Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 103: Chương 103: Chương 80.2: Dạo đầu của mưa gió




Hi nhi còn có việc gì sao?” Quyền Hạo nhanh chóng ngăn cản trước mặt cô.

“Biết còn chưa tránh ra.” Giọng nói Lâm Hi không được tốt.

“Hi nhi, có phải gần đây anh đã làm sai chuyện gì không? Tại sao em lại đối xử lạnh nhạt với anh như vậy?” Quyền Hạo ôm cô vào trong ngực, vô hạn ai oán nói bên tai cô.

Đẩy Quyền Hạo ra, Lâm Hi lườm anh trắng mắt, “Tự anh kiểm điểm coi rốt cuộc dã làm sai điều gì.” Sai của anh chính là sai ở chỗ trước kia mỗi tối đều triền miên với cô, bị có thể sẽ mang thai hù tới cô, không thể nào lại xảy ra quan hệ với anh.

Quyền Hạo rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, sàng lọc một lần từng ly từng tí gần đây, không nghĩ ra được gần đây mình làm sai chuyện gì. Trừ ngày hôm qua làm cơm rất khó ăn để cho cô ăn ra, cũng không có gì cả, “Hi nhi, có phải nhìn anh phát chán rồi không?” Anh hỏi hơi dè dặt cẩn trọng.

“Nếu như điều này có thể coi là lý do, đây cũng là một trong những sai lầm của anh.” Cách nói đóa hoa tuyệt thế gì đó, cô không muốn thừa nhận chỉ số thông minh của Quyền Hạo càng ngày càng thấp.

“Em đã nói dung mạo của anh rất đẹp trai.”

“Đẹp trai nữa cũng sẽ có ngày nhìn phát chán.” Anh u oán, cô muốn bật cười.

“Ý tưởng của Hi nhi là?”

“Không có ý tưởng gì.” Cô đột nhiên có ý chọc ghẹo anh, “Hiện giờ kỹ thuật chỉnh hình phát triển như vậy, thật ra thì anh có thể suy nghĩ một chút tới phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt.”

“Hi nhi hy vọng anh biến thành dạng gì?” Chỉ cần là cô thích, anh đều đi làm.

“Nói giỡn mà thôi, đừng làm thật như vậy.” Thấy anh không giống như nói giả, cô vội vàng giải thích cô chỉ đùa giỡn. Vẻ soái của anh là thế gian ít có, thay vì để bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ làm hại, còn không bằng cứ như vậy.

“Hi nhi.” Anh khẽ cúi đầu.

“Tôi còn có việc, đi trước.”

“Anh đưa em đi.”

“Ừ.”

Hai người đi sóng vai, anh đưa mắt nhìn cô lên xe.

Cảnh tượng gặp Tư Đồ Nguyên giống như tái hiện ngay trước mắt, lòng trầm ổn của cô hơi lộn xộn.

Trong đầu nghĩ tới một chuyện trước kia, cô nghĩ mê mẩn, đôi mày thanh tú trong lúc bất giác từ từ nhíu chặt, tạo thành một ưu sầu sâu đậm ẩn giấu.

Chuông điện thoại di động vang lên không biết bao nhiêu lần, cô đều không phát hiện ra.

Trịnh Thủy Tinh gọi điện thoại cho cô rất buồn bực, khó chịu từ trong lòng sinh ra, phiền não đập điện thoại di động xuống đất.

Trương Hiểu Hoa mới vừa đi vào, thấy điện thoại di động trên đất, lo lắng hỏi, “Thủy Tinh, em chưa uống thuốc sao?”

“Câm miệng.” Không đề cập đến chuyện này còn may, vừa nhắc tới, cả người Trịnh Thủy Tinh bắt đầu nóng nảy.

Trương Hiểu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi, vẻ mặt nặng nề, “Bác sỹ căn dặn, em nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Em không uống sao được?”

“Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì cút đi.” Trịnh Thủy Tinh như biến thành người khác, trên ngũ quan xinh xắn bao phủ một tầng uất ức, tròng mắt tràn đầy linh khí sắp bị hắc ám bao phủ, cô rất lo lắng.

“Chị không có chuyện gì, chính là tới thăm em một chút, em không phải mệt nhọc sao, mau ngủ đi.” Vừa thấy trạng thái của Trịnh Thủy Tinh không đúng, Trương Hiểu Hoa vội vàng cười híp mắt, chút tâm tình tiêu cực cũng không dám biểu lộ ra.

