Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 35: Chương 35: Chiến đấu đi! Các anh hùng lớp 1-A (1)




Nhìn xung quanh bỗng nhiên biến mất các bạn, Lida hoảng hồn la to:

“Shoji – kun, mọi người…Vẫn còn ở đây chứ?”

“Cậu tra xét được không?”

Shoji giương lên tai và mắt giả phân hóa từ cơ thể, nghe ngóng rồi trả lời:

“Tất cả bị chia ra ở các khu vực khác nhau…Nhưng vẫn còn trong tòa nhà này!”

(Tốt lắm…Như vậy thì…Chỉ cần đối phó với tên trước mặt nữa thôi!)

Bảy người tập trung nhìn Kurogiri đề phòng dị động từ hắn ta.

Sero nghiến răng hận hận:

“Chết tiệt! Tấn công vật lý không ăn thua, còn cả cái cổng không gian đó nữa…Năng lực của tên này là loại tởm nhất đấy!”

“Lida…Tôi giao cho em trọng trách lớn nhất!”

Juusan Gou không quay đầu lại nói với Lida:

“Hãy chạy về trường…Và thông báo tình hình cho những giáo viên khác biết!”

“Hệ thống chuông báo hoạt động dựa trên nguyên lý tia hồng ngoại…”

“Thầy của các em, Eraser Head đã chiến đấu và xóa bỏ năng lực của rất nhiều Tội Phạm dưới đó mà vẫn không thể cải thiện điều này…”

“Có nghĩa là, tên Tội Phạm sở hữu năng lực quấy rồi, đã ẩn núp từ đầu khi đến đây!”

“Thay vì để mọi người đi tìm tên đó, dựa vào khả năng của em chạy đi thì vẫn tốt hơn.”

“Nhưng bỏ mặc đồng đội và chạy trước…Đó là một sự sỉ nhục…”

“Đi đi Lida…Đừng lải nhải nữa!”

Sato một thân vàng cam trang phục cắt ngang Lida nói:

“Chỉ cần cậu chạy ra, là tụi này thoát được!”

“Cứ phóng ra ngoài thì không tên Tội Phạm nào dám đuổi theo cậu đâu!”

Sero tiếp bước, thủ sẵn tư thế tấn công.

“Sinh mạng của mọi người nằm trong tay cậu đó, HÀNH ĐỘNG ĐI LIDA!!!”

Lida như được bơm đầy sức mạnh, vẻ kiên quyết, đôi chân nổ lách tách chuẩn bị…

Nãy giờ im lặng không lên tiếng Kurogiri lạnh lùng phá tan bầu không khí nhiệt huyết:

“Cho dù không còn cách nào khác…Bàn kế hoạch trước mặt kẻ địch…Tụi bây có bị ngu không thế?”

Dứt lời, hắn hóa thành vô số tuyến đen bao phủ không gian…Nhưng mà…

“Bọn ta làm thế là vì có bị phát hiện cũng chả sao cả!”

“BLACK HOLE!”

Juusan Gou sen-sei hét lớn, ngón tay bật tung. Một lực hút kinh khủng từ đó hiện lên, khống chế toàn bộ khói đen mà Kurogiri thả ra, tụ tập lại và phân giải hết chúng nó.

Phạm vi lỗ đen bao trùm Kurogiri, khiến hắn ta không tài nào di chuyển được nữa…

“Tuyệt quá sen-sei…!”

“Tốc độ Lida…!”

“Tớ đi đây!”

Lida nhanh như cắt dùng Quirk vọt về hướng cổng ra vào…

“Hút lấy mọi thứ và biến nó thành cát bụi sao…Đúng là một năng lực đáng kinh ngạc!”

“Nhưng mà Juusan Gou, ngươi chỉ là một anh hùng chuyên về giải cứ mà thôi! Kinh nghiệm chiến đấu của người chưa bằng một nửa của bọn anh hùng thông thường nữa!”

“Cái gì??”

Lũ học sinh khó hiểu nhưng tụi nó im bặt khi Kurogiri tách ra một bộ phận và tạo thành một cái cổng dịch chuyển ngay đằng sau Juusan Gou…

“Cẩn thận sen-sei!”

“A…A…aaaa!”

Juusan Gou cảm thấy một lực hút đáng sợ đột ngột xuất hiện sau lưng mình. Bản năng chiến đấu ít ỏi khiến ông không lập tức quan bế lại Quirk của bản thân.

Và hậu quả là…

Răng rắc…rắc…rắc…!!!

Liên tục âm thanh vỡ nát vang lên, ba lô không gian, cũng là một nửa sau thân thể của Juusan Gou, hóa thành bột mịn tiến vào Lỗ Đen do chính mình tạo ra.

“Bị bắt bài r…r…ồi..iii!”

