Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 389: Chương 389: Ban thưởng cho người có công




“Nguyễn Thanh, chị bị thương?!” Thanh Vũ lo lắng nhìn vào Nguyễn Thanh, người phụ nữ giúp đỡ hắn nhiều việc khi hắn không ở Giáo Đình.

“Một chút phản phệ khi sử dụng đại trận, chưa có gì đáng lo ngại lắm.” Nguyễn Thanh mỉm cười lắc đầu, cô cảm nhận Thanh Vũ trưởng thành hơn nhiều sau khi trở về từ Hành Tinh Gaia.

Đôi ba lời nói của Thanh Vũ đủ để Nguyễn Thanh tưởng tượng ra một thế giới hỗn loạn và nguy hiểm như thế nào, bên cạnh tài nguyên dồi dào, nguy hiểm luôn đồng hành. Thanh Vũ chắc là phải chiến đấu nhiều trận chiến ác liệt lắm.

“Không phải, vết thương có từ khá lâu rồi, chị luyện đan gặp sơ suất gì sao?” Thanh Vũ nhíu mày, ánh mắt của hắn nhiều kinh nghiệm hơn trước, và cảm nhận vết thương mới cùng vết thương cũ chồng lên nhau, Nguyễn Thanh che dấu hắn.

“Như vậy mà cũng bị cậu nhìn ra.” Nguyễn Thanh cười khổ, chậm rãi nói tiếp: “Khi tôi muốn trùng kích vào cảnh giới Luyện Đan sư tam tinh thì thất bại, vụ nổ từ đan lô làm tôi bị thương.”

“Nhưng đừng lo lắng quá, tôi cách rất xa đan lô vào thời khắc nó nổ tung, vì vậy bị thương nhẹ mà thôi.”

“Một vài ngày tới chị hãy nghỉ ngơi đi, đừng bao giờ cố gắng quá mức nữa, chị là một đường chủ của Giáo Đình, một đường chủ quan trọng không thể nào thiếu mất của Giáo Đình!” Thanh Vũ từ tốn nói, ánh mắt kiên quyết khiến Nguyễn Thanh muốn nói lại thôi.

“Thôi được rồi, tuân mệnh Giáo Hoàng đại nhân.” Nguyễn Thanh cười nhẹ một tiếng trêu chọc.

“Nguyễn Vu, ông làm rất tốt, hãy nhận lấy phần thưởng này đi.” Thanh Vũ quay sang nhìn Nguyễn Vu, ông ta đưa đôi mắt chú ý vào Thanh Vũ, biểu tình kính nể, một tia uy áp nhàn nhạt do Thanh Vũ tỏa ra thôi đã làm ông biết chênh lệch giữa ông và Giáo Hoàng rất lớn.

Thanh Vũ nói xong, hắn lấy một bình ngọc chứa tinh hoa linh khí của Nhân Tà Quỷ rồi đưa cho Nguyễn Vu, vì Thanh Vũ vừa đột phá cách đây không lâu, hắn cần phải củng cố cảnh giới, nên vật phẩm này thích hợp Nguyễn Vu hơn là Thanh Vũ.

Hơn nữa, đột phá cảnh giới Tứ Dương kỳ là một chuyện lớn, phải có chuẩn bị đầy đủ và tinh thần kiên định. Trong cảnh giới này, vầng Mặt Trời thứ tư ngưng tụ trong linh hồn, kết hợp với các vầng Mặt Trời khác tạo thành một lớp phòng thủ bảo vệ linh hồn, vừa khiến linh hồn rắn chắc, ngưng thực hơn, vừa làm cho sức phòng thủ tăng cao.

Một vài thủ đoạn công kích linh hồn sẽ mất đi hiệu quả khi tấn công vào tu sĩ Tứ Dương kỳ. Việc ngưng tụ vầng Mặt Trời thứ tư là một thử thách khó khăn, có nguy hiểm đến tính mạng.

Còn tên Ngạc Thiên Quang chỉ có thân thể đạt tới Tứ Dương sơ kỳ, linh lực ở tầm Tam Dương trung kỳ mà thôi.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Nguyễn Vu trầm giọng nói, đưa hai tay lên nhận lấy, thể hiện sự kính trọng tận cùng dành cho Thanh Vũ. Người ở trên thế giới đủ khả năng làm ông tôn sùng này rất hiếm.

“Trần Liễu, cậu làm rất tốt.” Thanh Vũ gật đầu nhẹ, sau đó hắn lại đưa một bình ngọc chứa tinh hoa linh khí của Đoàn Minh Hồ.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Trần Liễu bình tĩnh nhận lấy, nhưng lòng thì vui mừng.

Còn ở lại Thánh Đường đều là cường giả Tam Dương kỳ trở lên, bao gồm cả Không Yên cùng Kinh Nhân Đức.

Thanh Vũ tiếp tục ban thưởng cho mọi người bên dưới, mỗi người mười viên tinh thể tiến hóa cấp hai, xứng đáng với công sức họ bỏ ra khi chống lại Tà Đồ tấn công.

