Siêu Việt Tài Chính

Chương 236: Chương 236: Tuổi thơ dữ dội




Thiếu Kiệt chợt trầm mặc lại hắn thật sự bất ngờ vì mẹ hắn có cơ sở để nói có một nhóm người thứ ba cũng nhắm vào hắn. Hiện tại hai thế lực Hà Thúc và gia đình họ Ngô kia cũng đủ làm hắn đau đầu phải suy nghĩ nhiều thứ giờ lại gặp thêm một nhóm người thứ ba mà ẩn giấu sâu nữa hắn phải đối phó ra sao.

Thấy Thiếu Kiệt im lặng không nói gì Hoàng Lâm Nhu mới nhỏ nhẹ nói với hắn.

-Mẹ không biết đây là sự thật hay là do mẹ thấy quá nhiều sự trùng hợp mà ra. Nên mẹ vẫn luôn ẩn nhẫn để xem nhóm người này là ai, Con có thấy được rằng đối với nhưng việc gần đây của con có một chút gì đó thuận lợi không theo lẽ thường. Càng làm cho mẹ tin chắc có một nhóm người thứ ba nhắm vào con mà những người này âm thầm quá lâu rồi có thể là từ lúc con còn nhỏ tới giờ.

Nghe mẹ mình nói như vậy Thiếu Kiệt cũng có sự lo lắng nhất định. Bất cứ người nào đã chịu bỏ vốn lớn về mình. Thời gian theo dõi cũng dài mà không lọ mặt. Thì khả năng họ muốn càng nhiều thứ lớn hơn. Hắn muốn biết cơ sở nào để mẹ mình nhận ra được những điều đó, cũng như giúp hắn tránh đi một mặt đối với những thứ sắp tới.

-Điều nào làm mẹ nghi ngờ chuyện này? Con thấy được mẹ lo lắng không nhỏ chắc vì như thế nên bấy lâu nay mẹ luôn âm thầm mà không muốn phát triển hơn.

Hoàng Lâm Nhu lúc này khẻ gật đầu như xác nhận những gì Thiếu Kiệt nói là đúng. Vì hiện tại chỉ có hai mẹ con cũng không có người ngoài nào khác. Cho con mình biết chuyện này để Thiếu Kiệt có thể đề phòng tốt hơn thì sẽ dễ dàng cho hắn sau này.

-Chuyện này trước nay mẹ không biết nhưng có những lúc mẹ thấy thật sự từ khi mang thai con có những thứ kỳ lạ mà không hiểu được. Thứ nhất những ngày đầu mẹ còn bị một số người nói lời ra tiếng vào, nhưng khoản một tuần sau lại im bặt đi hẳn. Khi mẹ đi bệnh viện chờ ngày sinh nở thì luôn có y tá hoặc bác sĩ túc trực Ngay cả đêm đó con ra đời cũng vậy. Những ngày khác mẹ không nói như hôm đó khi nghe tin mẹ chuyển dạ toàn bộ bác sĩ đều có mặt đó mới là điều mẹ khó hiểu. Chưa kể sau khi sinh từ trưởng khoa đến giám đốc bệnh viện lại tới thăm mẹ hỏi han ân cần. Ngay cả y tá sau khi sinh còn lén đưa mẹ một viên Ma túy nhỏ.

Nghe mẹ mình nói đến đây Thiếu Kiệt mới nhìn mẹ mình ngạc nhiên hỏi. Vì hắn không hiểu sao việc này có dính líu đến cái chất kia.

-Sao lại dính dáng gì tới ma túy ở đây? tại sao y tá lại cho mẹ thứ đó.

-Con không biết! Phụ nữ sau khi vừa sinh nếu mà nuốt một viên ma túy vừa phải không có hai mà thật sự nó có lợi cho người phụ nữ sau khi sinh. Bởi chỉ cần lúc đó người mẹ có thể nuốt vào mồ hôi và những tạp chất trong lúc sanh sẽ được bài trừ qua lỗ chân lông thoát ra bên ngoài.