Juusan Gou sen-sei chỉ kịp kêu hai tiếng trước khi đổ rụp xuống đất.

Đạo phòng tuyến cuối cùng của lũ trẻ…Đã biến mất!

“Lida đi nhanh lên…Sao còn dừng lại!?”

Sato gầm lên…

“Cửa tự động cứng quá…!”

Lida bản thân đang cố gắng lay động cánh cửa đá nặng gần một tấn…

[Cố lên, sắp ra rồi…!]

“Mày thiệt là trơ trẽn đó, bốn mắt!”

“Tan biến đi!!!”

Bóng mờ to lớn bao phủ cả thân thể Lida, bất chợt, cậu trông thấy ánh sáng chiếu vào…

“Uraraka –kun?”

Uraraka đang tóm lấy một thứ nhìn như ống khói của mấy tòa nhà, được bao bọc bởi mấy lớp khỏi mỏng…

“Chả biết rõ lắm…Nhưng mang một thứ như thế này…Chắc chắn hắn ta phải có cơ thể!”

“Đi đi…Lida-kun!”

Nói rồi cô bé hất tung cái ống lên trời…Và kéo theo nó chính là…Kurogiri!

Bọn trẻ đã đoán đúng!

“Cơ thể của ta…Thôi chết!”

Kurogiri chỉ còn trơ mắt nhìn “ống sắt thân thể” theo tay Uraraka chuyền qua Sero rồi tới Sato…Một đường tung bay thẳng cánh không lối về.

Tạch!!!

Cửa đã mở…Lida không ngoái đầu lại lao thẳng ra ngoài!

Tụi nó…Làm được rồi!

“Bon nhóc đó đi gọi giúp đỡ…Trò chơi kết thúc thật rồi!

………………………………………………….

KHU ĐẮM THUYỀN…

Trên một con tàu cỡ trung hiện tại, Midoriya, Asui và Mineta đang bị vây ở đó. Xung quanh chúng là nước và nước…

“Bọn chúng tiến tới đây để giết All Might…Và hành hạ tụi mình cho tới chết! Tên đầu sỏ ấy đã nói như vậy!”

“Đâu có dễ thế…Một khi All Might mà tới, bọn kia sẽ bị chú ấy tẩn cho một trận tơi bời”

“Mineta –chan…”

“Hả!?”

“Thì bọn chúng đã có cách giết chú ấy…Nên mới đầu tư nhiều đến thế không phải sao.”

“Hể…???”

“Không biết tụi mình có trụ nổi khi All Might tới không nữa…?”

“Cho dù All Might có tới…Cũng chả dám chắc tụi mình sẽ còn nguyên vẹn…!”

Những lời nói thật lòng của Asui như lưỡi dao cạo cứa thẳng vào tâm linh bé bỏng và yếu ớt của Mineta. Thẳng nhỏ mỗi lúc một trắng xám lại, mồ hôi chảy đầy mặt…

“M…M…Midoriya…”

“T…T…Th…Thế là sao…?!”

“Hở…!?”

Asui đột nhiên biến sắc nhìn về phía biển nước đang yên tĩnh…

Từng đợt bọt khí sôi lên sùng sục như báo hiệu thứ gì đang đến…

Mineta hốt hoảng nhìn hàng loạt cái đầu từ từ nhô ra khỏi mặt nước kinh hãi hét lên:

“M…M…Một…Bầy LUÔN?”

“Xem ra tụi mình không còn cách nào khác ngoài chiến đấu và giành thắng lợi rồi!”

Midoriya lặng lẽ nắm chặt hai tay và nói…

“Cái gì mà chiến đấu chứ? Bị đần à?!”

“Bọn này định giết All Might đó…Cậu không thấy mâu thuẫn sao Midoriya…Ngồi yên đợi các anh hùng của U.A đến cứu chính là kế hoạch tốt nhất đấy!”

Mineta vừa dậm chân khóc lóc vừa nói…Nhưng sự chú ý của Midoriya hiển nhiên không đặt tại thằng bạn này. Cậu trầm tự thoáng chốc rồi hỏi Asui:

“Bọn này, cho rằng chúng ta sẽ chiến đấu dưới nước đúng không?”

(Mineta: Bơ tui luôn à “…”)

“Vậy có nghĩa là trước khi tập trung người, bọn chúng chỉ nắm giữ thông tin từng khu vực thôi sao?”

“Đối với một kẻ đầu tư quá nhiều công sức và tập trung một lượng lớn nhân lực thế này…Thì lạ thật đấy!”

“Tại sao bọn chúng lại đưa cậu…Asui..s…À không Tsuyu chan chứ (Đỏ mặt) vào khu vực này!?”

“Cậu nắm bắt nhịp độ tốt đấy Midoriya –chan.” – Asui nói.

“Nếu bọn chúng hiểu rõ tớ, thì phải chuyển tớ đến khu vực hỏa hoạn mới đúng!”

