Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 32: Chương 32




Sau vở diễn, nó tránh mặt Kì. Nó sợ, nó sợ cái cảm giác điên khùng ấy lại một lần nữa đến với nó. Nó phủ nhận, nó ko muốn trái tim mình hướng về Kì. Nó ko nghĩ mình thương Kì, vì tình cảm ko thể đến nhanh như thế được… ko thể nào.

Nó vẫn vậy, vẫn đến trễ và vẫn pha trò chọc phá trong lớp. Nhưng tuyệt nhiên nó ko nhìn Kì, nó sợ sẽ bắt gặp ánh mắt của Kì, ánh mắt buồn bã đầy tâm trạng ngày hôm ấy.

Giờ thì nó có thể về nhà ngay sau khi tan học, vì trời ko còn mưa. Dì Trinh đã trở lại bình thường như lúc trước, vui vẻ và luôn luôn thương yêu nó. Tự dưng nó cảm thấy có lỗi với dì, muốn đối xử tốt với dì. Dù sao thì bây giờ mẹ cũng đã tái giá, đã rời xa nó, đã tìm thấy hạnh phúc riêng. Vậy thì nó chẳng còn lí do gì mà ghét dì Trinh nữa. Hơn nữa, nó đã hứa với ba là sẽ đối xử tốt với dì – vào cái đêm noel trời mưa ấy.

_Thưa dì con mới đi học về!! – nó tháo giày ra và nói to.

_Về rồi sao Linh? Con vô mà coi nè, dì làm món sườn xào mà con rất thích đó!!

_Dạ… hả?? Mà sao dì lại biết con thích món đó??

_Ummm, bí mật. Dì còn biết là con thích ăn mì tôm nữa kìa!! – dì Trinh cười hiền.

Nó nhíu mày, suy nghĩ một lát

_A, ba con nói đúng ko dì?? Thôi được rồi, dì ko cần phải làm mấy món đó đâu! Con hết thích rồi…

_Ơ… dì làm con ghét nữa sao? Từ này dì sẽ ko làm nữa!!

_Ko… ko phải đâu dì. Thôi được rồi, con sẽ ăn. Dì chờ con chút nha!!

Nó phóng như bay lên phòng, mau chóng thay đồ ra rồi lại phóng xuống dưới nhà. Thơm quá… dù ko muốn nhưng cũng phải công nhận là tài nấu ăn của dì Trinh vượt hơn hẳn so với mẹ nó.

_Thơm quá dì ơi!! – nó cười, vui vẻ ngồi xuống ghế.

_Thật sao con?? – dì Trinh ngạc nhiên, lần đầu tiên nó cười với dì mà.

_Vâng… ummm, con ăn được chưa dì??

_Được rồi con! Dì có để phần cho ba rồi, con cứ thoải mái đi!! – dì Trinh tươi cười hiền dịu.

Nó đưa đũa, lựa chọn. Thực sự là dì nấu ăn rất ngon, nó ko biết nên ăn món nào trước đây.

...

Sau khi đánh chén no căng, nó ngồi ôm bụng trên ghế. Cái bụng của nó căng phình to ra vì no.

Nó ngồi phịch xuống salon, bật tivi lên. Dù gì thì bây giờ cũng đang buồn chán, chẳng biết làm gì. Xem tivi là cách giải quyết tốt nhất. Chán thật, tivi cũng chẳng có gì để coi hết. Đang xoay xoay cái điều khiển thì tiếng cửa bật mở, ba nó bước vào nhưng ko đường hoàng như mọi ngày nữa mà với bộ dạng tả tơi, quần áo rách mướp.

Nó hoảng hốt chạy lại đỡ khi thấy ba gần như khụy xuống, miệng hét to gọi dì Trinh. Dì đang ở trong bếp rửa chén nghe tiếng thét của nó vội chạy ra xem có chuyện gì đã xảy ra.

_Dì… ba làm sao đó dì!! Con… con lo quá…

_Con yên để dì coi!! – dì Trinh đưa tay lên sờ trán chồng – Chết, ba con cảm rồi. Mau đưa ba vô phòng đi con!!

