Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 686: Chương 686: Gây khó dễ cho chuyên gia (2)






- Mời số 2 đến kiểm số, đến tổ giám định đồ sứ của Mao lão, Bạch lão và Chu lão sư bên kia đi!

Bên cạnh sân bóng rổ có người cầm cái loa, lớn tiếng hô, Lý Dương và Vương Giai Giai lập tức tò mò nhìn chung quanh, giám định đồ cổ dân gian khác hoàn toàn trên ti vi, nơi này có vẻ không quy củ, các chuyên gia tựa hồ cũng không có hoạt bát như trên ti vi vậy.

Còn có một điều, nơi này quản lý rất nghiêm khắc đối với người cầm đồ đến, chưa gọi đến số thẻ bài nghiêm cấm vào khu giám định.

- Lý tiên sinh, chúng ta đi thôi!

Lão Lương đột nhiên nhỏ giọng nói với Lý Dương lúc này còn đang nhìn chung quanh, Lý Dương lúc này mới nhớ tới, số thẻ bài của hắn hình như chính là số vừa gọi vào.

Vương Giai Giai, Lưu Cương cũng đều mang theo thẻ bài và đồ trên tay đi theo, hai người bọn họ không may như Lý Dương, hai món đều là chế phẩm hiện đại, nhưng làm giả rất tốt, coi như là hàng giả cao cấp.

Chẳng trách Ngô Thanh Phong nói hắn không chắc chắn, cố ý để tách ra, ba người bọn họ cầm đều không coi là đồ thật. Cái bát Thanh Hoa thời Gia Khánh mà tài xế của hắn cầm lại là thật, nhưng từng có dấu vết sửa lại, hơn nữa còn là sửa đi sửa lại, vốn là giá trị cũng không cao, bây giờ lại càng thấp.

Mấy người bước nhanh tới phía Bạch Minh và Mao lão bên kia, sắc mặt Lý Dương cũng càng ngày càng cổ quái.

Vương Giai Giai chú ý thấy biến hóa trên mặt Lý Dương, mím môi len lén cười, Bạch Minh và Mao lão đều là bằng hữu của Lý Dương một hồi nhìn thấy Lý Dương đi vào như vậy nhất định sẽ thất kinh.

Mấy người kia cũng không biết tâm trạng Lý Dương, trong lòng của bọn họ ít nhiều đều có chút kích động, rốt cục gặp được những chuyên gia chỉ thấy ở trên ti vi này, có thể xin những chuyên gia này nhận xét đồ mà bọn họ sưu tầm!

- Nhóm số 2 tới rồi!

Trước mặt mấy vị chuyên gia cũng có nhân viên đang làm việc, nhân viên làm việc này nhìn tập giấy, nói một câu, rồi ngồi ở ngay bên cạnh chuyên gia, Bạch Minh cũng ngẩng đầu lên, trong giây lát, ánh mắt Bạch Minh trừng lên, hướng lên phía trước, thiếu chút nữa liền đem con ngươi lồi ra ngoài mắt.

- Cậu, cậu ….

Bạch Minh há miệng thật rộng, ngơ ngác nhìn Lý Dương bên trong đám người, người cầm số 2567 vừa đi đi qua rất ngạc nhiên nhìn Bạch Minh, không hiểu tại sao mình đi tới, chuyên gia lại có vẻ kích động như thế, còn nhìn sau lưng hắn một chút, lại cẩn thận quan sát trên dưới mình một chút, Mao lão cũng cảm thấy Bạch Minh có gì không đúng, nhíu mày một cái, hơn nữa còn nhìn theo con mắt Bạch Minh.

Sau một khắc, Mao lão cũng giống như Bạch Minh há to miệng, giống như gặp quỷ trước mặt.

Bên kia Chu lão kỳ quái nhìn bọn họ một cái, cầm chén nước lên uống, mới vừa uống một hớp, cũng nhìn theo bọn họ thấy dáng người quen thuộc trong đám người kia.

