Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 66: Chương 66: Tông Sư vẫn lạc




Như vậy, một thế hệ này của căn cứ Thiết Nha làm sao còn có thể chấp chưởng căn cứ Lâm Hải?

Cho nên, vì uy nghiêm của thế hệ Võ Giả căn cứ Thiết Nha, hắn nhất định phải chèn ép thế hệ Võ Giả này của căn cứ Lâm Hải, mà Diệp Thiên nếu muốn tiêu diệt Tôn gia, hắn sẽ tuyệt đối không cho phép.

Đây cũng là nguyên nhân sau khi hắn biết Tôn gia gặp nạn, liền nhanh chóng chạy tới.

“Người trẻ tuổi, ta cho ngươi một cái lựa chọn, hãy xin lỗi Tôn gia, ta có thể không truy cứu sự tình ngươi mạo phạm ta!” Diêu Diệp vênh váo tự đắc, phảng phất như bản thân vô cùng cao cao tại thượng.

Xác thực, là một Tông Sư, hắn ở căn cứ Thiết Nha đã quen làm mưa làm gió, tự cho rằng ở phía dưới Tông Sư đều là giun dế, thậm chí ngay cả Đại Võ Giả đỉnh phong như Tôn Không, hắn cũng không để vào mắt, cho rằng đối phương bất quá chỉ là giun dế mạnh hơn một chút mà thôi.

Trên thực tế xác thực cũng là như thế, Tông Sư nếu như muốn giết Đại Võ Giả, Đại Võ Giả rất khó có thể chống đỡ được, có lẽ còn chưa kịp phản ứng, đã bị cắt đầu.

Trong một thời gian dài, Tông Sư của căn cứ Thiết Nha tự nhiên đã dưỡng thành tính tình coi trời bằng vung.

Huống chi, Diêu Diệp căn bản cũng chưa nhìn thấy Diệp Thiên xuất thủ, chỉ nhìn thấy quần áo của Diệp Thiên rách te tua, bộ dáng có một chút chật vật, dạng Võ Giả này tuyệt đối không thể nắm giữ chiến lực cấp Tông Sư chân chính, nếu không cũng không đến mức bị Tôn gia biến thành dạng này.

Chính là do những cái hiểu lầm này, đã khiến cho Diêu Diệp căn bản không để Diệp Thiên vào trong mắt.

“Ngươi tên là Diêu Diệp có đúng không, ta cũng cho ngươi một cái lựa chọn, hướng về ta xin lỗi, sau đó cút đi cho ta, ta cũng có thể không truy cứu sự tình ngươi mạo phạm ta, nếu không thì cả ngươi lẫn Tôn gia đều chết ở đây đi!”

Lời nói của Diệp Thiên đã triệt để chọc giận Diêu Diệp, cũng làm cho vô số người chung quanh nhao nhao kinh hãi.

Uy hiếp Tông Sư, lá gan của người nãy phải lớn cỡ nào! Vào lúc này, đám người Tôn gia cảm thấy hưng phấn không thôi.

“Chết đi, thế mà lại dám mạo phạm một vị Tông Sư, một khi hắn chết đi mà nói, chúng ta liền an toàn!” Rất nhiều người Tôn gia âm thầm cảm thấy may mắn.

“Chết đi!” Diêu Diệp điểm ra một chỉ, một đạo kình khí bắn tới, tốc độ rất nhanh, đạt đến trình độ gấp 10 lần vận tốc âm thanh.

Với dạng tốc độ này nhóm Đại Võ Giả sẽ căn bản không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả phòng ngự cũng đỡ không nổi.

Nếu là Đại Võ Giả như Tôn Không, đứng ở trước mặt Diêu Diệp mà nói, coi như có lực lượng cao hơn so với Diêu Diệp, chỉ sợ là ngay cả một đạo kình khí này cũng đỡ không nổi, trong nháy mắt liền bị trọng thương, thậm chí là chết tại chỗ. Đây chính là một trong những ưu thế của tốc độ nhanh.

Đáng tiếc, Diêu Diệp đã đánh giá thấp Diệp Thiên, thanh đao trong tay của Diệp Thiên khẽ động, dùng một đao chém đứt đạo kình khí của Diêu Diệp, châm chọc nói: “Tốc độ của ngươi quá chậm!”

“Có chút ý tứ, lại có thể ngăn trở kình khí của ta, không trách được có thể quét ngang Tôn gia!” Tông Sư Diêu Diệp hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế mà thôi.

Đạo kình khí vừa rồi chỉ là đòn thăm dò của hắn mà thôi, hắn còn chưa chân chính động thủ đâu!

Hưu! Tông Sư Diêu Diệp chân chính xuất thủ, thân thể trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, giống như là thuấn di vậy.

Đây là tốc độ vượt qua vận tốc âm thanh, nhìn ở khoảng cách gần mà nói, thật đúng là không sai biệt lắm cùng với thuấn di.

Diêu Diệp có tốc độ đạt đến 10 lần vận tốc âm thanh tự tin có thể nhẹ nhõm giải quyết Diệp Thiên, chỉ thấy hắn nhanh chóng lao tới bên người Diệp Thiên, dùng bàn tay phải chộp vào cổ của Diệp Thiên.

