Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 167: Chương 167: Khoa học?




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Trưa hôm đó, trên bàn cơm của Trạm phủ có đến một nửa là đồ ăn Trạm Vân Tiêu mang về. Loại món ăn có hương vị đậm đà này rất được Vương thị yêu thích, giữa trưa bà khó được ăn thêm một bát cơm nữa. Đến mấy tiểu tử cháu Trạm Vân Tiêu cũng ăn đến vô cùng vui vẻ. Tất nhiên, Trạm Vân Tiêu cũng giữ lại một phần đồ kho cho Trạm Bác Thiệp đang trực ban trong cung.

Riêng Tần thị vừa ăn đồ kho vừa hết sức tò mò rốt cuộc nhi tử mua những món đồ kho này ở đâu. Hương vị của chúng ngon thế nào tất nhiên không cần phải nói rồi, khó được là phân lượng đồ ăn còn rất đủ.

Người cổ đại ăn gà ăn vịt đều là ăn nguyên con, nên rất khó tin rằng lại có nơi bán riêng lẻ lưỡi lợn, đùi gà, chân gà. Những thứ như này trước kia đều bị các chủ tử trong phủ coi là đồ bỏ đi và họ chẳng ăn chúng bao giờ cả, nói chung những thứ này đều sẽ bị ném cho chó giữ nhà trong phủ ăn.

Vương thị thậm chí còn dùng những chiếc răng còn thừa lại của mình từ tốn gặm chân gà, vừa gặm mà vừa cảm thán.

“Không ngờ những thứ trước kia bị cho rằng là đồ bỏ đi này sau khi tẩm ướp lại có mùi vị thơm ngon như vậy, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được. Nghĩ lại, giờ thấy trước kia chúng ta đã vứt đi không ít thứ tốt mà“.

Trạm Vân Tiêu thấy khẩu vị của Vương thị tốt như thế, tâm hắn cũng thấy vui vẻ theo. Hắn cười nói: “Tổ mẫu, nếu ngài thích ăn vậy lát nữa ta sẽ đưa riêng cho ngài thêm một phần. Đồ kho này có nước sốt, dù có để hai ba ngày cũng không sợ bị biến vị nên ngài có thể giữ lại từ từ ăn“.

Đối với câu hỏi của Tần thị, Trạm Vân Tiêu chỉ nói lúc hắn hồi kinh ở ven đường bắt gặp một cửa hàng bán nên đã mua một ít mang về. Thậm chí, hắn còn bao toàn bộ tất cả đồ kho trong tiệm người ta nữa.

Sau buổi cơm trưa, Trạm Vân Tiêu gọi Tần thị cùng Vương thị qua một bên và nói cho hai người biết Vân Sơ đã đồng ý cùng hắn thành thân. Hiện tại các nàng có thể bắt tay vào chuẩn bị cho chuyện thành thân được rồi. Chẳng qua do Vân Sơ hiện tại không có mặt ở Kinh thành, nên rất nhiều nghi thức khả năng chỉ có thể đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Tần thị và Vương thị nghe vậy đều lập tức lấy làm kinh hãi. Tần thị thậm chí còn hỏi lại lần nữa với vẻ không dám tin: “Thật không? Tiểu Sơ đồng ý gả cho ngươi rồi hả?“.

Vương thị thì vui mừng vỗ vỗ bả vai của cháu trai, tán dương nói: “Không hổ là tôn nhi của ta, rất có tiền đồ“.

Tần thị nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của bà mẫu, trong lòng lại không cảm thấy bất ngờ gì. Dù sao nàng đã sinh ra cho nhi tử một cái tướng mạo tốt như thế, nhìn khắp toàn bộ các quý công tử trong Kinh này liệu có ai có được tướng mạo nổi bật bằng tiểu nhi tử nhà nàng.

Thời điểm năm ngoái khi hắn từ biên quan trở về, bởi vì nước da có phần ngăm đen nên trông hắn có phần cương nghị lại thô lỗ. Nhưng ở Kinh thành nuôi dưỡng gần một năm nay, da trên người cũng trắng hơn trước mấy phần nên càng nhìn càng thấy xuất chúng hơn người. Thêm nữa, gần đây Trạm Vân Tiêu còn liên tiếp rời kinh hai lần. Tục ngữ nói “hảo nữ sợ lang quấn“. Chỉ bằng sức mạnh kiên nhẫn này của hắn, còn không lo không bắt được người lại sao.

Trạm Vân Tiêu đã dùng hết tất cả lý trí mình có mới kìm lại được xúc động muốn lôi giấy hôn thú ra khoe khoang với hai người Tần thị cùng Vương thị. Chỉ nói ra câu muốn các nàng nhìn rồi chuẩn bị đồ thành thân.