- Hắt xì!

Chu lão vừa uống miếng nước kia vào liền bị hắn cho phun ra ngoài, sau đó ra sức ho khan, lần này hắn bị chặn họng.

Biểu hiện khác thường của ba vị chuyên gia khiến cho nhân viên làm việc chung quanh cũng đều chú ý tới, rất nhiều người cũng nhìn mấy vị chuyên gia một cách khó hiểu, không hiểu bọn họ làm sao.

Cũng may khoảng cách với những tổ chuyên gia giám định khác cách nơi này hơi xa một chút, Lý Dương lại bên nghiêng người hết bên này đến bên kia, có mấy chuyên gia kỳ quái nhìn qua bên này một cái, không phát hiện cái gì kỳ quái, liền tiếp tục việc giám định của mình.

Đứng ở bên trong đám người, Lý Dương không ngừng nháy mắt cho Bạch Minh bọn họ, còn ra dấu tay, Bạch Minh, Mao lão và cả Chu lão trải qua phút kinh ngạc, cũng bình tâm lại.

Bạch Minh vốn là muốn gọi Lý Dương tới đây, hỏi một chút hắn đang muốn làm cái trò gì, nhìn thấy vẻ mặt Lý Dương hắn cũng hiểu một chút, ít nhất không vạch trần thân phận Lý Dương ngay tại chỗ.

Mao lão và Chu lão càng không nói cái gì, Bạch Minh cũng hiểu ý của Lý Dương, bọn họ không thể nào không biết.

Chu lão còn cười khổ lắc đầu một cái, lâu không có thấy Lý Dương, không ngờ tới lần này gặp mặt Lý Dương lại cho hắn một sự ngạc nhiên thế này, đồ của hắn, còn cần mấy người giám định hộ sao?

- Chào cậu, để cho những người đó đến đây đi!

Bạch Minh đột nhiên gọi nhân viên làm việc bên cạnh lại, chỉ chỉ vào Lý Dương bọn họ, đoàn người của Lý Dương này có khoảng mười lăm người, chuyên gia thường là một lần giám định cho một người, đồ giả thì một đôi lời liền xong đâu đấy, đồthật thoại nhiều nhất cũng nói một hai phút.

Bất kể thời gian bao nhiêu lâu, mỗi lần giám định số người cũng sẽ không nhiều, lần này thái độ Bạch Minh khác bình thường, để cho tất cả bọn họ tới đây, khiến cho nhân viên làm việc cảm thấy rất là kỳ quái.

Bất kể có nhiều kỳ quái, lời của chuyên gia thì phải thi hành, nhân viên làm việc kia rất nhanh gọi mười mấy người đó lại. Những người ở chỗ giám định khác cũng đều phát hiện bọn họ bên này hơi lạ, tất cả đều nhỏ giọng nghị luận.

- Giở trò quỷ gì đây?

Khi Lý Dương bọn họ đến gần, Bạch Minh không nhịn được hỏi một câu.

- Tôi không có giở trò quỷ, giáo sư Bạch, kính xin ngài giúp tôi xem cái bình này!

Người đứng ở phía trước nhất mang số 2567 vội vàng nói tiếp một câu, Lý Dương đang muốn nói chuyện lập tức ngậm miệng, cười hắc hắc một tiếng. Người này có vẻ rất là khó giải thích được, hắn tới giám định, kết quả biểu hiện của chuyên gia cũng rất kỳ lạ, cuối cùng cũng gọi cả mấy người cầm đồ phía sau tới, hiện tại đồ của hắn còn đặt ở trên bàn của mấy vị chuyên gia.

- Không tệ, xuất xứ từ trấn Cảnh Đức, còn nóng đấy, cẩn thận kẻo bỏng!

Bạch Minh cúi đầu liếc mắt nhìn, tùy ý nói một câu, người số 2567 sửng sờ ra đó, trên mặt còn đang ngơ ngẩn.

