Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 11: Chương 11: Để cô giải thích, dựa vào cái gì chứ?




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nghe thấy lời Hoắc Vân Hy nói, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh ta, nước mắt ủy khuất từ khóe mắt chảy xuống, đó là chồng cô đấy. Anh ta chẳng những vô tình bỏ thuốc cô, đưa cô cho người đàn ông khác chơi đùa mà còn để cô giải thích cho một tiểu tam.

Em gái… hahaha…. Đứa em gái này của cô khi nào xem cô là chị rồi hả?

Lòng cô đau sắp rỉ máu, sau đó nở nụ cười lạnh lùng: “Haha… giải thích cho nó, dựa vào cái gì? Không thể nào.”

Thấy cô không chịu giải thích, ánh mắt Hoắc Vân Hy càng lóe lên sự tàn nhẫn, sắc mặt xanh mét, giống như con sư tử cuồng loạn đến gần Lê Hiểu Mạn, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Tôi nói lại lần nữa, giải thích.”

Lê Hiểu Mạn cũng lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, nhìn vào đôi mắt hằn đỏ của anh a, giọng điệu vừa sắc bén vừa kiên quyết: “Đúng là người khác con vật mà, tôi nói lại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thấp thân phận mình đi nói lời áy náy với súc sinh.”

“Cô… mẹ kiếp… tiện nhân…” Hoắc Vân Hy tức giận mắng một câu, lập tức đưa tay lên, ma xui quỷ khiến thế nào lạt tát Lê Hiểu Mạn.

“Á…” vì dùng sức quá mạnh, Lê Hiểu Mạn bị ngã xuống đất, lỗ tai ong lên, nửa mắt bị tát trúng đã sưng đỏ, năm ngón tay in hằn có thể thấy rõ, khóe môi tràn ra máu đỏ cực kì chói mắt.

Lê Hiểu Mạn quỳ dưới đất, mặt đau còn chẳng bằng lòng đau, thì ra cô vẫn còn biết đau, nỗi đau lan hết cả toàn thân.

Lòng cô vỡ tan không chịu nổi, giống như có người dùng dao hung hăng đâm vào, mỗi một lần sẽ đâm vào lòng cô, xương cô, cả người cô đau thành từng mảnh.

Đôi mắt cô đong đầy nước mắt, đôi mắt đen như bảo thạch ngậm đầy nước mắt, từng giọt nước mắt như mưa rơi xuống, cô mím chặt môi, khóc không thành tiếng, cô không thể không có tôn nghiêm được.

Hoắc Vân Hy, cô sẽ không tha thứ cho anh ta, tuyệt đối không.

Anh ta không cần sự tha thứ của cô, cũng không đáng cho cô tha thứ.

Hiện tại cô ngay cả hận anh ta cũng cảm thấy dư thừa.

Cô không muốn dành chút tình cảm gì cho anh ta nữa, bao gồm cả hận.

Hoắc Vân Hy giận tới đỏ cả mắt nhưng lúc này lại ngẩn ngơ nhìn Lê Hiểu Mạn nằm dưới đất, thấy nửa mặt cô sưng đỏ không chịu nổi, anh ta đưa tay len, run run, không sao lại có thể ra tay mà đánh cô được.

Anh ta hối hận, hối hận vì ra tay đánh cô, anh ta muốn nhận lỗi với cô, muốn đỡ cô dậy, nói cho cô biết anh ta là lỡ tay.

Lúc anh ta muốn đỡ cô lên thì thấy Hạ Lâm như vô ý ôm tay anh ta, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn anh ta: “Vân Hy… thật xin lỗi, là em phá hủy hôn nhân của anh và chị, em không nên xuất hiện nơi này, không nên yêu anh, không nên mang thai con của anh, là em đáng chết.”

Hạ Lâm khóc lóc nói xong, đưa tay đánh vào mặt mình.

“Lâm Lâm, em làm gì vậy?” Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm đưa tay lên liền giữ chặt cổ tay cô ta, đôi mắt đầy đau lòng nhìn cô ta: “Lâm Lâm, không thể trách em được.”

Đối với Hạ Lâm, anh ta đau lòng, cô ta vì anh ta mà mạng chẳng cần, còn vì anh ta mà bỏ con, mà lúc này cô không thể làm mẹ nữa.

Lê Hiểu Mạn nghe nói Hạ Lâm mang thai con của Hoắc Vân Hy, lòng cô đóng băng lại rồi, lạnh đến cực hạn.

Hoắc Vân Hy thấy Hạ Lâm khóc lóc đầy ủy khuất, đôi mắt phức tạp nhìn Lê Hiểu Mạn đang quỳ trên mặt đất, âm thanh lạnh lùng: “Ra ngoài.”

Thấy cô không nhúc nhích, anh ta tiến lên mạnh mẽ bóp cổ tay cô kéo cô ra cửa.

Lê Hiểu Mạn như không có linh hồn mặc cho anh ta kéo.

Cô ngã ngồi dưới đất, đôi mắt sưng đỏ không rơi một giọt nước mắt, chỉ là ánh mắt dần trong trẻo mà lạnh lùng nhìn anh ta, âm thanh vang lên không một chút nhiệt độ, giọng nói đầy bình tĩnh: “Hoắc Vân Hy, chuyện ở khách sạn là anh sắp xếp sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.