“Không Thiên Hà sẽ ở lại Hành Tinh Gaia một thời gian dài, vì vậy, toàn bộ Không Vũ quốc đều do Không Yên quản lý, sớm ngày tổ chức đại lễ lên ngôi quốc vương.” Thanh Vũ cười nói với Không Yên.

Không Yên hơi bất ngờ về tin tức của Không Thiên Hà, người mang dòng máu chính đáng, tuy nhiên nếu Không Thiên Hà từ bỏ ngôi vị Quốc Vương, Không Yên tất nhiên phải nhận lấy, chỉ đạo Không Vũ quốc đi tới một tương lai tươi sáng.

“Vâng!” Không Yên thản nhiên đáp lại. Nét mặt có nhiều tự tin, không phải mấy tháng qua, ông đã làm cho Không Vũ quốc phát triển cao hơn rất nhiều sao? Xây dựng trường học, bệnh xá, tổ chức những cuộc đánh đuổi hung thú gần các ngôi làng, tạo ra nhiều công ăn việc làm cho người dân, bây giờ, họ trồng các loại cây đều là linh dược, bao gồm cả giống lúa gạo, ăn nhiều các loại cây đó làm tố chất thân thể tăng lên.

“Hồng Y Giáo Chủ Mặc Hàn vừa lập Trận Pháp Đường, hãy truyền thông tin này trong Giáo Đình để người thích hợp tới học tập.” Thanh Vũ bình tĩnh nói tiếp, các vấn đề về thông tin nên nói với người có địa vị như Không Yên, Kinh Nhân Đức.

“Vâng!” Mọi người gật đầu, nội tâm giật mình vì Mặc Hàn đã trở thành Hồng Y Giáo Chủ thứ hai, nhất là Kinh Nhân Đức thì rất vui vẻ, thể hiện ra bên ngoài khuôn mặt luôn rồi.

“Nguyễn Vu, tên Tà Đồ bị Giáo Đình bắt được sẽ do ông thẩm vấn, hãy điều tra cho rõ ràng, bọn chúng đến từ đâu!” Thanh Vũ lạnh lùng nói khi nhắc đến Tà Đồ.

“Tôi hiểu rõ.” Nguyễn Vu nhẹ nhàng gật đầu, khi chiến đấu, cường giả Giáo Đình giữ lại tính mạng của một tên Tà Đồ Kết Đan sơ kỳ, trạng thái sống dở chết dở, tên Tà Đồ bị giam vào ngục.

Người của Nguyễn Vu làm nhiều việc như thẩm vấn, nên ông rất tự tin về khoản này.

“Diêu Hạo, có tin tức gì về Ngọc Trang, hay Trúc Cơ Cốc không?” Thanh Vũ chú ý vào một người thanh niên tuổi trẻ, khuôn mặt thản nhiên nhìn ngó xung quanh.

Diêu Hạo thuộc về Ảnh Bộ, một nhóm người phụ trách việc điều tra thông tin về thế giới bên ngoài rồi báo lại cho Giáo Đình, Diêu Hạo luôn ở bên ngoài lang bạt, chưa quen nhiều người mới gia nhập Giáo Đình lắm, vì vậy, Diêu Hạo thích thú quan sát mọi người.

Nghe tên mình được Giáo Hoàng gọi, Diêu Hạo nghiêm túc trả lời: “Ảnh Bộ đã liên lạc được với Hồng Y Giáo Chủ Ngọc Trang, và điều tra nhiều tin tức về Trúc Cơ Cốc.”

“Nửa tháng sau, tại Xích Nghĩ Sâm Lâm, Trúc Cơ Cốc mở ra, có năm đại tông môn, quốc gia cấp hai sẽ tiến về đó, và bọn họ cho phép người ngoài tiến vào Trúc Cơ Cốc thông qua một vài khảo nghiệm.”

“Ngọc Trang Giáo Chủ đang ở Kỷ Hằng Vương Quốc.”

“Nửa tháng à?” Thanh Vũ trầm ngâm.

“Tốt, nửa tháng sau, người Giáo Đình sẽ tiến về Xích Nghĩ Sâm Lâm, tham gia náo nhiệt một phen.” Thanh Vũ cười nhẹ nói, đôi mắt đảo qua Không Yên. Hắn nhớ rõ lời hứa hẹn dành cho Không Yên về Trúc Cơ Cốc.

Âm thanh vừa dứt, mọi người đều chấn kinh nhìn Thanh Vũ, chữ “náo nhiệt một phen” không đơn giản chút nào! Xem ra, năm đại tông môn, quốc gia cấp hai chuẩn bị đón nhận một lần trùng kích từ Giáo Đình.

Năm thế lực cấp hai, hàng trăm thế lực cấp năm tụ họp với nhau, thậm chí có cả tán tu, cảnh tượng kia rất đồ sộ và cũng thích hợp cho Thanh Vũ hoàn thành nhiệm vụ từ Hệ Thống, tăng cao danh vọng của Giáo Đình.

