Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 125: Chương 125: Ý tưởng của kẻ to gan




Khi đối mặt với “cảm giác quen thuộc khó hiểu”, người phi phàm ở danh sách 9 có lẽ sẽ cố gắng nhớ lại, hoặc là xem nhẹ rồi quen đi. Nhưng Thầy Bói thì khác. Klein chấm dứt nghi thức, cởi bỏ bức tường linh tính, lấy một tờ giấy ra rồi viết câu nói xem bói:

“Nguồn gốc cảm giác quen thuộc vừa rồi.”

Ngay sau đó hắn ngồi lên giường, vừa cầm tờ giấy vừa lẩm nhẩm câu nói.

Sau bảy lần, đôi mắt hắn trở nên sâu sắc. Hắn mượn dùng minh tưởng tiến vào giấc ngủ, “đối thoại” với linh tính của bản thân.

Trong thế giới mơ hồ và méo mó, Klein thấy một cỗ xe ngựa và cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy dài màu xám trắng. Cô ta có mái tóc đen dài mềm mại, khuôn mặt tròn tròn, với khí chất tao nhã và ngọt ngào, cơ thể khe khẽ run rẩy một cách không bình thường.

Hình ảnh vụt lóe, Klein lại thấy cô gái xinh đẹp này đang ở chợ đen, ngồi với tư thế trông rất tục tằn nói chuyện gì đó với người ta.

Cảnh mơ nhanh chóng phai màu, Klein tỉnh lại, hiểu vì sao mình cảm thấy quen thuộc với hình ảnh hiện ra trong gương.

Hắn đã từng gặp cô ta trong hiện thực!

“Lần đầu là ở phố Hoa Thủy Tiên, khu vực gần khu vực phố Chữ Thập Sắt. Mà khi ấy đội trưởng đang đuổi bắt “Kẻ Xúi Giục” Treece ở phố dưới của phố Chữ Thập Sắt... Xem ra hai việc này có mối liên quan nhất định nào đó...” Klein trầm tư vài chục giây. Hắn lại bày biện nghi thức, khẩn cầu nữ thần rồi vẽ hình ảnh kẻ địch trong ấn tượng ra giấy.

Đám người Dunn im lặng chờ đợi, không hề nói xen vào. Mãi tới lúc này bọn họ mới xúm lại, nhìn kỹ bức tranh.

“Cậu từng gặp cô ta rồi à?” Dunn hỏi.

Klein khẽ gật đầu, trả lời ngắn gọn: “Vâng, tối hôm các anh đuổi bắt “Kẻ Xúi Giục”, tôi gặp cô ta ở trạm chờ xe ngựa ở phố Hoa Thủy Tiên, gần với phố Chữ Thập Sắt.”

“Có lẽ cô ta chính là kẻ địch vừa rồi, đồng lõa của Kẻ Xúi Giục.” Dunn gật đầu, như đang tự hỏi.

Lúc này Leonard bỗng ồ lên một tiếng: “Chẳng lẽ mọi người không thấy bức tranh này rất quen thuộc à? Cô ta trông rất giống “Kẻ Xúi Giục” Treece!”

Klein giật mình, lập tức quăng mắt về phía tờ giấy, nhìn thật kỹ bức tranh cô gái trẻ tuổi này một lần nữa.

“Ừ, đúng là giống thật, mặt tròn, mắt hẹp và dài, khí chất tao nhã...” Càng nhìn hắn càng thấy Leonard nói rất có lý, chỉ là khi ngũ quan của “Kẻ Xúi Giục” Treece tổ hợp lại trông khá tầm thường, mà cô gái này thì có thể gọi là xinh đẹp.

Klein ngẩng đầu liếc Leonard một cái, thấy đối phương nhướn mày ám chỉ hắn.

Ý gì đấy? Hắn ngơ ngác và mơ hồ.

Dunn Smith suy nghĩ, rồi đoán: “Có lẽ cô ta là chị em của “Kẻ Xúi Giục”, cũng gia nhập hội Linh Tri hoặc giáo phái Ma Nữ.”

Thấy Klein không hiểu ý mình, Leonard thầm thở dài rồi nghiêm trang nói: “Tôi có một ý tưởng to gan.”

“Ý tưởng gì?” Dunn hỏi.

Leonard đáp một cách rất trực tiếp: “Tôi nghi ngờ cô ta chính là “Kẻ Xúi Giục” Treece!”

“Cái gì?” Frye kinh ngạc thốt lên.

Dunn thì khẽ cau mày lại: “Ý của cậu là, thực ra “Kẻ Xúi Giục” Treece là nữ, hoặc là giả trang làm nữ. Không, khi tiếp xúc cảnh mơ, tôi có thể khẳng định cô ta là nữ.”

Dẫu sao đã từng gặp qua lắm kiểu tưởng tượng và những tình tiết không thể tưởng được, lại nhìn thấy bức tranh, nên hắn lập tức có suy đoán khác: “Chẳng lẽ “Kẻ Xúi Giục” Treece biến thành nữ?”