Có lẽ do nụ cười của Trương Hiểu Hoa, vẻ uất ức trên mặt Trịnh Thủy Tinh giảm bớt một chút, ánh mắt lộ ra tia sáng, “Đi ra ngoài.”

“Được được, em mau ngủ đi, chị không náo loạn em.” Trương Hiểu Hoa nhanh chóng rời đi.

Hàm răng xinh đẹp của Trịnh Thủy Tinh cắn thật chặt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy u buồn không tản đi, trong hốc mắt đều là nước mắt lóe sáng, hình như cô đang đè nén điều gì, cảm xúc gần như hỏng mất.

Sau khi lái xe đến mục tiêu, Lâm Hi mới phát hiện Trịnh Thủy Tinh gọi điện thoại tới, gọi lại nhiều lần, Trịnh Thủy Tinh đều không nghe điện thoại của cô, nghi ngờ cất điện thoại di động đi, nghĩ đến ngày đó ở bệnh viện gặp được Trịnh Thủy Tinh, Thủy Tinh không giống người khác, trong lòng cô khó tránh khỏi hơi bận tâm.

Càng nghĩ càng lo lắng, cô càn tới chỗ Thủy Tinh một chuyến, đạp chân ga rời đi lúc này, chưa từng chú ý tới bụi cỏ ven đường không thích hợp.

Thủy Tinh ở đường Thất Đoạn đế đô, tương đương với khu ngoại ô, cô mở bản đồ chỉ đường, chạy tới nhà Thủy Tinh.

Trên đường xe hơi ít, cô tiến vào ngã ba đường, hai chiếc xe đồng thời lái về phía cô, cô cau mày chuyển tay lái, chuẩn bị tránh chiếc xe có tàixế thiếu não không biết lái xe, nào có thể đoán được, cô tránh né rồi, hai chiếc xe kia vẫn tới gần cô. Tình huống này vừa nhìn, cô cảm thấy có gì không đúng, cố gắng tránh ra, như vậy, hai chiếc xe kia lại trực tiếp đụng tới, trước mặt và sau lưng có hai chiếc xe, vây đánh cô, cô tránh không thể tránh, trơ mắt nhìn hai chiếc xe đụng vào xe của cô.

Hai xe đụng xe của cô, không phải va chạm khi di chuyển ở tốc độ cao, nhưng trong xe không tránh khỏi bị chấn động một phen, cô cảm giác đầu choáng váng, vịn tay lái.

Thông qua đèn chiếu hậu, hộ vệ đi theo nhìn thấy tình huống này của cô, rối rít xuống xe đi về phía bên này. Bốn chiếc xe vây đánh cô có mười sáu tên thanh niên cường tráng mặc đồng phục màu đen đi xuống, dáng vẻ hung thần ác sát.

Tình cảnh này, không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy, không hốt hoảng, cô rất bình tĩnh.

Thủ lĩnh của mười sáu tên cường tráng cứng rắn đập bể kính thủy tinh ghế ngồi bên cạnh tài xế, cô mắt lạnh nhìn anh ta đập.

“Xuống.” Đập vỡ kính thủy tinh, thủ lĩnh hung ác ra lệnh, trong mắt bén nhọn chứa sát ý.

Mặt cô không chút thay đổi, mở cửa xuống xe.

Lúc này hộ vệ nhà họ Quyền bao vây lấy đội thanh niên cường tráng đột nhiên thò ra, Lý Thắng tuy vẫn bình thường, nhưng ở thời khắc đặc biệt này, hóa thân thành thủ lĩnh, cầm súng lục nhắm thẳng vào mười sáu tên thanh niên cường tráng, lạnh lùng nói: “Không muốn chết cút ngay!”

“Lâm tiểu thư, chủ nhân nhà tôi cho mời, không biết ngài có rảnh rỗi đi một chuyến không?” Thủ lĩnh mặt dữ tợn, nhớ được căn dặn của chủ nhân, dùng kính ngữ với Lâm Hi, không để ý tới hộ vệ nhà họ Quyền.