Thiếu Kiệt lần đầu nghe được việc này nên cũng khá tò mò. Bởi hắn biết chất ma túy được chiếc xuất từ cây anh túc, đúng là cây anh túc có tác dụng chữa bệnh được. Nhưng không nghĩ ma túy lại có tác dụng như thế.

-Vậy mà giờ người ta không dùng cách đó nữa mẹ con thấy nếu nó tốt như vậy sao phụ nữ ngày nay đi sinh không sử dụng cách này. Con thấy hiện tại người ta mang nhiều di chứng sau sinh quá nhiều.

Đợi cho người bán quán đem ra cho hai người đồ ăn. Đặt xuống bàn rời đi Hoàng Lâm Nhu mới nói.

-Nhưng việc đó chỉ có những người xưa là dùng thôi. Vì như thế sẽ để cho người mẹ có cơ thể khỏe mạnh không bị di chứng sau này. Còn ngày nay thì người ta không dám sử dụng như thế nữa. Vì Ma túy là chất cấm hơn nữa ai mà gan như mẹ dám nuốt ma túy chứ. Vì tác dụng nó gây nóng trong cơ thể khá nhiều phải chịu đựng được nó mới tạo ra vòng tuần hoàn bài tiết trong cơ thể

Thiếu Kiệt ngẫm nghĩ cũng đúng. Ngày nay người ta thường tin vào những thứ mà họ được nghe nói là độc hại. Nhưng thật chất cái gì cũng có hai mặt của nó tùy thuộc theo người sử dụng nó theo mặt nào thì sẽ mang lại thứ như thế. Mà mẹ hắn cũng không phải như người khác. Hắn từng biết mẹ mình nhảy tàu lửa đi buôn đồ dùng ở lúc trẻ thì những việc này đối với bà cũng không phải việc gì to tác.

- Mà chuyện của con không những chỉ có thế thôi đâu.Rồi con còn được những bác sĩ y tá tự bỏ tiền ra mua bia tắm cho con nữa. Đồ mặc hằn ngày của bệnh nhân thường là chủ nhật sẽ không có nhưng mẹ lại được cấp phát trước vào ngày thứ bảy con nghĩ xem mẹ một thân một mình. Nhưng lại được những người không quen biết như thế chăm sóc.

Thiếu Kiệt im lặng, hắn biết những năm đó bia cũng không phải rẻ. Nhưng mẹ hắn lại được những người xa lạ mua về cho con mình sử dụng thì có điều đáng để suy nghĩ.

-Vậy là lúc đó mẹ bắt đầu nghi ngờ chuyện này sao?

-Không lúc đó mẹ chưa nghĩ đến. Hồi đó không giống như bây giờ mọi người giúp nhau vì cái tâm nhiều lắm nên mẹ cũng không để ý. Xã hội ngày nay giúp người thì kèm theo lợi ít không còn như trước.

Hoàng Lâm Nhu nói những điều này không sai ở đầu những năm 90. Con người đối với nhau nhiệt tâm hơn rất nhiều ở thời điểm hiện tại. Một người đi đường thấy chuyện nên làm sẽ ra tay giúp giờ người ta giúp người khác thì trong lòng phải có chút gì đó nghi ngờ.

-Mẹ sinh con xong về nhà ở nhà khoảng một tháng hơn thì mẹ muốn đi tìm việc. Công việc lúc đó nói dễ kiếm cũng là đúng thật nhưng mà có một chỗ làm để làm việc lâu dài lương cao nữa thì lại khác. Mẹ đi kiếm việc ngày đầu, ngày thứ hai thì có người giới thiệu mẹ nộp hồ sơ vào khách sạn chỗ mẹ vừa nghĩ đấy.

-Nhưng như thế mẹ làm sao biết là mình bị nhắm vào mà cho là có nhóm người thứ ba can thiệp vào chuyện này.