Như vậy là có thể giải thích cho rất nhiều chi tiết rồi. Ví dụ như tại sao manh mối về Treece lại đột nhiên đứt đoạn, cho dù bói toán cũng không thể lần ra được dấu vết nào. Đó là vì đối tượng mục tiêu đã thay đổi về bản chất! Vấn đề duy nhất là, làm sao hắn có thể biến thành nữ, mà trông có vẻ rất thoải mái... Mà sau khi biến thành nữ, khuôn mặt hắn trông không tệ. Không, theo lương tâm thì khá là đẹp... Klein bắt đầu suy nghĩ lan man.

Leonard vui mừng gật đầu: “Đúng, đây chính là ý tưởng của tôi. Điều này có thể giải thích một cách hoàn hảo cho việc “Kẻ Xúi Giục” Treece đột nhiên mất tích, cũng phù hợp với đặc điểm là giới cao tầng của giáo phái Ma Nữ đều là nữ giới.”

“...” Dunn và Frye tạm thời không nói nên lời.

Dẫu cho gặp phải không ít quái vật, hay không ít chuyện thần kỳ, nhưng đây là lần đầu bọn họ thấy được sự biến hóa như thế này!

“Ý của cậu là, có không ít nhân vật cấp cao của giáo phái Ma Nữ từng là nam giới?” Dunn hỏi ngược lại một câu, nhưng chưa được trả lời thì anh ta đã nói tiếp: “Quả thực có khả năng như vậy... Điều này có lẽ là do bọn họ, không, do đặc điểm của ma dược.”

Klein nghe mà phần thân dưới lạnh lẽo, cảm thấy ma dược sanh sách Ma Nữ đúng là hại người!

“Hy vọng danh sách “Thầy Bói” không có loại ma dược chơi nhau như này... Không, chắc chắn là không, chỉ nghe cái tên đường tắt Ma Nữ là biết có gì đó không đúng rồi... Nhưng mình không biết danh sách 1 tương ứng của “Thầy Bói” là gì...” Theo bản năng hắn bắt đầu cầu nguyện tới Nữ thần.

“Ma dược còn có thể làm ra chuyện như vậy?” Frye vẫn cảm thấy không tin.

Leonard nhún vai cười nói: “Cho dù là ma dược danh sách thấp vẫn có thể khiến người ta phát sinh ra biến hóa thần kỳ, dẫu sao đều từng tới từ Chúa Sáng Thế cả.”

Lúc này, Dunn bỗng quay sang nhìn Klein: “Cậu thử bói vị trí hiện tại của mục tiêu xem sao.”

“Vâng.”

Klein đi tới trước đống váy bày lộn xộn, cảm thấy rất phức tạp mà cầm một chiếc lên, bày ra trên thảm.

Hắn đặt gậy lên trên, vừa nhớ lại đặc điểm khuôn mặt của mục tiêu và thông tin tương ứng, vừa lẩm nhẩm câu nói xem bói:

“Vị trí của Treece, à không, Tris...”

“Vị trí của Tris.”

...

Sau bảy lần, đôi mắt nâu của Klein biến thành màu đen, gió đột nhiên xoáy lên xung quanh.

Tay trái của hắn rời khỏi đầu gậy chống, khiến nó bắt đầu lung lay. Nhưng nó không hề đổ xuống mà đứng thẳng lại như trước.

“Bị quấy nhiễu...” Klein trầm giọng nói.

Bị như vậy nghĩ là phương hướng của bọn họ không sai! Cô gái vừa rồi có lẽ chính là “Kẻ Xúi Giục” Treece, không, là Tris!

Thấy vậy, Dunn khe khẽ gật đầu: “Không hổ là giáo phái Ma Nữ, từng phát triển rực rỡ trên vũ đài lục địa ở kỷ nguyên trước...”

Bởi vì Treece biến thành Tris nên anh ta đoán rằng đối phương không phải thành viên của hội Linh Tri, mà là của giáo phái Ma Nữ.

Nhìn quanh một vòng, Dunn thở dài rồi nói: “Chúng ta có thể truy xét từ những chỗ khác, ví dụ như nguồn gốc của những bộ váy này, ví dụ như chủ nhân ngôi nhà. Cũng có thể khiến sở cảnh sát phái người điều tra ga tàu hơi nước và bến cảng.”

Quả thực khi làm như vậy thì có thể tra ra manh mối, nhưng cũng vì thế mà Tris có đủ thời gian để thoát khỏi Tingen... Ừm, khi về nhà mình có thể lên sương xám thử một lần nữa... Klein rất đề phòng kẻ động tí là tạo ra những vụ thảm án với thương vong quy mô lớn như Tris, hắn rất muốn tìm được cô ta ngay lập tức để xử quyết tại chỗ.

“Leonard, cậu tới sở cảnh sát, triệu tập người tới xử lý chuyện tiếp sau. Klein, cậu có thể về nhà nghỉ ngơi rồi...” Nói tới đây, Dunn khẽ day huyệt thái dương. Anh tạm dừng vài giây, rồi nửa kiểm tra nửa chỉ đạo mà hỏi Klein: “Nếu để cậu chỉ huy chuyện vừa rồi, cậu sẽ xử lý như nào? Giả sử đội viên của cậu là tôi, Leonard và Frye.”

