Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 7: Chương 7: Người chăn cừu (1)




- Vậy đi tìm ba ngươi.

Lumian vụt phát đứng lên.

Từ trước đến giờ hắn có lực hành động, hơn nữa vô cùng hiểu rõ chuyện điều tra truyền thuyết trong thôn không thể kéo dài, càng kéo dài càng dễ bị tỷ tỷ phát hiện, mà tỷ tỷ Aurora hiển nhiên không cho phép mình tiếp tục.

Bởi vì ở trong mắt Aurora, chuyện truy tìm sức mạnh siêu phàm này là một hành vi vô cùng nguy hiểm.

Sao ta không biết có nguy hiểm chứ, Aurora sẽ không lừa gạt ta về điểm này, nhưng cho dù trước mặt là đao xếp thành núi lửa tạo thành biển, ta cũng phải đi tiếp, không thể để cho một mình Aurora đi đối mặt được… Khi đứng lên, trong đầu Lumian đồng thời lóe lên một ý niệm như vậy.

Mỗi khi đề cập đến chuyện thế giới này càng ngày càng nguy hiểm, vẻ nghiêm túc và sầu lo ở trên mặt Aurora không lừa được người khác!

Raymond Craig càng thêm mê man:

- Tìm hắn làm gì?

- Hỏi truyền thuyết về phù thủy kia phát sinh bao lâu trước đó.

Lumian liếc mắt nhìn Raymond.

Sao tên này lại không nghe hiểu tiếng người thế nhỉ? Xem ra cần phải tìm cơ hội kiểm tra chỉ số thông minh của hắn xem sao.

Vẻ nghi hoặc tràn đầy trên mặt Raymond, nhìn Lumian nói:

- Hỏi cái này rõ ràng để làm gì?

Chậc… là tùy tiện tìm lý do lừa gạt tên này hay là nói thẳng nhỉ? Lumian lập tức rơi vào trầm tư.

Lo nghĩ đến sau khi mình điều tra được không có khả năng hoàn toàn giấu giếm được mấy người bạn bên cạnh mình, mà bản thân lý do truy tìm chân tướng truyền thuyết giống như đang lừa gạt người ta, lan truyền ra ngoài sẽ không có thôn dân nào tin tưởng cả. Lumian nhanh chóng có chủ ý.

Hắn lập tức nở nụ cười quen thuộc khi lừa gạt người khác vào bình thường.

- ...

Raymond đột nhiên lùi lại hai bước:

- Ngươi có gì cứ nói!

Lumian chỉnh sửa lại áo vest màu tối và và áo sơ mi bằng vải lanh ở bên trong của mình, cười nói:

- Ta cảm thấy truyền thuyết về phù thủy kia rất đáng để suy xét.

- Chỗ nào đáng để suy xét chứ?

Raymond suy nghĩ hồi lâu mới nói.

- Câu ‘Trước kia trong thôn có phù thủy’ này.

Lumian nghiêm nghị nói:

- Ngươi nghĩ thử xem, khi ta bịa chuyện gạt người, chắc chắn sẽ không nhắc đến thời gian, địa điểm và bối cảnh để cho mọi người có thể xác nhận, nhưng trong truyền thuyết kia lại nhắc đến thật rõ ràng, trong thôn, thôn Cordu chúng ta từng có một phù thủy, nếu như câu chuyện này là nói dối, chẳng phải thật dễ dàng bị mọi người vạch trần sao?

- Nhưng đó là câu chuyện thật lâu trước kia rồi mà.

Raymond phản bác.

- Người ta nói đến cũng là mọi người thật lâu trước kia khi câu chuyện mới vừa bắt đầu lan truyền, có lẽ bọn họ thật dễ dàng xác nhận có phải lúc đó trong thôn có một phù thủy đã chết không.

Lumian mỉm cười nói:

- Câu chuyện này vẫn luôn truyền lại cho đến tận bây giờ, như vậy đã nói lên nó rất có thể từng thật sự xảy ra.

Lý do này không có cách nào để cho Raymond tin phục:

- Nhưng khi ngươi bịa chuyện cũng hay thường dùng ‘Hơn một trăm năm trước’, ‘Mấy trăm năm trước’, ‘Trước đây thật lâu’, để khiến cho mọi người không thể chứng thực được.

- Cho nên mới cần tìm ba ngươi để xác nhận!

Lumian tỏ vẻ giờ ngươi đã biết rõ vì sao ta cần tìm ba ngươi chưa.

- Cũng đúng...

Raymond tiếp nhận lời giải thích này, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hai người rời khỏi quảng trường, đi vào chỗ sâu trong thôn trang, Raymond cuối cùng bừng tỉnh:

- Nhưng vì sao ngươi lại muốn xác nhận truyền thuyết như vậy là thật hay giả chứ?

