Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 76: Chương 76: Điều tra sự thật, bằng chứng xác thực (3)




Trong phòng của Cầm Cầm.

Tiếng mèo kêu từng đợt này đến đợt khác vang lên.

An Hạnh Nhi làm như không nghe thấy.

Cô cố ý nói những lời muốn nói với Diệp Phỉ Văn cho Cầm Cầm nghe.

Nói xong cô lại khuyên nhủ: “Nhất định phải đợi cảm xúc cô chủ của cô ổn định lại rồi mới nói cho cô ta biết.”

“Vâng, vâng, thưa mợ ba.” Cầm Cầm lúc này đã hoảng sợ, mặt tái nhợt.

Chắc cô ta cũng không nghe thấy An Hạnh Nhi nói gì.

An Hạnh Nhi làm như không phát hiện ra vẻ mặt Cầm Cầm đã thay đổi, cô xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, thật ra cô đã tắt âm thanh video trong túi áo, sợ cô vừa đi tiếng mèo kêu đã hết sẽ khiến Cầm Cầm nghi ngờ.

Đương nhiên.

Với tình hình hiện nay của Cầm Cầm, chắc cũng không nghĩ được nhiều đến vậy.

Khi An Hạnh Nhi ra khỏi phòng còn cố ý khép hờ cửa phòng.

Lúc đó Cầm Cầm đang trong trạng thái vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không phát hiện ra những điều này.

Cô ta chỉ thấy An Hạnh Nhi ra khỏi phòng mình, toàn bộ cảm xúc mới hoàn toàn bộc lộ ra.

Hốc mắt cô ta đỏ hoe, ươn ướt.

Nước mắt cũng không ngừng trào ra từ khoé mắt.

Cô ta liên tục lẩm bẩm: “Pamela, không phải cô muốn giết con, thật sự không phải cô, là cô chủ bảo cô làm vậy. Nếu con có gì không hài lòng, nếu con muốn báo thù thì đừng tìm cô, đi tìm cô chủ được không? Cô thật sự chỉ vì để sống, cô thật sự chỉ vì giữ công việc hiện tại của mình, gia đình cô còn cần cô nuôi, cô cầu xin con đừng đến tìm cô được không…”

Cầm Cầm cực kỳ đau khổ.

Thực ra, sau khi Pamela bị cô ta dìm chết, cô ta cũng không chấp nhận được, vậy nên đã làm theo lệnh của cô chủ, ôm thi thể Pamela diễn vở kịch này cùng cô chủ. Sau đó cô ta tự nhốt mình trong phòng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh sau khi Pamela chết, khi chết mắt nó mở to nhìn cô chằm chằm.

Bây giờ cô ta hơi hối hận, vì công việc mà làm việc, vì công việc mà cô ta đã mất sạch lương tâm!Cứ nghĩ đến Pamela là cô ta lại sụp đổ!

Dù sao thì Pamela cũng được cô ta chăm sóc từ nhỏ, cô ta chăm sóc nó như con của mình.

Ngoài cô chủ ra thì nó bám cô ta nhất.

Nhưng cô ta đã thật sự tự tay giết nó, giết “đứa con” của mình.

Cô ta không chấp nhận được sự thật này nên đã cố gắng trốn vào phòng để điều chỉnh cảm xúc.

Nhưng không ngờ mợ ba lại tới tìm cô ta.

Cô ta vất vả lắm mới miễn cưỡng vượt qua được, khiến người khác không nghi ngờ mình, bây giờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu u oán của Pamela, vừa nãy Tiểu Xuân tới tìm cô ta đã nghe thấy rồi, bây giờ mợ ba tới tìm, cô ta cũng nghe thấy… Ban đầu cô ta tưởng đó là ảo giác, nhưng tiếng kêu ấy thật sự quá thật!

Cô ta lại nhớ lại mợ ba vừa nói mèo có linh tính, lúc này cô ta thật sự đã bị doạ sợ.

Không.

Cô ta phải chôn Pamela.

Cô ta phải chôn cất đàng hoàng, còn phải tìm thầy tới độ pháp để nó được an nghỉ.

Nghĩ vậy, Cầm Cầm đột nhiên lao về phía cửa.

Cô ta vừa quay người lại đã giật mình.

Bởi vì cô ta nhìn thấy mợ ba vẫn đang đứng ở cửa chưa hề rời đi.

Rõ ràng.

Rõ ràng vừa nãy cô ta đã thấy mợ ba đi rồi.

Sao bây giờ lại quay lại?

Những lời cô ta tự lẩm bẩm vừa nãy…

Chắc chắn chưa bị mợ ba nghe thấy.

Cầm Cầm tự An Hạnh Nhi ủi bản thân, giờ phút này cô ta lại gắng gượng khiến bản thân nhìn bình thường nhất có thể: “Mợ ba còn có chuyện gì sao?”

