Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 258: Chương 258: Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!




Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát này, Lý Thiên Ngọc trên tay cử động cũng tạm thời dừng lại, nhàn nhạt liếc về phía cửa vào lầu hai, đồng thời trong mắt cũng toát ra vẻ nghi hoặc.

Không chỉ hắn, Diêu phường chủ, Diêm lão, cùng một đám luyện dược sư đều đồng dạng nghe được âm thanh này, hơn nữa trong hoàn cảnh khép kín của lầu hai Thiên dược phường lại càng để âm thanh này có lực vang vọng tăng lên, khiến cho tất cả những người hiện tại có mặt ở đây cũng đều nghe được cực kỳ rõ ràng.

Ngay sau đó, một vị lão giả mặt đỏ, toàn thân khoác lấy bào phục màu vàng nhạt hiện ra trước sự chú ý của tất cả mọi người.

Con ngươi híp lại, Lý Thiên Ngọc như bừng tỉnh, không trách được hắn cảm thấy sự có mặt của lão già mặt đỏ này lại quen thuộc như vậy, kiều đoạn này không phải là Tiêu Viêm tên tiểu tử kia cùng Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên lần đầu tiên đến Thiên Dược phường gặp được hay sao? Lý Thiên Ngọc não bộ nhanh chóng vận chuyển, hắn nhớ được hình như lão già mặt đỏ này nếu không lầm thì là họ Tề đi.

Quả nhiên, không ngoài hắn dự đoán, khi thấy được thân ảnh vị lão giả này, họ Diêu nữ tử ngay lập tức khuôn mặt có chút cứng ngắc, gượng gạo cười một tiếng nói:

“Ha ha, thì ra là Tề lão đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa là lỗi của tiểu nữ, có điều hôm nay cũng không phải đại hội đổi đan, không biết Tề lão sao lại có thời gian rảnh rỗi tới chơi rồi!?”

Không những họ Diêu nữ tử cảm thấy không tự nhiên, ngay cả vị được gọi là Diêm lão đầu, bạch mi cụp xuống cũng khẽ cau lại, bởi hắn biết được họ Tề lão giả mặt đỏ này là một vị lục phẩm luyện dược sư hàng thật giá thật, hơn nữa cực kỳ khó dây dưa, tính cách bá đạo.

Lúc này, mặt đỏ lão giả chậm rãi đạp lấy cước bộ tiến tới vị trí của Lý Thiên Ngọc, đồng thời cười to nói:

“Hắc hắc, chẳng lẽ Diêu phường chủ tại sao lại nói lời như vậy, phải biết dược liệu của Thiên Dược phường không phải vật tầm thường, ngay cả lão phu cũng không thể không động tâm, mặc dù không phải đại hội đổi đan, có điều chẳng lẽ lão phu không thể tới mua dược liệu dùng để luyện đan hay sao?”

Giọng nói của vị lão giả họ Tề này rất to để cho một đám luyện dược sư cảm thấy rất khó chịu mà nhíu mày, bất quá bọn họ cũng biết Tề lão vị này địa vị cùng danh vọng bên trong Hắc Hoàng thành cho nên đành nhịn, không dám có bất kỳ ý kiến nào.

“Tề lão có thể quang lâm bản phường, tiểu nữ cao hứng còn không kịp, làm sao có thể có ý kiến đâu này, không biết Tề lão cần loại dược liệu nào?” Nữ tử họ Diêu lúc này trên mặt một chút gượng gạo đã hoàn toàn bị nàng ẩn dấu, thay vào đó là một vẻ vũ mị cùng nũng nịu để người ta chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng, thật tốt âu yếm một phen.

Nếu không phải Lý Thiên Ngọc vẫn chú ý nàng biểu hiện, có lẽ hắn cũng phải nhìn lầm, quả thật nói nữ nhân trở mặt như lật sách cũng không phải không có căn cứ, nào có đâu xa, nhìn vị Diêu phường chủ này là đủ hiểu.