“Dùng phương thức này mời tôi đi, anh cảm thấy tôi sẽ đi sao?” Cô chê cười, nếu người phụ nữ bình thường gặp phải tình huống như thế nào, sợ hãi sẽ chiếm đầy lý trí người đó, mà cô hoàn toàn không sợ những thứ này

“Không muốn đi cũng phải đi.” Thủ lĩnh không có ý định nói nhảm, cùng người dưới của anh ta đồng loạt giơ súng lên, định cướp người đi.

“Anh rất ngông cuồng.” Họng súng đen sì hướng về phía cô, cô còn có thể bật cười, không khẩn trương chút nào, rất ung dung, giống như đang thưởng thức thời tiết tốt.

“Lâm tiểu thư, có rượu mời liền uống, rượu phạt uống không tốt.” Thủ lĩnh liều lĩnh cười, bóp cò súng.

Tiểu thư nhà mình bị người ta chỉa súng vào, mấy người Lý Thắng sao có thể dễ dàng tha thứ, toàn bộ bóp cò súng, chuẩn bị ra tay dạy dỗ những kẻ cường tráng không biết chết sống này.

Xe cộ chung quanh lui tới không nhiều lắm, nơi đây lại là ngã ba đường, một đống người vô cùng hung ác vây quanh một chiếc xe đang định hành hung, các chủ xe nhìn thấy tình huống này đều rối rít đi đường vòng, giữ vững tác phong chuyện không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem.

Trên trán cô là họng súng chỉ cách một cm, cô chậm rãi nắm lấy, ánh mắt sắc bén nhìn thủ lĩnh, “Đe dọa không phải đe dọa như vậy.” Vừa dứt lời, cô nhanh chóng cướp lấy súng lục của thủ lĩnh, một cước ẩn chứa lực lượng vô cùng nhiều hung hăng đạp trúng đầu gối anh ta.

Trên đầu gối thủ lĩnh ăn một phát đau, chân hơi nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Thủ lĩnh bị đánh, thân là người dưới tự nhiên phải ra mặt, bất đắc dĩ đầu của bọn họ cũng bị mấy người Lý Thẳng chĩa súng vào.

“Khi muốn mời người, phải khách khí một chút.” Cô bóp cò súng, chĩa họng súng lên bầu trời, hạ thấp mắt nhìn thủ lĩnh tỏ vẻ không thể tin, ngay sau đó buông cò súng ra, một viên đạn bắn lên không, không có tiếng súng, chung quanh yên tĩnh đến làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

Ngày hôm nay không tốt, thật sự không tốt, từ khi ra cửa đến bây giờ, cô chưa gặp được chuyện tốt gì.

“Lâm tiểu thư, cô…” Thủ lĩnh nổi giận, vung quả đấm lên chuẩn bị đánh mạnh vào mặt cô.

Trong mắt cô bị bóng tối vô biên chiếm hết, không nhúc nhích nhìn.

Không biết ánh mắt quá sắc bén, hay là cô không sợ, thủ lĩnh giơ cao cao quả đấm lại thu lại, khí thế hạ xuống không ít, quét nhìn bọn cận vệ nhà họ Quyền một lần, “Lâm tiểu thư, cô ngoan ngoãn đi một chuyến, đều tốt cho tất cả mọi người.”

Hộ vệ nhà họ Quyền muốn làm chính là bảo vệ tốt cho Lâm Hi, ở dưới mắt của bọn họ, Lâm Hi xảy ra bất cứ vấn đề gì, bọn họ đều không có quả ngon mà ăn. Đối mặt với tình cảnh này, bọn họ rối rít ra tay.

“Ra tay đi.” Thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, người dưới của anh ta và bọn cận vệ nhà họ Quyền đánh nhau.

Dưới tình huống số lượng không khác nhau lắm, bọn họ cũng không sử dụng đến vũ khí, dùng quyền không đánh nhau.

Người dưới của cô và thủ lĩnh đều đang đánh nhau, còn hai người thì nhìn thẳng vào mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đối diện với ánh mắt hung ác trong nháy mắt, thủ lĩnh bị khí thế khổng lồ của cô áp bức, mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu rỉ ra.

Chung quanh đều đánh đến không thể chen thêm người, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, cô cực kỳ bình tĩnh, tay cầm súng, nghiên cứu tỉ mỉ.

Thủ lĩnh thấy cô nghiên cứu đến mê muội, cắt chặt răng, móc chiếc khăn tay trong túi áo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.