“Thế rốt cuộc chúng ta được quái gì cơ chứ?”- Mineta la lên.

“Vậy có nghĩa…Bọn này không hề biết năng lực của học sinh là gì cả!”

Midoriya chốt lại một câu kết luận cuối cùng.

“Cũng vì thế, nên mới phân tán bọn mình ra!”

“Sau đó dùng số lượng áp đảo chúng ta!”

“Cả kinh nghiệm và nhân số đều thua hẳn. Thứ duy nhất bù đắp lại, chính là năng lực của chúng ta…Bọn chúng không hề leo lên đây…Càng làm giả thuyết của mình xác đáng hơn.”

[Nhưng như vậy đồng nghĩa rằng bọn Tội Phạm này không hề xem thường học sinh một chút nào…]

“Midoriya –chan…năng lực của mình, có thể nhảy cao, bám tường và phóng lưỡi xa đến hai mươi mét.”

“Mình còn có thể lôi dạ dày ra ngoài để rửa nó…và tiết ra chất nhầy có độc. Tuy nhiên hai cái cuối hiện tại không có tác dụng lắm nên hãy bỏ qua đi.”

(Mineta: Tiết ra? “ 0, 0”)

“Cậu mạnh thật đấy!”

Midoriya cảm thán, tự chỉ vô mình nói:

“Mình có siêu sức mạnh, mấy cậu thấy rồi, nhưng mỗi lần dùng thì cứ y rằng là phế luôn. Tuy nhiên, hiện tại mình đã có thể kiểm soát Hai Phần Trăm của nó. Mình gọi đó là Full Cowling! Bây giờ tớ nghĩ hai phần trăm, hay mười phần trăm chỉ sợ cũng vô dụng nếu chúng ta rơi xuống nước…Mineta, còn cậu thì sao?”

“Quirk của tớ hả…?” – Mineta nói và gỡ trên đầu quả bóng màu tím tím ra.

Thằng nhóc đính quả bóng lên thành tàu, nó nảy nảy vài cái nhưng không rớt ra ngoài…

“Đó…Hai cậu thấy chưa…Nó siêu dính luôn!”