Lão già mặt đỏ thấy nữ tử họ Diêu nói vậy, càng là không chút khách khí, trực tiếp nói:

“Cũng không có gì, chỉ là gần đây lão phu đang luyện chế một loại đan dược, cần tới một số vị dược liệu, chính là mấy thứ mà vị tiểu huynh đệ này vừa liệt kê”

Lý Thiên Ngọc nghe vậy trong lòng cười lạnh, hắn nghe đến đây là đủ hiểu lão già này mục đích, còn không phải là cùng hắn tranh dược liệu sao, có điều muốn cùng hắn tranh thì phải có tiền vốn mới được, còn không thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Diêu phường chủ nữ tử nghe thấy vị Tề lão này vừa tới liền muốn đoạt của người đồ vật, bản thân nàng cũng không vui vẻ gì, dù sao nếu đã muốn cùng vị Lý tiên sinh trẻ tuổi bên cạnh này trao đổi, đối phương cũng đã nói sẽ trả giá để mình hài lòng, giờ lại muốn lật lọng, quả thật nàng cảm thấy không thế nào tốt, đồng thời nếu làm như vậy uy tín của Thiên Dược phường để ở nơi nào? Sau này ai còn muốn cùng Thiên Dược phường giao dịch còn là vấn đề.

Thế nhưng nếu không đáp ứng vị này yêu cầu thì cũng không quá dễ dàng xử lý, phải biết ngay cả Diêm lão nếu so tài luyện đan cũng không thể cùng vị mặt đỏ lão giả trước mắt nàng so sánh, mà danh tiếng cùng lực hiệu triệu của vị họ Tề này ở bên trong Hắc Hoàng thành cũng không phải tầm thường chút nào.

“Thế nào, Diêu phường chủ, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Chờ một lúc mà không thấy nàng cho mình câu trả lời, họ Tề lão giả mở miệng truy vấn.

Diêu phường chủ cau mày, sau đó nàng cuối cùng cũng mở ra ngọc khẩu nói:

“Tề lão, những vị dược liệu kia đã bị vị tiên sinh này đặt trước, ngươi chen ngang như vậy có phần không nói nổi a!”

Đồng thời nàng trong lòng cũng thầm mắng:”Lão gia hỏa này, lần nào cũng ỷ vào bối cảnh của mình tại Hắc Hoàng thành, không coi ai ra gì, quả thực rất chán ghét!”

Lão già mặt đỏ bối cảnh quả thật không “tầm thường”, lão là thủ tịch luyện dược sư của Hắc Hoàng tông, nghe nói trước đây không lâu đã đạt tới lục phẩm cấp bậc, tính ra bên trong Hắc Hoàng thành là một trong những luyện dược sư mạnh nhất, hơn nữa dựa vào thế lực của Hắc Hoàng tông, có thể nói lời nói của lão cực kỳ có trọng lượng, người bình thường quả thật nếu gặp phải tình cảnh này rất có thể sẽ lựa chọn buông tay không dám cùng lão cạnh tranh, mà đối với Thiên Dược phường mà nói hiển nhiên là chuyện không tốt, bởi lẽ uy tín của dược phường sẽ theo đó tụt dốc.

Đúng lúc này, hai gã đại hán đứng phía sau cũng đã nhận ra lão giả mặt đỏ là người nào, cho nên sử dụng phương pháp truyền âm thông báo cho Lý Thiên Ngọc:

“Tiên sinh, vị mới tới này là thủ tịch luyện dược sư của Hắc Hoàng tông!”

Tuy nghe được lão già mặt đỏ này là Hắc Hoàng tông cung phụng luyện dược sư, bất quá như vậy thì có thể thế nào? Chỉ là một tên lục phẩm luyện dược sư mà thôi lại dám cùng hắn tranh dược liệu, tu vi đấu tông còn chưa tới, nể tình hắn còn đang muốn từ trong miệng Mạc Thiên Hành lấy được tin tức về Bồ đề hóa thể tiên cho nên không muốn cùng đối phương làm quá, đương nhiên nếu lão già này ngược lại dám cùng hắn động thủ thì tiện tay diệt là được.