“Nhân Đức, vết thương trong người thế nào rồi?” Thanh Vũ quan tâm nói. Kinh Nhân Đức có linh lực cấp tám, là một thiên tài hai sao, tuy nhiên Nhân Đức lại bị cơn bệnh quái ác, hay nói đúng hơn là thể chất hành hạ bản thân, tu vi trì trệ không tiến.

“Tôi chưa sử dụng Hồng Liên để trị thương, vì tôi cảm nhận nguy hiểm đến tính mạng nếu tôi sử dụng nó.” Kinh Nhân Đức thành tâm nói.

“Nhưng tôi biết đó là số mệnh của chính mình, dù cho trốn chạy đến đâu thì có một ngày, tôi vẫn phải đương đầu với nó.” Kinh Nhân Đức suy nghĩ thông suốt.

“Khi nào mọi việc ở Kinh Hồng quốc tốt đẹp lên, tôi sẽ sử dụng Hồng Liên, chiến đấu giành lại những gì vốn dĩ thuộc về tôi.” Nói tới đây thì âm thanh của Kinh Nhân Đức chứa nhiều quyết tâm.

“Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi.” Thanh Vũ từ tốn nói, sau đó hắn phất tay lên không trung, một viên đan dược bay ra khỏi nhẫn chứa đồ và rơi vào tay Nhân Đức.

“Nếu gặp bất trắc, lập tức sử dụng Tạo Hóa Đan này!” Thanh Vũ bình tĩnh giải thích. Tạo Hóa Đan, từ mười viên, còn lại bảy viên.

“Cảm ơn Giáo Hoàng.” Kinh Nhân Đức khom người nói, âm thanh ẩn chứa sự cảm kích/ Mọi ngườ xung quanh hâm mộ nhìn Kinh Nhân Đức, họ chưa biết tác dụng của Tạo Hóa Đan, nhưng nếu Giáo Hoàng tin chắc nó giúp ích cho Nhân Đức, vậy thì nó có giá trị kinh người.

“Không Yên, Nhân Đức có công phát triển Giáo Đình, ta lấy danh nghĩa Giáo Hoàng, ban thưởng một ngàn tinh thể tiến hóa cấp một cho Không Vũ quốc cùng Kinh Hồng quốc.” Thanh Vũ trầm giọng nói tiếp. Bọn họ ra sức phát triển Giáo Đình, tăng thêm nhiều Tín Đồ, Tín Sứ, làm cho điểm tín ngưỡng mỗi ngày tăng cao lên, bây giờ Thanh Vũ phải ban thưởng cho hai quốc gia kia.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng!” Không Yên, Kinh Nhân Đức cúi đầu nói, tiến lên nhận lấy túi trữ vật, một túi chứa một ngàn tinh thể tiến hóa cấp một, mỗi viên đó có giá trị bằng với một viên Trúc Cơ Đan, khối tài sản rất khổng lồ.

Nếu họ có tài năng sử dụng chúng một cách hiệu quả, tất nhiên Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc sẽ có thêm nhiều cường giả Trúc Cơ kỳ.

“Nguyễn Thanh, Nguyệt Linh, Vũ Hy, ba người dẫn đầu Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Phù Đường phát triển lớn mạnh, đóng góp một phần công lao không nhỏ cho Giáo Đình, vì vậy ta quyết định ban thưởng cho mỗi đường một ngàn viên tinh thể tiến hóa cấp một, năm trăm trăm viên tinh thể tiến hóa cấp hai.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra. Đến lúc ban thưởng cho người trong Giáo Đình, đương nhiên phần thưởng phải lớn hơn rất nhiều.

Giáo Đình chưa cần quá nhiều Trúc Cơ Đan, Kết Kim Đan, hay các đan dược tăng cao tu vi khác, đa số đan dược loại đó đều bán ra bên ngoài nhờ vào Tiệm Tạp Hóa Quang Minh. Nay có thêm nhiều tinh thể tiến hóa, vậy thì mọi người có điều kiện tích lũy điểm cống hiến mua các vật phẩm hỗ trợ nghề nghiệp, hay các vật phẩm quý giá giúp cho cảnh giới củng cố hơn.

Không cần đổ nhiều điểm cống hiến ra mua các tài nguyên tu luyện như linh thạch nữa. Một thời gian sau, họ tích lũy đủ linh thạch từ việc bán đan dược, pháp bảo, phù chú, lại không cần bỏ điểm cống hiến ra mua gì cả, tạo thành một vòng tuần hoàn.

“Cảm ơn Giáo Hoàng đã ban thưởng!” Nguyễn Thanh, Nguyệt Linh, Vũ Hy tiến lên nhận lấy phần thưởng, nét mặt hào hứng.

Thanh Vũ tiêu xài rất nhiều điểm tín ngưỡng cho việc xây dựng Quân Đoàn Gaia, làm cho người trong ba đường chịu thiệt thòi, nên hắn muốn bù đắp cho họ. Trước khi đối ngoại, cần có chính sách đối nội, tạo nên yên ổn, bình đẳng, khiến mọi người đồng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.