“Dựa vào tình trạng sức khỏe của mình thì nó dính cả ngày cũng được. Sau mỗi lần nhổ ra thì nó tiếp tục mọc lại, nhưng nếu nhổ nhiều quá tớ sẽ bị chảy máu. Và thứ này không dính lên người tớ!”

~~~IM RE~~~

Midoriya và Asui vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mineta…

.

ͼ(ݓ_ݓ)ͽ!

Không chịu nổi áp lực, Mineta khóc lên:

“Thì mình đã nói rồi mà, tốt nhất là im lặng chờ đợi thôi! Năng lực của tui không thích hợp để chiến đấu đâu!”

“Không phải vậy…Mineta – kun! Năng lực của cậu, rất thích hợp để bắt giữ trong trường hợp nà…”

ẦMmmm….mmmm!

Midoriya chưa nói hết câu, con tàu đã chấn động mạnh rồi tách làm đôi!

“Sức mạnh quái quỷ gì thế này!?”

“Con tàu sắp chìm rồi?!”

“Sao đây mấy cậu?”

Asui lo lắng nhìn hai đứa bạn hỏi.

Mineta bấn loạn, chạy đến bên thành tàu và nem một mớ quả bóng dính trên đầu mình xuống.

“Các ngươi chết đi…Chết hết đi!”

“Cậu làm gì thế Mineta…Bọn kia sẽ phát hiê…”

“Ồ…Chúng cẩn trọng đến nỗi không chạm vào luôn sao?”

Midoriya nhìn thấy cảnh này, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

“HAHA…LŨ NHÓC TỤI BÂY…con tàu sắp ngủm rồi…Khi đó, phần thắng sẽ thuộc về tụi tao!”

Một tên tội phạm càn rỡ cười lớn…

Mineta trắng bệch vẻ mặt, thần sắc tuyệt vọng ngồi phịch xuống tàu, lẩm bẩm:

“Đúng thật ha…”

“Huhu…”

Asui không nhịn được nói:

“Mineta-chan, có thật là cậu muốn trở thành anh hùng nên mới vào U.A không đó?”

“IM ĐÊ…giờ không sợ mới là lạ đó! Chúng ta chỉ mới từ Sơ Trung lên Cao Trung…Vừa vào trường mà sắp sửa bị giết đến nơi, có ai ngờ được đâu chứ!”

“Ước gì được sờ vếu của Yaoyozoru thì tốt biết mấy!”

Mineta gào khóc, nước mắt nước mũi chảy tùm lum…

Asui có chút im lặng phán một câu:

“Coi chừng Kizari – kun nghe thấy là tàn đời đó!”

“Mineta…!”

Midoriya đột ngột cắt đứt cuộc đối thoại của hai đứa bạn. Thằng nhóc nói chậm rãi từng chữ một…

“Thời điểm mà kẻ địch tự tin về chiến thắng đã đến, đó chính là cơ hội của chúng ta!”

“Đấy là những gì All Might đã nói trên Tivi!”

“Hả…?”

“Cách duy nhất để chiến thắng…!”

Midoriya quay đầu, vẻ mặt kiên quyết nhìn Mineta và Asui…

Dưới nước, lũ Tội Phạm đang nhơn nhơn đắc ý, “Chỉ biết kêu la và khóc thét…Đúng là một bọn nhóc con mà!”

“Này, đừng có chủ quan, không nhớ Shigaraki-san nói gì sao? Đừng đánh giá qua tuổi tác, nhìn Quirk của tụi nó ấy!”

“Bởi vì khi xuống nước…Năng lực của chúng ta chắc chắn sẽ dành ưu thế…”

Midoriya đã một chân bước lên thành tàu, chuẩn bị tư thế nhảy xuống…

“Làm thật luôn ĐẤY HẢ, MIDORIYA?”

“Hành động ngay khi tớ nói đấy, Asui, Mineta!”

Midoriya không trả lời câu hỏi mà đưa ra một quyết định đầy chắc chắn…

KIRAAAAAAA……….AAAAAAAAA……aaaaaaaaaa!!!!!!

Một tiếng hét lớn làm giật mình tất cả mọi người.

“CHẾT ĐI…I…I…!”

Gầm lên vang vọng cả bầu không gian, Midoriya lao mình xuống nước như một con thiêu thân chui đầu vào lửa…

Nhưng thằng bé vẫn còn rất tỉnh táo…

Bởi vì cho dù vận dụng hết toàn bộ sức mạnh, nó chỉ có thể hạ được một người. Tuyệt chiêu mới cũng không thể đem lại phần thắng trong tình thế bất lợi vầy được…

Và còn vô số kẻ khác đang chờ tụi nó ngồi kia…

Midoriya không thể đánh mất cánh tay dễ dàng như thế được!

Vậy nên…

[Như Kizari – kun nói…Hình ảnh về một quả trứng không nổ tung…]

Luồng sức mạnh của One for All tụ tập ở hai đầu ngón tay, chỉ chờ đợi Midoriya…

Và…

“DELAWARE…SMASHHHHH!!!!”

Midoriya lần nữa hét lớn cổ vũ sĩ khí cho bản thân, một cú búng từ ngón cái và ngón giữa phát ra…

Chỉ có thể mô ta bằng hai từ…

KINH KHỦNG!

Áp lực gió do Midoriya sinh ra, hất tung câu lên không trung, đồng thời tạo ra một xoáy nước to lớn ngay giữa lòng hồ…Cuốn theo vô số tội phạm với một sức mạnh không thể kháng cự!

“TSUYU – CHAN! MINETA – KUN!”

“MÌNH Ở ĐÂY!”

Đáp lại lời kêu gọi của Midoriya, Asui ngay lập tức búng người lên thật cao, Mineta được kẹp ngay dưới nách.

“Bắt lấy…! Thành công!”

Asui tung lưỡi dài bắt gọn lấy chân Midoriya và kéo họ về phía dải đất trông bên bờ…

Trong khi đó, Mineta nội tâm dao động mãnh liệt…

[…Chết tiệt! Cho dù không khác gì mình, cho dù cũng đang sợ teo người …Vì sao…vì sao…Cậu lại NGẦU NHƯ VẬY CHỨ…MIDORIYA?!”

Póc…!

Mineta rút trên đầu quả bóng, hướng mặt nước xả liên hồi, mặc kệ trên đầu chảy máu, vừa khóc vừa la to, “Các người đừng xem thường…TUI CŨNG THẾ…TUI CŨNG LÀM ĐƯỢC THẾ!!!”

“Gì thế này…!?”

“Thằng nhóc đó…! Tao gỡ không ra!”

“Mẹ thiệt!”

XÔN XAO…!!!

Lốc xoáy nước liên tục kéo tội phạm thành một chùm, kết hợp với bóng dính của Mineta quả là tuyệt phối…

“Nếu mặt nước đang phẳng lặng, và có một lực mạnh tác động ở giữa, nó sẽ nở rộ rồi hút tất cả vào trong…!”

“Chúng ta làm được…Tsuyu –chan, Mineta – kun!”

Midoriya cố nén đau đớn hưng phấn nói.

“Đúng vậy…Cậu giỏi thật Midoriya…Tập trung tất cả bọn chúng chỉ trong một lần

“Coi bộ…chúng ta vừa dọn dẹp xong chướng ngại đầu tiên rồi!”

“Tuyệt lắm hai cậu!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.