Chuẩn bị đồ thành thân với Tần thị cũng chẳng có khó khăn gì. Tam thư lục lễ khẳng định là phải có và đầy đủ. Nhưng khó ở chỗ là Vân Sơ hiện tại không có mặt ở Kinh thành, vậy thư mời và các loại nạp lễ nàng nên đưa cho ai đây?

Vương thị cũng vì chuyện Vân Sơ không có ở Kinh thành mà sầu: “Hiện tại sắp thành hôn rồi, nha đầu Tiểu Sơ kia không thể tới và ở lại Kinh thành cho đến lúc thành thân sao?“.

Trạm Vân Tiêu chỉ có thể thay Vân Sơ đang không có mặt ở đây giải thích: “Tiểu Sơ cũng muốn đến, nhưng nàng ấy có rất nhiều công việc làm ăn nên không thể ở lại Kinh thành quá lâu. Dù sao mẫu thân nên chuẩn bị như thế nào thì cứ chuẩn bị như thế đấy đi, ta sẽ tìm người có thể tin tưởng được nhận thiếp mời và nạp lễ đưa qua thay cho nàng ấy“.

Trong lòng Tần thị vẫn còn một nỗi trăn trở: “Nhưng chuyện như vậy trước kia chưa từng có tiền lệ“.

Trạm Vân Tiêu giả bộ thở dài bất đắc dĩ rồi nói: “Cũng do không có cách nào mà. Dù sao tình huống của con dâu, cháu dâu tương lai của hai người khá đặc thù, cho nên chỉ có thể làm như vậy thôi. Chỉ là Tiểu Sơ có nói rồi, nàng ấy sẽ tranh thủ giải quyết chuyện bên kia xong sớm và sẽ chạy đến Kinh thành trước lúc chúng ta chuẩn bị đại lễ“.

Nhìn con trai mình, trong lòng Tần thị cũng thấy hơi hối hận rồi. Nhìn tình huống hiện tại, con trai của nàng mới là người ủy khuất nhất, bất đắc dĩ nhất. Nếu chuyện đã thành kết cục đã định, Tần thị cũng không tiếp tục nhiều lời nữa. Nàng nghiêng đầu xác nhận lại với con trai: “Vậy ta sẽ tìm người xem ngày tốt rồi giao thư mời cho ngươi. Nạp lễ thì cứ trực tiếp đưa đến tiểu viện của Tiểu Sơ ở Kinh thành. Ngươi thấy như vậy được chứ?“.

Trạm Vân Tiêu vội vàng gật đầu: “Được, vậy cứ an bài như thế đi. Chiều nay nhi tử còn muốn qua bên điền trang một chuyến và có thể sẽ ở lại bên đó một ngày. Chuyện thành thân ta không quá hiểu lắm, nên mẫu thân và tổ mẫu cứ nhìn rồi an bài là được“.

Thấy nhi tử nói đến nhẹ nhàng như vậy, Tần thị không khỏi thở dài một hơi: Nhìn đi! Cũng chẳng biết rốt cuộc là ai muốn thành thân nữa. Hai người bọn hắn ai cũng muốn vung tay làm chưởng quỹ, thành thử ra chuyện gì cũng cần nàng phải quan tâm.

Nhưng nghĩ lại, Tần thị cũng thấy vui mừng đối với chuyện nhi tử muốn cùng Vân Sơ thành thân. Nàng nghĩ nếu động tác của mình nhanh một chút, thì hai người bọn hắn có thể thành thân vào cuối năm này, như vậy sang năm trong phủ sẽ có thêm cháu trai cháu gái rồi.

Trạm Vân Tiêu mới trở về, Tần thị cùng Vương thị tự nhiên muốn giữ hắn lại nói chuyện nhiều một chút. Dù sao qua bên điền trang cũng không có bao nhiêu chuyện cần xử lý, nên thời gian hiện tại khá dư dả.

Trò chuyện được một lúc, Tần thị bỗng nhiên nhớ tới một việc: Đúng rồi, lần này ngươi đi chính là một tháng, thành ra không thể tham dự đại lễ của Tam hoàng tử. Lần trước không phải Tiểu Sơ có đưa riêng cho Tam hoàng tử phi lễ vật tân hôn à, Tam hoàng tử phi thích nó vô cùng và còn tặng lại không ít lễ vật. Một lát nữa ngươi trở về thì nhớ mang theo, đến lúc đó thư mời và lễ vật cùng đưa qua hộ cho Tiểu Sơ đi“.