Vừa ăn hủ tiếu ở tô của mình hắn vừa nghe mẹ mình nói lại những kỳ ngộ mà bà gặp phải. Hắn vẫn thắc mắc mẹ mình gặp những chuyện này cũng có thể nói là một phần may mắn. Ai cũng thế đôi khi con người có những sự trùng hợp ngẫu nhiên mà không ai biết được. Chỉ như thế mà vội kết luận thì không phải quá cực đoan hay sao.

-Con biết mẹ đi trên xe lam chưa có ý định nộp đơn ở đâu vậy mà một người đàn ông lại cho mẹ cả địa chỉ cơ quan. Thêm vào đó còn biết tiền lương ở đó khá cao. Con nghĩ đi người ngoài không quen biết nếu có chỗ làm tốt họ không nói người nhà mà nói với mẹ làm gì. Bắt đầu từ lúc đó mẹ cảm thấy nghi ngờ. Càng về sau chuyện này càng rõ ràng.

Im lặng Thiếu Kiệt biết mẹ mình giải thích không sai chuyện này. Một người xa lạ lại trên một chuyến xe lam không biết mặt lại chỉ cho người khác một công việc lương cao đãi ngộ nhà nước thì đúng là cần nên xem xét lại.

-Chưa kể đến khi mà tiền lương không đủ sống, mẹ đi kiếm thêm việc gì làm, thì lại có người gọi mẹ đi làm dọn dẹp. Cứ như thế xen kẻ với nhau mẹ làm ở hai nơi mà không ai nói gì về công việc của mẹ. Nên từ đó mẹ không muốn lộ ra sơ hở nữa. Lúc đó mẹ nghĩ là Ngô Nam cho người theo dõi mẹ. Nhưng sau này mẹ mới biết là không phải.

-Vậy mẹ cho rằng những người này là ai? Và tại sao mẹ lại biết họ nhắm vào con. Trong khi đó con có gì mà họ nhắm vào.

Thiếu Kiệt biết quản thời gian đó của mẹ mình là một hồi ức. Mà bà nhận định dựa trên sự quan sát và nghi ngờ của mình trong cuộc sống. Con người có những sự may mắn nhất định nhưng không thể nào hết lần này đến lần khác như vậy.

-Ừ cho đến khi con quậy phá. Me mới biết họ nhắm vào con nhiêu hơn. Năm con lên 6 tuổi lần đó con bị điện giật bên nhà Hoàng Ngân vì đá banh vào ti vi hư cả màn hình đấy. Hai ngày sau mẹ nhận được thư một người bạn bên pháp gửi về cho mẹ một số thuốc men ngoại nhiều nhất là thuốc trị phỏng. Mà con đã sự dụng nên không để lại sẹo như những đưa trẻ khác. Còn nữa con chơi ở khu hội chợ té từ giàn đèn sân khấu người ta xuống đất mẹ không có tiền cũng được người kia gửi về cho 300 đô. Còn con đánh nhau bị dao đâm đứt tay may 6 mũi thì hôm đó thứ bảy mà lại có bác sĩ ở phòng khám để may cho con. Gặp con cũng lỳ hôm đó không có thuốc tê vậy mà cũng cho bác sĩ may sống. Rồi công trường nào con cũng quậy không từ lầu hai thì cũng lầu ba người ta để dây kéo hàng cũng lấy làm đồ chơi trèo lên tuột xuống. Rồi giựt cô hồn, còn đánh người khác giập lá lách mỗi lần con không thấy đều êm xuôi qua chuyện sao.

Nghe mẹ mình kể về những tuổi thơ quậy phá của mình Thiếu Kiệt cũng đỏ mặt. Hồi nhỏ hắn không ít lần làm chuyện không phải ở lứa tuổi mình. Nhưng nghĩ lại mẹ mình nói cũng đúng. Mình không phải hiền nhưng những lần như thế đều hóa giải được nguy cơ hoặc không phải liên lụy lớn quá đến những chuyện khác.