Nó cuống quýt lên, vội quàng tay ba qua vai mình rồi đỡ ông vô phòng. Từ trước tới giờ, nó chưa bao giờ thấy lo cho ba như lúc này. Kể cả vào cái đêm noel mà ba về nhà trong bộ dạng ướt sũng đó thì nó cũng ko lo bằng lúc này… tự dưng nó có linh cảm ko tốt.



Nó ngồi nghệt mặt ra ở ngoài phòng khách, để dì Trinh có thể yên tĩnh chăm sóc ba. Nó đang lo sợ. Đúng là vậy, nó lo lỡ như… lỡ như ba có xảy ra chuyện gì… làm sao nó sống nổi.

“Mày đi chết đi Linh!! Nghĩ bậy bạ ko hà, ba bị cảm thôi mà… đừng có làm quá lên vậy!!” – nó nghe linh hồn mình đang bực bội.

Cạch…

Dì Trinh bước ra. Như chỉ chờ có vậy, nó vội bước tới

_Ba sao rồi dì?? Ổng có sao hok??

_Ko sao đâu con!! Chỉ cảm nhẹ thôi!! Thôi dì vô trong đây… con đi nghỉ đi…

_Dạ!! – nó ngoan ngoãn đáp rồi cất bước lên phòng.

Chờ cho bóng nó khuất sau cánh cửa màu xanh dương rồi, dì Trinh mới bước trở vào phòng của mình và khóa cửa lại.

_Nó nghỉ rồi anh ạh!! – dì Trinh nói trong khi mắt chồng đang nhắm nghiền.

_Vậy sao?? – ông khẽ nhỏm người dậy – Haizz, công ty đang gặp vấn đề em à!! Anh ko biết mình có xảy ra chuyện gì ko nữa…

_Anh đừng nói bậy!! – dì Trinh ngồi xuống bên cạnh chồng, thật nhẹ nhàng – anh sẽ ko sao đâu mà!!

_Có lẽ… đã đến lúc nó phải biết được sự thật rồi!! – ông lắc đầu thở dài.

_Ko được!! – dì Trinh gay gắt – Em ko muốn nó đau lòng!!

_Em đừng vậy, nếu anh có xảy ra chuyện gì thì suốt đời em sẽ ko thể…

_Em ko cần, chỉ còn con bé sống hạnh phúc là được rồi!!

_Hummm, thôi tùy em! À còn chuyện của thằng Jin em tính sao?

_Có lẽ… cái đó tùy anh thôi!! Còn chuyện kia thì… đừng nên nói vội.

_Ummm, anh hiểu rồi!! Thôi em nghỉ đi.



Vài ngày sau…

Hôm nay trường nó được nghỉ, nhân dịp gì thì nó cũng chẳng biết nữa. Cũng vừa hay, ba nó kêu nó hôm nay phải ra sân bay đón một người quen mới từ nước ngoài về. Nó ko hiểu, bạn của ba có ai mà nó ko biết đâu… đâu có ai ở nước ngoài?? Còn họ hàng nhà nó ư?? Cũng chẳng có ai sống ở nước ngoài cả… chẳng lẽ lại là mẹ nó?? Ko đời nào… mẹ mới đi ko lâu mà… ko thể về nhanh vậy được!! Vậy thì rốt cuộc là ai nhỉ? Ôi nó tò mò quá.

Nó cùng ba đứng ở sân bay, chờ đợi một người nào đó mà chính bản thân nó cũng ko biết là người nào. Máy bay sắp hạ cánh, phi trường rộng lớn đông nghịt toàn những người đi đón hoặc tiễn đưa người thân của họ. Đây là sân bay quốc tế, bởi vậy các thiết bị hiện đại hơn và ko gian cũng rộng hơn ở sân bay quốc gia nhiều lắm.

Đang thơ thẩn ngắm nhìn máy bay hạ cánh thì ba nó kéo nó về phía đám đông, miệng hét to

_Jin, Jin, bên này này con!!

Ở phía xa xa, có một thằng con trai mắt đeo kính đen và mồm bịt khẩu trang kín mít, đã vậy còn đeo theo một cái mũ đen xì in hình Garu đang bị con nhóc Pucca ôm chặt nữa chứ… mâu thuẫn!!

_Dạ con chào ba!! – người tên Jin cúi đầu lễ phép.

