Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 159: Chương 159: Buồn vui đan xen [end]




Lữ Xá Tiêu lén rời khỏi khách sạn Hải Thiện, ở cách đó không xa đi vào một quán cà phê, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, gọi thêm một ly cà phê đen không đường.

Vị đắng của cà phê hòa tan trong miệng, cô nhìn thấy xe cảnh sát cuối cùng cũng tới, không khỏi nói thêm một câu: “Vị không tồi.”

Bệnh viện trung tâm Đế Đô.

Thẩm Quân và Đái Luật Mậu ngồi trong phòng bệnh, bây giờ đã 8 giờ tối, đúng là thời điểm cuộc sống về đêm bắt đầu, Thẩm Quân ngáp một cái, đầu đặt đầu trên vai Đái Luật Mậu, nhìn người trên giường bệnh đang nhắm nghiền hai mắt, Giải Bàn Hạ sắc mặt tái nhợt. Nhẹ nhàng nói ra một câu: “Kết thúc...Rốt cuộc chuyện này cũng kết thúc.”

“A Luật, về sau anh chỉ nghĩ tới em thôi. Sẽ không có ai có ý đồ xấu muốn tổn thương anh nữa.”

Đái Luật Mậu hốc mắt nóng lên, hai tay bỗng dưng run rẩy, hắn ôm chầm lấy Thẩm Quân, thấp giọng: “Hiện tại anh đúng là gây ra tội ác tày trời.”

“Tại sao chứ? Là bọn họ sai. Bọn họ bị trừng phạt là đúng tội. Anh là A Luật, là thiếu tướng của Đế Quốc này. Chính nghĩa đại biểu, trước là như thế, sau này cũng sẽ không thay đổi.”

Thẩm Quân nói vô cùng ôn nhu, trong mắt đầy quyến luyến chi tình.

Cừu hận bao nhiêu năm nay làm hắn thống khổ lắm rồi, làm hắn mất đi ý nghĩa sinh hoạt, thậm chí cô độc đến trầm trọng, mà hiện tại, Thẩm Quân đem mối thâm thù này gông xiềng rời khỏi hắn, gánh nặng bao lâu nay đè nặng trên vai, làm cho hắn có thêm một lần nữa tương lai ngập tràn hy vọng.

Nam nhi có nước mắt, chỉ là không dễ dàng rơi, hoặc chỉ là, chưa đủ thương tâm mà thôi.

Hắn nghẹn ngào: “Thẩm Quân, từ giờ về sau, em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh.”

“Trước kia hay sau này cũng sẽ như thế.” Thẩm Quân nói chuyện vẫn luôn nhẹ nhàng thanh tế, từ ngữ ngập tràn ý tứ an ủi hắn, trên miệng luôn là tươi cười.

Anh...Nếu có thể nhớ rõ em thì tốt rồi.

“Từ từ, để em xem trên mạng hiện giờ thế nào.” Thẩm Quân lấy di động ra, đồng thời lợi dụng Hệ Thống ngăn cản những thủ đoạn ngăn chặn những từ ngữ như “Đế Quốc Tiểu Vương Tử” và “Người thừa kế Diệp Thị” hoàn toàn phát ra ngoài, còn đặt tên Lữ Xá Tiêu vào tên của những người có liên quan, sau đó, thuận tay mà đem toàn bộ tin tức thông báo cho toàn thiên hạ.

Trước đây, Lữ Xá Tiêu có từng giả làm người nặc danh gửi một văn bản tới tòa soạn báo, bên trong đều là kể chuyện của Bạch Liên Họa, Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần, còn có thêm hình ảnh gian tình, còn có cả video chứng cứ.

Từ đó tới nay, cô chỉ là thuận tay đẩy thuyền để nó tự lướt trên sông mà thôi.

Báo Tinh Võng cuối cùng cũng gia nhập phát ra tin tức, việc này có muốn giấu cũng không còn cách nào, đội quân quan hệ xã hội của Hoàng Gia lập tức xoay quanh củng cố lòng tin lại.

Nhưng mà hiện nay Đế Quốc không phải là thời đại mà Quốc Vương chuyên quyền, không phải nói cứu hồi là có thể cứu hồi được, tối hôm nay, tin tức phát sóng còn truyền hình trực tiếp phía trước khách sạn Hải Thiên.