Bây giờ Thiếu Kiệt càng chắc chắn những gì mẹ hắn suy đoán. Nếu không có một thế lực khác tham gia việc này, thì làm sao mà có thể thay đổi cục diện những chuyện động trời của hắn tạo ra lúc nhỏ.

Hắn không ngại gì những chuyện như thế này. Bởi bản thân ai cũng có một tuổi thơ. Nhưng tuổi thơ có ai bằng được hắn. Không làm thì thôi hể làm là lớn chuyện. Những lúc đó muốn ngăn hắn lại chỉ có cách hăm dọa về nói lại với mẹ hắn thì mới êm xuôi được việc này.

Tuy Hoàng Lâm Nhu sẽ không trách mắng hắn điều gì nhưng mỗi lần như thế hắn biết mẹ mình rất buồn. Nhưng trách sao được con nít thường hay hiếu động. Việc tụ tập một nhóm nhóc con lại phản đối việc một bà ngoại hắn hành hạ thằng nhóc đó.

Thiếu Kiệt cứ thấy trái tai gai mắt là làm. Thậm chí còn không ghé vào hàng quán của bà và xúi giục những đứa khác cũng như vậy. Bà ta đến nỗi phải qua năng nỉ mẹ hắn nói với Thiếu Kiệt để bà buôn bán. Hắn mới nghe lời mẹ mình mà bãi bỏ lệnh cấm vận lúc đó.

Thiếu Kiệt trầm ngâm rất nhiều, hắn dừng lại suy nghĩ đợi mẹ mình dùng đồ ăn trên bàn xong một lúc sau mới nói.

-Việc này nếu đúng là như thế thì có lẽ phiền phức rồi! Hiện tại con không biết được họ có được cơ sở những gì của con rồi cũng nên.

-Có thể cũng không đến mức đó! Bởi con vẫn chưa để họ biết được những gì cơ sở con có đâu. Nhìn vào toàn cục như hiện nay Với Cao Thịnh và Ngọc Nhi thì mẹ không biết họ biết được gì. Hà Vi thì biết khá nhiều thứ nhưng chắc không phải nội bộ bên những người kia biết được. Cái quan trọng bây giờ là con càng ẩn giấu sâu bao nhiêu càng có lợi cho con bấy nhiêu Cứ để những người họ đào tạo và gậy dựng cho con. Việc thao tác thích hợp ở những phương diện ngầm của mình sau này mới là điều quan trọng.

Thiếu Kiệt gặp phải sự phiền não khá lớn trong chuyện này. Phân chia cơ sở ngầm nói thì dễ nhưng làm mới khó. Làm sao để hắn có thể tạo được cơ sở ngầm khi mà xung quanh hắn hiện tại không có người. Tấn Tâm thì vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa ra mặt được. Còn ai nữa. Vấn đề nguồn nhân lực không phải nói muốn kiếm là kiếm. Đâu phải mua một mơ rau ngoài chợ chỉ cần ra thấy là đem về được.

-Hiện tại bên con không có được người thích hợp nhưng để con kiếm xem sao. Còn hiện giờ thì con hoàn toàn bó tay không thể nào biết được sẽ ra sao.

Hoàng Lâm Nhu nghe con mình nói như thế cũng cười cười.

-Con còn một người nữa mà con không nhớ thôi nhưng từ từ để mẹ đào tạo cô bé cho. Dù sao trước nay thì không sao nhưng giờ thì lại khác à.

Nghe mẹ mình nói có người. Lại là tự thân bà sẽ đào tạo Thiếu Kiệt vội mừng. Dù sao mẹ hắn đào tạo có thể che dấu được chút ít. Định hỏi một chút để mẹ mình tiết lộ về người đó nhưng lại thôi.

Hoàng Lâm Nhu lúc này mới hằng giọng nói với Thiếu Kiệt.

