[Quyển 1] Bất Lương Quân Hôn

Chương 57: Chương 57: Cô ấy thật cứng rắn




Edit: Mẹ Mìn

Mễ Kiều theo tiếng gọi quay lại, vị bác sĩ kia không phải là người lấy máu xét nghiệm cho cô sao?

Theo bản năng, một loại dự cảm không tốt ập đến.

Mang theo một tia không yên cùng nghi hoặc, Mễ Kiều đi vào nhìn trong văn phòng có hai vị quân y, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường.

"Tôi là Mễ Kiều, xin hỏi có việc sao?"

Hai vị trung niên nam tử tinh tế nhìn cô, là một bông hoa mới mười tám mười chín tuổi, bộ dáng đẹp mắt, cao 1m70, vóc người cân đối hấp dẫn, trưởng thành sẽ thật xinh đẹp. Sao lại gặp phải chuyện không hay vậy chứ?

Vì thế, trong lời nói đầu mang theo một tia tiếc hận cùng ngưng trọng: "Bạn học Mễ Kiều, báo cáo xét nghiệm của cô đã có. Chúng ta đề nghị cô mau chóng nghỉ bệnh, sau đó báo cho người nhà biết, để người nhà đưa cô đi bệnh viện khám lại, nhanh chóng tìm phương án điều trị, hoặc là nhanh làm hóa trị, nếu để bệnh nặng thêm, theo chỉ số xét nghiệm, sợ là tình huống có lẽ...... Bởi vì, hiện tại bệnh của côđã tiến triển rồi."

Ba vạch hắc tuyến chảy xuống thái dương Mễ Kiều.

"Bác sĩ trưởng, ý ngài là, tôi mắc phải bệnh nan y?"

Chủ nhiệm quân y hít sâu một hơi, dừng một chút, giống như chú ý cảm giác của cô, cho nên nghĩ mộtcách nói ít có vẻ uyển chuyển. Ông cầm trong tay kết quả xét nghiệm, nhìn Mễ Kiều vẻ mặt rất là phức tạp.

không nói hai lời, Mễ Kiều tiến lên từng bước cầm lấy kết quả xét nghiệm, trên đó là một biểu đồ, bên cạnh còn một ít con số, cô xem cũng không hiểu, trực tiếp bỏ qua, nhìn kết luận cuối cùng.

"Bước đầu chuẩn đoán: Ung thư dạ dày."

Tám chữ này phi thường bắt mắt, Mễ Kiều thì thào một lần, lập tức khóe miệng nhếch lên, khinh thường đem báo cáo ném lên bàn.

"Tôi không bị ung thư dạ dày, cho tôi ít thuốc giúp tiêu hóa là khỏi bệnh, thân thể của chính mình tôi là người rõ ràng, cùng lắm chỉ là viêm dạ dày. Hơn nữa, nhiều thế hệ nhà cúng tôi không bị bệnh ung thư dạ dày. trên người tôi sao lại có tế bào ung thư dạ dày được!"

Mễ Kiều không hờn giận cau mày, sự thật đối với cô đã đủ cẩu huyết, lại đến cái ung thư dạ dày, ông trời già kia, tôi ** cả nhà ông!

" Bạn học Mễ Kiều, hiện tại bệnh của cô đã chuyển biến, tôi là bác sĩ, lại là quân nhân, còn là đảng viên đảng cộng sản, tôi tất yếu phải nói dối cô sao? Bạn học Mễ Kiều, nhân sinh trên đời, rất nhiều chuyện đều là chính mình không thể làm chủ, cô vẫn lên nhanh liên hệ với người nhà, đi bệnh viện lớn kiểm tra, hiện tại mới giai đoạn đầu, y học lại tiên tiến, kỳ tích đều đã có. Nhưng mà cô kéo dài thêm mười ngày nửa tháng, kia nhất định là hết cách xoay chuyển."

Lời nói của chủ nhiệm quân y ý vị thâm trường, ngữ khí nghiêm túc, rốt cuộc làm cho ý thức Mễ Kiều bắt đầu có chút thanh tỉnh.

cô há to miệng, một câu cũng nói không nên lời, nỗi sợ hãi như một con chuột chũi, ở trong lòng cô bắt đầu bào hố, hố càng đào càng lớn, sợ hãi khôn cùng lan tràn.