Thẩm Quân mở TV, đập vào mắt là những đương sự liên quan, tuy nhiên người làm phóng viên vẫn có chút lương tâm, bộ dạng quần áo không chỉnh tề của bọn họ truyền lên TV vẫn được làm mờ, nhưng mà ba chữ chữ Bạch Gia, Chiêu Gia, Diệp Gia thì hoàn toàn không thể lầm họ với ai khác.

Toàn bộ Đế Quốc nổ tung rồi, loại tình sử náo nhiệt này thực sự quá khó tin, người dân còn không nương tay thêm mắm thêm muối rồi lại phát ra một đống tin đồng hành lang. Cái gì nhân vật xã hội nổi tiếng, cái gì tấm gương tinh anh, nguyên lai chỉ là một đám người hạ lưu thích hấp độc 3P mà thôi.

Thẩm Quân trong lòng không cầm được mà cười lạnh, khóe mắt lúc này nhìn thấy Giải Bàn Hạ đang nằm trên giường bệnh, trong mắt hắn lộ vẻ khổ sở, còn có thất vọng, còn có tối tăm, các loại cảm xúc phức tạp đan xen.

“Giải sư huynh, anh vẫn chưa hồi phục.” Thẩm Quân nhìn thấy hắn muốn rời giường, đồng thời cùng với Đái Luật Mậu đứng dậy đi đến bên cạnh.

Giải Bàn Hạ ngập ngừng, sau đó mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Tôi muốn đến Hải Thiên, phiền hai người chở tôi đi.” Lời nói có vẻ lộn xộn, lại chứa một tia vai cầu, làm Thẩm Quân thực sự cảm thấy phức tạp.

Cô nghiêng đầu nhìn Đái Luật Mậu, sau đó hắn gật đầu, cũng lên tiếng: “Được, nếu như anh đã nhất quyết muốn đi.”

“Cảm ơn hai người.” Giải Bàn Hạ nói xong, tay chân bỗng vô lực, thân thể xụi lơ, được Đái Luật Mậu nhanh tay lẹ mắt bắt được.

Bạch Liên Họa thì tự làm tự chịu, hai người Thẩm Quân và Đái Luật Mậu đương nhiên thích nhìn thấy cô ta bị xấu mặt.

Nhưng mà Giải Bàn Hạ, thì lại xuất phát từ đồng tình chân thành.

Cửa chính khách sạn Hải Thiên.

Người bị tình nghi đã được cảnh sát dẫn đi rồi, nhưng mà tin tức náo nhiệt vẫn chưa kịp tán, càng có nhiều người thích bát quái đi đến tiệm cà phê trà sữa gần đó trò chuyện, bỏ thêm đá xuống giếng, cái này là bản năng của con người, không cần học vẫn có thể thành thạo.

Lữ Xá Tiêu ngồi ở đây đã một tiếng đồng hồ, trong lòng vẫn chưa bình phục, cô chỉ giả vờ là một người bình thường ngồi trong góc uống cà phê thôi, không kiêng nể nghe người ta bát quái, trong lòng thật sự đắc ý vô cùng, cô rốt cuộc cũng dẫm Bạch Liên Họa dưới chân.

Nghĩ đến Giải Bàn hạ, cô lấy di động nhắn tin cho Thẩm Quân: 【 Giải sư huynh thế nào? Thân thể có khỏe không? 】

Ở cách cửa chính không xa, Thẩm Quân đi theo Đái Luật Mậu, dìu Giải Bàn hạ xuống xe. Lại nhìn thấy tin nhắn của Lữ Xá Tiêu, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Lữ Xá Tiêu, mau thôi cô sẽ nhìn thấy Giải sư huynh của mình.

Khách sạn Hải Thiên bị Bạch Liên Họa làm ảnh hưởng, tạm thời ngừng kinh doanh, nhất định sẽ có người đi qua đây không khỏi hoài niệm, ngọn đèn dầu vững trãi năm xưa giờ đây ảm đạm rất nhiều, gió lạnh quét qua, tiêu điều không ít.

Lữ Xá Tiêu ngồi ở một vị trí không khó tìm, Thẩm Quân nhờ Hệ Thống chỉ đường, cô thấp giọng nói: “Nên tìm một chỗ tốt để ngồi xuống.”

Giải Bàn Hạ toàn thân đều dựa vào người Đái Luật Mậu, nhờ hắn mà chống đỡ, qua một buổi tối nhìn hắn càng gầy ốm tiều tụy, sắc mặt như cũ, tái nhợt như tuyết.

Thẩm Quân không biết hắn muốn đứng ở dưới gió bao lâu, đành nhờ Hệ Thống thông báo về tình hình hiện tại của Bạch Liên Họa, Chiêu Nhật Thiên cùng Diệp Lãng Thần.

