Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 129: Chương 129: Người mất khống chế




Dịch giả: nhockd255

Mất khống chế? Klein căng thẳng trong lòng, suýt thì thốt lên câu hỏi ấy.

Tuy Dunn và Neil thường xuyên nhấn mạnh vào sự nguy hại và xác suất xảy ra của việc mất khống chế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, đâm ra hắn hoảng hốt, mờ mịt, sợ hãi và bi thương, phải nói là có cảm giác rất phức tạp.

“Một phần tư các sự kiện phải xử lý hàng năm đều là người phi phàm mất khống chế... Mà trong một phần tư đó phần lớn là đồng đội của chúng ta...” Những lời mà Dunn nói hiện lên trong đầu hắn, làm cho phản ứng của hắn dường như trở nên chậm đi.

Neil thì đã trải qua quá nhiều sự kiện tương tự nên mở miệng hỏi luôn: “Người mất khống chế đang ở chỗ nào? Cần chúng tôi làm gì?”

Klein nghe mà giật mình, hắn còn tưởng là “nhân viên nửa nghỉ hưu” loại láu cá lười nhác như Neil sẽ kiếm cớ từ chối lời nhờ vả của Swain, hoặc bắt bí đòi một khoản hời nào đó thì mới giúp, chứ hắn có ngờ rằng lão lại không chút do dự mà tham gia luôn, hoàn toàn không để ý sự khác biệt giữa Kẻ Gác Đêm và Kẻ Trừng Phạt.

Thấy Neil tỏ ra rất nghiêm túc, Klein bỗng hiểu được một việc, đó là cho dù là thành viên của Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay Trái Tim Máy Móc thì đều có mục tiêu là ngăn cản sức mạnh siêu phàm làm hại tới người vô tội, bảo vệ sự yên bình và ổn định cho thành phố Tingen. Nếu gặp phải sự vụ nguy hiểm và khẩn cấp, bọn họ tuân thủ chức trách nhiệm vụ, không thể từ chối!

Lúc này Swain đáp lại rất ngắn gọn: “Phụ giúp tôi!”

Ông ta không giải thích mất khống chế là gì, với người mất khống chế đang ở đâu, mà đi thẳng tới cửa ra.

Rõ ràng vị cựu đội trưởng “Kẻ Trừng Phạt” này vốn chỉ là một ông già chìm đắm trong rượu chè, nhưng Klein lại phát hiện là mình không thể theo kịp bước chân của ông ta, bắt buộc phải chạy mới không tụt lại phía sau.

Hắn nghiêng đầu liếc Neil một cái, thấy vị Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn đã xuất hiện dấu hiệu già cả trên thân thể cũng bắt đầu chạy.

Mặc kệ ánh mắt đám canh gác bên đường, ba người, người thì mặc trang phục lính hải quân thời xưa, một người khác mặc áo choàng tối màu cổ điển và một kẻ mặc áo gió màu đen mỏng dài tới tối cùng chạy bịch bịch ra khỏi phòng đánh bóng bàn, lao ra ngoài quán bar Ác Long.

Đám khách nhậu nhẹt đánh cược theo bản năng dời ánh mắt khỏi chú chó đang bắt lũ chuột mà liếc nhìn đám người Klein vài lần.

“Là Swain?”

“Ông ta chạy đi đâu mà vội vậy?”

“Có kẻ nào đó quịt nợ bỏ trốn à?”

...

Trong tiếng xì xào bàn tán, có khách lại quay lại lồng tre, lại hò hét cổ vũ để trút bớt áp lực nặng nề của ban ngày, có kẻ lại cảnh giác, cảm thấy bất an sao đó.

Bịch bịch bịch!

Klein và Neil chạy theo Swain tới phố đối diện, tới khu vực bến cảng thật sự.

“Trên con tàu kia.” Swain chậm dần lại, chỉ vào con tàu chở hàng đỗ ở cách đó không xa: “Hai đội viên Kẻ Trừng Phạt đang ở trên đó cầm chân người mất khống chế, không cho hắn tiến vào sông Tasok. Các cậu giúp tôi tạo ảnh hưởng lên hắn, khống chế hắn, còn chuyện tiếp sau giao cho tôi xử lý là được.”

Neil thở hồng hộc hệt như thổi ống bễ, rồi mới nói: “Được, nhưng... Nhưng ông phải cho tôi một phút, phù, một phút ổn định đã.”

Swain gật đầu, không nói gì thêm, mà lao lên con tàu chở hàng kia gia nhập vào cuộc chiến.

Nghe tiếng đánh nhau rầm rầm trên đó, Neil giương mắt nhìn Klein, người đang khá căng thẳng, rồi rút một mảnh bạc to bằng cỡ bàn tay trẻ con từ trong túi bên trong phần hông áo, đưa cho hắn và nói: “Bùa chú ngủ say, chú ngữ mở nó là “đêm tối” bằng tiếng Hermes cổ. Đọc chú ngữ xong, hãy rót linh tính của cậu vào, rồi quăng về phía mục tiêu trong vòng ba giây.”

