Quang Âm Chi Ngoại

Chương 13: Chương 13: Doanh địa của thập hoang giả (2)




Lôi đội chú ý đến Hứa Thanh, thoải mái mở miệng.

- Lấy thân thể của mình đi uẩn dưỡng pháp bảo, tu hành công pháp đặc thù, dựa vào máu thịt làm loãng dị chất ô nhiễm pháp bảo, mỗi một lần sử dụng pháp bảo sẽ làm cho dị chất bị hòa hoãn tăng cao, nếu liên tục sử dụng, bản thân ngươi cũng dần dần khô kiệt máu biến thành người chết.

Ánh mắt Hứa Thanh co rụt lại, một lát nói không nói ra lời, trầm mặc xuống.

Mọi người hình như cũng bởi vì ba chữ Dưỡng Bảo Nhân kia, đã mất đi tâm tình, lặng lẽ đi trong đêm tối.

Cho đến khi đã rời cấm khu được một khoảng cách, ở một chỗ bên trên bình nguyên, Lôi đội lựa chọn hạ trại.

Khác với cấm khu, hạ trại bên ngoài trừ lều trại bản thân, còn đốt một đống lửa.

Theo hỏa diễm cháy lên, bốn phía liền ấm áp hơn một chút, những thập hoang giả này cũng ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, lấy ra thức ăn của riêng mình bắt đầu nướng, mùi hương dần dần tỏa ra bốn phía.

Nhìn thức ăn của bọn họ, Hứa Thanh nuốt nước miếng, ngồi ở phía xa từ trong túi da xuất ra nửa khối thịt khô cứng rắn, đặt vào trong miệng dùng sức cắn xé.

Lôi đội bên cạnh đống lửa, dùng ánh mắt quét tới, đứng dậy đi đến chỗ Hứa Thanh.

Hứa Thanh vừa chợt ngẩng đầu, Lôi đội liền ném qua một cái túi da, bên trong có mấy cái màn thầu được hâm nóng.

Lúc nhìn đến chỗ màn thầu này, ánh mắt Hứa Thanh lập tức định lại một chút, cố nén kích động, thấp giọng mở miệng.

- Cảm ơn.

Lôi đội không nói chuyện, về lại bên cạnh đống lửa, bên người có thập hoang giả cười đùa nói chuyện.

- Lôi đội, sao mà đối xử với tiểu tử này tốt thế?

- Đều là người đáng thương, gặp phải cũng là duyên phận, có thể giúp đỡ liền giúp một tay.

Màn thầu có ba cái, cầm ở trong tay rất nóng.

Hứa Thanh do dự một chút, trông thấy mọi người bên cạnh đống lửa đồng dạng ăn màn thầu, vì vậy đầu tiên là giả vờ ăn một cái, quan sát những cái thập hoang giả kia, một lát sau phát hiện bọn họ vẫn bình thường như trước, hắn đã nhịn thật lâu, bây giờ mới thật sự ăn một miếng nhỏ, ngậm trong miệng chờ giây lát.

Xác định không có gì đáng ngại, lúc này mới dần dần nhấm nước bọt cho đến khi nó tan vỡ, mới chậm rãi nuốt xuống.

Lại đợi một lúc lâu, lần nữa xác định không có gì đáng ngại, đáy lòng của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được nữa, từng ngụm từng ngụm ăn cả một cái.

Sau đó hắn chần chờ một chút, lại đưa cái bánh bao khác đưa tới miệng ăn.

Mặc dù bụng còn đói, nhưng hắn vẫn cất cái màn thầu cuối cùng đi, cẩn thận đặt ở trong túi da của mình, tựa như cất bảo vật trân quý.

Sắc trời rất nhanh tối sầm, những thập hoang giả cũng lần lượt trở lại bên trong lều vải, Lôi đội cũng tương tự như hôm qua, vứt túi ngủ cho hắn, trước khi đi nói một câu nói.

- Tặng cho ngươi đấy.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Lôi đội, bỗng nhiên mở miệng.

- Vì sao?

- Vì sao cái gì? Ba cái bánh bao sao, một cái túi ngủ à... Không vì cái gì cả, nếu như ngươi có lòng, về sau cũng cho ta chút đồ ăn là được.

Lôi đội quay người, đi đến lều vải của mình.

- Ngươi thích ăn cái gì?

- Ta?” Lôi đội đứng bên cạnh lều vải suy nghĩ một chút.

- Rắn đi, đồ chơi đó mùi vị không tệ.

Nói xong, lão đi vào lều vải.

Hứa Thanh cầm lấy túi ngủ, lại nhìn lều vải của Lôi đội hồi lâu, nặng nề gật đầu, chui vào bên trong túi ngủ hai mắt nhắm nghiền.