Lời này của Bạch Minh vô cùng thẳng thắn, chỉ cần là người yêu thích sw tầm đều hiểu ý trong những lời này, đồ còn mang theo nhiệt, bỏng tay, chính là đồ mới vừa đốt ra không bao lâu, còn mang theo hơi nóng của lò nung, ý của Bạch Minh là đây là chế phẩm của trấn Cảnh Đức mới ra lò.

- Món đồ này là đồ cơ khí nung ra hàng lọat, nếu cậu như đi trấn Cảnh Đức, có thể nhìn thấy rất nhiều, năm mươi đồng là có thể mua một đôi, bây giờ còn chưa có giá trị sưu tầm, sau này nói không chừng sẽ có!

Mao lão cười cười với người cầm bảo bối đến giám định kia, món đồ này đúng là chế phẩm rất kém, chỉ dùng thủ pháp bình thường, người bình thường cũng có thể nhìn ra. Người cầm đò số 2567 bị nhân viên làm việc mời đi ra ngoài, hắn lại muốn cùng chuyên gia trao đổi nhiều một chút, đáng tiếc lúc này chuyên gia không muốn cùng hắn nói nhiều.

Sự chuys của mấy chuyên gia lúc này cũng tập trung vào người Lý Dương.

- Cậu, tới đây đi!

Người số 2568 vừa định đi lên, Bạch Minh đột nhiên chỉ vào Lý Dương kêu một tiếng, Lý Dương nhìn trong mắt Bạch Minh lóe lên ánh sáng cũng cảm giác được không ổn, Bạch Minh dường như nghĩ ra cái quỷ kế gì đây, hơn nữa còn là nhằm vào mình. Người số 2568 không thể làm gì khác hơn là tránh sang bên trước, để cho Lý Dương đi trước, hắn và lão Lương cùng nhau đến, lúc này cũng có chút tò mò.

- Lại giở trò quỷ gì đây?

Bạch Minh lại hỏi một câu.

- Tôi không có giở trò quỷ, giáo sư Bạch, kính xin ngài giúp tôi xem cái bình này!

Lý Dương nhỏ giọng nói, người chung quanh đang cầm bảo bối mặt mày cũng lộ ra chút vui vẻ, trên mặt Mao lão cũng vậy, câu trả lời của Lý Dương giống người vừa rồi cái bảo bối đó như đúc.

Câu trả lời này cũng không có để cho mọi người hoài nghi đến cái gì, rất nhiều người tò mò nhìn Bạch Minh, không hiểu trướckhi hắn giám định lẽ nào lại thường hỏi cái câu này, chẳng lẽ đây là một thói quen của Bạch Minh?

Chuyên gia Bạch lại có thói quen như vậy, đây chính là tin tức mới, có người quay đầu lại nói với người bạn bên cạnh, đây chính là cuộc đàm luận thú vị.

- Cậu …

Bạch Minh bị chận một cái, con ngươi đảo một vòng, hắc hắc cười một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Tôi không coi trọng cái bình này của cậu, chính cậu hãy nói về nó trước tiên đi, chỗ nào không tốt?

Người chung quanh càng thêm khó hiểu, người ta cầm bảo bối đến giám định, chuyên gia nên nhận xét cho họ, ngược lại, Bạch Minh đang để người ta tự nói, chuyện như vậy cũng không thấy nhiều. Lão Lương thất thần đứng ở một bên. Hắn hiểu rất rõ ràng mấy vị này chuyên gia cũng biết Lý Dương, mới vừa rồi Bạch Minh chính là đang nói với Lý Dương, chỉ là bị mọi người hiểu lầm mà thôi.

Láo Lương còn nhớ rõ, ở triển lãm Trịnh Châu, những chuyên gia này cũng tới phê bình cái bát Trường Sinh của Lý Dương,nếu không quen biết, làm sao lại chạy ngàn dặm đến đó.