Chỉ là Lý Thiên Ngọc nghĩ vậy, thế nhưng họ Tề lão giả không nghĩ vậy, hắn cũng không biết Lý Thiên Ngọc cùng Mạc Thiên Hành quan hệ bên trong, cho nên hắn mới không cần biết nể mặt cái gì, thực sự một bộ thiên lão đại, ta lão nhị, ngạo mạn hướng về phía Lý Thiên Ngọc cười mỉa nói:

“Hắc hắc, ta nói vị tiểu huynh đệ này, không bằng ngươi nhường lại đám dược liệu vừa rồi cho lão phu, phải biết lão phu chính là bên trong Hắc Hoàng thành một vị lục phẩm luyện dược sư, ngươi sau này nghĩ luyện chế đan dược muốn nhờ vả lão phu, lão phu có thể nhớ ngươi cái nhân tình này mà giúp ngươi!”

Có thể với người khác, khi nghe được vị lão già họ Tề này mở miệng hứa hẹn nhân tình, rất nhiều khả năng sẽ buông tha, chỉ là Lý Thiên Ngọc không nằm trong số này, hắn bình thản nói:

“Vậy thì không cần, bản tọa nếu cần tới đan dược cũng không nghĩ muốn tìm một tên chỉ vỏn vẹn là lục phẩm luyện dược sư tới luyện, cho nên ngươi ý tứ, bản tọa sẽ không đáp ứng!”

Đột nhiên nghe được những lời này từ trong miệng Lý Thiên Ngọc, một đám luyện dược sư đang âm thầm xem náo nhiệt bàn tay tự nhiên run lên một, suýt chút nữa đem dược liệu trân quý trong tay ném xuống đất, triệt để quay ngoắt lại trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lý Thiên Ngọc.

Ngay cả họ Diêu nữ tử bàn tay ngọc cũng không kìm được giơ lên che đi cái miệng nhỏ đang há hốc ra đủ nhét nguyên một quả trứng chim cút vào bên trong, thần sắc kinh ngạc không ngớt.

Họ Diêm lão đầu đồng dạng cũng cả kinh, nhưng lão cũng không có biểu lộ khoa trương như phường chủ của mình, trái lại con ngươi có phần đục ngầu toát ra một chút quang mang không dễ phát hiện.

Còn về phần mặt đỏ lão già, lúc này không còn đỏ nữa mà chuyển sang tím tái, xanh lét, hắn phẫn nộ quát:

“Tiểu tử, ngươi nói cái gì?”

Lý Thiên Ngọc ngoảnh đầu nhìn lại, trên mặt hiện ra một vẻ ‘ngươi chẳng lẽ là ngu ngốc’ biểu lộ, sau đó nhếch miệng nói:

“Không nghĩ tới ngươi lão đầu này đã già tới mức tai cũng lãng, thôi được, như vậy bản tọa nói lại một lần nữa…”

“Bản tọa không muốn nhường cho ngươi đám dược liệu này, hơn nữa bản tọa nếu cần luyện đan cũng không cần tìm một tên chỉ vỏn vẹn là lục phẩm luyện đan sư như ngươi, bản tọa tự mình luyện lấy là được rồi!”

“ha ha ha….!!!!”

Đột nhiên lão già mặt đỏ cười to một trận, sau đó ném về phía Lý Thiên Ngọc một ánh mắt khinh bỉ, giọng đầu trào phúng nói:

“Ngươi…tự mình luyện đan!? Thật buồn cười chết lão phu, tiểu tử ngươi cũng không tự mình soi gương xem bản thân ngươi năm nay mới có bao nhiêu lớn, nếu như ai cũng có thể trở thành luyện dược sư, như vậy luyện dược sư đã không phải chức nghiệp cao quý nhất đại lục!”.

Đối với lão già mặt đỏ chế nhạo, Lý Thiên Ngọc cũng không có tâm tình cùng hắn nói nhảm, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Được hay không cũng không phải do ngươi đến nói, nếu không có việc thì tránh sang một bên, bản tọa còn muốn trao đổi dược liệu đây!”

Sau đó, hắn lại hướng về phía nữ tử họ Diêu nói:

“Diêu phường chủ, nói ra ngươi cái giá đi…cần đan dược phẩm cấp như thế nào để đổi những dược liệu này?”

Lão già mặt đỏ thấy Lý Thiên Ngọc không nhìn, trong lòng cực kỳ tức giận, không kìm được quát:

“Tiểu tử, ngươi….!!!”