- Phù thủy, kia chính là phù thủy! Nếu như chúng ta có thể xác định hắn đã từng ở trong căn nhà nào, sau này được chôn cất ở đâu, biết đâu sẽ có thể phát hiện ra bí mật của hắn, khiến cho mình cũng đạt được sức mạnh thần kỳ vượt trên người thường.

Lumian nói lời nói dối như thật.

Raymond quả nhiên lộ ra vẻ mặt ngươi đừng có mà gạt ta:

- Những câu chuyện này phần lớn đều được thêu dệt ra để dọa trẻ con thôi, sao có thể coi là thật được?

- Hơn nữa truy tìm sức mạnh của phù thủy sẽ bị ném vào tòa án!

Nước cộng hòa Intis ở bắc đại lục của thế giới này, thuộc về thần linh có địa vị chính thống là “Mặt Trời Vĩnh Hằng” và “Thần của Hơi Nước và Máy Móc”, giáo hội của hai vị thần phân chia gần như tất cả tín ngưỡng của dân chúng, hơn nữa không cho phép giáo hội “Nữ Thần Bóng Đêm”, giáo hội “Chúa Tể Bão Tố” của vương quốc Ruen, giáo hội ‘Đại Địa Mẫu Thần của vương quốc Feneport, giáo hội “Thần của Tri Thức và Trí Tuệ” của các nước Nam Trung bộ Renburg, giáo hội “Chiến Thần” của đế quốc Fusac tiến vào truyền giáo.

Tòa án tôn giáo của giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng” luôn luôn khiến dân chúng sợ hãi, không biết bao nhiêu dị đoan, dị giáo đồ bị giam vào trong đó, gặp phải đối xử tàn khốc.

Lumian ha ha nở nụ cười:

- Hiện giờ ngươi lo lắng chuyện này làm cái gì? Bản thân ngươi cũng nói, phần lớn những truyền thuyết này đều được thêu dệt nên, khả năng tìm được đồ do phù thủy lưu lại gần như không có.

- Lại nói, cho dù thật sự tìm được đồ do phù thủy lưu lại, chúng ta cũng không nhất định phải kế thừa loại sức mạnh cấm kỵ kia, hoàn toàn có thể giao nó cho giáo hội, đổi lấy ban thưởng của bọn họ, ừm, là một phù thủy, trong chỗ vật chôn theo chắc chắn có không ít bảo bối.

Giáo hội trong miệng Lumian đang nói đến là giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, bởi vì thôn Cordu chỗ bọn họ không có giáo hội “Thần của Hơi Nước và Máy Móc”, giáo hội này thường tập trung ở các thành phố lớn và có nhà máy.

Nghe được tiếng tim đập thình thịch của Raymond, Lumian âm thầm chậc một tiếng, bổ sung thêm một câu:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự định đi làm người chăn cừu sao?

Người chăn cừu trong miệng hắn không phải là kiểu người chăn cừu sống cuộc đời điền viên bình dị ở trong nhận thức của dân các thành phố lớn kia, không phải là làm một thành viên trong gia đình, mỗi sáng sớm đuổi mấy con cừu đi ăn cỏ, chăm sóc tốt cho chúng là được.

Vùng Darliege tỉnh Leiston của chỗ thôn Cordu, người chăn cừu là một nghề nghiệp, một nghề chú định vất vả và cô độc.

Bọn họ nhận thuê mướn của chủ nhân bầy cừu, đuổi mấy chục thậm chí mấy trăm con cừu di chuyển bôn ba ở vùng núi và đồng bằng.

Như vậy được gọi là thay đổi địa điểm – mỗi khi mùa thu đến, những đồng cỏ trên núi cao của dãy núi xung quanh thôn Cordu này sẽ trở nên điêu linh, những người chăn cừu cần phải đuổi bầy cừu đi đến miệng núi, đi đến đồng cỏ trên đồng bằng chỗ tương đối ấm áp, chuyến đi này thường xuyên sẽ vượt qua biên giới, tiến vào trong biên giới của Feneport, Renburg, khi đến đầu tháng năm, bọn họ lại đuổi bầy cừu trở lại trong thôn, cắt lông cừu, cai sữa cho cừu non, tháng sáu, bọn họ lại lên núi, tiến vào đồng cỏ trên núi cao, ở trong lều trại, vừa làm phô mai vừa chăn thả bầy cừu, cho đến khi thời tiết chuyển sang lạnh lẽo.

Cứ như vậy, năm này qua năm khác người chăn cừu thay đổi địa điểm vòng tròn, cả đời đều trong bôn ba, chỉ có rất ít thời gian có thể trở về trong thôn, do đó, phần lớn bọn họ đều là kẻ độc thân, rất khó kết hôn, không thể xây dựng gia đình, vì như thế cho nên một số cực kỳ ít quả phụ vì kiếm sống nên không thể không đi chăn cừu vô cùng được hoan nghênh ở trong quần thể này.

Raymond trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.