Chần chờ một chút, lúc này Lý Dương mới từ từ nói:

- Cái bình này quả thật không được tốt lắm, là đồ chế phẩm thời Vãn Thanh Quang Tự làm giả đồ thời Khang Hi, còn là đốt ra từ lò nung dân gian.

Lý Dương trả lời khiến cho những nhân viên làm việc càng thêm kinh ngạc, chuyên gia để cho hắn phê bình hắn đúng là đã phê bình, hơn nữa còn nói đồ của mình không tốt.

Chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, thật là có người nói đồ mình không tốt.

Mấy người kia đi cùng Lão Lương, vừa rồi thấy Lý Dương giám định đồ sứ lò nung trong cung thời Không Bạch kia cũng gật đầu một cái, bọn họ cũng hiểu một chút, không giống những người khác không biết, lúc này còn mang khuôn mặt mê hoặc.

- Cậu nói không sai, có thể nói một chút lý do hay không?

Bạch Minh lại hỏi một câu, Mao lão và Chu lão cũng cười híp mắt nhìn Lý Dương, không ngăn trở ý Bạch Minh chút nào.

Ánh mắt Lý Dương từ từ trợn to, Bạch Minh không vạch trần thân phận của mình, nhưng lúc này hắn lại dùng cơ hội này kiểm tra mình, nào có chuyên gia nào hỏi người đem đồ đến giám định như vậy.

Bạch Minh hỏi xong, Lão Lương và Ngô Thanh Phong và mấy người cũng xoay đầu lại nhìn Lý Dương.

Bọn họ tổng cộng mười mấy người, bất quá sau khi đi vào cũng có tách ra, đồ sứ giám định cũng không chỉ có một món này, còn có một vài người đi chỗ khác. Bọn họ những người này cộng thêm Vương Giai Giai và Lưu Cương cũng chỉ có bảy người, ngoài bọn họ ra, những người khác cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

- Lý do rất đơn giản, chính là những điêu khắc phía trên này, bọn chúng nói cho tôi biết!

Lý Dương hiểu ý Bạch Minh, đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào cái bình, phía trên chính là hình những chim muông, có bảy con chim tất cả.

- Ừm …

Chính là lão Lương bọn họ lúc này cũng có vẻ nghi ngờ, Mao lão và Chu lão liếc nhìn nhau, bọn họ cũng khe khẽ gật đầu.

Bạch Minh có vẻ còn hăng hái, nói:

- Cậu nói thêm đi, mấy con chim nói gì với cậu?

Mọi người nhìn hình thái những con chim này, đều là đầu hướng về trước, sải cánh, giống như là chạy trốn khỏi chỗ chết, có phải giống như là đang nói hay không: Thế giới thay đổi rồi, chúng ta mau chạy đi. Đây là tâm trạng biến phổ tâm của người thời kỳ cuối triều Thanh, hy vọng mong manh đối với tiền đồ, thất vọng đối với quốc gia!

Lý Dương nhìn Bạch Minh một cái, tiếp tục nói:

- Thời Khang Hi chân chính thì không phải như vậy, những con chim thời Khang Hi đều là lớn bụng, rất nhiều cũng là đậu trên nhánh cây, thời Khang Hi bọn họ đã lấy được lòng thiên hạ, là giai đoạn hưng thịnh, chứng tỏ người thời đó không nhiều lo lắng, tự tại như chim bay giống như, nhiều khi người công nhân vẽ tạo hình đang làm việc liền đem hình thái xã hội lúc ấy biểu đạt ra ngoài!

Lời của Lý Dương khiến cho rất nhiều người chung quanh cũng trợn to hai mắt, còn phân biệt được đồ cổ như vậy, công nghệ mỗi thời kỳ quả thật đều không giống nhau, điểm này là thật.

- Nói không sai, nếu cậu cũng biết rồi, còn đem đến nơi này làm chi?