Nhưng hắn cũng không lập tức thiếp đi, mà là đang đang nhắm mắt lặng lẽ vận hành Hải Sơn Quyết, cái này đã đã trở thành thói quen của hắn.

Dù là lúc tu hành sẽ lạnh lẽo vô cùng, nhưng hắn cũng không có bỏ qua chút nào, nắm chắc hết thảy thời gian cố gắng tu luyện.

Nhất là hôm nay Lôi đội nói trước mười lăm tuổi Trúc Cơ, hắn mặc dù không có dám so sánh cùng cái chủng loại thiên kiêu kia, nhưng đáy lòng vẫn là có một chút ý nghĩ.

- Ta năm nay mười bốn...

Hứa Thanh thì thào, tiếp tục tu luyện.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh năm ngày trôi qua.

Hứa Thanh cùng những thập hoang giả này, đã vượt qua sơn lĩnh, đi qua thảo nguyên.

Trên đường có ba người nửa đường rời khỏi, điều này cũng ấn chứng phán đoán lúc trước của Hứa Thanh, những người này, là một tổ hợp tạm thời thành lập.

Cho đến ngày thứ bảy, hai thập hoang giả cuối cùng cũng rời đi, giờ chỉ còn lại có hai người Hứa Thanh cùng Lôi đội.

Hôm nay trong đêm, dưới một ngọn núi, bên cạnh đống lửa, lão giả Lôi đội nhìn qua Hứa Thanh ăn xong từng miếng nhỏ màn thầu, lại đem một nửa cẩn thận cất kỹ, chậm rãi mở miệng.

- Tiểu hài tử, buổi trưa ngày mai, có thể chúng ta sẽ đến nơi muốn đến, đó là chỗ ở của ta, là một doanh địa tụ tập của những thập hoang giả.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn lão giả.

Lão giả nhìn ra xa xa, tiếp tục mở miệng.

- Doanh địa của thập hoang giả, thường thường đều thành lập ở bên cạnh cấm khu, cho nên ở bên cạnh ngọn núi kia vừa là doanh địa nơi trú quân, cũng là một chỗ cấm khu.

- So với cấm khu mới thành lập ở chỗ của ngươi, thì chỗ đó tồn tại đã lâu, trong đó chẳng những có hung thú, càng có hiểm địa, vả lại dị chất cực kỳ nồng đậm, người bình thường nếu như đi vào một ngày mà không đi ra, nhất định tử vong, coi như là ta, cũng nhiều nhất có thể ra ở bên trong bảy ngày.

- Nhưng trong này rất nhiều Thất Diệp Thảo, đây là một loại dược liệu nhất định phải có để luyện chế Bạch Đan.

- Bạch Đan, chính là đan dược căn bản để tu sĩ dùng để hóa giải dị chất trong bản thân, cho nên ngày bình thường có rất nhiều người ngoài tới đây, bọn họ tiếc mạng, vả lại chưa quen thuộc địa lý, rất ít khi tự mình đi thu thập, đa số người đều là tiêu linh tệ thuê thập hoang giả bản địa đi vào ngắt lấy.

Lão giả nói đến đây, nhìn Hứa Thanh một chút.

- Ngươi hiểu rõ ý của ta sao?

- Ý của ngươi là, thập hoang giả ở trong doanh địa, đều là người không quan tâm mạng, vì tiền, cái gì đều có thể làm.

Sau khi Hứa Thanh nghe thấy Bạch Đan cùng với công hiệu của nó, nheo mắt lại, sau khi suy tư liền nhẹ giọng mở miệng.

(Bản dịch tại vip bach,ngoc,sach, vui long không copy!)

Trong mắt Lôi đội lộ ra kinh ngạc, nở nụ cười.

- Ngươi trả lời chính xác một phần, ta muốn nói cho ngươi là, quy tắc chỗ doanh địa của thập hoang giả, chính là mạnh được yếu thua, thực lực là nhất.

- Nhưng ít ra nó cũng là một nơi cư trú, còn có phiên chợ, còn sống nhất định phải có chỗ mua bán, thậm chí thì còn có thương đội tới đây, cho nên nhà xá ở trong đó, từng cái đều có giá trị không nhỏ.

- Cho nên không phải bất luận kẻ nào nói tiến vào liền có thể tiến vào, mỗi một bộ mặt lạ hoắc muốn thu được quyền lưu lại, cũng cần phải trải qua một trận thí luyện mới có thể vào, đây là quy củ doanh chủ định ra.

- Mà ngươi, nếu như thành công thông qua, ta có thể cho phép ngươi ở lại chỗ của ta.

Lão giả nhìn Hứa Thanh, chậm rãi mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.