“Vâng!” Klein bắt lấy, cảm động khôn cùng.

Cả mặt trước và mặt sau của bùa chú này đều khắc chú ngữ viết bằng tiếng Hermes, kèm ký hiệu tượng trưng, thần số tương ứng và đánh dấu ma pháp. Không cần mở linh thị, chỉ dựa vào linh cảm thôi hắn cũng có thể cảm nhận được thứ sức mạnh thần bí, mơ hồ, yên tĩnh và thâm trầm kia.

Neil đứng thẳng người, móc một bùa chú cũng làm từ bạc ra khỏi túi trong áo, nắm trong lòng bàn tay, vừa đi tới tàu chở hàng vừa giỡn: “Đừng căng thẳng làm gì, cứ thả lỏng tâm tình, nghĩ tới một số chuyện, ví dụ như bùa chú kia là tôi cho cậu mượn thôi, dùng xong nhớ chế tác rồi trả lại cho tôi. Đương nhiên cậu có thể chờ hạn ngạch vật liệu của tháng sau rồi hãng làm.”

Đúng là người có kinh nghiệm phong phú... Klein nhét bùa chú vào trong túi áo bên trái, rồi thò tay lấy khẩu súng trong bao súng dưới nách ra, điều chỉnh vị trí bắn và cò súng.

“Tôi cảm thấy tôi không còn căng thẳng nữa rồi...” Hắn tay cầm súng, tay cầm gậy cùng Neil đi qua cầu thang mạn, vững vàng lên trên tàu chở hàng.

Con tàu này mang theo dấu vết thời đại rất rõ nét, tuy dùng hơi nước làm động lực, có thêm một ống khói nhưng vẫn còn cột buồm và cánh buồm. Với cả bên ngoài được lắp phần vỏ kim loại, một phần thì sử dụng sắt thép, nhưng không ít chỗ vẫn được tạo ra từ gỗ.

Tiếng đánh nhau rầm rầm càng lúc càng dữ dội. Klein và Neil định tìm cửa vào khoang thuyền thì đột nhiên nghe tiếng răng rắc, loảng xoảng vang lên hỗn loạn.

Mặt sườn của khoang được làm từ gỗ vỡ tung ngay tức thì, mảnh vụn bay khắp nơi. Một bóng người ngã lăn ra ngoài, va vào mạn thuyền.

Không kịp nhìn người kia bị thương như nào, Klein tập trung nhìn vào chỗ quái vật đang lao ra chỗ nứt toác.

Con quái vật này cao tới hơn 1m8, mặc áo sơ mi với quần dài đã rách tới mức không nhìn ra kiểu dáng ban đầu. Những mảng da thịt hiện ra bên ngoài bị lớp vảy màu xanh thẫm phủ kín, các kẽ tay chân đều mọc ra lớp màng trông như màng của động vật thủy sinh.

Nó có một cái đầu nhăn nheo, tạm có thể nhìn ra vóc dáng con người. Những chất nhầy chảy xuôi theo lớp vảy nhỏ từng giọt xuống.

Xì xì xì!

Chất nhầy màu xanh thẫm ăn mòn sàn tàu, để lại dấu vết khá rõ.

Rầm! Con quái vật định lao ra thì bị Swain ở bên cạnh đánh cho một quyền, dạt sang ngang hai bước.

Rầm rầm rầm! Sức lực từ cơ bắp trông có phần khoa trương của Swain rõ ràng không bằng quái vật kia, vả lại quyền cước của ông ta rõ ràng đã đánh trúng nó, nhưng lại không phá vỡ được lớp vảy, không tạo nên thương tổn, nên khá là chật vật, lung lay suýt đổ.

Nếu không vì ông ta có năng lực cân bằng rất đáng ngạc nhiên, và không có Kẻ Trừng Phạt khác đi theo nổ súng khống chế, Klein ngờ rằng ông ta đã bị quái vật đánh chết tươi rồi.

Bịch! Bịch! Bịch! Swain không ngừng lùi ra sau, lại không ngừng xông lên, dường như lũ thiêu thân dù biết đó là lửa nhưng vẫn lao đầu vào.

Nhưng Klein cảm giác rằng ông ta đang tích tụ thứ gì đó, và đang chờ đợi điều gì đó.

Ầm!

Swain bị đánh cho lùi ra sau mấy bước, cũng che khuất tầm mắt Kẻ Trừng Phạt còn lại.

Nhân cơ hội ấy, quái vật lập tức xông qua lỗ thủng.

Nó định chạy ra khỏi khoang thuyền rồi nhảy vào sông Tasok!

Nhìn quả đầu nhăn nheo dính đầy chất nhầy, Klein giơ tay phải lên, chạm vào cò súng.

Pằng!

Viên đạn săn ma màu bạc bắn trúng cơ thể quái vật như hắn muốn, nhưng chỉ là bắn trúng vảy, vào được một nửa viên.