Bạch Minh gật đầu một cái, trên mặt còn có chút hài hước, Mao lão và Chu lão càng tăng thêm nét cười. Lý Dương đột nhiên xuất hiện ở nơi này là cho bọn hắn sự kinh ngạc rất lớn, còn khiến cho Chu lão mất hình tượng một lần, bây giờ Bạch Minh mượn cơ hội này cố ý gây khó khăn cho Lý Dương, bọn họ đương nhiên là vô cùng ủng hộ.

- Tôi đi cùng bạn bè đến, đây cũng không phải đồ của tôi, chúng tôi chủ yếu là muốn giám định món bảo bối này!

Lý Dương chỉ chỉ cái đĩa trong tay Lão Lương, những món đồ sứ này, giám định cũng có chút khó khăn, không phải là Bạch Minh muốn kiểm tra hắn hay sao, tốt lắm, tới mà có lễ vật cũng không phải lắm, Lý Dương cũng phải ra đề, cũng phải kiểm tra Bạch Minh một chút!

Lời phê bình của rất có ý tứ, để cho mấy người chung quanh cũng hứng thú lên, ngay cả những nhân viên làm việc kia cũng nhìn Lý Dương, muốn nghe xem Lý Dương sẽ nói gì tiếp.

- Những người ngoại quốc cũng là vừa đến Trung Quốc, bọn họ không phân ra được thiệt giả, nhưng bọn họ sẽ nhận được chữ, cho là chỉ cần là đồ sứ lò nung trong cung cũng đều phải có năm chữ, các lão tổ tông liền đem những đồ sứ chế phẩm này viết lên là năm Khang Hi, những người ngoại quốc này liền thật cao hứng cầm những chiếc bình mới đi, trở về nước rồi còn huyên thuyên đây toàn là đồ cổ Đại Thanh Khang Hi!

- Ha ha!

Lời của Lý Dương để cho mấy người chung quanh vui vẻ nở nụ cười, nụ cười trên mặt Bạch Minh và Mao lão bọn họ cũng càng ngày càng rộng.

Chờ mọi người cười xong, Lý Dương tiếp tục nói:

- Cho đến hiện đại, loại chế phẩm này ở nước ngoài còn nhiều hơn so với quốc nội, có vài người yêu thích sưu tầm cho rằng nước ngoài đồ toàn là thật, thật ra thì không hẳn, trước kia rất lâu lão tổ tông chúng ta liền đem đồ giả bán hết, món của tôi, chính là từ nước ngoài mua về.

Người cầm bảo bối kia đột nhiên nói một câu, thanh âm còn có chút khổ sở. Hắn tin chắc mình mua được chính là đồ thật cũng bởi vì điểm này. Đây là bảo bối hắn mua từ nước ngoài với giá cao, hơn nữa vị người nước ngoài kia sưu tầm đã có mấy thập niên, lúc còn trẻ hắn đã nhìn thấy có cái món đồ sứ này.

Nếu thật như lời Lý Dương nói vậy, kia cái này nhất định là chế phẩm năm đó bị bán đi, bây giờ lại bị bọn họ - những hậu nhân này mua về, chuyện này không vào đầu người khác, chỉ có thể coi số hắn xui xẻo.

- Thật ra thì cái đồ sứ này có rất nhiều chỗ sơ hở, biết điểm này mọi người cũng sẽ không cho giả làm thành thật!

Ánh mắt mọi người lập tức cũng nhìn ngay vào Lý Dương, ngay cả những nhân viên làm việc kia cũng đều một dạng, không ai không muốn học thêm chút kiến thức, đặc biệt là loại kiến thức này có thể tránh tình huống nhầm lẫn.

Lý Dương đi tới trước bàn, nhẹ nhàng ôm lấy cái bình, chỉ vào sáu chữ đề khoản phía dưới nói:

- Năm đề khoản chính là chỗ sơ hở lớn nhất, Đao Mã Nhân thịnh hành ở sơ kỳ cùng trung kỳ Khang Hi, khi đó Khang Hi vô cùng mê tín, không cho phép lò nung trong cung đốt chế đồ sứ có mang theo năm chữ, viết tên của mình, rất thiếu cát lợi!