_Ummm, bao năm rồi ko gặp mà con vẫn như cũ nhỉ? Vẫn đẹp zai và phong cách ăn mặc ko giống người!!

_Hok lẽ giống bò sao ba??? – Jin hỏi ngược lại.

_Thằng này… chúng ta về nhà thôi!! – ba nó khoác vai Jin.

Nó thì đứng tần ngần như trời trồng vì chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra cả. Trước mặt nó là một thằng con trai xa lạ chẳng hề quen biết, dám gọi ba nó bằng “ba”, to gan… thật là to gan!!

_Con ko về sao Linh??

_B…b…b… ba!! Chuyện này là sao??

Ba nó nghiêng đầu rồi như chợt hiểu ra, ông nói nghiêm nghị

_Về nhà rồi ba sẽ nói cho con biết!!

Tuy bực mình nhưng tính tò mò thôi thúc nó mau mau bước theo ba và thằng Jin gì gì đó…



Nó ngồi phịch xuống salon, khoanh hai tay trước ngực với bộ mặt tức giận, chờ đợi sự giải thích của ba. Ba nó thì chẳng chịu nói gì cả, thong thả ngồi uống trà bên cạnh nó. Còn người tên Jin kia thì ngồi trên chiếc ghế rời đối diện

_Chuyện này là sao ba??

_Con gọi dì lên đi rồi ba nói luôn thể!!

Nó miễn cưỡng đi xuống nhà bếp gọi dì Trinh, trong lòng vẫn ko yên. Tự dưng lại xuất hiện một tên con trai lạ hoắc từ đâu ra rồi gọi ba nó bằng ba, làm sao mà nó yên được chứ??

_Rồi, giờ ba nói đi!!

Nó ngồi ở ghế rời, bên cạnh Jin, còn dì Trinh thì ngồi bên cạnh ba nó. Dì mỉm cười với Jin một cách hiền từ

_Con chào mẹ!!! – Jin nhăn răng cười.

_Mẹ?? Ba??? Chuyện này là sao đây??? – nó bực bội.

“Ko giấu được đâu em à… chắc phải nói hết thôi!!” – ba nó nói nhỏ.

“Chắc phải vậy thôi!!” – dì Trinh đáp.

_E hèm!! Linh nghe đây, đây là Trần Duy Anh – Jinny – anh-trai-song-sinh-của-con!!

Từng lời ba nói như sét đánh ngang tai nó… cái gì mà anh trai?? Nó tưởng ba nói giỡn nên liền cười

_Thôi mà ba!! Ba nói nhanh đi con có hẹn với thằng Duy rồi!!

_Ba ko giỡn… ba nói thật!!

Mặt nó bắt đầu tái, nó ko tin… nhưng vẻ mặt hình sự và thái độ nghiêm túc trong giọng nói của ba cho nó biết ba ko hề nói đùa. Trước giờ ba ko bao giờ nói đùa trong bộ dạng đó cả…

_B… ba nói… cái gì vậy?? Con hok có thích giỡn kiểu này đâu!!

_Ba ko zỡn. Chuyện xảy ra cách đây 18 năm. Khi đó ba và dì Trinh thương nhau, nhưng ông bà nội con bắt ba phải lấy Nữ – tức là người mà con gọi là mẹ đó!! Nếu ba ko lấy Nữ thì dì Trinh sẽ phải chịu khổ. Ba ko thể để dì Trinh chịu khổ nên đành lấy Nữ. Nhưng đúng khi ấy thì ba nhận được tin dì Trinh có mang, đã 4 tháng. Ba nghe như sét đánh ngang tai. Ba vì ko muốn dì Trinh phải chịu khổ mà lấy Nữ nhưng ba chẳng thể dứt bỏ tình yêu cùng giọt máu của mình được!! Nữ hứa là sẽ ko gây khó dễ nếu…

_Nếu gì ba?? Mẹ con đã nói gì??

