như ngày nay, sức mạnh của Terra cũng do hắn trao tặng, hắn muốn Terra sẽ giúp hắn đem Lin về hầm ngục kia một lần nữa. Terra nhìn Reiji mỉm cười.

- Ngài thật kì lạ. Cảm giác an toàn của ngài đối với nữ hoàng lại là sự đối nghịch.

- Đúng vậy, chỉ khi giam giữ Lin lại ta mới có cảm giác an toàn khi có cô ấy ở bên. Ta không muốn nữ hoàng của ta ở bên cạnh người khác đặc biệt là Shin.

- Đã quá muộn để ngài ngăn cản rồi. Bọn họ có tình cảm với nhau, họ sẽ tiến quân nhanh thôi.

- Ngươi chỉ có nhiệm vụ duy nhất là mang Lin về lại nơi đó.

Reiji nói rồi xoay người rời đi. Terra liền đó nhắm mắt lại, những ống lạ gắn trên người cô bắt đầu có sự rục rịch. Nhiệm vụ duy nhất của cô sao? Cô có nên cho anh trai của mình biết hay không đây?

Tại lớp 1-S, Lucy ngồi nhìn đám học trò đang tự mình làm thí nghiệm thông qua quyển sách phép kia mà đột nhiên ánh mắt dừng lại ở phía Sakura.

- Sakura đi theo tôi.

Lucy vừa rứt lời liền đi về phía cửa. Cả lớp lúc này đều tò mò nhìn Lucy rồi lại nhìn Sakura cũng chẳng hiểu gì bước theo Lucy kia. Sakura theo Lucy tới một căn phòng kì lạ bốn bên đều là cửa sổ, căn phòng này Sakura chưa từng thấy bao giờ, có điểm gì đó rất khó nói.

- Em biết ký ức chết là đồ hiếm rồi chứ?

- Vâng.

- Ngoài khả năng thôi miên ra thì tôi nghĩ em nên tập trung phát triển ký ức chết của mình. Có vẻ một phần trong khả năng của em là nhìn thấu ký ức chết của người khác.

Nghe lời Lucy nói mà lúc này Sakura cũng đã nghiệm ra, cô sực nhớ nhìn Lucy mà tiến lại gần cất tiếng nói.

- Sensei, ngày hôm qua em đã thấy trong ký ức chết của nữ hoàng và người kia.

- Em thấy gì sao?

Lucy cũng cảm thấy tò mò, hôm qua vì có quá nhiều người nên cô mới không muốn Sakura nói hết đặc biệt khi có mặt của vua Reiji và Terra. Sakura gật đầu nhỏ giọng hơn nói với Lucy.

- Ở đó em đã thấy một hệ thống nhà tù rất lớn, nó là hành lang khổng lồ khá giống với lần trước của sensei nhưng toàn là bóng đêm, cứ hai cột trụ một là một song sắt giam những con quái vật hung tàn. Hơn nữa...lúc đi sâu vào trong em đã thấy một nhà giam lớn hơn rất nhiều đã bị phá cửa mà xích cũng đất nữa, xem ra từng có ai đó bị giam ở đó. Lúc em hôn mê muốn rút lui nhưng lại phát hiện có tiếng cười, em đã đi đến phía cuối hành lang bên trái đó thấy có bóng đèn liền đó có bóng một cô gái tóc rất dài, cô gái đó chỉ tầm độ tuổi ngang với lớp trưởng thành

- Theo như nữ hoàng đã nói ký ức chết đầu tiên là giam giữ ngài ấy vậy thì nhà giam lớn mà em thấy lúc đó chắc chắn từng thuộc về ngài ấy. Còn cô gái đó xem ra không phải bình thường rồi. Nhưng tại sao trong ngục toàn quái vật lại xuất hiện một cô gái?

Lucy nêu ra nghi vấn đến Sakura cũng cảm thấy rõ điều này, cô bé gật gật đầu. Đúng là rất kì lạ chỉ có thể hỏi rõ nữ hoàng may ra mới có đáp án được.