Lão Lương cùng Ngô Thanh Phong bọn họ cũng mắt to nhìn chằm chằm Lý Dương, điểm này bọn họ thật đúng là không biết, đi theo Lý Dương họ vừa nhiều học được mấy kiến thức trọng yếu.

- Nói không sai, đồ sứ lò nung trong cung sơ kỳ Khang Hi không có năm chữ, chữ viết thường là tiền triều, tiền triều đã qua rồi, cho dù viết cũng không có gì không tốt.

Mao lão cười ha ha nói tiếp một câu, Mao lão cười thì ánh mắt cũng sắp không nhìn thấy gì nữa, mọi người cũng lại đưa ánh mắt nhắm ngay Mao lão.

Mao lão lại nói:

- Còn có một điều đáng nhắc đến một chút, khi đó quốc gia mới vừa an định lại, nhưng cái bóng quá khứ chiến tranh còn chưa tiêu trừ hết, lúc ấy rất nhiều đồ văn hóa cũng lấy đề tài chiến tranh làm chủ, tỷ như những món Đao Mã Nhân này. Lui về phía sau nữa, cuộc sống yên ổn rồi, dần dần liền xuất hiện một số đồ có họa tiết chút vui mừng, tỷ như, đèn Bách Tử Long, tú cầu sư tử … những thứ như Đao Mã Nhân kia ngược lại rất ít thấy!

Nhìn sang Lý Dương, nụ cười trên mặt Mao lão càng tăng lên, nói tiếp:

- Cái này giống như khi chúng ta mới vừa dựng nước, điện ảnh có rất nhiều đề tài về chiến tranh, như “địa đạo chiến tranh”, “địa lôi chiến”, “ Tiểu binh” … đến niên đại tám mươi, một vài đề tài vui vẻ xuất hiện trong điện ảnh hơn một chút, ví như “sự nghiệp ngọt ngào”, rất nhiều người các anh cũng còn nhớ chứ, thật ra thì đây đều là chính trị ảnh hưởng vào văn hóa!

Theo như lời Mao lão: “sự nghiệp ngọt ngào” là một tác phẩm điện ảnh rất cũ, đầu niên đại tám mươi vô cùng nổi danh, nó tuyên dương ca ngợi cuộc sống của chúng ta rất tốt đẹp, Lão Lương cùng Ngô Thanh Phong bọn họ cũng có chút ấn tượng.

Mao lão vừa nói như thế, mọi người cũng đều hiểu, cái bình Thanh Hoa này đúng là chế phẩm hậu kỳ, lời của Mao lão tương đương với đang giúp Lý Dương xác định lại như lời hắn nói.

- Tiểu Lý nói không sai, món đồ sứ này đích xác là chế phẩm thời kỳ Đạo Quang, chế tác chính là minh chứng tốt nhất. Khi đó tuy nói là lừa người ngoại quốc, nhưng thợ làm tay nghề còn rất tốt, không giống như đời Hàm Phong, Đồng Trị sau này, ngay cả chế phẩm lò nung trong cung cũng trở nên rất thô!

Chu lão cũng nói một câu, ba vị chuyên gia cũng lên tiếng, tương đương với định luận cuối cùng cho món đồ sứ này.

Mấy người cũng đã chú ý tới, Chu lão nói là “tiểu Lý ”, chứng minh giữa bọn họ dã quen biết, Ngô Thanh Phong chợt gật đầu một cái, trước đó hắn cũng cảm giác được có chút không đúng, bây giờ cuối cùng đã hiểu.

Tình cảm mấy vị chuyên gia này với Lý tiên sinh vốn là quen biết, chẳng trách đã gây ra những chuyện kỳ quái này.

Tới đây, Lý Dương cũng coi như là phê bình xong cái bình này rồi, đây chính là chế phẩm lò nung trong cung thời kỳ Đạo Quang, tuy nói không phải là đồ sứ lò nung trong cung Khang Hi bổn triều, cũng là một vật cổ, đáng giá sưu tầm.