Nhưng mà, lại có một thanh đao chém về phía hắn.

Phốc một tiếng! Một cánh tay của Diêu Diệp bị chém đứt, rơi xuống đất.

“Không tốt!” Diêu Diệp kinh sợ, phóng xuất ra nguyên lực bảo hộ toàn thân, toàn lực lùi lại.

Tốc độ lui lại của Diêu Diệp tuy rất nhanh, nhưng tốc độ công kích của Diệp Thiên lại càng nhanh hơn. Trong nháy mắt, Diệp Thiên đuổi theo, lại có một chiêu Thanh Phong Trảm quét tới.

Một tiếng nổ ầm vang! Thanh Phong Trảm bổ vào trên người của Diêu Diệp, vòng bảo hộ nguyên lực vỡ nát ngay tại chỗ, toàn bộ thân thể cũng bị đánh bay ngược ra bên ngoài.

Chỉ thấy quần áo của Diêu Diệp nát tươm, trên lồng ngực lưu lại một đạo vết đao sâu hơn một tấc, quả thực là nhìn thấy mà giật mình.

“Tốc độ cấp Tông Sư, công kích cấp Tông Sư!” Diêu Diệp đã đoán được thực lực chân chính của Diệp Thiên, lập tức kinh hãi.

Công kích cùng với tốc độ của Diệp Thiên đều vượt qua hắn, coi như phòng ngự không đủ, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Có thể nói, Diệp Thiên đã hoàn toàn tương đương với một vị Tông Sư chân chính.

“Đáng chết, Tôn gia điên rồi hay sao, dĩ nhiên lại đi trêu chọc một vị Tông Sư!” Diêu Diệp vô cùng hối hận, hắn không nên ra mặt vì Tôn gia.

“Bằng hữu, ta nhận thua!” Diêu Diệp vội vàng nói.

“Không tiếp nhận nhận thua!” Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Diêu Diệp trốn, Diệp Thiên truy sát, hai người rất nhanh liền chạy ra khỏi khu dân cư của Tôn gia.

Xoẹt! Diệp Thiên lại chém đứt một cánh tay của Diệp Thiên.

Diêu Diệp đứng trước sự tuyệt vọng hét lớn: “Lý lão đầu, nhanh tới cứu ta!”

Lý lão đầu trong miệng của Diêu Diệp không phải là ai khác, chính là một vị Tông Sư khác của căn cứ Thiết Nha.

Vừa dứt lời, Lý lão đầu mặc áo bào xám liền xuất hiện, nhưng lại càng khiến cho Diêu Diệp thêm tuyệt vọng.

“Diệp Tông Sư, chuyện này không liên quan gì đến ta!” Lý lão đầu biểu lộ thái độ ngay tại chỗ.

“Lý lão đầu, ngươi...” Sắc mặt của Diêu Diệp tái xanh.

Thực lực của Lý lão mạnh hơn một chút so với hắn, nếu như hai người liên thủ mà nói, có lẽ còn có hi vọng sống sót. Nhưng bây giờ, Lý lão đầu rõ ràng không muốn tham dự, hi vọng sống của hắn là bằng 0 a!

“Diệp Thiên, ta liều mạng với ngươi!” Diêu Diệp tuyệt vọng xông về Diệp Thiên, đồng thời thi triển bí thuật bùng nổ, khiến cho lực lượng của bản thân trở nên càng cường đại.

Nhưng mà tất cả đều vô dụng.

“Ảnh Sát!” Tốc độ gấp 12 lần vận tốc âm thanh tăng thêm Ảnh Sát, khiến cho tốc độ một đao của hắn đạt đến mức độ khó mà tin nổi.

Diêu Diệp vừa mới bộc phát bí thuật tăng cường lực lượng còn chưa kịp làm gì, đã bị một đao của Diệp Thiên chém rớt đầu, một vị Tông Sư vẫn lạc.

Ở nơi xa, vẻ mặt của Lý lão đầu đang quan chiến cứng lại, trong ánh mắt thoáng hiện một tia may mắn.

“Xin chào Diệp Tông Sư!” Lý lão đầu chạy tới, hai tay chắp vào nhau, lộ ra thái độ hết sức khách khí.

“Ngươi cũng đến đây làm chủ cho Tôn gia hay sao?” Diệp Thiên nhàn nhạt hỏi.

“Tôn gia đắc tội Diệp Tông Sư, đó chính là bọn hắn tự tìm cái chết, Diệp Tông Sư không cần phải lo lắng, từ hôm nay trở đi, Tôn gia sẽ không còn tồn tại!” Lý lão đầu nói rất rõ ràng, hắn hứa hẹn sẽ giúp Diệp Thiên xử lý sạch Tôn gia, dùng chuyện này cho thấy thái độ của mình.

Hắn cảm thấy sợ hãi, dù sao thì thực lực của Diệp Thiên cũng quá đáng sợ, ngay cả Diêu Diệp còn chưa kịp phản kháng đã bị chém chết, hắn tự nhiên cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Hắn sợ Diệp Thiên sẽ giết hắn, chỉ có thể làm như thế để lấy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.