-Chuyện về nhóm hàng của Ngô Trực với Cữu Hùng bang mẹ biết nó nằm ở đâu nhưng mẹ không chắc chắn. Nhưng dựa theo những gì con phán đoán có thể nó sẽ chính xác 80 phần trăm.

Thiếu Kiệt bây giờ cũng nhìn mẹ mình lắng nghe từng chút một về những gì bà sắp nói.

-Con quên một điều nhà Của Hoàng Chí Kim gần với nhà tang lễ phía sau nhà hắn có một khoảng đất trống có thể đi qua được bên này. Mà theo mẹ nhớ không lầm nơi đây cũng là bãi giữ xe phía sau của nhà Tang lễ.

Thiếu Kiệt giật mình chợt nhớ ra địa hình của nhà Hoàng Chí Kim. Hắn không qua lại bên đó cũng khá lâu từ lúc nhỏ vài lần nhưng hắn vẫn nhớ được phía sau nhà đúng là có một bãi đất trống cỏ lau um tùm qua cả đầu người. Nhưng sau khi Hoàng Chí Kim xây dựng nhà cửa lại thì phía sau hắn có thao tác nào thì Thiếu Kiệt không biết. Chỉ cần nơi đó dẹp bỏ cỏ lau. làm một hàng rào sân sau thì chắc chắn có thể làm được nhiều thứ.

-Ấy mẹ đã biết thế sao không nói sớm!

-Dẫu gì cũng là anh em không ruột ra máu mủ nhưng vẫn chung một người bố mẹ nuôi lớn. Mẹ thật không nỡ đem ra nói trước mọi người. Nhưng để giải quyết chuyện này xong con có thể làm nhiều việc khác hơn. Nên mẹ mới nói ra cho con giả quyết nếu đúng thật như thế thì sớm muộn anh ta cũng bị pháp luật sớm hay muộn thôi.

Thiếu Kiệt biết mẹ mình khó nói dù sao hắn cũng hiểu được. Việc này không dễ dàng. Bên ngoài mẹ hắn vẫn là em của Hoàng Chi Kim chỉ khi mà đọc được di ngôn đó của ông ngoại. Họ mới biết được mình không phải anh em. Có lẽ cũng vì thế mà hai người thật sự không nể tình nhau cho lắm. Còn vì cái đạo nghĩa anh em của mẹ hắn chắc cũng không cứu nổi Hoàng Chí Kim.

-Thôi được rồi chuyện này con sẽ thao tác.Trước mắt tính như vậy ngày mai con sẽ nghĩ học làm việc này mẹ cứ an tâm con biết mình phải làm như thế nào. Càng sớm càng tốt đem chuyện này giải quyết con mới có được yên ổn phần nào.

-Ừ thôi vậy con muốn quyết định sao là chuyện của con nhưng để sáng mai rồi làm giờ cũng tối rồi đi về không mấy người ở nhà lại lo.

Thấy con mình quyết đinh như thế Hoàng Lâm Nhu cũng không thể nói gì hơn nữa. Vì đối với bà chuyện này cứ để cho hắn tự mình quyết định là tốt nhất. Hiện tại nếu cứ để giằng co như thế này cũng không đem lại cho Thiếu Kiệt được gì nhiều mà còn kéo theo những vấn đề khác

Không như mẹ mình còn nghi ngờ chưa chắc chắn. Với Việc này Hoàng Thiếu Kiệt chắc chắn hoàn toàn bởi Hoàng Chí Kim giàu lên một cách đáng ngờ. Không phải nói là của cải vật chất tuy bên ngoài hắn cực kỳ không bộc lộ.

Nhưng bên trong là một con vật không có tính người. Sẵn sàng bán rẻ lương tâm để đánh đổi những thứ giá trị về vật chất tiền bạc. Còn những thứ đó được chuyển vào đâu thì con cháu của hắn là người thụ hưởng những đồng tiền dơ bẩn đó khá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.