- Mao lão, tôi, món này của tôi nếu thật là chế phẩm dời Đạo Quang, vậy trị giá đáng bao nhiêu tiền?

Cuối cùng người cầm bảo bối đã hồi phục lại một chút, hắn quan tâm nhất vẫn là vấn đề kinh tế, lần này vốn định kiếm lớn một khoản, không nghĩ tới lại là cái kết quả này.

- Điểm này, hãy để cho Lý huynh đệ nói đi!

Mao lão mỉm cười lắc đầu một cái, trên mặt mọi người cũng đều lộ ra kinh ngạc. Chênh lệch số tuổi giữa Mao lão và Lý Dương là rất lớn, không ngờ cũng gọi nhau là huynh đệ, Ngô Thanh Phong vì vậy mà giật mình cũng há to miệng, Lão Lương lộ ra thần sắc đắc ý.

Trong mắt Lý Dương lộ ra một chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không phản đối, món đồ này nếu vẫn do hắn phê bình, đánh giá về giá cuối cùng cũng không vấn đề.

- Đồ chế phẩm thời Đạo Quang, khẳng định không sánh bằng đồ sứ lò nung trong cung bình thường, nhưng giá cả cũng không thấp. Giá cả so với lò nung dân gian thì vẫn cao mạnh hơn nhiều, món đồ sứ này, tôi đoán chừng có thể từ 20 đến 25 vạn, dĩ nhiên, gặp phải người thích cũng có thể sẽ ra giá tiền cao hơn!

- 20 vạn.

Sắc mặt người cầm bảo bối lập tức chùng xuống, không tính phí xuất khẩu và vận chuyển về, hắn còn phải bồi thường gần một trăm vạn, lần này vốn định kiếm một khoản, không nghĩ tới một kết quả là như vậy.

Người cầm bảo bối ôm lấy cái bình của mình, từ từ đi ra ngoài, người số 2568 bị chen đang đứng bên cạnh cuối cùng có cơ hội vọt lên trước mặt. Bên ngoài đột nhiên bước nhanh tới mấy người, hướng bọn họ đi chính là Lý Dương bên này.

Đi tuốt ở đàng trước chính là đạo diễn Bành Vũ - tổ trưởng tổ tiết mục “truy tìm bảo vật”, hắn nhận được thông báo của nhân viên làm việc liền tự mình chạy tới, trước đó hắn vẫn ở phồng điều chỉnh làm tổng chỉ huy.

Chuyên gia một lần để cho rất nhiều người cầm bảo bối vào giám định cũng không có gì, những chuyên gia này đều có thói quen tính tình của mình, chút chuyện nhỏ này sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng chuyên gia để cho người cầm bảo bối làm giám định cho người cầm bảo bối khác thì lại khá nghiêm trọng, điều này rất không phù hợp quy định, sự việc tương tự cũng không thể để có tiền lệ, nếu không sau này cũng không thể làm người ta phục, đến lúc đó tiết mục cũng có thể biến thành một trò hề.

Cho nên vừa nghe tên nhân viên làm việc kia hồi báo xong, hắn liền quyết định tự mình tới xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đạo diễn vừa đến, những nhân viên làm việc kia lập tức cũng đứng thẳng người, ở tổ tiết mục tổ, tổng đạo diễn thì tương đương với lão tổng, có quyền lực cực cao.

- Bạch giáo sư, Mao giáo sư, Chu giáo sư!

Bành Vũ mang theo nụ cười sáng lạn, lên tiếng chào hỏi với mấy vị chuyên gia trước, những chuyên gia này chính là người đạo diễn như hắn cũng phải ra vẻ tôn kính rất nhiều, bọn họ dù sao cũng không phải là người đài truyền hình, cũng không phải là dựa vào tiết mục ti vi để kiếm tiền.

Chào hỏi xong, Banh Vũ lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhất thời cũng sửng sờ ra đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.