Sau khi xác định họ đã bị bắt, bây giờ ba người họ đang bị thẩm tra bên trong đồn cảnh sát, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó quay sang nhìn Đái Luật Mậu cười.

Hai người liếc mắt đưa tình làm Giải Bàn Hạ cuối cùng cũng có phản ứng, hắn chậm rãi đi về phía quán cà phê Lữ Xá Tiêu đang ngồi.

Thẩm Quân nhìn thấy cảnh này lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Lữ Xá Tiêu đang xem tin tức, gõ gõ ly cà phê thủy tinh, nhìn thấy Thẩm Quân xuất hiện cũng có chút hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy Giải Bàn Hạ ánh mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Lữ Xá Tiêu lên tiếng: “Giải sư huynh!” Hoàn toàn làm lơ Thẩm Quân và Đái Luật Mậu.

“Thế nào? Thân thể có khá hơn không? Có chỗ nào không thoải mái?” Cô hỏi vô cùng tự nhiên, giống như người làm người ta ra nông nỗi này không phải là mình vậy.

Giải Bàn Hạ rút tay ra, sắc mặt lạnh lùng, môi mỏng hé mở: “Lữ Xá Tiêu.”

Hắn ngữ khí vô cùng rét lạnh, trong sự hoảng sợ của mọi người, dán lên mặt Lữ Xá Tiêu một bạt tai, cái tát mạnh vô cùng làm cả người cô ta té xuống đất, vẻ mặt mờ mịt, hốc mắt rưng rưng: “Giải sư huynh...”

Lữ Xá Tiêu không tin được, nhìn Giải Bàn Hạ.

Cái tát này vang lên một tiếng “Bang” hấp dẫn toàn bộ người xung quanh, vài bộ phận ở chốn đông người không muốn gây thị phi nên không dám nhìn chằm chằm.

“Cô cho rằng cô hại cô ấy, thì tôi có thể ở bên cạnh cô sao?” Giải Bàn Hạ nói ra, từng câu từng chữ đều khí phách, không còn là chàng trai trước đây ôn nhu như ngọc nữa rồi.

“Tôi không yêu cô, một chút cũng không yêu cô, cho dù tôi không có cô ấy, tôi cũng sẽ không cùng cô ở chung một chỗ. Hiện tại, cô hại cô ấy thành ra như vậy, tôi càng sẽ không cùng với cô ở bên nhau. Về sau, tôi không muốn gặp lại cô nữa.”

“Lữ Xá Tiêu, đây là nhất đao lưỡng đoạn, đây là lần cuối cùng tôi nói với cô, từ nay tôi sẽ không gặp cô nữa. Cô cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp lại tôi.”

Lữ Xá Tiêu giương miệng, phe phẩy đầu, nước mắt cuối cũng cũng chảy xuống, giãy giụa: “Không, không phải em, em không có hại cô ấy. Là Bạch Liên Họa gieo gió gặt bão. Giải Bàn hạ, anh không thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả đều vì anh. Tại sao một chút anh cũng không chịu đối tốt với em, tại sao anh nhẫn tâm như vậy.”

“Em không muốn, em không cần, anh là của em, về sau chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau, có cái gì không tốt?”

Lữ Xá Tiêu điên cuồng gào thét, nói đến Bạch Liên Họa trên mặt không ngại mà lộ ra vẻ căm ghét vô cùng, làm cho Giải Bàn Hạ sắc mặt càng thêm khó coi.

“Đủ rồi, Lữ Xá Tiêu, cô có biết cô làm cho tôi cảm thấy ghê tởm hay không?”

Cuối cùng, hắn vứt lại hai chữ “Ghê Tởm”, xé nát hoàn toàn lòng tự trọng của Lữ Xá Tiêu, trên mặt giờ đây không còn chút máu, dại ra, ngồi ở trên đất, lẩm bẩm, lập đi lập lại hai chử “ghê tởm” ấy.

Lữ Xá Tiêu thất hồn lạc phách, không thèm để ý tới hình tượng ngày thường.

Lữ Xá Tiêu từng cho rằng, chỉ cần Bạch Liên Họa biến mất, cô và Giải Bàn Hạ tự nhiên có cơ hội đến với nhau. Không ngờ, Bạch Liên Họa biến mất, mối liên quan cuối cùng giữa cô và Giải Bàn Hạ cũng mất luôn.