_Nếu dì Trinh giao đứa con của dì cho Nữ. Nữ hứa là sẽ chăm sóc đứa con đó tử tế. Ba đã chấp nhận, dì Trinh cũng chấp nhận. Ko ngờ dì mang thai đôi, và ba đã mang con đem cho Nữ. Tất nhiên là cô ấy ko hề biết dì Trinh sanh đôi!! Đó là một đêm trời mưa, sấm sét rất to. Ba đã mang đứa bé gái cho Nữ… dì Trinh đã khóc rất lâu. Từ ấy dì rất sợ sấm sét. Jin là đứa bé trai song sinh ấy…

_Vậy… vậy có nghĩa… con là… con của…

_Đúng!! Mẹ ruột của con là dì Trinh!!

Ba nó quay mặt đi để ko phải nhìn vẻ mặt đau khổ của nó. Đúng như ông dự đoán, khi biết được sự thật này nó sẽ rất đau lòng. Ông ko đành lòng nhìn đứa con gái mà mình yêu thương nhất trên đời đau lòng, và ông đã nhắm mắt làm ngơ. Tất cả là do ông, nếu ngày ấy ông kiên quyết thêm một chút thì bây giờ con gái của ông đã ko phải đau thế này. Nếu ngày ấy ông ko để nó rời xa mẹ ruột của nó thì bây giờ sẽ ko có bí mật làm nó đau lòng này… nếu ông ko ủy mị, nếu ông cứng rắn nhất định với dì Trinh thì bây giờ sẽ ko có đau lòng…

Nó đau… phải!! Con tim nó đang quặn thắt lại đây. Nó biết ba nó ko nói đùa. Nhưng lòng nó ko thể chấp nhận được sự thật này… thì ra người mà nó ghét, nó khinh rẻ, nó lạnh lùng từ trước tới giờ lại chính là người mẹ ruột của nó… nó… cảm xúc của nó lúc này thế nào nhỉ?? Nó buồn, nó tuyệt vọng, nó khinh bản thân?? Tất cả đều ko phải!! Nó chỉ bất ngờ, chỉ hoảng hốt, chỉ ko thể chấp nhận được sự thật này… nó chẳng thể nào chấp nhận được… ko thể!! Hơn hết, nó đau… tim nó dường như vỡ vụn ra khi nghe được: “Mẹ ruột của con là dì Trinh!!” từ chính miệng của ba nó. Ko lí nào ông lại đem chuyện này ra mà đùa giỡn, ko thể. Nhưng nó ko thể chấp nhận được sự thật, rằng dì Trinh lại chính là mẹ ruột của mình… nếu vậy từ trước giờ nó đã mang tội bất hiếu mất rồi!!

Nó ngồi yên bất động, sắc mặt dần trở lại như bình thường. Nó đau nhưng ko rơi lệ… cảm giác sao nhỉ?? À đúng rồi… giống như là khi nó bị xúc phạm nhân phẩm, khi bị nói là có “baby với đại ka” của PBC. Đúng, chính là cảm giác đó.

Ba nó nhìn nó, ông biết nó đang nghĩ gì. Nó là đứa con gái ông thương yêu suốt 18 năm qua… ông hiểu rất rõ lòng nó. Dù nó ko biểu lộ ra ngoài nhưng ông cũng biết rằng nó đang đau, đang rất đau lòng khi biết được sự thật phũ phàng ấy!! Nếu đem so với Jin thì nó đang thương hơn nhiều. Dù Jin từ nhỏ đã sống cực khổ, nhưng Jin được nhận tình thương từ cả ba lẫn mẹ ruột. Còn nó thì sao? Dù sống sung sướng nhưng lại ko được ở gần mẹ ruột của mình… ba thì suốt ngày đi vắng. Chính vì gia đình như thế nên 8 năm trước nó mới bất trị như thế!! Đúng là so với nó thì Jin rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn nó nhiều. Và bây giờ người đau lại là nó, chẳng phải ba, chẳng phải mẹ, chẳng phải Jin. Chỉ có mình nó là phải chịu đựng sự thật phũ phàng đã được giấu kín suốt 18 năm trời ấy.

Nếu mẹ ruột của nó là dì Trinh, vậy mẹ trước kia là kẻ đã phá hoại hạnh phúc của nó… đã tước đi nó từ tay mẹ ruột. Vậy tình thương mà bà đã dành cho nó, tất cả đều là giả dối sao?? Những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm, những tình thương dạt dào… tất cả chỉ là giả dối. Đó là người đã tước đi hạnh phúc của nó… vậy ra suốt 18 năm qua nó đã sống trong sự giả dối.