Trên hành lang tiến ra đại sảnh, Lucy và Sakura đang đi liền có một cô gái tóc bạc dài ngang lưng, đôi mắt cũng màu xám bạc rất kì lạ, cô gái này mặc đồng phục của học viện hoàng gia lại có gương mặt đượm buồn kì lạ nữa, cô ta muốn gì đây?

Đột nhiên cô gái cúi đầu làm cho Lucy và Sakura càng không hiểu gì cả thì cô ta liền đưa cho Lucy một viên ngọc màu đen sau đó để lại một câu rồi đi mất.

- Nữ hoàng gửi cho cô.

Lucy và Sakura còn đang ngẩn ngơ thì cô gái đó vừa bước đi vừa biến mất dần dần. Len đứng từ xa híp mắt theo dõi mọi chuyện xảy ra. Cô gái kì lạ kia là ai? Cô ta là tay chân của Lin ở học viện này sao?

- Cô gái đó là ai vậy Tedd?

Len quay sang nhìn Teddy đứng bên cạnh cũng nhìn hết một màn. Teddy lục tìm ký ức sau hàng loạt thông tin đang xẹt qua kia liền nhíu mày.

- Shiro Grays, lớp biến đổi, là một hồi thuật sư, trong thông tin có ghi trẻ mồ côi, không rõ xuất thân chỉ biết từng sống tại rìa lục địa sáng.

- Xem ra con bé đó là người của Lin rồi.

Len nói rồi quay sang nhìn Teddy mỉm cười, đi gặp cô bé này chắc chắn sẽ liên lạc được với Lin thôi.

Một ngày nhàm chán nữa chuẩn bị trôi qua chỉ cách ngày tranh cúp nhà một ngày nữa.

Trên con đường tối dài hun hút, Lin một mình bước từng bước chậm dãi đi về phía cuối hành lang nơi ánh đèn vàng hắt ra cùng với một bóng người kia. Cô sẽ không để Nicolas và Shu tới được nơi này, bé con Sakura kia cũng phải cẩn thận một chút. Ngay đến Shin và lão vĩ nhân kia cô cũng đã giấu giếm rất nhiều chỉ vì bảo vệ một chút cuộc sống của cô hiện tại.

Dừng lại trước mặt người con gái với mái tóc đen xoăn gợn sóng dài đến gót chân kia mà trên người mặc bộ váy đầm đơn giản màu đen rất mỏng manh, chân tay cô ta đang bị trói chặt bằng những dây xích đen cồng kềnh, cô ta đang ngồi trên chiếc ghế gỗ bỗng ngước mặt lên nhìn Lin mà nở nụ cười khiêu khích rồi cất giọng nói khàn khàn của cô ta do nhiều ngày không ăn uống đầy đủ.

- Nữ hoàng lục địa bóng đêm, thật lâu cô mới tới thăm hỏi tôi như vậy. Mới hôm qua thôi tôi đã ngửi được mùi trẻ con hiếu kì tới đây, cô lại để kẻ khác khám phá ra bí mật kinh khủng của mình vậy sao?

Cô gái này rất xinh đẹp, cô ta đẹp hơn Lin đến vài phần, tuy rất tiều tụy vì không được chăm sóc tốt nhưng tuyệt không giảm mất khí thế của cô ta. Lin nhìn cô ta mà tay gắt gao nắm chặt khiến móng tay ghim vào da thịt đến ứa máu chảy cả ra sàn nhà. Nhìn Lin mà cô ta cười rất lớn rất hả hê.

- Bọn chúng luôn nghĩ cô rất cao đẹp nhưng có nghĩ tới cô lại hèn hạ thế nào hay không? Để được trả thù Vua Bóng Đêm và lão vĩ nhân đã giết chết phụ vương và mẫu hậu của cô mà cô đã đầu thai vào con gái của nhà công tước. Cô tiếp cận bọn họ chỉ để cuối cùng đâm nhát dao chí mạng vậy sao? Việc lão vĩ nhân đó ngủ giấc dài chẳng phải một tay do cô tạo ra sao? Để có thể sống mãi cô không tiếc ép buộc lấy sức mạnh Thánh Thần từ tôi nhỉ?

- Câm miệng lại đi.

Lin tức giận gằn lên từng chữ nhưng người kia hiển nhiên không bận tâm cô có tức giận hay vui vẻ. Cô ta càng cười lớn vui vẻ.