Quái vật kia lập tức rít lên tiếng thét chói tai, hai chân dồn lực nhào tới phía Klein hệt như một cơn gió vồ tới.

Mùi cá tanh xộc thẳng vào mũi, Klein lập tức cúi người xuống rồi lăn sang bên cạnh.

Choang! Hắn cảm thấy thân thuyền lắc lư một cái, có mảnh vỡ đánh lên người.

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói già và trầm thấp đọc chú ngữ bằng tiếng Hermes cổ:

“Đêm Tối!”

Klein lại lăn thêm hai vòng nữa, không kịp nhặt gậy mà cuống quít ngẩng đầu và giơ súng lên. Hắn thấy lão Neil đang đứng cách quái vật không xa, tỉnh táo ném bùa chú trong tay ra.

Tấm bạc mỏng kia nhanh chóng bị một ngọn lửa đỏ sậm bao phủ, phát ra tiếng nổ nhỏ.

Thứ sức mạnh thâm trầm, yên tĩnh lập tức lan ra. Con quái vật gần như va đụng làm nát mạn thuyền bắt đầu lắc lư, động tác chậm dần đi.

Lúc này Swain lao ra từ trong khoang thuyền, chạy tới gần quái vật, xoay eo vung tay đánh vài cú gần như là liên tục, toàn bộ đều trúng đầu của quái vật.

Nhưng ông ta chỉ có thể đánh cho nó nứt ra chứ không tạo nên vết thương trí mạng. Chẳng qua Klein có thể cảm nhận được thứ mà ông ta đang dồn nén lại sắp đạt tới mức cao nhất.

Ầm! Sau khi hồi phục xong, quái vật vung tay đánh lại, khiến Swain phải lùi năm bước. Mỗi một bước đều giẫm cho boong tàu vỡ vụn.

Khi quái vật sắp quay người nhảy ra khỏi tàu, Klein nhanh chóng móc “bùa chú ngủ say” ra khỏi túi áo bên trái.

Ngay sau đó, hắn thuần thục đọc cụm từ trong tiếng Hermes cổ: “Đêm tối!”

Bỗng nhiên Klein thấy bùa chú bằng bạc trong lòng bàn tay mình lạnh lẽo như do những bông tuyết chất lại mà thành.

Hắn không nghĩ nhiều, rót linh tính vào trong bùa chú, rồi vung tay ném nó tới chỗ quái vật.

Lúc này, quái vật trông giống người cá kia đã nhảy tới giữa không trung.

Ngọn lửa màu đỏ sậm lập tức chiếu sáng bóng tối xung quanh. Một tiếng nổ nhỏ vang lên hệt như khúc dạo nhạc du dương thôi miên, rồi nhanh chóng lan ra.

Rầm!

Quái vật ngã lăn xuống bến tàu, co người lại, tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say.

Klein đang định xông tới cạnh mạn thuyền rồi bắn vào đầu quái vật, bỗng thấy Swain xông tới, rồi nhảy xuống.

Ông ta điều chỉnh tư thế ngay giữa không trung, cơ bắp trên người nổi lên.

Trong linh cảm của Klein, thứ được dồn nén tới mức tận cùng bộc phát. Swain từ trên trời giáng xuống, nện lên người quái vật kia, sau đó thẳng lưng lên, rồi lại tung quyền đánh thật mạnh vào đầu đối phương.

Răng rắc!

Đầu quái vật vỡ tung, những phần màu đỏ và màu xám trắng văng ra đầy đất, kèm theo đó là cả chất nhầy màu xanh thẫm nữa.

“Đây là một trong những năng lực của “ Người Dân Nổi Giận” à?” Klein đứng bên mạn thuyền đã vỡ tung, lặng lẽ thì thầm một câu.

Neil ôm tay trái tới gần, cũng nhìn xuống theo.

Lúc này Swain đã đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào quái vật đã mất sinh mệnh.

Ông ta lấy một bình rượu kim loại đáy móp không rõ là từ đâu, mở nắp rồi uống ừng ực đi non nửa, sau đó dốc toàn bộ rượu đổ lên người quái vật.

Làm xong, Swain trở nên già nua hẳn đi, lưng cũng còng hẳn xuống.

Neil thở dài, nhìn cảnh bên dưới rồi nói khẽ với Klein:

“Tôi biết Kẻ Trừng Phạt bị mất khống chế này. Anh ta đã theo Swain hai ba mươi năm, từng tiêu diệt quỷ nước lên bờ giết người, vây bắt người phi phàm tà ác định lặn xuống sông Tasok để bỏ trốn...”

Ông ta không nói hết, nhưng Klein nghe được ý ngầm trong lời nói đó: Một “người bảo vệ” đã lập nhiều công lao, giết không ít quái vật như vậy cuối cùng lại trở thành quái vật.

Hơn nữa đây không phải trường hợp đơn lẻ, mà là kết cục mà rất nhiều thành viên Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc có thể gặp phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.