“Bộ chăn mền kia nhìn rất đẹp, vừa có điềm vui mừng lại trông không tầm thường chút nào. Ta thấy chắc là dùng thuốc nhuộm thượng đẳng để nhuộm ra, mà hoa thêu trên đó cũng đẹp lắm. Toàn bộ Khánh quốc này tìm không ra một bộ có kiểu dáng và chất lượng tốt như thế. Vừa hay ngươi với Tiểu Sơ cũng muốn thành thân, để lát nữa ta đưa cho ngươi thêm chút bạc, ngươi bảo Tiểu Sơ mua nhiều thêm mấy bộ chăn mền như thế đi để lúc thành thân thì các ngươi dùng“.

Trạm Vân Tiêu nghe thế gật đầu nói: “Được, nhưng nương không cần đưa ta bạc đâu, chỗ ta cũng có. Đợi ta xử lý xong chuyện bên chỗ điền trang thì còn phải rời Kinh một khoảng thời gian. Đến lúc đó ta sẽ nhân tiện mua luôn, không cần phải phiền đến Tiểu Sơ. Còn nữa, kẹo mừng thành thân ta cũng sẽ mua luôn nên nương không cần chuẩn bị kẹo đâu“.

Tần thị vui mừng nhìn nhi tử nói: “Ngươi càng ngày làm việc càng thoả đáng hơn rồi, ta tất nhiên rất yên tâm về ngươi“.

Trạm Vân Tiêu ở lại chủ viện nửa canh giờ, đến khi mấy người Phạm phu nhân đến tìm Tần thị đánh mạt chược thì hắn mới đứng dậy rời đi.

Khoảng thời gian này, Lâm Nghiêm và Quách Diệp cũng khá hao tổn tinh thần. Trạm Vân Tiêu liền thưởng cho bọn hắn mỗi người một hộp đồ kho, lại để cho bọn hắn trở về chuẩn bị đồ rồi cùng hắn đi tới điền trang.

Hai người Lâm Nghiêm vội vã đưa đồ trở về nhà, sau lại gấp gáp trở về hầu hạ Trạm Vân Tiêu.

Trạm Vân Tiêu thấy ngô ở điền trang đã rất cao lớn, tuy rằng lá cây vẫn là màu xanh biếc nhưng mỗi bắp ngô đã phát triển đến kích thước lớn nhất. Việc bây giờ là cho chúng thời gian để chúng hoàn toàn trưởng thành. Ngô Trạm Vân Tiêu trồng ở điền trang được trồng theo kiểu thâm canh. Hắn chỉ giữ lại một cây chính, những nhánh khác đều được loại bỏ hết, cho nên kích thước mỗi một bắp ngô khá đều nhau và hầu như kích thước đều gần bằng với cẳng tay hắn.

Ở hiện đại, Trạm Vân Tiêu đã từng ăn thử ngô luộc vài lần và biết rõ ngô ngoài đồng hiện tại có vị ngon nhất. Hắn để Trạm quản gia đi hái những bắp ngô tốt nhất và lớn nhất chất đầy ba sọt lớn rồi đưa tới trong phủ. Còn để Quách Diệp cùng đi theo trở về. Ba giỏ ngô này đưa về phủ cũng không thể tùy tiện ăn, mà sẽ để riêng ra một giỏ tốt nhất để Trạm Bác Thiệp ngày mai mang vào cung hiến cho Thánh nhân. Hai giỏ kia để lại một giỏ trong phủ ăn, còn một giỏ khác mang đi tặng cho những người có giao hảo với trong phủ.

Mặc dù năm nay Trạm Vân Tiêu trồng hơn một trăm mẫu ngô, liếc mắt nhìn qua cũng biết khẳng định sẽ bội thu. Tuy nhiên, có kinh nghiệm của khoai tây lần trước, hắn liền biết ngày mai sau khi dâng bắp ngô lên cho Thánh nhân thì số ngô thu hoạch năm nay khẳng định sẽ có hơn một nửa phải chia ra ngoài.

Nếu muốn mở rộng phạm vi trồng ngô ra cả nước, vậy dù có lấy hết hơn một trăm mẫu bắp ngô này của hắn làm giống thóc thì vẫn có một lỗ hổng tương đối lớn đấy. Nghĩ đến đây, Trạm Vân Tiêu cảm thấy bắp ngô non năm nay khả năng chỉ ăn được lần này cho nên sau khi cho người đưa ba giỏ ngô tới trong phủ, hắn lại bẻ thêm năm, sáu bắp ngô non khác tính tối nay nấu ăn.

Bắp ngô luộc, canh sườn ngô, đây đều là những món rất dễ làm. Với tay nghề của thê tử Trạm quản gia thì vẫn có thể gánh được.