An Hạnh Nhi lạnh lùng nhìn cô ta, nói thẳng: “Diệp Phỉ Văn bảo cô giết Pamela?”

“Không phải!” Cầm Cầm vội phản kháng, trông cô ta cực kỳ kích động.

Dáng vẻ sau khi bị vạch trần, muốn che dấu.

“Thật sự không phải, cô chủ yêu Pamela như thế, sao có thể giết nó được? Mợ ba đừng đổ oan cho cô chủ, cô chủ là người tốt, cô ấy lương thiện, đến một con kiến cũng không dám giẫm chết, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, sao có thể…” Cầm Cầm nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Bởi vì.

An Hạnh Nhi đã lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại chính là hình ảnh vừa rồi Cầm Cầm tự lẩm bẩm một mình.

Hiển nhiên là đã bị An Hạnh Nhi quay lại.

Cầm Cầm không tin được nhìn An Hạnh Nhi.

Cô ta đoán được vừa nãy An Hạnh Nhi đã nghe thấy lời mình nói, nhưng không ngờ mợ ba còn quay video lại.

Cô ta vốn định chết không chịu thừa nhận.

Dù sao chỉ có hai người, cô ta không thừa nhận thì An Hạnh Nhi cũng không làm được gì cô ta.

Chỉ cần cô ta cắn răng kín miệng là được.

Nhưng bây giờ.

Bây giờ đã có chứng cứ xác thực, có trăm cái miệng cũng khó mà cãi lại.

Cầm Cầm ngẩn ra, nhìn An Hạnh Nhi trước mặt, vẻ mặt cứng đờ.

Giây tiếp theo.

“Phịch” một tiếng.

Cầm Cầm đột nhiên quỳ xuống trước mặt An Hạnh Nhi: “Mợ ba, cầu xin mợ đừng nói cho ông bà chủ, đừng nói cho bất kỳ ai, tôi không muốn mất công việc này, tôi không muốn. Tôi vẫn còn em trai, em gái cần nuôi, tôi mất việc thì chúng sẽ không được đi học, cầu xin cô.”

Cô ta vừa nói nước mắt, nước mũi cứ thế tuôn rơi.

Trông cực kỳ đau khổ.

An Hạnh Nhi cất điện thoại đi, tỏ vẻ thờ ơ trước vẻ đau khổ của Cầm Cầm.

Cô nói: “Chuyện này không trách cô, cũng là Diệp Phỉ Văn yêu cầu cô làm vậy.”

“Cô chủ, cô chủ cũng là…” Cầm Cầm vẫn muốn nói giúp Diệp Phỉ Văn.

“Thật ra tôi biết rất rõ vì sao cô ta lại làm như vậy, cô không cần giải thích cho cô ta. Nếu cô muốn tôi giúp cô ở lại nhà họ Diệp, hoặc dù bị đuổi khỏi nhà họ Diệp vẫn nhận được một khoản bồi thường hậu hĩnh thì chỉ cần làm theo lời tôi nói, tôi đảm bảo cô có thể hùng hồn ra đi.” An Hạnh Nhi nói từng chữ.

Cầm Cầm không tin lắm.

An Hạnh Nhi không lằng nhằng, cô nói thẳng cho Cầm Cầm kế hoạch của mình.

Cầm Cầm vội vàng lắc đầu: “Không, không được, tôi không thể phản bội cô chủ, cô chủ đối xử với tôi không tệ, tôi không thể bán đứng cô chủ.”

“Bán đứng hay không đã là sự thật rồi. Bây giờ chỉ cần tôi đưa video này cho người nhà họ Diệp xem, cô nghĩ cô còn có thể che giấu được nữa không? Nếu không cô định bịa đặt rằng video này là do tôi ép cô quay chắc?” An Hạnh Nhi lạnh giọng nói.

“Không, không, tôi không dám. Tôi không dám đổ oan cho mợ ba.” Cầm Cầm sợ hãi, nhanh chóng phủ nhận.

An Hạnh Nhi đã lường trước được Cầm Cầm không có lá gan này.

Hơn nữa từ dáng vẻ tự trách mình của Cầm Cầm vì cái chết của Pamela, về cơ bản có thể khẳng định bản tính của Cầm Cầm không phải người xấu, vậy nên vẫn có thể thương lượng với cô ta.

“Vậy thì cứ nói sự thật thôi.” An Hạnh Nhi thuyết phục: “Hơn nữa, không phải cô phản bội cô chủ nhà cô, cô đang giúp cô ta. Chắc cô cũng biết cô ta làm vậy là không đúng mà, phải không?”

Cầm Cầm không trả lời, chỉ cắn chặt môi không biết làm sao.

“Diệp Phỉ Văn thích Diệp Thương Ngôn là không đúng, phải không?” An Hạnh Nhi nói thẳng.

Cầm Cầm giật mình.

Cô ta nhìn chằm chằm An Hạnh Nhi.

Dường như rất ngạc nhiên, sao cô lại biết chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.