_Hì… con biết rồi! Thưa ba con xin phép ra ngoài. Con có hẹn với Duy!!! – nó nói với gương mặt tươi cười càng khiến cho dì Trinh và ba nó lo hơn.

Nó vụt đứng dậy, rất nhanh. Nó bước ra cửa ko ngoảnh lại nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy tâm trạng của ba. Nhưng nó làm gì được đây?? Nó ko muốn… sự thật ấy, bí mật ấy… nó ko thể chấp nhận được!! Nó… nó ko muốn… thì ra nó chỉ là một đứa trẻ thừa, thì ra…

...

Nó lại ngồi ở quán café quen thuộc, và chờ Duy. Mỗi lần có chuyện thì gặp Duy là cách giải quyết tốt nhất của nó. Gì chứ, Duy luôn đưa ra hướng giải quyết đúng đắn hơn nó. Chỉ riêng chuyện của con nhỏ Quyên mập với chuyện ba nó tái hôn thì biết, Duy luôn sáng suốt hơn nó… nó dù thông minh nhưng cứ đụng chuyện là lại nổi nóng, ko bao giờ nó có thể bình tĩnh nhìn nhận sự việc một cách đàng hoàng được.

Duy tới, chạy nhanh vào chỗ nó. Trong điện thoại, nó nói với giọng buồn bã khiến cho Duy rất lo lắng.

_Duy… tao ở đây!! – nó tươi cười vẫy Duy.

_Có… có chuyện… gì?? – Duy thở dốc.

_Ngồi đi, có chuyện gì đâu?? – nó vẫn cười.

_Mày đừng vậy, có gì thì cứ nói đi!! Tao giải quyết cho. Nhìn mày như vậy là tao biết lại có chuyện rồi!! Nói nhanh đi…

_Mày cứ giành nói vậy sao tao nói? – nó cáu.

_Ờ ha… tao quên!! – Duy cười, gãi gãi đầu – mày nói đi!

_Tao… tao… oaoaoaaaa – nó khóc òa lên.

Duy ngạc nhiên, đây là lần thứ 3 Duy được chứng kiến nước mắt của nó. Duy di chuyển từ phía đối diện sang bên cạnh nó, ôm nó vào lòng và vỗ về. Dù ko biết chuyện gì nhưng Duy nghĩ ắt hẳn phải ghê gớm lắm mới có thể làm cho nó khóc to như thế. Duy vỗ về nó, khẽ hát bài “A little love” cho nó nghe. Bỗng dưng nó quệt nước mắt, đẩy Duy ra rồi nói một cách bất bình

_Tao buồn chuyện khác chớ có phải buồn tình đâu mà mày hát như vậy? Khùng hết biết!!

_Thì mày nói đi tao mới biết được chứ!! – Duy cằn nhằn.

Nó nhún vai, thôi khóc và kể cho Duy nghe đầu đuôi câu chuyện. Lúc đầu thì Duy hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng sau đó cậu phán

_Ummm, quá đột ngột!! Mày ko chấp nhận được cũng đúng. Nhưng mà chuyện gì rồi cũng sẽ đâu vào đây, thời gian sẽ giải quyết tất cả. Mày biết mà, rồi từ từ mày cũng sẽ chấp nhận được thôi!!

_Haizz, nếu ko được thì sao đây? Hok lẽ tao phải cố gắng cả đời??

_Bậy, nhất định mày sẽ quen thôi, sẽ sớm thôi mà!! Yên chí đi…

Nó suy ngẫm một lát, rồi bật cười

_Hahah!!

_Mày khùng hả?? – Duy co người đề phòng.

_Hờ… tao có chí* đâu mà yên??

_Mệt mày quá. Giờ này còn giỡn được… ủa mà mày hết buồn rồi hả??

_Ummm, nói chuyện với mày xong tự nhiên cảm thấy bình thường òi. Thôi, ko khóc nữa!!

Nó cười, Duy cũng cười. Nó đâu biết rằng, ở phía xa xa có một đôi mắt đang dõi theo nó, một cách đau khổ và tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.