Nữ tử họ Diêu đương nhiên nhìn Lý Thiên Ngọc thuận mắt hơn lão già mặt đỏ kia, dù sao lão gia hỏa này tính cách cũng không phải thối bình thường mà cực kỳ thối, lại quá đáng ghét, thấy hắn ăn quả đắng, nàng trong lòng âm thâm cho Lý Thiên Ngọc dựng lên một ngón cái tán thưởng, nàng đáp:

“Không vấn đề, Lý tiên sinh muốn chính Bách linh câu, Huyễn nguyệt thảo,…tổng cộng ba mươi tư vị dược liệu, trong đó trung cấp linh dược hai mươi tám vị, mỗi ba loại cần một viên ngũ phẩm đan dược trao đổi, còn lại sáu vị cao cấp dược liệu, mỗi hai vị cần một viên lục phẩm đan dược tới trao đổi, không biết giá cả như vậy tiên sinh còn cảm thấy hài lòng?”

Lý Thiên Ngọc ngẫm nghĩ một chút cảm thấy cái giá này chấp nhận được, dù sao tính toàn thì cũng không có lỗ, chỉ là vẫn có chút nghi hoặc nói:

“Nếu tính toàn như vậy, cao cấp linh dược cần ba viên lục phẩm đan dược, trung cấp linh dược cần chín viên ngũ phẩm đan dược, vậy còn dư ra một vị thì tính toán như thế nào?”

Diêu phường chủ mìm cười nói:

“Bởi vì tiên sinh là lần đầu tiên mua sắm tại Thiên Dược phường, hơn nữa số lượng lớn mua, cho nên một cây trung cấp linh dược coi như biếu tặng tiên sinh, chỉ mong tiên sinh tiếp tục chiếu cố sinh ý cho Thiên Dược phường, như vậy là đủ rồi!”

Lý Thiên Ngọc phất tay, từng đám bình ngọc ngay lập tức từ bên trong không gian chui ra, trôi nổi trên không trung để cho ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.

Lại một cái phất tay nữa, toàn bộ bình ngọc liền theo ý nghĩ của hắn sắp xếp chỉnh tề bên trên mặt bàn, hắn đưa tay thủ thế xin mời nói:

“Diêu phường chủ, kiểm nghiệm đan dược đi!”

Gật đầu, Diêu phường chủ hướng vị bạch phát Diêm lão đứng kế bên mở lời:

“Xin mời Diêm lão tiến lên kiểm nghiệm!”

“Được!”

Nói xong, Diêm lão nhanh chóng tiếp được từng chiếc bình ngọc, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra lấy.

Sau một hồi, Diêm lão đóng lại nắm bình, toàn bộ đặt lên trên mặt bàn, mở miệng nói:

“Phường chủ, đã kiểm tra hoàn tất, không có gì sai sót!”

Nghe Diêm lão khẳng định, Diêu phường chủ không kìm được vui mừng, dù sao lục phẩm đan dược cũng không phải đi đâu cũng nhìn thấy được, tuy chỉ có ba viên, thế nhưng kết hợp với chín viên ngũ phẩm đan dược, vậy cũng là đầy đủ để nàng kiếm được một bút không hề nhỏ tài phú.

“Người tới, mang lên dược liệu cho Lý tiên sinh!”

Lại chờ một chút, một vị nữ tử đi tới dâng lên một chiếc nạp giới cho Diêu phường chủ sau đó cáo lui, Diêu phường chủ từ bên trong từng chiếc ngọc hạp bay ra, cười cười đối với hắn nói:

“Lý tiên sinh, mời kiểm tra đi!”

“Tốt!” Gật đầu, Lý Thiên Ngọc tiến tới, mở ra từng chiếc ngọc hạp, bắt đầu tuần tự kiểm nghiệm.

Chỉ là khi hắn mở ra chiếc ngọc hạp chứa ‘Huyễn nguyệt thảo’, ‘Bạch linh câu’, mấy vị linh dược này thì đột nhiên bên tai hiện ra phong mang.

Lý Thiên Ngọc chẳng những không bất ngờ, ngược lại âm thầm cười lạnh nghĩ:”Thật là trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt như vậy chính là muốn chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.