"Bạn học Mễ Kiều, tôi biết cô hiện tại rất sợ hãi, như vậy, trước tiên chúng tôi giúp cô chuyển tới quân khu tổng viện, lại liên hệ giúp với người nhà của cô, có được không?"

Dù sao, cô còn trẻ như vậy, xem bệnh quan trọng hơn, có lẽ thừa dịp lúc đầu tế bào còn không có khuếch tán, còn chữa được.

Đột nhiên Mễ Kiều đang cúi đầu, rầu rĩ, sau đó cắn răng nhìn thẳng về phía bác sĩ Chu.

"Giữa trưa là ông lấy máu xét nghiệm cho tôi đúng không? Ông lấy lại làm kiểm tra một lần nữa, nếu kết quả vẫn như trước, tôi sẽ tin!"

Đôi mắt điềm đạm đáng yêu lại thêm phần quật cường, thật sâu khắc vào trong lòng bác sĩ Chu, làm bác sĩ, bệnh nhân sinh lão bệnh tử, bọn họ tất dốc toàn lực giữ lại trị liệu, nhưng mà, ở phòng khám trong trường quân giáo, ung thư dạ dày là bệnh nặng, quả thật, không gặp nhiều lắm.

Mễ Kiều thấy ông ta hình như do dự, xông lên trước túm lấy hai ống tay áo của ông ta.

"Bác sĩ trưởng, xét nghiệm cũng chỉ mất nửa giờ đến một giờ, ông cho tôi làm lại một lần, có được không? có được không!"

Bác sĩ Chu nhìn về phía chủ nhiệm, phát hiện chủ nhiệm cũng là vẻ mặt tiếc hận, nhưng vẫn hướng về phía bác sĩ Chu gật gật đầu.

"đi thôi, kiểm tra lại cho cô một lần nữa!"

Dòng máu đỏ thẫm chậm rãi bị hút vào ống tiêm, bác sĩ Chu thực kinh ngạc nhìn phản ứng của Mễ Kiều. cô mở to một đôi hoa đào, gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ bị rút ra máu, giống như cùng chúng nó phân cao thấp. Chỉ cần tập trung tinh lực nhìn, chúng nó sẽ trở nên phi thường khỏe mạnh.

"Tốt lắm. Trước tiên cô tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, Khoảng 40 phút nữa thì trở lại đây."

Chu đại phu sợ cô bị áp lực tâm lý quá lớn, hảo tâm khuyên giải, lại bị Mễ Kiều kiên quyết phủ định. côđặt mông ngồi bên cạnh bàn làm việc của bác sĩ Chu, lạnh lùng nhìn ông ta.

"Ông xét nghiệm đi, tôi ở đây chờ kết quả!"

Thở dài một tiếng, bác sĩ Chu chỉ cảm thấy cô gái này thật cứng rắn, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức cùng tiếc hận. Lấy trong ngăn kéo bàn ra một hộp sữa, ông ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Tôi đi làm xét nghiệm, cô uống đi, đừng khách khí."

Hơn mười phút sau, bác sĩ Chu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trở lại phòng làm việc tìm báo cáo xét nghiệm máu của Chung Lan đan, lại liếc mắt nhìn Mễ Kiều.

"Ách, bạn học Mễ Kiều, cô có quen Chung Lan, Chung thượng tá không, cô ấy là giáo viên mới tới."

Sắc mặt Mễ Kiều chưa bao giờ khó coi.

"Có biết, bất quá không quen, gặp mặt một lần mà thôi!"

Ánh mắt bác sĩ Chu càng thêm ngưng trọng.

"không phải thân thích?"

Mễ Kiều xoay đầu, ngữ khí dần dần không hờn giận.

"Đương nhiên không phải! Chả nhẽ thân thích tôi lại không biết?"

"À."

Bác sĩ Chu ảm đạm xoay người. Trăm mối vẫn không có cách giải. Lúc trước hai người bọn họ đều đến xét nghiệm cùng lúc, chỉ cảm thấy các cô giống như chị em sinh đôi, chính là tuổi các cô chênh lệch, nghĩ rằng, người giống người. Nhưng mà, Chung Lan có nhóm máu hiếm R H B âm tính. Vừa mới xem báo cáo xét nghiệm của Mễ Kiều, bị hai chữ "Ung thư " dọa sợ, cũng không để ý cái khác, hiện tại ngẫm lại, thật là có nhóm máu cùng diện mạo đều trùng hợp như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.