Klein nhíu mày lại, suy nghĩ mười mấy giây rồi đáp:

“Tôi sẽ dùng phương pháp bói toán xem nghi thức có hiệu lực trong thời gian ngắn hay không. Nếu đáp án là phủ định, tôi sẽ giám thị chứ chưa vội tiếp cận, sau đó phái người thông báo cho sở cảnh sát, cho quân đội trú đóng gần đây, triệu tập chí ít năm hỏa pháo, oanh tạc cả ngôi nhà này, san phẳng luôn dàn tế và nơi ẩn náu của Tris. Một là cô ta trốn trong đó rồi bị nổ tung banh xác, hai là mạo hiểm lửa đạn chạy trốn, mà làm như vậy thì dễ bị bại lộ. Trước đó tôi sẽ khiến các anh canh gác ở những nơi khác nhau...”

Càng nói hắn càng hưng phấn, cảm thấy biện pháp này hữu hiệu và đơn giản, thô bạo và rõ ràng, rất an toàn và ổn thỏa!

Nghe hắn nói như vậy, Dunn, Leonard và Frye nghệt ra, hồi lâu không ai nói câu nào.

“Ây, đội trưởng, biện pháp này không tốt à?” Trong cơn hưng phấn, thấy mọi người phản ứng như vậy, Klein lập tức thấy lòng bồn chồn.

Dunn im lặng vài giây rồi nói:

“Không, cách này rất tốt, chẳng qua phải thêm một điều kiện tiên quyết là xác nhận xem khi dàn tế bị phá hoại có tạo nên hậu quả còn nghiêm trọng hơn không... Haiz, chúng tôi làm Kẻ Gác Đêm đã lâu, nhiều khi đã quen với việc dựa vào bản thân, dựa vào năng lực phi phàm, vào súng ống tương ứng, cũng quen việc không cho người bình thường tiếp xúc với sự kiện siêu phàm...”

Ok, mình vẫn là kẻ ủng hộ trung thành với trò dùng hỏa lực diệt sạch... Klein thầm bồi thêm một câu trong lòng.

...

Trong bóng tối u ám, Klein và Leonard đi chừng 500 mét mới thấy trạm đón xe ngựa công cộng.

Bọn họ chờ xe một lát, rồi sau đó mới về tới phố Chữ Thập Sắt. Một người tới một sở cảnh sát gần đó, người kia đi về phố Hoa Thủy Tiên.

Khi tới trước cửa nhà mình, Klein sửa sang lại quần áo, xác nhận là trông mình không kỳ quái rồi mới lấy chìa khóa mở cửa ra.

Dưới ánh đèn khí gas sáng ngời trong phòng khách, Melissa thì học bài còn Benson thì đọc sách, yên tĩnh và ấm áp.

Ban ngày Benson đã phải chạy ngược chạy xuôi, đã rất vất vả, về tới nhà lại còn kiên trì học tập, đúng là một người có nghị lực... Mình thì chịu, giờ mình chỉ muốn đi nằm thôi... Klein liếc ông anh một cái, mỉm cười giơ tay chào.

Benson cười nói: “Giờ anh đã biết lương cao cũng có cái giá của nó cả.”

“Trên thế giới này, bất cứ chuyện gì đều có giá, muốn thu hoạch thì phải trả giá.” Klein vừa nói vừa gác gậy batoong lên chiếc kệ đặt gần cửa.

“HÌnh như Russel đại đế từng nói những lời này rồi?” Melissa dừng bút lại, ngẩng đầu lên.

Học viện Kỹ thuật thành phố Tingen khác với đại học và trường công, nghỉ hè hàng năm chỉ có hai tuần từ cuối tháng bảy tới đầu tháng tam. Chờ khi giai đoạn nắng nóng nhất qua, bọn họ lập tức khôi phục việc học.

“Vậy à? Anh không biết nữa...” Klein trả lời với vẻ mặt cứng ngắc.

Hắn vừa bỏ mũ xuống vừa đi tới cầu thang, định nhanh chóng lên sương mù bói vị trí hiện tại của Tris.

Đột nhiên hắn nghe thấy bụng mình vang lên tiếng ùng ục, cảm giác đói khát hiện lên rõ rệt.

“À đúng rồi, mình còn chưa ăn tối... Nhưng mình đã nói rõ trong giấy nhắn là công ty Bảo an sẽ cung cấp cơm, nên không cần để phần... Đội trưởng đúng là, lại quên chuyện này...” Vẻ mặt Klein thay đổi mấy lần, định vờ như mình đã ăn no.

Đúng lúc này Melissa liếc hắn một cái, rồi chỉ vào phòng bếp, nói: “Em để lại cho anh một miếng sườn cừu, một bát canh rau dưa với mấy chiếc bánh đó.”

Nói xong, con bé lại cúi đầu nhìn sách giáo khoa, lẩm bẩm như đang thì thào: “Em cảm thấy cơm công việc sẽ không ngon, khiến người ta không muốn ăn...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.