Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 225: Chương 225: Cùng nhau chúc mừng.






Lý Thanh ngẩn người nhìn Phỉ Thúy vừa lộ ra, miệng há hốc không nói nên lời. Lưu Khiêm thì nhìn về phía người ta đang tụ tập rất đông, thấy dáng vẻ của Lý Thanh hắn thuận mắt nhìn theo hướng mà Lý Thanh đang nhìn, thấy Phỉ Thúy lộ ra trên bề mặt cắt hắn dụi dụi mắt, cả hai người cứ đứng như trời trồng ở đó.

Trịnh Khải Đạt lúc nãy cũng đờ người ra, hắn đứng túc trực ở đó để giúp Lý Dương thêm nước, thực ra hắn còn nhìn thấy Phỉ Thúy trước cả Lý Thanh nữa, bên cạnh là Tư Mã Lâm, Trương Vĩ và cả mấy người Cố Lão nữa cũng đang đứng ngây người ra đó.

Nhìn dáng vẻ kì lạ của mọi người, cả Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ cùng chạy đến, Lưu Cương chỉ cảm thấy có một màu xanh đúng chất hiện ra, còn lại chẳng biết gì cả.

Nhưng Ngô Hiểu Lỵ thì không như thế, cô biết tính chất của Phỉ Thúy, sau khi nhìn thấy trên bề mặt hiện ra Thủy Tinh Chủng màu xanh Tổ Mẫu thì cô cũng sững người lại.

An Văn Bình cũng không tránh khỏi sự ngỡ ngàng, sau khi nghe những lời ngạo mạn của Lý Thanh cô không được vui cho lắm, nhưng biết làm thế nào được, Thiệu Ngọc Cường đúng là rất giỏi, hắn lại vừa giải được Thủy Tinh Chủng, dù cô có muốn nói giúp Lý Dương thì cũng không tìm được lý do thích hợp.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, không cần phải tìm lý do nữa.

Vương Hạo Dân từ phía xa đang chạy đến, nhưng trước hắn còn có hai người chạy nhanh hơn đến chổ Lý Dương.

An Văn Quân và Cao lão cũng đang tìm Lý Dương, Thiệu Ngọc Cường vừa giải được cao cấp Băng Chủng lại giải thêm được Thủy Tinh Chủng, hơn nữa lại tại khu giao dịch tự do này, tin tức đúng là truyền đi nhanh thật, An Văn Quân nghe tin xong thì người đầu tiên nghĩ đến là Lý Dương.

Chưa đến chổ máy giải thạch An Văn Quân đã nhìn thấy mấy người đang đứng như trời trồng ở đó, chỉ có Lý Dương là vẫn đang chăm chú giải đá.

Mài đá cũng là một nghệ thuật, lúc này Lý Dương đang cẩn thận nhớ lại cách mài đá của Triệu Dân, cùng một loại Phỉ Thúy nhưng Triệu Dân không những mài nhanh hơn mà hiệu quả còn cao hơn người khác rất nhiều.

Trước đây mỗi lần mài Lý Dương thường làm hao một ít Phỉ Thúy, số Phỉ Thúy bị tiêu hao không đáng là bao, nhưng lần này lại khác, trước mặt hắn là Thủy Tinh chủng màu xanh Tổ Mẫu, mất một chút là tim lại đau hơn một chút.

-Mọi người...

Sau khi nhìn thấy Phỉ Thúy trong tay Lý Dương An Văn Quân chỉ nói được nửa câu rồi im bặt.

Cao lão thì khỏi phải nói, lông mày ông đang nhíu lại bổng dưng giãn ra sau khi nhìn thấy đổ thạch trên tay Lý Dương, ông cũng đứng như tượng ở đó.

-Haiz, cái thằng đó lại giải được Thủy Tinh Chủng, là Thủy Tinh Chủng không màu, Lý lão đệ, cậu phải cố lên đấy, ý, mọi người đang làm gì thế?

Vương Hạo Dân chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, đợi sau khi đến nơi hắn đưa cặp mắt ngơ ngác nhìn mọi người.

Nghe câu nói của Vương Hạo Dân mọi người như bừng tỉnh, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt nhìn nhau một cái, cả hai người đều không giấu nổi sự vui mừng.

-Lưu Cương, đi thôi, đi mua pháo với chúng tôi, lần này tôi phải mua hết chổ pháo ngoài kia, đừng nói là 8 trăm một dây, 8 nghìn tôi cũng mua.

Trịnh Khải Đạt cười lớn kéo Lưu Cương chạy đi, An Văn Quân và Cao lão cũng nhìn nhau vừa vui mừng vừa kinh hãi. Lúc nãy xuất hiện hai miếng băng chủng đã làm cho người ta ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ lần này lại xuất hiện thêm hai miếng Thủy Tinh chủng nữa.