Ngô lần này Trạm Vân Tiêu không chia cho các tá điền trong trang ăn. Không phải do hắn hẹp hòi, mà chủ yếu do hương vị của ngô ăn rất ngon, cộng thêm nó là từ trong đất mọc ra. Nếu có người nếm thử ngô xong ăn thấy ngon, đêm đến lén đi trộm bẻ ngô thì làm sao bây giờ. Trong điền trang có không ít người, mỗi người mỗi ngày trộm một bắp ngô. Như vậy trước lúc ngô chín hoàn toàn sợ rằng sẽ tổn thất một mảng lớn.

Tuy rằng người trong trang không được ăn ngô nhưng dưa hấu thì Trạm Vân Tiêu vẫn để cho bọn họ nếm thử.

Ngày hôm sau, sau khi dạo một vòng ruộng dưa, hắn liền chọn ra tám quả dưa hấu đã chín và một rổ lớn dưa bở. Chia một phần cho đám người điền trang nếm thử xong, chỗ còn lại hắn cho người đưa về phủ. Tuy dưa hấu có hơn mười mẫu nhưng dưa hấu không có giống bắp ngô, Trạm Vân Tiêu đã cẩn thận đếm từng quả dưa hấu một ở trong ruộng dưa. Nếu sau này thiếu mất một quả vậy cứ tìm người trong trang tới hỏi tội, bằng cách này, người trong trang chắc chắn sẽ không dám tới trong ruộng trộm dưa hấu ăn.

Chẳng qua Trạm Vân Tiêu suy nghĩ nhiều rồi, khi hắn vừa rời khỏi điền trang, Trạm quản gia ngay lập tức an bài hai đứa con trai của mình thay phiên nhau canh gác dưa mỗi đêm. Hơn nữa, người trong trang cũng biết rõ bắp ngô và dưa hấu trong ruộng rất trân quý. Nếu thiếu đi tí nào chỉ sợ bọn hắn sẽ bị đưa đi gặp quan, nên nào dám có tà tâm lên ngô với dưa hấu.

Nói tới dưa hấu, thì phải ướp lạnh ăn mới ngon.

Trạm phủ tuy rằng cũng đã bắt đầu sử dụng băng nhưng giá băng quá đắt. Dù là Tần thị có cùng Vân Sơ kết phường buôn bán mỹ phẩm dưỡng da kiếm lời đấu vàng đấu bạc cũng không nỡ vung tay quá trán mua băng về dùng. Chẳng qua, vấn đề này đã được Trạm Vân Tiêu giải quyết một cách dễ dàng.

Gần đây rảnh rỗi, Trạm Vân Tiêu có thêm một sở thích đó là đọc tiểu thuyết. Nhất là mấy loại tiểu thuyết võ hiệp xuyên không này nọ, và từ trong đó hắn thấy có nhắc đến cách chế băng.

Hắn để Lâm Nghiêm đi tới tiệm thuốc mua mấy cân diêm tiêu* trở về. Tiếp đó, lại dùng vài bước đơn giản để tạo ra đá cho hè này trong phủ dùng. Nhìn chậu đá thành phẩm trước mắt, Trạm Vân Tiêu không để tâm tới ánh mắt khiếp sợ của mẫu thân và tổ mẫu, chỉ mở miệng nhắc nhở: “Đá được chế tạo từ diêm tiêu có mang theo một chút độc tính nên chỉ có thể dùng đá để ướp lạnh đồ ăn hoặc là giải nóng, chứ không thể ăn“.

(*) Diêm tiêu chính là Kali nitrat. Là hợp chất hóa học có công thức hóa học là KNO₃. Trong quá khứ, con người đã sử dụng nó để làm một số loại ngòi nổ.

Thấy nhi tử nói với dáng vẻ hời hợt như thế, trong lòng Tần thị dâng lên sóng biển ngập trời, nàng giữ chặt lấy Trạm Vân Tiêu hỏi: “Đợi đã, sao ngươi làm được thế hả? Chẳng lẽ ngươi còn đi theo người dị tộc học được tiên thuật?“.

Không phải do Tần thị quá luống cuống mà là chuyện đang phát sinh ở trước mặt nàng quá bất khả tư nghị. Nhi tử nàng chỉ rắc một ít bột vào nước mà nước này đã kết lại thành băng, đây không phải tiên thuật thì là cái gì?

Trạm Vân Tiêu chững chạc đàng hoàng giải thích: “Nương, phương pháp dùng diêm tiêu ngưng kết thành băng gọi là khoa học, vật lý học. Nó không phải tiên thuật gì cả“.

- -- HẾT CHƯƠNG 167 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.