Cô vô pháp vô thiên tiếp nhận cục diện này.

Giải Bàn Họa ước chừng đạt được mục đích, xoay người đi, cũng không quay đầu lại.

Hai người Thẩm Quân và Đái Luật Mậu đi theo phía sau hắn, đối với tình trạng phát triển này, bọn họ cảm thấy cũng không tồi.

Lữ Xá Tiêu không thích hợp với Giải Bàn Hạ.

Sau khi đưa hắn về nhà, Thẩm Quân và Đái Luật Mậu cũng trở lại căn nhà nhỏ của mình.

Vừa vào cửa, hai người cầm lòng không đậu mà ôm chầm lấy nhau, nội tâm vui mừng phát tiết.

“Thẩm Quân, anh yêu em.”

Đái Luật Mậu bỗng nhiên nói một câu như vậy. Mới cười giờ lại bật khóc, Thẩm Quân ở trong lòng ngực hắn gật đầu: “Đái Luật Mậu, em cũng yêu anh.”

Đái Luật Mậu, vất vả rồi, một đời đeo trên lưng thống khổ cừu hận như vậy. Anh vất vả rồi.

Ngày hôm sau, một đem mộng đẹp kết thúc, Lữ Xá Tiêu bị bắt vì hành vi truyền bá tội dâm ô, nguyên nhân chính là Thẩm Quân thêm tên cô vào tên người phát truyền thông tin, tin đồn lên mạng.

Áng văn kia bị đăng khắp diễn đần trên mạng, toàn bộ áng văn bị người dân đọc được.

Đế Đô hoàn toàn cải biến, Hoàng Thất, Diệp Gia và Bạch Gia, lửa sém đốt lông mày, đang ở trong bão bùng, ngập gió, bị người ta không ngại mà bỏ củi lửa vào trong, cộng thêm vào người ở bên ngoài ra sức dùng quạt gió mà quạt.

Tương lai của bọn họ, là quá rõ ràng.

Lữ Xá Tiêu và Bạch Liên Họa là bạn bè thân thiết, hảo tỷ muội tình thâm, sau khi bị đưa ra ánh sáng, “Hảo tỷ muội tình thâm” là thành ngữ mà lúc bấy giờ người ta thường dùng để trêu chọc.

Cùng lúc đó, một người được coi là bạn tốt khác của Bạch Liên Họa, Thẩm Quân.

Ngay từ đầu mọi người đều tò mò không biết vị tiểu thư Thẩm Gia này là ai, sao lại không có động tĩnh gì, nhưng mà rất mau sau đó, tin tức trên Tinh Võng làm mọi người chấn kinh lần nữa.

Nguyên lai là, đệ nhất mỹ nữ xã hội thượng lưu thiên kim Bạch Liên Họa rớt đài, bạn tốt Thẩm Quân mới là đẹp nhất. Bạch Liên Họa nhiều lắm cũng chỉ là bề ngoài so với Thẩm Quân chỉ được một phần trăm.

Từ đây, Thẩm Quân cả nữa đời đeo mắt kiếng dày màu đen bị toàn bộ Đế Quốc biết được dung mạo, đương nhiên là cũng tuyên truyền những thành tựu sáng chói mà cô phát minh được giúp ít thế nào cho đời sống người dân. Cộng với vị hôn phu Đái Luật Mậu khí phách uy vũ. Làm người ta ngưỡng mộ vô cùng.

Bọn họ trở thành đôi phu thê được toàn bộ Đế Quốc chúc phúc. Sau đó không lâu bọn họ kết hôn, cùng ngày, trên mạng báo lớn nhất Đế Quốc, Tinh Võng, cũng đăng toàn là bài viết để chúc phúc bọn họ.

Nói đến những người có liên quan tới Bạch Liên Họa, còn có Giải Bàn Hạ, bị người dân ở Đế Quốc gọi hắn là Đế Nhất Nón Xanh Hiệp.

Bạch Gia, Diệp Gia, sinh ý trượt hẳn xuống dốc, tài chính không xoay sở được. Không bao lâu sau tuyên bố phá sản.

Mà Hoàng Thất, đường đường là cả một thế hệ Quốc Vương, giờ đây thay đổi triều đại. Hoàng Thất không còn thuộc về một mình Chiêu Gia nữa.

Vũ trụ năm 3333.

Là một cái chuyện xưa ở nhiều năm trước, bị xưng là Đế Quốc thượng trọng đại biến cố trong lịch sử thành lập nước tới bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.