-Cao lão, chúng ta cũng đi mua pháo thôi, Lưu Khiêm, đi cùng chúng tôi nào.

An Văn Quân cố ghìm sự vui sướng của mình xuống, cười kéo Lưu Khiêm cùng đi, họ đi khác hướng với Trịnh Khải Đạt, Trịnh Khải Đạt đã tuyên bố mua hết pháo của người ta rồi thì họ cũng không đến đó làm náo loạn nữa, chổ khác cũng có bán pháo mà.

Trương Vĩ đưa mắt nhìn Cố lão, rồi lại nhìn Vương Hạo Dân lúc này vẫn còn đang ngơ ngác, hắn bổng chạy đến kéo Vương Hạo Dân đi, Vương Hạo Dân vừa đến, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo đi rồi.

-Lão Trương, ông, ông làm gì thế, bị khùng hả?

Vương Hạo Dân vừa vùng vẫy vừa nói lớn, hắn bị kéo ngược lại so với máy giải thạch nên không biết trong tay Lý Dương đang cầm thứ gì.

-Cậu mới bị khùng ấy, nhanh đi mua pháo với tôi, cậu có muốn pháo mình đốt kêu to hơn pháo của họ không?

Trương Vĩ cười hi hi nói, Vương Hạo Dân hơi ngớ người ra một lúc, hắn nhớ Trịnh Khải Đạt lúc nãy chạy đi cũng nói như vậy, An Văn Quân cũng đòi đi mua pháo, nếu chỉ giải trúng có một lần thì làm sao lại có nhiều người đi mua pháo đến thế.

Mặt Vương Hạo Dân bỗng biến sắc, giọng run run hỏi:

-Lão Trương, không, không phải là cái đó chứ?

-Chính là cái đó, Thủy Tinh Chủng, mà còn là màu xanh Tổ Mẫu nữa chứ, Lý lão đệ cuối cùng đã giải được rồi, ha ha, chúng ta mà không nhanh chân là bị mấy người Lão Trịnh mua hết pháo đó.

Trương Vĩ cười lớn một tiếng, bước đi còn nhanh hơn lúc nãy nữa.

-Trời, Thủy Tinh Chủng, mà còn là màu xanh Tổ Mẫu nữa chứ, Lý lão đệ, cậu cừ lắm, tôi biết là cậu lợi hại mà.

Vương Hạo Dân ngẩng đầu cười lớn làm cho mọi người xung quanh ai cũng kinh ngạc nhìn hắn.

Trong nháy mắt chỉ còn lại vài người đứng bên máy giải thạch, Ngô Hiểu Lỵ và An Văn Bình hai người đứng hai bên Lý Dương, ngoài ra còn có Lý Thanh, hắn vẫn chưa dám tin đây là sự thật.

Lý Thanh lúc này đầu óc rối bời, muốn thế báo cũng không nên báo như thế chứ? Thiệu Ngọc Cường vừa giải được Thủy Tinh chủng, giờ Lý Dương cũng giải được, mà còn là màu xanh Tổ Mẫu nữa.

Lý Thanh nghe Vương Hạo Dân nói Thiệu Ngọc Cường giải được Thủy Tinh chủng không màu, nếu thật là như vậy thì làm sao sánh được với cái mà Lý Dương vừa giải được chứ, màu kém một chút là giá trị lại kém gấp hai lần, nếu đem hai thứ ra so sánh với nhau chẳng phải là một trời một vực sao?

Hoặc là Thủy Tinh chủng của Thiệu Ngọc Cường lớn hơn so với Lý Dương, nhưng nghĩ đến đổ thạch ở khu giao dịch tự do này thì Lý Thanh không mấy tin tưởng cho lắm, ở đây mà giải được Thủy Tinh chủng là ghê gớm lắm rồi.

Lý Dương từ từ bỏ máy mài xuống, thở nhẹ một cái, lúc nãy hắn mải mô phỏng cách giải thạch của Triệu Dân mà không để ý đến phản ứng của những người xung quanh.

Bây giờ bề mặt ngoài đã được Lý Dương mài xong rồi, phần tiếp theo là cắt lớp vỏ ở bên trong.

Quay đầu nhìn lại Lý Dương ngạc nhiên khi thấy xung quanh chỉ còn có mấy người, sao chỉ vừa mới một lúc mà người chạy đi đâu hết rồi vậy?

-Bọn họ đâu cả rồi?

Lý Dương kinh ngạc hỏi Ngô Hiểu Lỵ, hắn vốn định xem sắc mặt của mọi người như thế nào sau khi nhìn thấy Thủy Tinh chủng, không ngờ vừa quay đầu lại thì chỉ còn lác đác có mấy người.