- Cô không muốn nghe sao nữ hoàng? Tôi là Thánh Thần đầu tiên xuất hiện, là do lão vĩ nhân đó tạo ra nhưng cô lại bí mật cướp đi giam tôi trong chính ngục tù của ông ấy, giam giữ tôi ngay bên cạnh Vua Bóng Đêm hàng ngàn năm, hàng vạn năm. Cô có thấy vừa lòng với mọi việc chứ? Chẳng phải mọi thứ đang diễn ra như ý cô sao?

- Ngươi tốt nhất im miệng đi.

- À, tôi biết rồi. Chẳng lẽ cô lại yêu kẻ thù của mình sao nữ hoàng?

Cô gái đó vừa rứt lời liền đó Lin liền thoáng chấn động đứng không vững. Cô ta nói trúng sâu thẳm nhất của cô rồi. Có lẽ cô ta đúng, cô rung động mất rồi, cô lại đi yêu kẻ thù của mình rồi.

- Tình yêu. Phải làm sao đây nữ hoàng? Tôi muốn xem xem cuối cùng cô có thể xuống tay hay không. Tôi cũng muốn nhắc nhở cô nữ hoàng, thời gian của cô không còn nhiều đâu, khi tôi rút cạn sinh lực cũng là lúc các Thánh Thần liền ngắt kết nối và bản thân cô cũng cùng chìm vào giấc ngủ với bọn tôi. Hãy tận dụng khoảng thời gian cuối cùng của mình mà làm những gì cô muốn đi hahahaha...

Tiếng cười đó vang vọng trong đầu Lin, cô xoay người rời khỏi đây mà cả người thoáng run rẩy. Hai tay của cô không tự chủ nắm chặt lại. Đám quái vật đang ngủ ngửi thấy mùi máu liền đó tỉnh giấc mà không ngừng phá cửa sắt muốn thoát ra kia. Xem ra cô đã trì hoãn quá lâu rồi, phải nhanh lên trước khi cô chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng như những gì Thánh Thần đó nói.

Ánh sáng phía ranh giới đang nhạt dần nhạt dần, Lin ngồi ở một chiếc ghế dài nhìn về phía đó, phải đẩy nhanh chuyện này một cách khôn khéo nếu không sẽ tổn thương Shu và Nicolas của cô.

- Mẹ.

Nicolas tiến tới ngồi xuống bên cạnh Lin nhìn mẹ mình mỉm cười mà ôm lấy cánh tay cô. Lin xoa đầu đứa con này mà mỉm cười dịu dàng.

- Nicolas mẹ muốn cho con biết một sự thật.

- Sự thật?

Nicolas không hiểu nhíu mày nhìn Lin. Còn chuyện gì mà Nicolas chưa biết sao? Nhưng tại sao tới bây giờ mẹ mới nói?

- Đó là về sự xuất thân của con. Con thực sự không hẳn do mẹ tạo ra. Nicolas con cũng giống như một Thánh Thần vậy, con tồn tại từ rất lâu rồi chỉ là mẹ đã giữ con quá lâu trong không gian mẹ tạo ra. Mẹ xin lỗi con.

- Chuyện đó có quan trọng sao?

Nicolas nhìn Lin có chút thắc mắc. Đối với Nicolas thì Lin còn quan trọng hơn cả mẹ Anna và Lucy-sensei nên cho dù có xuất thân thế nào với Nicolas cũng không còn đáng chú ý nữa.

- Chuyện đó rất quan trọng. Bởi vì con cũng tương tự một Thánh Thần cho nên có thể cả hai mẹ con ta sẽ phải chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

- Vậy con sẽ theo mẹ. Cho dù chúng ta có chìm vào giấc ngủ không tỉnh lại nữa cũng không sao cả.

- Nicolas.

Lin ôm lấy đứa trẻ này vào lòng mà mỉm cười nhưng ánh mắt hoàn toàn là lạnh lẽo khó hiểu. Từ đằng xa ai đó đã theo dõi toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới cuối. Thật là thú vị.

__________

kill cứ thấy vui là được rồi >


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.