-Bọn họ đều đi hết rồi

Ngô Hiểu Lỵ cười ha ha nói, Lý Dương vẫn mãi là Lý Dương, Thiệu Ngọc Cường có lợi hại, có giải được Thủy Tinh Chủng thì cũng không thể qua mặt Lý Dương được, cô rất tự hào về điều đó.

-Thôi bỏ đi

Lý Dương cười khổ lắc đầu, hắn tiếp tục công việc của mình, Ngô Hiểu Lỵ tiến đến gần hắn hơn.

Từ xa An Văn Quân tiến lại, tay cầm một dây pháo lớn, Cao lão ôm hai dây, Lưu Khiêm thì càng ghê hơn, vác những bốn dây, nhìn vai hắn là biết bốn dây pháo này không phải loại nhẹ.

Đến cùng An Văn Quân còn có thêm mấy người chơi đổ thạch nữa, một lúc mua nhiều pháo như thế này không làm cho người ta chú ý mới lạ.

Từ một hướng khác, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân và Cố lão cùng bước đến, Trương Vĩ và Vương Hạo Dân mỗi người cầm ba dây, bước đi chậm rãi, Cố lão thì ôm một dây to, khuôn mặt vui rạng rỡ.

Sau lưng bọn họ có gần ba bốn chục người nữa, Vương Hạo Dân cố tình chạy đến chổ Thiệu Ngọc Cường mua pháo, vừa mua vừa nói với mọi người là Lý Dương trúng được Thủy Tinh Chủng tốt hơn của Thiệu Ngọc Cường gấp nhiều lần.

Đã có thêm ba người nữa mua pháo đến, đây là một thói quen bất thành văn ở giao dịch nguyên thạch Bình Châu này, chỉ cần có người giải được Thủy Tinh chủng là mọi người cùng mua pháo đến đốt chúc mừng. Đương nhiên người ta mua pháo đến cũng mong muốn được hưởng chút may mắn, Thủy Tinh chủng xuất hiện hiếm như là người ta trúng số độc đắc vậy.

Mấy người Trịnh Khải Đạt đi trước nhất thì lại về sau cùng, trên tay hai người chẳng có dây pháo nào cả, nhưng đằng sau lưng Lý Cương thì lại có cả một xe đẩy chở đầy pháo. Ba người bọn họ về lại kéo về thêm không ít người nữa, ai cũng háo hức xem Thủy Tinh chủng vừa giải được.

Nhìn mấy người Trịnh Khải Đạt thông thả trở về, bọn Trương Vĩ ai cũng ngẩn người ra một lúc, Vương Hạo Dân còn trách Trương Vĩ không nghĩ ra cách đó sớm, không thì bọn họ còn mua được nhiều pháo hơn nữa rồi.

Nhìn mọi người tụ tập đến mỗi lúc một đông, Lý Dương cười khổ lắc đầu, hắn vẫn tiếp tục giải thạch, đã mười một rưỡi rồi, còn phải ăn trưa nữa chứ.

Nếu mà bọn Trịnh Khải Đạt biết được suy nghĩ của Lý Dương lúc này chắc chắn bọn họ sẽ gõ vào đầu hắn mấy cái, giải được Phỉ Thúy Thủy Tinh chủng mà cũng còn có tâm trí để ăn cơm, bọn họ không cần ăn cũng thấy no rồi.

-Tư Mã, Lưu Cương, hai người đi hướng đó, Lão Trương và Lão Vương đi hướng kia, tôi, Cố lão và cả trưởng phòng An nữa sẽ đi theo hướng này, đợi tôi đếm từ một đến ba mọi người cùng đốt nhé.

Trịnh Khải Đạt trở thành chỉ huy trưởng sắp xếp chổ cho mọi người đốt pháo, bảy tám dây pháo cùng đốt một lần chắc sẽ vang lắm đây, lần này chắc chắn đè bẹp được Thiệu Ngọc Cường rồi.

-OK

Vương Hạo Dân vui vẻ trả lời xong lập tức cầm dây pháo đi ra, nhìn mấy người bọn họ cùng bày pháo ra đó thì mấy nhà bán pháo xung quanh cũng xúm lại.

-Đốt

Trịnh Khải Đạt nói lớn, châm lửa xong hắn vội vã chạy ra xa, tiếp sau đó là từng tràng pháo nổ râm ran vang cả một góc trời.

Pháo vừa nổ mọi người kéo đến càng đông hơn, có một vài người vội vã chạy đi mua pháo, một vài người đến trước đã nhìn thấy Phỉ Thúy của Lý Dương, họ không còn lý do gì để hoài nghi nữa.

Chỉ tiếc là mấy tiểu thương gần đó đã bán hết pháo rồi làm cho họ phải chạy xa hơn để mua, sớm biết thế nay thì người ta đã lấy thêm nhiều pháo hơn về bán rồi, thật không ngờ là chỉ trong một ngày mà lại có hai Phỉ Thúy quý xuất hiện như thế.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.